Trò Chơi Sống Lại
Chương 3
Đường phố ngày thường vốn nên náo nhiệt giờ phút này lại có chút ảm đạm, trên mặt đất những tờ báo bị gió cuốn bay đi, mặt chính ghi chép một số thứ tầm thường, mà tin tức "Người qua đường phát cuồng cắn người" lại chỉ chiếm toàn bộ tờ báo hôm đó. Theo như lời Lư Lập Quân nói, vì"trò chơi sống lại" lần này là một khởi đầu khó khăn, bởi vậy tang thi trong toàn bộ thành phố Z tuyệt đối sẽ không vượt quá 500 con. Bên cạnh đó, tiến hành nhiệm vụ của người mới không chỉ có mình đội của họ, còn có hai đội khác cũng tiến hành nhiệm vụ chính khác nhau..... Nói đến cùng, tìm được nhóm nhân vật chính, giúp đỡ bọn họ là có thể hoàn thành nhiệm vụ. "A———" Một tiếng hét thất thanh vang lên từ một siêu thị nhỏ cách đó không xa, ngay sau đó là hai tiếng súng quyết đoán. Một người phụ nữ mặc quần phục rằn ri, đội mũ lưỡi trai dẫn theo năm người chạy tới, phía sau là bốn con tang thi. Cô ta nhìn thấy Lư Lập Quân, hai mắt sáng lên, hô lớn: "Lão Lư, giúp tôi một chút." Lư Lập Quân khẽ gật đầu, giương súng nhắm vào đám tang thi phía sau bọn họ, mỗi phát một con, cuối cùng bị người phụ nữ xoay người lại, dùng đao đâm chết. "Vừa rồi có một cô bé xui xẻo, bị một con tang thi giấu dưới xe cắn chết." Người phụ nữ buông tay tiến về phía trước nói, cô che ngực lại than thở: "Mất 500 điểm tích lũy, đau lòng quá." Nghe cô ta nói, Lăng Cửu Vi gần như ngay lập tức đoán được ý nghĩa của hai tiếng súng kia. Một tiếng súng, bắn chết tang thi; còn một tiếng súng nữa là bắn chết cô bé bị lây nhiễm kia. Cô nhìn năm người phía sau người phụ nữ, bọn họ có chút xấu hổ, nhưng không có người nào tức giận với hành vi của cô ta, ngược lại mang theo niềm vui sướng sau khi sống sót qua tai nạn. "Lão Lư, cho tôi điếu thuốc!" Người phụ nữ khuôn mặt gầy gò duỗi tay về phía Lư Lập Quân nói, Lư Lập Quân cũng thở dài, đưa một điếu cho cô ta cũng châm lửa giúp cô ta. "Trần Hà, nhiệm vụ của các cô lần này là nghĩ cách giải cứu nhà khoa học sao?" Lư Lập Quân cũng châm cho mình một điếu. "Ừ! Còn anh thì sao? Cứu thị trưởng?" Trần Hà hút một ngụm thuốc lá, cười sảng khoái nói. "Đúng vậy. Cũng không biết đội trưởng mới còn lại là ai....." Lư Lập Quân thấp giọng nói. Hắn, Trần Hà, còn có một người đàn ông tên là Lý Bác Lâm, ba người luôn cùng nhau dẫn dắt nhiệm vụ người mới nhưng Lý Bác Lâm ở một lần chơi khác đã mất đi tính mạng, vì vậy lần này bọn họ đúng thật không biết đội trưởng mới đội thứ ba là ai. "Không cần hắn giúp đỡ chúng ta, chúng ta nước sông không phạm nước giếng là được......" Trần Hà phun ra điếu thuốc nói. "Ừ." Lư Lập Quân khoanh tay gật đầu...... Nhưng mà cuộc đời của hắn, đã kết thúc trong giây tiếp theo. Một cây phi đao không biết từ đâu bay ra, rất chuẩn xác cắm ngay đầu hắn. "A!" Quách Đình Đình gần Lư Lập Quân nhất sợ tới mức nhảy dựng, máu tươi ấm nóng phun lên mặt cô ta, cô ta có chút kinh hãi, còn chưa kịp lau sạch vết máu trên kính đã bị những nhát phi đao liên tiếp bay tới đoạt tính mạng. Lăng Cửu Vi quyết đoán lấy ra con dao phay hệ thống trang bị, phản ứng nhanh chóng hất những phi đao bay về phía cô, nhìn lại đội của mình, chỉ còn lại năm người, mà quan trọng nhất là người "dẫn đường" Lư Lập Quân đã hoàn toàn không có dấu hiệu còn sống. Tình huống bên kia của Trần Hà cũng không tốt lắm, bên cô ta vốn dĩ có năm đội viên lúc này lại chỉ còn ba người cuối cùng. "Mẹ nó! Là người nào! Có giỏi thì ra đây đi!" Trần Hà đột nhiên ném điếu thuốc xuống đất dậm tắt, trên người nổi lên một lớp áo giáp giống như thuỷ tinh, bảo vệ toàn thân cô ta. Nhưng cô ta rất nhanh đã phát hiện bản thân đang ở trong ánh sáng, chiến đấu với kẻ thù trong bóng tối thật sự không phải là một lợi thế. Trần Hà tay trái cầm một khẩu súng lục ngắn, tay phải cầm một thứ gì đó trông giống như cái khiên. Cô ta ném khiên cho ba gã đội viên còn sót lại, cái khiên hình thành một màng bảo vệ ánh sáng sau đó hét lên: "Đi theo tôi." Ba gã đội viên lập tức cất bước chạy theo cô ta, mà năm người vốn dĩ lệ thuộc vào Lư Lập Quân, bây giờ đã hoàn toàn thành mục tiêu sống cho phi đao. "Bọn họ cứ như vậy liền đi sao?" Trương Uy Minh ôm đầu, tuyệt vọng hét lên. "Không nghe thấy người ta nói sao? Bảo vệ một đội viên 500 điểm tích lũy, ông lại không phải đội của họ." Liễu Gia Duyệt tránh phía sau Lưu Kiệt, lười biếng nói. Lưu Kiệt bước tới cầm lấy đao và súng của Lư Lập Quân, một mặt nương theo xe bên đường đánh yểm trợ, một mặt che chở người nắm quần áo hắn không bỏ Liễu Gia Duyệt. Không! Không thể tiếp tục như vậy..... Các đòn tấn công của phi đao rõ ràng đều tập trung đến nơi này! Lưu Kiệt trước khi chết là cảnh sát, cũng là một tiểu đội trưởng, lúc này không có Lư Lập Quân, hắn không tự hỏi bao lâu liền lựa chọn thay thế vị trí của Lư Lập Quân. Giờ phút này thứ bọn họ cần nhất là một nơi có thể trốn. "Mau, chạy vào hẻm nhỏ!" Lưu Kiệt vừa nói vừa chỉ vào cái hẻm nhỏ cách đó không xa. Hắn lấy ra một cái khiên hình chữ nhật từ trong hình xăm nhưng tấm khiên kia rõ ràng chỉ có thể bảo vệ một mình hắn. Lưu Kiệt dẫn đầu gương mẫu chạy vào con hẻm nhỏ, Liễu Gia Duyệt theo sát phía sau, nhưng trên cánh tay vẫn bị phi đao làm trầy da. Trương Uy Minh thông minh cởi áo khoác âu phục của mình, che ở bên mặt, tính ngăn cản đòn tấn công của phi đao, cũng như ông ta mong muốn không có tổn thương đến đầu và nửa thân trên của ông ta mà là cắt ở chân hắn. "Lăng tỷ tỷ!" Hạ Tiểu Nam giơ gậy bóng chày, lúng túng không biết phải làm sao. "Cầm lấy, bảo vệ đầu." Lăng Cửu Vi đưa cho cậu cái nồi lúc trước lấy, bản thân nắm chặt dao phay, hỗ trợ Hạ Tiểu Nam cùng cậu chạy về hướng hẻm nhỏ. "Cảm ơn Lăng tỷ tỷ....." Hạ Tiểu Nam run rẩy nói. Cậu thật sự đã bị dọa sợ đến phát khóc nức nở nhưng vẫn tương đối có lễ phép. Lăng Cửu Vi "Ừ" một tiếng, khi thì lấy dao phay đặt trên vai cậu, đẩy cậu đi về phía trước, khi thì dùng dao phay chém đứt phi đao đang bay tới, một đường chạy vào hẻm, trừ ống tay áo của Hạ Tiểu Nam bị cắt một chút bên ngoài ra, hai người bọn họ cũng không tổn hại gì. Có lẽ là đang trốn vào chỗ khuất tầm nhìn của người phóng phi đao, đòn tấn công của phi đao rốt cuộc cũng dừng lại. Hạ Tiểu Nam trả lại cái nồi cho Lăng Cửu Vi, lòng còn sợ hãi lật xem ống tay áo của bị cắt của mình. "A——— Có ai lấy băng gạc và thuốc không?" Trương Uy Minh ngồi dưới đất than vãn nói, nhưng cũng không có ai lấy những thứ đó. Trương Uy Minh và Liễu Gia Duyệt thật ra đều bị thương một chút..... Liễu Gia Duyệt còn đỡ, chỉ là cánh tay trái bị thương, cô nàng xé một góc quần áo của mình, quấn đơn giản lại một chút, phần trên hoàn toàn lộ ra ngoài, thật ra còn mang một hương vị mát mẻ khác; mà Trương Uy Minh lại không may mắn như vậy, hắn bị thương ở chân, mặc dù học Liễu Gia Duyệt băng bó một chút, nhưng khi bước đi vẫn đau đến lợi hại. Lăng Cửu Vi lấy cái nồi Hạ Tiểu Nam trả lại bỏ vào trong hình xăm, vừa nhấc mắt liền thấy ánh mắt dò xét của Lưu Kiệt. Lưu Kiệt đưa chai nước khoáng trong tay cho Lăng Cửu Vi nói: "...... Thân thủ không tồi." "May mắn thôi." Lăng Cửu Vi hơi cong khoé miệng, lộ ra một nụ cười ngốc bạch ngọt. Cô từ chối chai nước khoáng của Lưu Kiệt, lấy ra một chai nước từ trong hình xăm của mình. Mặc dù Lăng Cửu Vi trả lời như vậy nhưng Lưu Kiệt biết, trên đường cô chạy tới đây, mỗi một lần đều có thể nhắm chuẩn xác chém trúng phi đao, tuyệt đối không phải may mắn. "Cô cũng không cần phải giấu, chúng ta còn phải cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ chính..... Lúc nãy cô nói mình là người làm nghề tự do, tôi cảm thấy rất hứng thú với công việc tự do của cô." Ánh mắt Lưu Kiệt mang theo một chút áp chế, các cô gái nhỏ đối diện hắn đều sẽ hoảng hốt nhưng hắn phát hiện Lăng Cửu Vi không như vậy, cô ngược lại rất bình tĩnh. "Nghề tự do.... Chính là mỗi nghề đều làm một chút." Lăng Cửu Vi nói, uống một ngụm nước khoáng, dịu dàng mỉm cười, khiến Lưu Kiệt không nhận ra bất cứ lỗi nào. "Cảnh sát Lưu, chai nước này của anh nếu không cần.... Có thể hay không....." Trương Uy Minh vốn dĩ ở siêu thị không lấy được nhiều đồ ăn, chai nước càng không lấy một chai. Ông ta xoa xoa tay, chân khập khiễng đi tới hỏi. Ánh mắt Lưu Kiệt sắc bén, nhìn tình huống hiện tại của Trương Uy Minh, cho ông ta nước cũng thật lãng phí, nhưng hắn không biết nghĩ tới cái gì, liền gật đầu, đưa nước khoáng cho Trương Uy Minh. Trương Uy Minh trên mặt vui vẻ, nhận lấy nước khoáng sau đó một hơi uống hơn nửa chai. Ông ta chép chép dư vị trong miệng, bỏ nước khoảng vào trong hình xăm của mình. "Lăng tỷ tỷ, chúng ta thật may mắn." Hạ Tiểu Nam thò qua bên Lăng Cửu Vi nói chuyện, cậu một chút cũng không để ý tới Lăng Cửu Vi chém hết những phi đao đe dọa tính mạng bọn họ cũng không chú ý tới cuộc đối thoại của Lăng Cửu Vi và Lưu Kiệt, lộ ra nụ cười ngốc nghếch: "Em cảm thấy, ở bên cạnh Lăng tỷ tỷ, liền đặc biệt may mắn!" "Đúng vậy, chúng ta thật may mắn." Ánh mắt Lăng Cửu Vi trong nháy mắt liền dịu lại, lúc còn sống cô cũng có một đứa em trai lớn như vậy, chỉ là không biết hiện tại thằng bé còn khỏe hay không..... Vốn dĩ kéo tay Hạ Tiểu Nam chỉ là theo bản năng, nhưng cậu trời sinh tính tình đơn thuần, vừa mới nói câu kia liền khiến Lăng Cửu Vi nhớ tới em trai của mình, thằng bé cũng từng mang theo vẻ mặt cười ngốc nghếch: "Em a, chỉ cần ở bên cạnh chị, liền đặc biệt may mắn!" "Khụ, mọi người, tuy rằng Lư Lập Quân đã chết nhưng chúng ta vẫn cần phải hoàn thành nhiệm vụ chính." Lưu Kiệt mở miệng làm sự chú ý của mọi người đều tập trung vào chỗ hắn: "Tôi đã xem qua, Lư Lập Quân từng nói, trên bản đồ trò chơi có một chấm đỏ, tượng trưng cho nhóm nhân vật chính, chúng ta vẫn còn cách họ khoảng 300 mét nữa.... Tôi nghĩ chúng ta hẳn là nên tìm bọn họ hội hợp trước!" Tất cả mọi người đều không phản đối lời nói của Lưu Kiệt, dù sao Lưu Kiệt và Quách Đình Đình vẫn luôn ở cạnh Lư Lập Quân, biết ít nhiều tình báo cũng là chuyện bình thường. Chỉ có Trương Uy Minh sợ hãi rụt rè nói: "Chân của tôi khả năng không chạy lại tang thi, tôi có thể tìm một chỗ ẩn nấp, chờ mọi người đến đón người được không?" Ngay khi Trương Uy Minh vừa nói ra những lời này, ánh mắt mọi người xem như đều tập trung ở trên người ông ta..... Ý của ông ta là, bọn họ liều sống liều chết hoàn thành nhiệm vụ, ông ta một chút cũng không làm, chờ nhiệm vụ của mình tự hoàn thành? Lời nói không biết xấu hổ này, ông ta còn có thể nói ra được sao?! Mặt ông ta có chút đỏ lên nhưng vẫn cố gắng giải thích hợp tình hợp lý: "Chân của tôi bị thương! Đợi lát nữa khẳng định không thể chạy lại tang thi! Tôi không muốn chết!" Nghe ông ta nói như vậy, Lưu Kiệt hận lúc nãy không nên cho ông ta chai nước khoáng kia, để ông ta chết khát đi! "Còn chuyện nữa..... Các người có thể cho tôi một chút thức ăn không?" Ông ta vậy mà còn có mặt mũi mở miệng, trên mặt mọi người lúc này đều chỉ còn lại sự lạnh nhạt. Lưu Kiệt chĩa họng súng vào Trương Uy Minh, hỏi: "Hoàn thành nhiệm vụ, hoặc chết ngay bây giờ, chọn một cái đi!" "Ai! Đừng bóp cò! Đừng bóp cò..... Tôi đi.... Tôi đi còn không được sao?" Trương Uy Minh dựa tường đứng dậy, trong ánh mắt ẩn chứa vài phần oán trách cũng phẫn hận... Ông ta nghĩ, dù sao bọn họ đều là muốn hoàn thành nhiệm vụ, bản thân mình chiếm được tiện nghi sẽ không thiếu một miếng thịt! Nhưng ông ta lại chưa từng nghĩ tới, không ai có nghĩa vụ giúp hắn hoàn thành nhiệm vụ. Dưới sự dẫn dắt của Lưu Kiệt, năm người tiếp tục đi về hướng chấm đỏ, mà người đang đi phía sau cùng Trương Uy Minh trong lòng nguyền rủa, mắng bốn người phía trước bằng những từ độc ác nhất...... *** Mình để Hạ Tiểu Nam xưng hô với Lăng Cửu Vi là "Lăng tỷ tỷ" giống với bản gốc luôn nhé, tại mình thấy edit ra là "Chị Lăng" thì không hay nên mình quyết định giữ nguyên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương