Trở Về Năm Tháng Bố Tôi Là Hotboy
Chương 59: "Em Là Người Nhà Của Anh, Cậu Ta Cũng Thế."
Thẩm Quát lại đi tới cửa lấy một bát cơm trắng, thêm chút thức ăn, cùng Lục Yên ăn cơm.Bữa cơm này là một bữa ngon miệng nhất trong một năm qua của anh.Có đôi khi, ý nghĩa của ăn cơm thật sự cũng không phải nhét đầy cái bao tử, người trong nhà sau một ngày bận rộn có thể ngồi cùng nhau ăn bữa cơm, ríu rít nói chuyện phiếm vài câu.Ý nghĩa của gia đình, ràng buộc giữa người thân với nhau chính là thể hiện ở bữa cơm này.Thẩm Quát khá coi trọng bữa cơm, trước kia khi bố còn sống, bất kể là bận rộn cỡ nào, anh luôn muốn về nhà cùng bố ăn cơm.Anh giương mắt liếc Lục Yên một cái, cái miệng nhỏ của cô nhóc đang ăn canh, đợi sau khi cô ăn xong, anh dùng khăn giấy lau miệng nhỏ của cô.Lục Yên khẽ cười với anh một cái, mắt đen nhánh chứa ánh sáng, làn da hồng hào, trên vành tai trắng nõn còn có thể nhìn thấy lông tơ nhỏ xíu, lông mi đen nhánh dày rậm cong lên.Môi mỏng của Thẩm Quát khẽ nhếch, đôi mắt chuyên chú nhìn cô, nén ý cười."Đồ ăn ở trường thế nào?""Ngon.""Vậy ăn nhiều một chút."Lúc anh nói chuyện, giọng nói mang theo một loại cảm xúc trầm thấp chuyên chú nào đó, rất có sức hấp dẫn, nhưng lời nói lại nhẹ nhàng, giống như bông tuyết bay xuống trong ngày mùa đông.Đúng lúc này, một nam sinh đeo kính mắt gọng vuông bưng khay ngồi xuống bên cạnh Thẩm Quát: "Thẩm Quát, ăn cơm à?"Thẩm Quát nhìn hắn một cái, sắc mặt lạnh nhạt, không mặn không nhạt đáp một tiếng: "Ừm."Lục Yên tò mò ngẩng đầu quan sát nam sinh kia một cái, hắn cắt tóc húi cua, mặt mũi có vẻ hơi già, tuổi tác hẳn là lớn hơn bọn họ một chút, mắt một mí, môi rất mỏng, hơi lộ ra sắc tím.Nhìn thái độ của Thẩm Quát đối với hắn cũng không giống như bạn bè."Thẩm Quát, đây là bạn học của anh à?" Cô nhỏ giọng nói.Ánh mắt của nam sinh kia vừa rơi lên người Lục Yên liền như bị nam châm hút vào, căn bản không rút lại được.Vốn dĩ con gái ở đại học Q đã ít càng thêm ít, nhất là con gái xinh đẹp có linh khí giống như Lục Yên, đặt ở trong trường đại học bình thường đều là hiếm như lá mùa thu, huống chi là ở đại học Q.Tào Chí Đạt lập tức đưa tay ra với Lục Yên, tự giới thiệu mình: "Chào em, anh tên Tào Chí Đạt, là nghiên cứu sinh khoa máy tính.""A! Chào anh." Lục Yên đang gặm chân gà kho, một đôi tay bóng mỡ cho nên không bắt tay hắn.Thẩm Quát thản nhiên nói: "Ăn nhanh lên, ăn xong anh đưa em về."Lục Yên bất mãn nói: "Anh đừng giục lúc ăn cơm, em ghét nhất là người khác giục em ăn cơm, trước kia Lục Trăn giục em em đều muốn đánh anh ấy..."Thẩm Quát nhếch miệng, rút khăn giấy lau cái móng vuốt nhỏ bóng mỡ của cô.Tào Chí Đạt và Thẩm Quát có khúc mắc, trước đó ra nước ngoài giao lưu thực tế, thầy hướng dẫn chọn ra sinh viên cùng đi mở mang kiến thức từ trong mấy nghiên cứu sinh, trong lòng hắn cho rằng thầy hướng dẫn muốn dẫn hắn đi, thành tích cũng khoe khoang ra rồi.Thế nhưng sau khi không có tên trong danh sách, chuyện này coi như thôi, lúc Tào Chí Đạt nhìn thấy trên danh sách ra nước ngoài quan sát thực tế lại có tên Thẩm Quát, trong lòng hắn liền không cân bằng nữa.Dựa vào cái gì chứ, dựa vào cái gì mà sinh viên chưa tốt nghiệp cũng có thể đi, hắn làm nghiên cứu sinh của thầy hướng dẫn nhưng không có tư cách tham gia.Mấy bạn học bạn cùng phòng xung quanh đều nói, chắc chắn là Thẩm Quát cướp mất suất vốn nên thuộc về hắn, có lẽ là trường học thấy Thẩm Quát là sinh viên nghèo khó, không cha lại không mẹ, xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, lúc này mới đưa suất cho anh.Sau đó Tào Chí Đạt tức giận bất bình còn đến hỏi thầy hướng dẫn, thầy hướng dẫn cũng nói rõ ràng cho hắn biết, để Thẩm Quát tham gia là ý của học viện, học kỳ đầu tiên Thẩm Quát đã lấy được giải đặc biệt cuộc thi lập trình TXPC thi đua cả nước, anh có thiên phú cũng có tiềm lực, học viện cho anh tham gia vào danh sách ra nước ngoài giao lưu học tập do nhà nước tài trợ, hợp tình hợp lý.Đương nhiên Tào Chí Đạt biết, cuộc thi lập trình TXPC khó cỡ nào, cũng coi như là cuộc so tài giữa những người đứng đầu chuyên nghiệp nhất.Bốn năm đại học của hắn, năm nào cũng tham gia, nhưng chưa từng lấy được giải thưởng lần nào.Thậm chí đến giai đoạn nghiên cứu sinh, hắn cũng không thu hoạch được bất kỳ thứ hạng gì ở cuộc thi này.Cuộc thi này không giống với cuộc thi lập trình bình thường, nói trắng ra là đối tượng của cuộc thi này căn bản không phải sinh viên bình thường, có thể lấy được giải thưởng ở cuộc thi lập trường TXPC... chắc chắn là nhân vật thiên tài ở lĩnh vực này.Cuộc thi lập trình TXPC năm ngoái, Thẩm Quát là một sinh viên đại học năm nhất lại có thể lấy được giải đặc biệt, quả thật làm thầy trò cả học viện kinh ngạc.Từ đó về sau, vị thủ khoa tỉnh Bắc Thành này liền trở thành hương bột bột* trong mắt các giáo sư.(*: Hương bột bột 香饽饽: Là một loại bánh nổi tiếng của Trung Quốc, cũng có nghĩa ẩn dụ là người nổi tiếng.)Cái tên "Thẩm Quát" này thường xuyên bị bọn họ treo trên miệng mà lẩm bẩm, chuyện gì cũng có Thẩm Quát, đề tài nghiên cứu nào cũng muốn kéo anh vào tham gia.Tào Chí Đạt trong lòng rõ ràng, Thẩm Quát tuyệt đối không phải bởi vì sự đồng cảm hay thương hại nào mới gia nhập đoàn giao lưu, nhưng hắn rõ ràng cũng không muốn thừa nhận, bởi vậy lúc các bạn học thảo luận cũng luôn treo ba chữ "Sinh viên nghèo" này trên miệng ---"Chẳng phải bởi vì gia cảnh kém à.""Giáo viên chính là thích những sinh viên nghèo này, cảm thấy bọn họ có ý chí.""Được rồi được rồi, đừng nghĩ nữa, ai bảo người ta nghèo chứ.""Thế giới này thật là con mẹ nó không công bằng.""Còn không phải sao."...Thẩm Quát không phải người ngu, anh đương nhiên biết Tào Chí Đạt sắp đặt những lời kia sau lưng anh, nhưng anh cũng không để ý.Trên thế giới này, người và việc có thể khiến anh quan tâm, không nhiều.Bởi vậy anh bảo Lục Yên ăn cơm nhanh lên cũng là không muốn cô và người đàn ông này có tiếp xúc.Lục Yên không biết khúc mắc ân oán của Thẩm Quát và Tào Chí Đạt, cô tò mò hỏi: "Học trưởng, anh là học trưởng cùng khoa với Thẩm Quát sao?""Đúng vậy, tụi anh còn đang cùng một nhóm đề tài.""Như vậy à, vậy sau này làm phiền anh quan tâm anh ấy nhiều hơn một chút nhé."Thẩm Quát gõ gõ đầu Lục Yên, nhắc nhở: "Ăn không nói, ăn nhanh lên."Lục Yên ôm đầu, không phục bĩu môi với anh.Tào Chí Đạt đánh giá Lục Yên, cô thật sự quá đẹp, nhất là đôi mắt kia, cười lên trong veo như nước, phảng phất như sẽ câu dẫn người ta.Cô gái xinh đẹp như vậy sao lại ở chung một chỗ với người như Thẩm Quát.Trong lòng Tào Chí Đạt buồn bực, hắn mang theo thành kiến để đối đãi với Thẩm quát, đương nhiên là không cảm thấy anh ưu tú gì, càng nghĩ không ra, sinh viên nghèo khó như vậy, con gái trong trường thích anh cái gì.Hắn cố ý muốn khiến Thẩm Quát khó xử trước mặt Lục Yên, thế là nói: "Thẩm Quát, phương án mới mà lần trước nhóm đề tài chúng ta bàn bạc, của cậu không được thông qua, về suy nghĩ lại từ đầu đi."Tâm tư Thẩm Quát nhạy bén, biết dụng ý của việc hắn chọn lúc này để nhắc đến, cho nên sau đó cũng không tranh chấp với hắn.Tào Chí Đạt lại không muốn tùy tiện buông tha cho anh, thế là nói: "Phương án mà cậu đưa ra, nói cái gì mà tối ưu hóa chức năng của phần mềm chat, tăng thêm phông nền tán gẫu, tiến hành thiết kế vẻ bên ngoài cho nhân vật ảo, còn tạo ra mấy thứ thú cưng ảo này..."Hắn nở nụ cười gằn: "Lãng phí tài nguyên vào những thứ giả dối này hoàn toàn không có giá trị, cho dù đưa đến chỗ thầy hướng dẫn, thầy ấy cũng sẽ không đồng ý."Lời này nói đến nghiêm trọng rồi.Hắn hoàn toàn chối bỏ sự sáng tạo của Thẩm Quát, không chỉ có như thế, trong lời nói dường như còn mang theo chút... ý làm nhục.Thẩm Quát vẫn không trả lời hắn, ngay cả phản bác cũng không có.Tào Chí Đạt nói đến vui vẻ, sự kiêu ngạo càng tăng lên: "Thẩm Quát, tôi cảm thấy tư tưởng của cậu có vấn đề, chúng ta là thanh niên thời đại mới, nhất là nền công nghiệp mới xuất hiện như máy tính này, chẳng lẽ không nên luôn luôn vì tương lai tổ quốc, vì tương lai của khoa học kỹ thuật mà suy nghĩ sao, nhưng cậu xem xem cậu đang làm gì vậy! Tạo ra những thiết kế rườm rà hoàn toàn không có giá trị này, thật là khiến người ta thất vọng."Cuối cùng, Thẩm Quát không chịu được trả lời một câu: "Hướng vào thị trường."Một khi Thẩm Quát phản bác, Tào Chí Đạt lập tức có sức lực, phóng to âm lượng nói: "Hùa theo những gu thấp kém hạ lưu trên thị trường kia, đây chính là tinh thần trách nhiệm của cậu với tư cách là đứa con cưng sao!"Hai người tranh chấp thu hút không ít bạn học xung quanh liếc mắt.Bọn họ thấp giọng nghị luận."Thẩm Quát, tôi biết cậu nghèo, nhưng khoa học kỹ thuật không phải là công cụ để cậu kiếm tiền! Chúng ta làm nghề này chỉ có một mục đích, chính là thúc đẩy tiến bộ khoa học kỹ thuật, thúc đẩy nhân loại tiến bộ."Khóe mắt Thẩm Quát run rẩy, trầm giọng nói: "Người có chí hướng riêng.""Ha ha, mọi người nghe xem, đây chính là lời nói ra của sinh viên được trường chúng ta chọn đi giao lưu do nhà nước tài trợ!"Hắn còn chưa dứt lời, bỗng nhiên một chén nước canh hắt lên trên mặt Tào Chí Đạt.Trên tóc Tào Chí Đạt vương rau cải bóng mỡ, kinh hãi không ra lời: "Cô... cô..."Lục Yên nặng nề đập chén canh không lên bàn, tức giận nhìn về phía hắn ---"Đã nói người có chí hướng riêng anh nghe không hiểu à! Anh là đồ ngu sao! Biết nói như thế sao anh không dựng sân khấu diễn thuyết đi!"Lục Yên đột nhiên nổi giận, bạn học xung quanh lần nữa xôn xao.Con gái ở đại học Q vốn ít, hơn nữa mỗi người đều thành thật, còn chưa từng thấy cô gái nào mạnh mẽ táo bạo như thế đâu!Thẩm Quát nhìn về phía Lục Yên, cô nhóc tức giận đến mức gương mặt đỏ bừng, cơ thể gầy yếu mỏng manh không ngừng run rẩy, tâm tình rất kích động.Anh đưa tay kéo cô để cô bình tĩnh lại.Thật sự không cần thiết, không cần phải giận, cũng không cần phải giải thích.Anh chưa bao giờ dùng sự sai lầm của người khác để trừng phạt chính mình, dù sao thì trên thế giới này, người ngu thực sự nhiều lắm.Tào Chí Đạt bị cô nương xinh đẹp như vậy làm nhục trước mặt mọi người, cũng tức không nhịn nổi, vỗ bàn đứng dậy.Thẩm Quát lập tức kéo Lục Yên ra phía sau, cũng đứng dậy.Mà đúng lúc này, Lục Trăn đi tới sau lưng hắn, không khách khí chút nào mà trực tiếp đắp cơm trắng cộng thêm mấy đĩa thức ăn trong tay lên đầu Tào Chí Đạt.Tào Chí Đạt quay đầu nhìn thấy Lục Trăn, kinh hãi nói không ra lời.Các bạn học xung quanh cũng đều im lặng, không hiểu tại sao Lục Trăn lại chạy tới dính vào trong này.Trên người Tào Chí Đạt lần này rất sôi nổi, vương cơm trắng bóng, thịt bóng mỡ, còn có cải trắng rau xanh, đủ loại, nhếch nhác không chịu nổi.Hắn nhìn Lục Trăn, tức giận đến mức lỗ mũi đều muốn bốc khói: "Các cậu... các cậu..."Lục Trăn lộn ngược chén cơm đặt trên bàn, mặt lạnh nói: "Vỗ bàn nhẹ một chút, con mẹ nó anh dọa con gái tôi rồi.""Cậu... cậu thật là ức hiếp người khác!""Ức hiếp anh thì thế nào." Lục Trăn lấy tư thế con ông cháu cha lưu manh thực sự của anh ra, đẩy Tào Chí Đạt một cái: "Không thấy cô gái nhà tôi đang ăn cơm à, anh ghét bỏ ai vậy hả, mau cút!"Tào Chí Đạt biết mình không thể trêu vào vị họ Lục này, chỉ có thể ỉu xìu rời đi.Trước khi đi, hắn không cam lòng nhìn Thẩm Quát một cái, Lục Trăn ung dung nói: "Muốn nhìn thì nhìn cho rõ, người trước mặt anh đây, là... đối tượng của em gái tôi, anh làm nhục cậu ta thì chính là làm nhục tôi biết chưa, ông đây gặp anh một lần sẽ trị anh một lần!"Tào Chí Đạt không thể trêu vào Lục Trăn, đừng nói hắn không thể trêu vào, trong trường học chỉ sợ không có ai chọc nổi ông lớn này.Ai lại không biết tên tuổi của tập đoàn Lục thị, cho dù là lãnh đạo trường học, thấy Lục Trăn cũng muốn thiện ý hỏi thăm một tiếng.Ngày bình thường cũng không thấy Lục Trăn nói một câu với Thẩm Quát, cho dù nói chuyện thì cũng là xảy ra tranh chấp.Không nghĩ tới Lục Trăn lại che chở Thẩm Quát như thế, nếu hắn sớm biết quan hệ của bọn họ tốt như vậy thì hắn chắc chắn tuyệt đối sẽ không tìm phiền phức với Thẩm Quát....Sau khi Tào Chí Đạt rời đi, Lục Yên cũng ăn không vào nữa, kéo Thẩm Quát đi ra khỏi nhà ăn, trong miệng lầu bầu: "Người gì vậy, đáng ghét."Lục Trăn chen giữa Lục Yên và Thẩm Quát, khoác tay lên vai Thẩm Quát giống như rất thân: "Sao cậu lại cùng kẻ như vậy làm đề tài thế?"Thẩm Quát cẩn thận đồng thời ghét bỏ ném tay của anh ta ra, giải thích: "Là đề tài của thầy, để tôi gia nhập cùng nhau làm.""Trâu bò, sớm như vậy đã làm đề tài với giáo viên rồi, sinh viên chưa tốt nghiệp khác cũng không có đãi ngộ này."Lục Yên lập tức nói: "Thẩm Quát rất lợi hại!"Lục Trăn xoa xoa đầu cô: "Cậu ta có lợi hại hay không ông đây không nhìn thấy à, còn cần em nói."Thẩm Quát dừng bước lại, kéo Lục Yên đến bên cạnh mình, sau đó đẩy Lục Trăn ra: "Cậu nên về đi."Động tác này khiến Lục Trăn bỗng nhiên có loại cảm giác lãnh thổ bị xâm phạm, anh ta khó chịu liếc Thẩm Quát một cái, cướp Lục Yên lại.Thẩm Quát giữ chặt cổ tay Lục Yên.Lục Trăn vòng cổ Lục Yên dưới cánh tay mình, liều mạng kéo về, Thẩm Quát nắm tay cô không thả.Hai người... so kè rồi."Buông tay!""Cậu buông tay.""Đây là con gái tôi, cậu cưới người đến mức cây ngay không sợ chết đứng rồi à?"Thẩm Quát nhíu mày: "Cái gì?"Lục Yên dùng sức giẫm lên chân Lục Trăn một cái, anh ta bị đau, ôm chân nhảy dựng lên: "Bà mẹ nó!"Cô gái vứt cho anh một ánh mắt uy hiếp để anh ta im miệng.Lục Trăn ngượng ngùng, rốt cuộc sửa lời nói: "Đây là em gái tôi! Của tôi!"Trước kia Lục Yên có lẽ từng thuận miệng ở trước mặt Thẩm Quát nhắc đến Lục Trăn là bố cô, nhưng Thẩm Quát cho rằng cô nói đùa nên không để trong lòng.Từ sau khi ở bên nhau, Lục Yên cũng không tiếp tục nhắc đến chuyện này với Thẩm Quát nữa, cũng không hề đề cập tới, cũng bảo Lục Trăn giữ bí mật.Có thể nói với cả thế giới nhưng nhất định phải giấu Thẩm Quát."Lục Trăn, anh nên về ký túc xá đi." Lục Yên đẩy anh ta: "Mau về đi.""Còn sớm mà, về rất chán." Lục Trăn mặt dày mày dạn đi theo sau lưng hai người: "Không về."Lục Yên nhíu mày nói: "Anh đi theo tụi em làm gì.""Coi anh không tồn tại đi."Thẩm Quát quả thật xem như anh ta không tồn tại, kéo Lục Yên đi về phía cổng trường đại học truyền thông.Lục Yên đi theo bên cạnh anh, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Lục Trăn: "Anh không đi tìm Giản Dao chơi à.""Tối nay cô ấy có lớp vũ đạo.""Chẳng trách."Lục Trăn dường như nghĩ đến cái gì đó, bước nhanh đuổi theo, hỏi anh: "Vừa rồi Tào Chí Đạt nói... cậu đang làm phần mềm xã hội à?""Ừm.""Giống như OICQ trước kia?""Đúng."Lục Yên hỏi: "OICQ là cái gì?"Lục Trăn đẩy đầu cô ra: "Người lớn nói chuyện, con nít đừng xen mồm.""A..."Thẩm Quát đưa Lục Yên qua bên cạnh mình, hững hờ nói: "Thật ra lời Tào Chí Đạt nói cũng không xấu, làm loại phần mềm xã hội mang tính giải trí này, có vẻ quả thật có chút không phải việc chính đáng, hơn nữa tất cả mọi người có điện thoại, liên lạc cũng rất thuận tiện, dùng máy tính đăng ký phần mềm xã hội ngược lại càng khó khăn hơn.""A, hiếm thấy, Thẩm Quát cậu cũng có lúc nghe ý kiến của người khác."Lời nói của anh ta còn chưa dứt, Thẩm Quát nói: "Nhưng mà..."Lục Trăn nản lòng, liền biết ngay là có nhưng mà..."Nhưng mà phần mềm xã hội cũng không phải là không có sự tồn tại, hiện tại giữa người với người quả thật có khoảng cách, có đôi khi hư cấu ngược lại có thể mang đến sự nhẹ nhõm.""Cậu nói, phần mềm xã hội của cậu khác với tin nhắn, không phải giao lưu giữa người quen với nhau mà là giao lưu với người lạ?""Ừm."Lục Yên nghe đến nhiệt huyết sôi trào, cô cực kỳ muốn phát biểu ý kiến của mình, cực kỳ muốn nói cho hai người đàn ông này biết, tương lai hoàn toàn không phải là thứ mà hiện tại bọn họ có thể tưởng tượng được, thời đại của tương lai thuộc về Internet, mà Internet không chỉ giới hạn ở máy tính!Tương lai có 2G, 3G, 4G cùng với 5G sắp ra đời, trong tương lai, phần mềm xã hội sẽ là cuộc sống hàng ngày và công việc không thể thiếu của mỗi một người Trung Quốc!Nhưng bây giờ bọn họ căn bản không có cách nào tưởng tượng được triển vọng của Internet trong tương lai.Mọi thứ hiện tại Thẩm Quát làm tuyệt đối không phải là tốn công vô ích. Hai mươi năm sau, cuộc sống của mọi người lại vì vậy mà thay đổi, lại vì Thẩm Quát mà thay đổi!Khuôn mặt Lục Yên đều nghẹn đến đỏ lên, nhưng không thể nói, bí mật lớn nhất của cô tuyệt đối không thể để Thẩm Quát biết được.Chuyện này hai người Lục Trăn và Thẩm Quát thế mà lại ăn nhịp với nhau, trò chuyện còn rất ăn ý.Không biết từ lúc nào, sắc trời dần tối xuống.Hai người đưa Lục Yên tới dưới lầu ký túc xá, Lục Trăn nói muốn mời Thẩm Quát đi uống bia đêm, gọi Lương Đình và Diệp Già Kỳ ra, mấy anh trai thương lượng một chút làm sao cùng làm việc này.Lục Trăn thì thôi đi, đi học còn suýt chút nữa trượt tín chỉ, nhưng Lương Đình và Diệp Già Kỳ lại không giống, đầu óc hai người này có thể nói là khá đầy đủ, lại học cùng chuyên ngành, nếu như bọn họ có thể gia nhập với Thẩm Quát cùng nhau nghiên cứu phương diện này.Đối với Thẩm Quát mà nói, chuyện này chắc chắn là... như hổ thêm cánh.Nhưng Thẩm Quát lại từ chối lời đề nghị của Lục Trăn."Ơ kìa?" Lục Trăn đều sắp sờ điện thoại rồi: "Vì sao.""Không vì sao cả.""Không phải vừa rồi nói chuyện rất tốt sao.""Cậu nên về đi." Thẩm Quát nói.Lục Yên nhìn ra tâm tư của Thẩm Quát.Lục Trăn còn muốn nói chuyện, cô đẩy anh ta một cái, nói: "Mau về đi, anh còn lề mề nữa, lát nữa là Giản Dao tan học rồi, anh nhìn tóc anh xem, thật là dầu!""A, buổi sáng anh mới gội đầu mà, rất dầu sao?""Rất dầu!""Vậy... vậy anh đi về trước."Sau khi Lục Trăn vội vàng rời đi, Lục Yên nhìn về phía Thẩm Quát, Thẩm Quát để tay trong túi, đứng dưới đèn đường.Ánh đèn đường dát lên khuôn mặt anh một tầng ánh sáng mỏng, càng nổi bật lên đường nét rõ ràng của anh.Anh không có biểu cảm gì, nhưng mà Lục Yên nhìn ra được, trong lòng cuối cùng vẫn là... có vướng mắc.Cô nhẹ nhàng hít một hơi, sau đó đưa tay vòng lấy eo gầy khỏe của Thẩm Quát, dán đầu vào lồng ngực kiên cố của anh.Tay Thẩm Quát rơi trên bờ vai cô, thoáng dùng sức đè lên.Lục Yên vùi mặt vào trong áo của anh, giọng nói buồn buồn: "Anh không cần gượng ép.""Cái gì?""Anh không cần vì em mà gượng ép làm bạn với Lục Trăn, không sao."Thẩm Quát dừng lại thật lâu, không nói chuyện.Anh nhớ tới năm đó lúc mới gặp, Lục Trăn đến nói với anh: "Từ hôm nay trở đi, chúng ta chính là anh em."Lục Trăn nói xong câu đó, anh đổ Coca Cola lên đầu cậu ta, sau đó bắt nạt chàng trai đơn thuần hiền lành này rất nhiều năm.Thế nhưng rốt cuộc Lục Trăn làm sai điều gì chứ?. Truyện Quan TrườngCậu ta không làm sai bất cứ chuyện gì, người sai hẳn là Thẩm Quát."Lục Yên, anh không hận cậu ta." Thẩm Quát ngẩng đầu, bầu trời đầy sao lấp lánh, rơi vào vào tròng mắt đen nhánh của anh ----"Em là người nhà của anh, cậu ta cũng thế."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương