Trở Lại Một Năm Trước Mạt Thế

Chương 7: Đưa Đồ Ăn



Không có ai đáp lại.

Nhưng tính cách Lâm Lạc xưa nay không phải là kiểu anh không đáp lại thì tôi đi luôn hoặc là tiếp tục giằng co, cô nhấc bước chân, tầm mắt chiếu thẳng về phía phương hướng người kia.

Giác quan thứ sáu cường đại của người kia cũng đã nhận ra không thích hợp, cuống quít muốn chạy trốn, chỉ là lại bị “dây thừng” vô hình trói chặt lấy.

Bang ——

Lại lần nữa thoát ra được.

Đáng tiếc lần này Lâm Lạc có chuẩn bị, cô là người không bao giờ phạm phải cùng một sai lầm lần thứ hai.

Ngay khi người kia vừa thoát ra, đồng thời lại bị một sợi dây trói lấy.

Bang ——

Thoát ra, trói lại, thoát ra, trói lại ……

Giống như là lâm vào một vòng tuần hoàn vậy, thường thì dị năng tinh thần cấp ba không có khả năng có nhiều tinh thần lực để mà tiêu hao nhiều như vậy được, nhưng dù sao Lâm Lạc cũng đã từng là cường giả mãn cấp.

Đã được trọng sinh mà còn giống như những người bình thường khác, vậy không bằng cô tìm một khối đậu hủ mà đâm đầu vào luôn đi.

Bởi vậy “Dã nhân” kia chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Lạc đi lại gần về phía mình, hai mắt anh ta trừng lớn, trong miệng còn phát ra âm thanh a a không rõ.

Làm Lâm Lạc sinh ra ảo giác mình giống như là tra nữ cưỡng bách thiếu nam đàng hoàng vậy.

Đương nhiên, chuyện này không làm ảnh hưởng đến Lâm Lạc một chút nào.

Cô đứng yên trước mặt người kia, còn rất có hứng thú mà đi một vòng xung quanh quan sát, tuy rằng trước đó đã biết anh ta rất cao lớn, nhưng hiện tại mới được nhìn kỹ.

Chiều cao phỏng chừng gần hai mét, vốn dĩ cái áo khoác hết sức to rộng đối với Lâm Lạc nhưng mặc lên người anh ta lại như là quần áo nịt, còn có vài chỗ chật đến rách cả ra, lộ ra cơ bắp rắn chắc bên trong.

Ngũ quan tạm thời nhìn không rõ, chỉ luận từ thân hình thì xem ra là kiểu đàn ông mạnh mẽ.

Lâm Lạc không tính thấp, vóc dáng cao 1 mét 65, đời trước tinh thần lực tăng trưởng cũng làm thể chất phát sinh biến hóa, cuối cùng cô cao lên khoảng 1m75, có điều khi đứng cùng vị này, cũng chỉ giống như một đứa trẻ con.

“Có thể bình tĩnh một chút không? Tôi không có ác ý với anh.”

Những lời này Lâm Lạc phải dùng tới tinh thần lực, lại tiếp tục bị vị này giãy giụa nữa, tinh thần lực của cô cũng không đủ dùng.

Đại khái là cảm nhận được thiện ý của Lâm Lạc, anh ta chậm rãi dừng động tác lại, nhưng mà chỉ cần Lâm Lạc hơi có động tĩnh gì, cả người lập tức trở nên cảnh giác, kiểu như giây tiếp theo sẽ lập tức chạy đi vậy.

Lâm Lạc: “……”

Sao cô lại càng có cảm giác mình như đồ ác bá vậy nhỉ.

Vứt bỏ ý nghĩ hoang đường trong đầu, Lâm Lạc nhìn thẳng vào hai mắt anh ta, “Về sau tôi sẽ luôn ở lại nơi này, anh có muốn dọn đến sống cùng tôi không?”

Hết sức đột ngột, cũng hết sức kỳ quái.

Lâm Lạc chưa bao giờ là người giả nhân giả nghĩa, huống chi đối tượng vẫn là một người xa lạ chỉ mới có gặp nhau hai lần này.

Lần này cô kiên nhẫn chờ người này đáp lại.

Theo lẽ thường, một “Dã nhân” như vậy nói không chừng còn nghe không hiểu những gì Lâm Lạc nói.

Thấy anh ta tiếp tục trầm mặc, Lâm Lạc khẽ gật đầu, phảng phất như đang tự lẩm bẩm một mình, “Tôi muốn xây lại nhà mới nên tạm thời anh đừng đến nữa.”

“Những đồ ăn này để lại cho anh, chờ xây nhà xong tôi sẽ đến đây tìm anh nhé.”

Lâm Lạc mở ba lô sau lưng ra, chỉ thấy bên trong nhét đầy các loại đồ ăn, hơn nữa đại bộ phận đều là các loại thịt ăn sẵn đóng trong túi.

Đương nhiên, trừ bỏ đồ ăn, còn có một bộ quần áo sạch sẽ.

Là quần áo cũ của ông ngoại Lâm Lạc lưu lại, sau này được bà ngoại cùng mẹ cô cất giữ cẩn thẩn, không nghĩ tới Lâm Lạc sẽ lấy ra đưa cho một người xa lạ.

Làm xong mấy việc này, Lâm Lạc đeo ba lô rỗng lên lưng, cởi bỏ “dây thừng”, mặc kệ anh ta có trốn đi hay không, cùng với xử lý chỗ đồ này như thế nào, mà trực tiếp xoay người đi luôn, dáng vẻ hết sức tiêu sái.

Nhìn chăm chú vào bóng dáng Lâm Lạc, đáy mắt người kia hiện lên một tia nghi hoặc, sau đó lại nhìn đến đồ ăn trước mặt.

Một lát sau, người kia rốt cuộc vươn tay cầm lấy một gói thịt heo sấy khô ở trên cùng, có vẻ anh ta cũng không phải thật sự là dã nhân, biết rõ bao bì đóng gói bên ngoài không thể ăn, trực tiếp mạnh mẽ xé ra, những miếng thịt heo sấy khô nháy mắt giống như tiên nữ tán hoa rơi xuống.

Vươn tay cầm lấy một miếng tò mò đánh giá, sau đó bỏ luôn vào miệng, nhai ——

Lại cầm lấy một miếng nữa, nhai nhai ——

Có lẽ thật sự ăn ngon, tiếp theo không phải ăn từng miếng một, mà là trực tiếp nhai ba bốn miếng cùng nhau, rất nhanh đã ăn xong một túi.

Sau khi ăn xong, trong đôi mắt trong trẻo của anh ta dường như ánh lên nét vui sướng đơn thuần.

“…… Lạc, Lạc Lạc.”

Hóa ra người kia có thể nói!

Chẳng sợ nói không được rõ ràng rành mạch, nhưng cũng có thể nghe ra là đang nói cái gì, chỉ là không biết tiếng “Lạc” này là đang muốn gọi ai?

So sánh với khi đi chậm rì rì, đường trở về nhanh hơn không ít, ánh mắt Lâm Lạc giống như đang chuyên chú nhìn con đường phía trước, trên thực tế nếu cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện ra là cô đang thả mình suy nghĩ đến tận đâu rồi.

Ông ngoại Lâm Lạc tên đầy đủ là Lạc Hành Bạch.

Đối với Lâm Lạc, khi còn nhỏ ông ngoại trong mắt cô là một người hết sức lợi hại.

Ông rất hiền từ, với việc Lâm Lạc khi còn nhỏ nghịch ngợm cũng không chửi ầm lên giống như mấy người già khác trong thôn, mà là sẽ kiên nhẫn giảng đạo lý cho cô.

Biết khám bệnh, biết viết chữ bằng bút lông, nhàn rỗi còn sẽ dạy Lâm Lạc đánh Thái Cực, phong độ trí thức đầy người, một chút cũng không giống như một ông lão nông thôn.

Đáng tiếc khi Lâm Lạc mới đang học lớp 5 tiểu học ông ngoại Lạc đã bất hạnh qua đời, nói đến chuyện này còn có chỗ kỳ quặc.

Khi đó ông ngoại sẽ ngẫu nhiên lên núi hái thuốc, kết quả có một ngày bà ngoại Lạc đang ở lầu hai xem TV đột nhiên nghe được dưới lầu truyền đến động tĩnh, vừa ra cửa đã phát hiện ngay ông ngoại Lạc đang nằm hôn mê bất tỉnh trên mặt đất.

Lần này không hay rồi, vội vàng nhờ hàng xóm đưa đi bệnh viện, bác sĩ phán đoán ông ngoại Lạc hẳn là bị ngã từ trên cao xuống, tuy rằng được đưa tới kịp thời, nhưng rốt cuộc lớn tuổi rồi, sau khi nằm viện hơn một tháng vẫn bất hạnh qua đời.

Ông ngoại Lạc nằm trên giường bệnh có mấy lần thanh tỉnh ngắn ngủi, biết tình huống của mình cũng không có quá mức kích động mà bình tĩnh an bài hậu sự.

Chỉ là khi bà ngoại cùng mẹ cô dò hỏi tình huống ông bị ngã cùng với việc sao lại có thể xuất hiện trong sân, ông ngoại Lạc chỉ nở một nụ cười hiền từ mang theo tiếc nuối.

“Có một tiểu gia hỏa tốt bụng đưa tôi về, đáng tiếc là tôi phải thất tín rồi.”

Khi đó, tất cả mọi người bao gồm cả Lâm Lạc đều không rõ những lời này có ý gì, người tốt nào mà đưa người về lại không lưu lại, giống như là sợ bị người khác phát hiện ra.

Nhưng khi đó ông ngoại đang hấp hối, vấn đề này cũng bị vứt ra sau đầu, mãi cho đến khi Lâm Lạc gặp gỡ người này.

Cô nháy mắt nhớ lại những lời bà ngoại thỉnh thoảng phàn nàn khi đó, rõ ràng mỗi lần đều không mang được một chút thảo dược nào về, ông ngoại cố tình lại rất cần mẫn, cứ cách mấy ngày là đi lên một lần, một lần ở trên núi đến hai, ba tiếng đồng hồ.

Vừa mang theo sách, lại mang theo đồ ăn, giống như là đi dã ngoại vậy.

Có lần Lâm Lạc muốn đi theo còn bị cự tuyệt, lý do là trên núi không an toàn.

—— không an toàn sao ông ngoại còn đi?

Đây là suy nghĩ trong lòng Lâm Lạc khi đó.

Hiện tại nghĩ lại, hết thảy đều sáng tỏ.

Đương nhiên trong đó còn có rất nhiều nghi vấn, tỷ như vì sao ông ngoại lại muốn giấu diếm chuyện này.

Theo tính tình của bà ngoại, cho dù ông có mang đứa nhỏ này về nhà bà khẳng định sẽ không phản đối, có khi còn càng thêm thương tiếc vài phần.

Khi đó điều kiện nhà ông bà ngoại cũng không đến mức không nuôi thêm được một người.

Có điều hai vị lão nhân đều đã qua đời, nghi vấn này đã không có người có thể giải đáp, việc Lâm Lạc có thể làm chính là báo đáp ân tình cứu giúp ông ngoại Lạc năm đó.

Sau khi mạt thế đến, toàn bộ động thực vật sẽ biến dị, đến lúc đó trên núi khẳng định rất nguy hiểm, một khi không cẩn thận là sẽ bỏ mạng.

Chẳng sợ sức lực anh ta mạnh vô cùng, cũng sẽ không chịu được quần công của những động thực vật có trí tuệ, nếu ở cùng cô ít nhất có thể tính mạng vô ưu.

Nhìn sắc trời vẫn còn sớm, Lâm Lạc lại đi ra mảng đất phía sau nhà, sau vài lần đào xới, mảng đất này xem ra đã có vài phần bộ dáng.

Suy xét đến vấn đề thời tiết cùng trình độ làm ruộng của mình, Lâm Lạc quyết định trồng hai loại đồ ăn, khoai tây cùng đậu phộng, trước tiên cứ trồng thử hai loại này đã, sau đó xem kết quả thế nào rồi lại tính bước tiếp theo.

*
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...