Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 17: Trêu chọc sư huynh
Thấy y khóc, Tiết Minh lấy tay lau đi nước mắt trên khoé mắt y. Đoán chừng y nhớ mẹ, hắn dùng phép khiến y mơ một giấc mộng đẹp đẽ hơn.
Tiết Minh ra khỏi phòng Giản Triều Vân, ngó ngàng nhìn xung quanh mới dám đi tiếp. Đằng sau đột ngột có người lên tiếng, "Tiết Minh? Ngươi đến đây làm gì?"
Tiết Minh sợ hãi quay đầu, là sư tôn của hắn, sao sư tôn hắn lại ở đây, hiện trường bắt quả tang này thật đáng sợ.
"Giản sư đệ ngủ quên, ta chỉ đưa hắn về phòng, không có ý trốn cấm túc."
Thẩm An Nguyên ngay lập tức bắt được trọng điểm: "Nó ngủ ở phòng của ngươi?"
Trái tim trong lòng Tiết Minh rơi lụp bụp, thôi xong, sư tôn hắn là người rất sắc bén sẽ nhận ra gì đó. Nếu để sư tôn biết được Giản Triều Vân chép phạt giúp hắn, có khi lại bị phạt tiếp. Tiết Minh cố gắng tìm một cái cớ để lấp liếm đi việc hắn và Giản Triều Vân đang làm.
"Đúng vậy sư tôn, mấy ngày nay Giản sư đệ nói không hiểu kiếm pháp sư tôn đưa cho, muốn nhờ ta làm mẫu. Cho nên mới đến chỗ ta."
Thẩm An Nguyên không tin lời của Tiết Minh cho lắm, nhưng nghĩ lại đứa nhỏ Giản Triều Vân ấy mới đến sẽ lạ chỗ, tìm một người thân cận để hỏi là việc không hiếm lạ. Nhưng sao lại là tên nhóc Tiết Minh?
"Ngươi đang nhận phạt mà vẫn để người khác vào?"
Tiết Minh đổ mồ hôi lạnh, cố giữ ngôn ngữ bình thường nhất có thể: "Sư tôn à, người đừng giận. Giản sư đệ trước đó có nói là do ta chính là ân nhân nên mới muốn đến hỏi, vì ở đây ai cũng không quen biết hắn mà. Ta thấy tội nghiệp cho nên mới đồng ý..."
Thẩm An Nguyên thấy lí do này cũng hợp lí, không có ý tra hỏi nữa. Hắn phất tay bảo Tiết Minh về phòng, Tiết Minh nhịn quá lâu, ba chân bốn cẳng chạy ngay về phòng mình.
Giản Triều Vân vì mệt mỏi quá nhiều nên khi ngủ ngon sẽ ngủ quên giờ giấc. Khi y tỉnh dậy đã là ngày hôm sau, ngủ đến độ bụng đói meo.
Linh Vũ Phong này luôn theo chế độ ăn của Thẩm An Nguyên mà nấu, Thẩm An Nguyên quen ăn thanh đạm, đám đệ tử tuy không muốn nhưng sư tôn đã ăn như vậy, bọn chúng nào dám ăn sơn hào hải vị. Kết quả là ăn đến nỗi sợ hãi, lâu lâu lại trốn xuống núi ăn vài bữa mặn.
Giản Triều Vân có thể ăn được những món thanh đạm, nhưng cơ thể này là người tu tiên, cần nguồn năng lượng tiêu hao lớn. Nếu là Giản Triều Vân trước kia, hẳn sẽ không để ý đến mà ăn. Nhưng cơ thể này mà không ăn uống đầy đủ dưỡng chất, Giản Triều Vân cảm thấy y sẽ chết khô mất.
Thế nên Giản Triều Vân quyết định tự xuống bếp nấu cho bản thân mình, đang ăn đột nhiên nghĩ đến Tiết Minh. Giản Triều Vân lại nảy ra một cái ý tưởng điên rồ, chỉ mong Tiết Minh vẫn sẽ chấp nhận thứ đó.
Như thường lệ thì giờ này Giản Triều Vân đã đến chỗ của Tiết Minh, dù cho có là ngày nắng hay ngày mưa, y đều đều đặn đến. Nhưng hôm nay lại phá lệ đến muộn, trong lòng Tiết Minh lo lắng, sẽ không phải gặp phải chuyện gì không hay đấy chứ?
Một tiếng gõ cửa cắt ngang mạch suy nghĩ của hắn, Tiết Minh ra mở cửa, đúng là Giản Triều Vân vẫn đến như mọi khi. Chỉ là hôm nay trên tay cầm theo cái hộp gì đó, Tiết Minh tò mò, thường thì y cầm theo đồ thì đa số sẽ hỏi hắn, khiến hắn phải dành những thời gian sau khi bị hết phạt cấm túc để giúp y. Lần này lại là gì?
Giản Triều Vân đi vào trong, đặt chiếc hộp lên bàn trước sự tò mò của Tiết Minh. Y mở ra, những điểm tâm tinh xảo được bày ra trước mắt. Giản Triều Vân háo hức nhìn hắn: "Sư huynh, ta có làm chút điểm tâm cho huynh, nếu không chê thì huynh dùng thử nhé!"
Tiết Minh cũng không từ chối, y cầm thử một cái, cắn một miếng nếm thử. Vị không quá ngọt, thanh thanh, lại còn có mùi thơm nhẹ. Vị ngọt vương lại ở đầu lưỡi khiến lưu luyến không thôi.
"Sư huynh, có ngon không?"
Tiết Minh đương nhiên muốn nói là cực kì ngon nhưng ngoài mặt vẫn làm giá nói: "Không tệ."
Nhưng sau đó không biết y nghĩ gì lại sửa lại.
"Ngon...ngon lắm."
Giản Triều Vân hơi bất ngờ, Tiết Minh cũng có điểm đáng yêu đấy chứ. Tâm trạng y vui vẻ, lấy thêm một miếng khác đưa cho hắn.
"Cái này cũng rất ngon nè, huynh ăn thử đi."
Sau đó Giản Triều Vân cứ liên tục đưa điểm tâm cho hắn, nhưng y lại không đụng đến cái nào.
Tiết Minh thắc mắc hỏi: "Ngươi không ăn sao?"
Cũng không ngờ sẽ bị hỏi câu đó, Giản Triều Vân hơi chậm nhịp một chút, "Ta không thích đồ ngọt, với cả cái này ta làm cho huynh mà."
Không hiểu sao sau khi y nói xong câu đó vẻ mặt Tiết Minh hơi thay đổi.
"Trẻ con thì vẫn là nên ăn đi, nhìn bộ dạng của ngươi, sợ một chút gió cũng có thể làm ngươi bay lên trời mất."
Tiết Minh cầm lấy một cái, đưa lên trước mặt Giản Triều Vân, ý bảo y ăn đi. Vốn định trêu chọc Tiết Minh, Giản Triều Vân không cầm lấy miếng điểm tâm ấy mà trực tiếp ăn trên tay hắn.
Cắn một miếng, điểm tâm hơi giây ra miệng, Giản Triều Vân liếm môi một cái. Y nhìn Tiết Minh, mỉm cười rộ lên hai chiếc răng nanh nhỏ.
"Ừm, sư huynh nói đúng, ngon thật đó."
_______
Tác giả: Ẻm thuộc dạng ranh ma, mà ông chồng ẻm còn dạng ngây thơ các kiểu.
Tiết Minh ra khỏi phòng Giản Triều Vân, ngó ngàng nhìn xung quanh mới dám đi tiếp. Đằng sau đột ngột có người lên tiếng, "Tiết Minh? Ngươi đến đây làm gì?"
Tiết Minh sợ hãi quay đầu, là sư tôn của hắn, sao sư tôn hắn lại ở đây, hiện trường bắt quả tang này thật đáng sợ.
"Giản sư đệ ngủ quên, ta chỉ đưa hắn về phòng, không có ý trốn cấm túc."
Thẩm An Nguyên ngay lập tức bắt được trọng điểm: "Nó ngủ ở phòng của ngươi?"
Trái tim trong lòng Tiết Minh rơi lụp bụp, thôi xong, sư tôn hắn là người rất sắc bén sẽ nhận ra gì đó. Nếu để sư tôn biết được Giản Triều Vân chép phạt giúp hắn, có khi lại bị phạt tiếp. Tiết Minh cố gắng tìm một cái cớ để lấp liếm đi việc hắn và Giản Triều Vân đang làm.
"Đúng vậy sư tôn, mấy ngày nay Giản sư đệ nói không hiểu kiếm pháp sư tôn đưa cho, muốn nhờ ta làm mẫu. Cho nên mới đến chỗ ta."
Thẩm An Nguyên không tin lời của Tiết Minh cho lắm, nhưng nghĩ lại đứa nhỏ Giản Triều Vân ấy mới đến sẽ lạ chỗ, tìm một người thân cận để hỏi là việc không hiếm lạ. Nhưng sao lại là tên nhóc Tiết Minh?
"Ngươi đang nhận phạt mà vẫn để người khác vào?"
Tiết Minh đổ mồ hôi lạnh, cố giữ ngôn ngữ bình thường nhất có thể: "Sư tôn à, người đừng giận. Giản sư đệ trước đó có nói là do ta chính là ân nhân nên mới muốn đến hỏi, vì ở đây ai cũng không quen biết hắn mà. Ta thấy tội nghiệp cho nên mới đồng ý..."
Thẩm An Nguyên thấy lí do này cũng hợp lí, không có ý tra hỏi nữa. Hắn phất tay bảo Tiết Minh về phòng, Tiết Minh nhịn quá lâu, ba chân bốn cẳng chạy ngay về phòng mình.
Giản Triều Vân vì mệt mỏi quá nhiều nên khi ngủ ngon sẽ ngủ quên giờ giấc. Khi y tỉnh dậy đã là ngày hôm sau, ngủ đến độ bụng đói meo.
Linh Vũ Phong này luôn theo chế độ ăn của Thẩm An Nguyên mà nấu, Thẩm An Nguyên quen ăn thanh đạm, đám đệ tử tuy không muốn nhưng sư tôn đã ăn như vậy, bọn chúng nào dám ăn sơn hào hải vị. Kết quả là ăn đến nỗi sợ hãi, lâu lâu lại trốn xuống núi ăn vài bữa mặn.
Giản Triều Vân có thể ăn được những món thanh đạm, nhưng cơ thể này là người tu tiên, cần nguồn năng lượng tiêu hao lớn. Nếu là Giản Triều Vân trước kia, hẳn sẽ không để ý đến mà ăn. Nhưng cơ thể này mà không ăn uống đầy đủ dưỡng chất, Giản Triều Vân cảm thấy y sẽ chết khô mất.
Thế nên Giản Triều Vân quyết định tự xuống bếp nấu cho bản thân mình, đang ăn đột nhiên nghĩ đến Tiết Minh. Giản Triều Vân lại nảy ra một cái ý tưởng điên rồ, chỉ mong Tiết Minh vẫn sẽ chấp nhận thứ đó.
Như thường lệ thì giờ này Giản Triều Vân đã đến chỗ của Tiết Minh, dù cho có là ngày nắng hay ngày mưa, y đều đều đặn đến. Nhưng hôm nay lại phá lệ đến muộn, trong lòng Tiết Minh lo lắng, sẽ không phải gặp phải chuyện gì không hay đấy chứ?
Một tiếng gõ cửa cắt ngang mạch suy nghĩ của hắn, Tiết Minh ra mở cửa, đúng là Giản Triều Vân vẫn đến như mọi khi. Chỉ là hôm nay trên tay cầm theo cái hộp gì đó, Tiết Minh tò mò, thường thì y cầm theo đồ thì đa số sẽ hỏi hắn, khiến hắn phải dành những thời gian sau khi bị hết phạt cấm túc để giúp y. Lần này lại là gì?
Giản Triều Vân đi vào trong, đặt chiếc hộp lên bàn trước sự tò mò của Tiết Minh. Y mở ra, những điểm tâm tinh xảo được bày ra trước mắt. Giản Triều Vân háo hức nhìn hắn: "Sư huynh, ta có làm chút điểm tâm cho huynh, nếu không chê thì huynh dùng thử nhé!"
Tiết Minh cũng không từ chối, y cầm thử một cái, cắn một miếng nếm thử. Vị không quá ngọt, thanh thanh, lại còn có mùi thơm nhẹ. Vị ngọt vương lại ở đầu lưỡi khiến lưu luyến không thôi.
"Sư huynh, có ngon không?"
Tiết Minh đương nhiên muốn nói là cực kì ngon nhưng ngoài mặt vẫn làm giá nói: "Không tệ."
Nhưng sau đó không biết y nghĩ gì lại sửa lại.
"Ngon...ngon lắm."
Giản Triều Vân hơi bất ngờ, Tiết Minh cũng có điểm đáng yêu đấy chứ. Tâm trạng y vui vẻ, lấy thêm một miếng khác đưa cho hắn.
"Cái này cũng rất ngon nè, huynh ăn thử đi."
Sau đó Giản Triều Vân cứ liên tục đưa điểm tâm cho hắn, nhưng y lại không đụng đến cái nào.
Tiết Minh thắc mắc hỏi: "Ngươi không ăn sao?"
Cũng không ngờ sẽ bị hỏi câu đó, Giản Triều Vân hơi chậm nhịp một chút, "Ta không thích đồ ngọt, với cả cái này ta làm cho huynh mà."
Không hiểu sao sau khi y nói xong câu đó vẻ mặt Tiết Minh hơi thay đổi.
"Trẻ con thì vẫn là nên ăn đi, nhìn bộ dạng của ngươi, sợ một chút gió cũng có thể làm ngươi bay lên trời mất."
Tiết Minh cầm lấy một cái, đưa lên trước mặt Giản Triều Vân, ý bảo y ăn đi. Vốn định trêu chọc Tiết Minh, Giản Triều Vân không cầm lấy miếng điểm tâm ấy mà trực tiếp ăn trên tay hắn.
Cắn một miếng, điểm tâm hơi giây ra miệng, Giản Triều Vân liếm môi một cái. Y nhìn Tiết Minh, mỉm cười rộ lên hai chiếc răng nanh nhỏ.
"Ừm, sư huynh nói đúng, ngon thật đó."
_______
Tác giả: Ẻm thuộc dạng ranh ma, mà ông chồng ẻm còn dạng ngây thơ các kiểu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương