Trò Chơi Sống Lại
Chương 14
"Xin chào, tớ có thể đi cùng các cậu không?" Ngay khi Lăng Cửu Vi và Lục Kim Thần chuẩn bị chọn một con đường để tìm kiếm, cô gái buộc tóc đuôi ngựa hai bên bỗng nhiên gọi họ lại.... Chính xác hơn, người cô ta gọi Lục Kim Thần. "Tớ tên Hạ Tiêu Nhu." Cô ta chen vào giữa Lăng Cửu Vi và Lục Kim Thần, có chút ngại ngùng ngẩng đầu giới thiệu tên mình với Lục Kim Thần. Lăng Cửu Vi bị đẩy ra cũng không giận, cô chỉ cảm thấy điểm số của Hạ Tiêu Nhu thật sự là không được, cô ta quả thực điểm số không cao, thời gian nghỉ ngơi còn không ở sân huấn luyện cải thiện điểm của mình! "Ừ." Mặc dù Lục Kim Thần mỉm cười mở miệng, nhưng đáy mắt lại hiện lên một tia lạnh lẽo. Kiến trúc toà nhà cổ này hoàn toàn theo kiểu Âu, từ cửa bước vào có thể nhìn thấy cầu thang xoắn ốc rộng rãi dẫn lên tầng 2 và tầng 3, tầng một có sáu căn phòng, ba căn phòng bên trái, cửa của mỗi phòng đều đang đóng. Thầy giáo thể dục và cậu bé có điểm số tinh thần lực tương đối cao đi vào căn phòng đầu tiên phía bên tay phải, Tiểu Thái Muội và chàng trai đội mũ lưỡi trai đi vào căn phòng thứ hai phía bên tay phải, mỹ nhân băng giá ôm kiếm của mình, đi thẳng về phía căn phòng đầu cầu thang trên tầng hai. "Vậy thì, chúng ta đến căn phòng đầu tiên phía bên trái?" Lăng Cửu Vi thu hồi ánh mắt nói, cô thấy cho dù là nhóm của thầy giáo thể dục hay là nhóm của Tiểu Thái Muội, bọn họ đều có thể dễ dàng vặn nắm cửa phòng, nói vậy phòng ở đây, có manh mối cơ bản đều sẽ không khoá lại. "Được." Lục Kim Thần gật đầu, đi đến căn phòng đầu tiên phía bên trái. Trên tay nắm cửa phòng có khắc hình hoa hồng, trông rất tinh xảo, số phòng viết "1-1". Lục Kim Thần nắm lấy tay nắm cửa, nhìn qua nửa phần sợ hãi cũng không có, Lăng Cửu Vi cũng siết chặt "sổ nhật ký của Lệ Na" trong túi, tay phải lấy ra con dao phay, như vậy, bất kể là ma quỷ gì, cô đều có khả năng chống lại. Hạ Tiêu Nhu đứng có chút xa, cô ta hoảng hốt nhìn hai người trước mặt vẻ mặt bình tĩnh chuẩn bị mở cửa...... Nói chung, giống trong phim kinh dị thông thường mà mở cửa, thì sẽ có 50% khả năng gặp phải "sát thủ mở cửa" a! Hai người kia sao lại chẳng sợ một chút nào vậy! "Răng rắc." Cánh cửa được mở ra rất dễ dàng, bọn họ cũng giống như hai nhóm kia, cũng không có bất kỳ "sát thủ mở cửa" nào. Nội thất trong căn phòng này được bày biện tương đối đơn giản, một cái tủ quần áo, một chiếc giường, một dãy ghế dựa và một cái bàn, thoả mãn nhu cầu sinh hoạt hàng ngày của chủ nhân ban đầu của ngôi nhà. Lăng Cửu Vi đi đến trước cái bàn, trên bàn là lớp bụi dày đặc, trên đó có một khung ảnh dính đầy bụi, ảnh trong khung là một người phụ nữ da ngăm, nhìn cách ăn mặc của cô ta, hẳn là người hầu gái. Lăng Cửu Vi nhẹ nhàng lau bụi trên ảnh, chỉ thấy trong bức ảnh, cô ta nở một nụ cười tươi rói, bối cảnh phía sau chính là toà nhà cổ này. Có lẽ đã lâu lắm rồi, khung ảnh chụp có hơi lỏng lẻo, Lăng Cửu Vi vừa mới lau đi lớp thạch cao, nó liền vỡ thành từng mảnh. Nhưng sau khi vỡ thành từng mảnh, Lăng Cửu Vi lại nhìn thấy bức ảnh thứ hai bên trong. Bức ảnh thứ hai ban đầu được giấu sau bức ảnh đầu tiên, nhưng lúc này, nó lại không thể nào che giấu được. Trong bức ảnh thứ hai cho thấy một người đàn ông tuổi đôi mươi, hắn mặc một bộ vest thẳng tắp, tóc màu nâu hơi xoăn, tổng thể làm người ta cảm giác hắn là một quý ông. Trong bức ảnh hắn đứng bên cạnh một con ngựa con, bối cảnh phía sau là vườn hoa hồng..... Lăng Cửu Vi lật bức ảnh lại, nhìn thấy bên trái viết một dòng chữ nhỏ: Charles, my love. (Charles, tình yêu của tôi) "Xem ra cô hầu gái này yêu thầm chủ nhân của mình." Hạ Tiêu Nhu ở bên ngoài đợi rất lâu, cuối cùng vẫn bước vào căn phòng, cô ta nhìn thấy Lăng Cửu Vi đang lật xem gì đó, liền đi lên nhìn nói: "Đáng tiếc a, dựa theo giả thiết bối cảnh, cô ta sẽ phải chết." "Thật sao?" Lăng Cửu Vi nhớ lại một chút về giả thiết bối cảnh, cô cảm thấy giả thiết bối cảnh nói là "Lúc Charles và Jasmine đưa người bọn họ thích về, những người đó sẽ chết một cách kỳ lạ, bị khoét mắt". Mà cô hầu gái người Mỹ gốc Phi này, là tự nguyện xin việc chứ không phải là được đưa về, cô ta thật sự chết bởi lời nguyền sao? Hay là..... Cô ta thật sự đã chết rồi? "Lăng Cửu Vi, chị nhìn cái này xem." Lục Kim Thần lục tung những chỗ còn lại trong phòng, từ phía dưới nệm lấy ra một bức thư, bức thư chưa có dấu vết bị bóc ra, cho đến khi Lục Kim Thần bóc ra, nội dung bên trong mới thấy lại ánh mặt trời. Giữa các dòng trong bức thư này là những lời bày tỏ tình yêu dành cho Charles, chữ ký là Merona. "Thư tình?" Hơn nữa là một bức thư tình chưa được gửi đi... "Vì sao cô ta yêu Charles lại không gửi thư tình đi?" Hạ Tiêu Nhu nắm tay Lăng Cửu Vi, đọc xong bức thư tình. Mặc dù các ký tự trên mặt đều là những nét chữ Hoa rất đẹp, nhưng hệ thống lại dịch chúng sang tiếng Trung một cách gần gũi. "A———" Từ trong phòng đối diện truyền đến tiếng hét chói tai, cắt ngang cuộc đối thoại của bọn họ, nghe thấy tiếng hét chói tai này, có vẻ là phát ra từ cậu bé nhỏ tuổi kia. Lúc ba người Lăng Cửu Vi chạy tới nơi, Tiểu Thái Muội và chàng trai đội mũ lưỡi trai đã đứng ở đó. Chỉ thấy cậu bé nhỏ tuổi kia ngất xỉu trên mặt đất, mà thầy giáo thể dục cũng ngã trên mặt đất, chẳng qua hai mắt hắn lại không biết hướng đi đâu, hốc mắt trũng sâu hằn lên vết máu, hoàn toàn không có dấu hiệu còn sống, trước ngực giống như bị một thứ gì đó đâm vào, máu tanh "ào ạt" chảy ra từ nơi đó. Căn phòng này là căn phòng thứ ba phía bên phải, chỉ sợ là thầy giáo thể dục và cậu bé thấy căn phòng thứ nhất không thu hoạch được gì, mới đi đến căn phòng thứ ba, kết quả, một trong hai người đã thiệt mạng. Căn phòng này là một phòng để quần áo, một mặt tường được lắp đầy gương, những nơi khác được bao phủ bởi đủ loại trang phục lộng lẫy thời Trung cổ. Hạ Tiêu Nhu bị trạng thái khủng khiếp của thầy giáo thể dục doạ sợ tới mức thét chói tai, chạy đến chỗ Lục Kim Thần bên cạnh, lại bị anh gạt sang một bên..... Cô ta có chút xấu hổ thu lại đôi tay, đứng yên tại chỗ. "Xin lỗi, tôi có bệnh sạch sẽ." Lục Kim Thần hơi cong khoé miệng, giải thích với Hạ Tiêu Nhu. "Không...... Không sao, là tớ không đúng." Hạ Tiêu Nhu lập tức đắm chìm trong nụ cười của anh, lại không nghe thấy sự xa cách nhàn nhạt trong giọng nói. "Thế nào, Cửu Vi, có phát hiện gì không?" Lục Kim Thần đi đến bên cạnh Lăng Cửu Vi, cúi đầu hỏi. Giọng của anh cực kỳ ôn nhu, nhưng cách anh gọi tên Lăng Cửu Vi trìu mến như vậy, làm cô cảm thấy có chút khó xử....... Bởi vì xưng hô gần gũi, lại là lời anh đơn độc nói ra, cảm thấy quá cố tình. Lăng Cửu Vi đành phải nén xuống loại cảm giác không thích hợp này, lắc đầu với anh..... Tuy rằng một mặt tường này đều là gương rất quỷ dị, nhưng cô cũng không tìm thấy nguyên nhân vì sao. "Ô ô ô...... Vừa mới...... Có quỷ..... Ô ô......." Cậu bé ngất xỉu trong chốc lát liền tỉnh lại, cậu vừa nhìn thấy tấm gương trước mặt cùng thầy giáo thể dục đã chết liền phát ra một trận nức nở, chỉ vào gương nói: "Vừa mới.... Có quỷ...... Ô ô...... Là quỷ đào đôi mắt của chú ấy, còn giết chú ấy! Ô ô......." "Trong gương?" Tiểu Thái Muội cảm thấy ớn lạnh trong người, "Chúng ta chạy nhanh ra ngoài đi! Nơi kỳ quái này làm người ta không thoải mái......" Cô ta đề nghị, được mọi người đồng loạt nhất trí, tất cả mọi người đều rời khỏi phòng, chỉ trừ cậu bé đang nức nở trên mặt đất. "Em trai, đi thôi! Hạ Tiêu Nhu vẫy vẫy tay với cậu nói. "Ô ô..... Được." Cậu lúc này mới lau nước mắt, đi tới bên cạnh Hạ Tiêu Nhu, "Em..... Em tên Trâu Tiểu Thiên, chị có thể gọi em là Tiểu Thiên." "Được, Tiểu Thiên, chị là Hạ Tiêu Nhu, đây là Lăng Cửu Vi và Lục Kim Thần." Hạ Tiêu Nhu nắm tay Trâu Tiểu Thiên, giới thiệu từng người một. "Tiểu Thiên nhớ rồi." Trâu Tiểu Thiên lau khô nước mắt, bộ dáng vẫn có chút giống chú thỏ nhỏ với đôi mắt đỏ hoe, cậu sợ hãi đứng bên cạnh Hạ Tiêu Nhu, nhìn Lăng Cửu Vi và Lục Kim Thần. "Đông———" Kim giờ đồng hồ chuyển sang "1", và kim phút chỉ "12", tiếng chuông nặng nề vang lên, như đang báo cho bọn họ, đã là 1 giờ sáng, cố gắng thêm năm giờ nữa sẽ chiến thắng. Nhưng rõ ràng mọi người không hứng thú lắm, cũng không còn người nào muốn tiếp tục kiểm tra hai căn phòng khác bên tay trái, rốt cuộc chỉ mới qua một giờ, bọn họ đã mất đi một người đồng đội. Ngoài ý muốn chính là, sau khi kết thúc một tiếng chuông vang, đồng hồ cổ kia lại đột nhiên phát ra tiếng vang, đó là khúc dạo đầu của điệu nhảy valse. Đột nhiên vang lên âm thanh điệu nhảy valse, tại toà nhà cổ yên tĩnh mà hoang vu có chút rùng rợn, nhưng phối hợp với điệu nhảy valse, đèn ở tầng một toà nhà cổ đều sáng lên, cũng xuất hiện rất nhiều người đàn ông và phụ nữ mặc trang phục lộng lẫy. "A!" Tiểu Thái Muội bị người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mặt mình doạ sợ, nhưng thân thể người đàn ông kia lại là nửa trong suốt, giống như là đang chiếu phim. "........ Điệu nhảy valse của goá phụ phong lưu." Lục Kim Thần lắng nghe một lúc, chậm rãi nói ra tên khúc dạo đầu điệu nhảy valse này. "Trời ạ, ngay cả cái này cậu cũng biết!" Mặc dù Hạ Tiêu Nhu lôi kéo Trâu Tiểu Thiên, nhưng việc này cũng không thể cản trở cô hâm mộ Lục Kim Thần bác học đa tài. "Bọn họ.... Đang chờ đợi." Lăng Cửu Vi nhìn người đàn ông và phụ nữ bên cạnh mình thấp giọng nói. Bọn họ giống như đều đồng loạt nhìn cầu thang trung tâm, mà một giây sau, một nam một nữ xuất hiện trên bục tầng một. Người đàn ông kia rõ ràng là Charles trong ảnh chụp lúc trước, hắn mặc một bộ lễ phục, ưu nhã đỡ tay người phụ nữa bên cạnh. Mà người phụ nữ kia, có chút giống màu tóc và màu mắt với Charles, vẻ đẹp của cô đã làm lu mờ những người phụ nữ phía dưới, chỉ có thể làm hình nền. "Hoan nghênh các vị tới tham gia buổi tiệc sinh nhật của chị gái tôi, hy vọng các vị chơi vui vẻ." Charles từ trên khay người hầu bên cạnh cầm lấy một ly champagne, hơi hơi nâng lên cao nói. "Vì Linde tiểu thư." Phía dưới mọi người cũng giơ cao ly champagne, mà "Jasmine Linde" trong ánh mắt mọi người lộ ra một nụ cười đoan trang, gật đầu, đồng thời giơ cao ly champagne của mình. "Cảm ơn các vị." Giọng của cô tựa như chim dạ oanh, làm lay động lòng người, lộ ra cần cổ giống như một con thiên nga trắng tao nhã, mà cái váy dài màu đỏ sẫm lấp lánh đang mặc kia, càng tôn lên dáng người với đường cong hoàn mỹ của cô. Sau khi chúc mừng, mọi người sôi nổi cùng nhảy múa với bạn nhảy của mình, mà một người đàn ông phong độ nhẹ nhàng, cũng bước tới gần viên "minh châu" rực rỡ nhất toà nhà này Jasmine Linde, đưa tay, mời cô cùng nhảy một bài. Sau khi kết thúc buổi dạ hội, người đàn ông phong độ nhẹ nhàng kia có chút lưu luyến rời khỏi toà nhà, rời khỏi Jasmine Linde........ Mà Jasmine cũng lưu luyến ngồi ở bậc thang, tuỳ ý để Charles cởi giày cao gót của cô. "Hôm nay rất vui vẻ sao? Chị Jasmine yêu quý của em." Charles cùng ngồi ở bậc thang với cô, mỉm cười hỏi. "Đương nhiên, chị rất vui, Charles..... Cảm ơn em đã vì chị chuẩn bị bữa tiệc sinh nhật này." Jasmine nghĩ đến người đàn ông phong độ vừa rồi, cười như một thiếu nữ mới nếm thử tư vị tình yêu, hai má ửng hồng. "Vậy là tốt rồi." Khi giọng Charles rơi xuống, toàn bộ điệu valse đột nhiên kết thúc, toà nhà cổ lại một lần nữa khôi phục sự yên tĩnh và u ám.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương