Trở Về Năm Tháng Bố Tôi Là Hotboy
Chương 66: "Anh Quá Ngốc Rồi."
Từ khách sạn đi ra, sắc mặt Thẩm Quát âm u, hơi khó coi.Lục Yên đầu tiên là hé miệng cười trộm, cuối cùng cô càng nghĩ càng vui, không nhịn được mà cười ra tiếng.Thẩm Quát hai tay đút túi, một bộ dáng vẻ cao quý lãnh đạm mà đẹp đẽ, nghiêng mắt liếc nhìn cô một cái: "Cười cái rắm."Khóe mắt Lục Yên hơi cong, trong veo như trăng: "Anh quá ngốc rồi."Khó có thể thấy được lúc Thẩm Quát vờ ngớ ngẩn như vậy, có thể không vui à.Thẩm Quát giữ im lặng đưa Lục Yên đến cổng trường, Lục Yên chắp tay sau lưng hỏi anh: "Anh tỉnh rượu rồi sao?""Sớm tỉnh rồi.""Biết mình không thể uống thì sau này đừng uống nữa, quá ngốc rồi."Thẩm Quát rên lên một tiếng, đầy lưng cô: "Đi đi."Lục Yên đi hai bước, sau đó xoay người, vẫy tay với anh: "Quát Quát, bye bye."Không biết vì sao, cảnh tượng này bỗng nhiên khắc vào trong đầu Thẩm Quát ---Đêm lạnh cuối thu, cô gái đứng dưới ánh đèn mờ nhạt, không ngừng vẫy tay với anh, giống như đang... tạm biệt.Đáy lòng của anh bỗng nhiên hiện lên một chút bất an, thế nhưng anh không nói được vì sao lại có loại cảm giác này, anh gọi cô lại, thế nhưng anh nhếch miệng, cuối cùng không làm như vậy.Đêm hôm đó, anh mơ thấy một cơn ác mộng, mơ thấy Lục Yên mất tích.Anh phát điên tìm kiếm, tìm khắp mỗi một góc trong trường cũng không thấy bóng dáng của cô.Trong giấc mơ cảnh tượng như trang giấy bay nhanh, không ngừng thay đổi, lúc thì ở Tam Trung Bắc Thành, lúc lại đến đại học, lúc lại ở bên ngoài cửa trong con hẻm chật hẹp, lúc thì lại trên đường ray nhìn không thấy điểm cuối... đều là nơi mà bọn họ từng lưu lại dấu chân.Thời gian dần trôi qua... những cảnh tượng này đều giống như ánh nắng mặt trời lặn, trong khoảnh khắc hòa tan vào hư vô, tất cả ký ức đều biến mất, hình bóng của cô gái cũng theo sự tan biến của cảnh tượng mà... biến mất.Thật như không tồn tại.Thẩm Quát bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng, trên người đều là mồ hôi lạnh, anh thở hổn hển, xung quanh mờ mịt.Trong phòng ngủ, tiếng ngáy liên tiếp của đám bạn cùng phòng kéo anh về hiện thực...Chỉ là một cơn ác mộng đáng sợ.Đã nhiều năm rồi Thẩm Quát chưa từng sợ hãi như vậy... từ cái ngày mà anh không còn ôm ảo tưởng với thế giới này nữa, nhanh chóng thoát khỏi sự ngây thơ mà trưởng thành thì cuối cùng chưa từng sợ hãi cái gì như thế....Lục Yên rõ ràng phát hiện ra, Thẩm Quát trở nên dính người.Việc học của hai người họ đều rất căng thẳng, trước kia có lúc ba bốn ngày không thể gặp mặt cũng là chuyện thường.Nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, mỗi ngày Thẩm Quát đều muốn gặp cô, cho dù là đêm trước khi bọn họ thi đấu, Thẩm Quát bận đến đêm khuya cũng nhất định đến dưới tầng ký túc xá của Lục Yên, bảo cô ra gặp một lần, dù chỉ là nhìn từ xa xa anh cũng có thể yên tâm.Lục Yên cảm nhận được, trong lòng Thẩm Quát sợ hãi, anh sợ mất đi cô.Giản Dao giải thích: "Cái này gọi là gì, cái này gọi là không có cảm giác an toàn.""Vì sao lại không có cảm giác an toàn?""Còn có thể vì sao, em quá ưu tú thôi!"Lục Yên chớp mắt mấy cái, bỗng nhiên nở nụ cười đẩy Giản Dao: "Ôi mẹ của con ơi, em rất thích nghe chị nói chuyện, thật là dễ nghe."Giản Dao lấy áo ba lỗ từ trên kệ áo xuống, xếp xong nhét vào trong tủ quần áo, sau đó trịnh trọng nói: "Chị nói thật, chẳng lẽ em chưa từng ý thức được, em và Thẩm Quát chênh lệch rất lớn sao.""Ý chị là gì.""Rõ ràng nhất là gia thế, đương nhiên chuyện này cũng không đề cập nữa, bây giờ em kiếm tiền còn nhiều hơn anh ta, đây là trí mạng nhất."Lục Yên vung vung tay: "Anh ấy sẽ không để ý chuyện này.""Cho dù không ngại chuyện này thì em không cảm thấy sự nổi tiếng của mình càng ngày càng cao sao, anh ta cảm thấy không an toàn cũng rất bình thường à."Từ sau khi Lục Yên kí kết với Parto, sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, lúc đó trang web video vừa mới nổi dậy, cô quay một đoạn video ca hát phát lên, trong vòng một đêm video đã được một vạn lượt xem.Đương nhiên khi đó Internet cũng không đặc biệt thông dụng gì, càng không có nói chuyện trực tiếp, mặc dù video không mang đến cho Lục Yên hiệu quả kinh tế và lợi ích trực tiếp nhưng sức ảnh hưởng không thể coi nhẹ, rất nhanh đã có công ty đĩa nhạc chú ý tới cô, hy vọng có thể ký hợp đồng với cô sản xuất đĩa nhạc.Vàng sẽ không bị mai một, đây chính là chân lý vĩnh hằng không đổi.Cuộc sống của Thẩm Quát không muôn màu muôn vẻ như cô, mỗi ngày anh vùi đầu trong đống số liệu mã code phức tạp khô khan, sáng tạo và thiết kế ra phần mềm chưa từng có ai làm cũng không phải chuyện dễ dàng.Lục Yên từng xem phỏng vấn liên quan tới Thẩm Quát, cô biết, thành công của anh sẽ không tới nhanh.Anh từng nếm đau khổ, từng vấp ngã, cũng từng thất bại vô số lần...Bất kỳ ông lớn nào trước khi bắt đầu công việc cũng có một khoảng thời gian chua xót không muốn cho người ta biết.Mặc dù Lục Yên chưa từng cảm thấy Thẩm Quát của hiện tại không xứng với mình nhưng cô lại tin lời quỷ quái của Giản Dao.Tối hôm đó, Thẩm Quát dẫn cô ra ngoài ăn khuya.Cô vẫn không nói chuyện, nhìn dáng vẻ Thẩm Quát vùi đầu ăn mì hoành thánh, do dự thật lâu, rốt cuộc mở miệng nói: "Thẩm Quát, anh đừng có áp lực nha?""Hửm?"Lục Yên giống như bố cô, là một người nghiêm túc ngu ngơ, hỏi thẳng: "Em biết mình rất ưu tú, nhưng anh tuyệt đối đừng có áp lực, em sẽ không ghét bỏ anh."Thẩm Quát bỗng nhiên bị sặc, bắt đầu ho khan, mặt cũng ho đến đỏ lên."Em đang nói cái gì vậy?"Lục Yên trịnh trọng nói: "Anh tuyệt đối đừng cảm thấy không xứng với em."Khóe miệng Thẩm Quát giật một cái: "Anh... không có cảm thấy như vậy.""Anh cũng đừng cho rằng hiện tại em rất được hoan nghênh thì sẽ ghét bỏ anh."Thẩm Quát đưa tay vỗ vỗ đầu cô: "Có phải em bị cái gì kích thích không?"Lục Yên bắt tay anh lại, chân thành nói: "Để anh cảm thấy không an toàn, thật sự rất xin lỗi anh, là em không tốt."Thẩm Quát rốt cuộc nở nụ cười, thuận tay gắp hoành thánh trong chén mình lên đưa tới trong chén Lục Yên: "Ăn nhiều thịt một chút.""Em nghiêm túc đó.""Ừm, anh biết."Thấy dáng vẻ anh hời hợt như vậy, Lục Yên bĩu môi, buông anh ra, tiếp tục cúi đầu ăn.Thẩm Quát đưa hết hoành thánh trong chén mình qua cho cô."Anh không ăn sao?" Lục Yên hỏi.Thẩm Quát nghiêm trang trả lời: "Anh không có cảm giác an toàn, sợ em không quan tâm anh, chạy theo người khác cho nên muốn tốt với em một chút."Lục Yên mảy may không nghe ra ý đùa trong lời nói của anh, cô vội vàng ôm ngực thề: "Không có! Em không phải loại người như vậy!"Thẩm Quát rốt cuộc không nhịn được, khóe miệng tràn ra ý cười, múc hoành thánh đưa tới bên miệng cô, đút cho cô nuốt vào ---: "Thật là ngốc."Lục Yên dùng thìa của anh ngoan ngoãn ăn hết hoành thánh: "Nếu như không phải không có cảm giác an toàn thì anh làm gì mà mỗi ngày đều muốn gặp mặt em."Anh múc một muỗng nước, thổi thổi, tự mình ăn: "Mỗi ngày đều muốn gặp mặt chẳng lẽ không phải bởi vì anh muốn gặp em sao?"Lục Yên hỏi lại: "Vì sao muốn gặp em?""Cần lý do sao?""Đương nhiên!"Anh ngẩng đầu, hết cách nhìn về phía cô: "Ông đây yêu em, không được sao."Lục Yên đột nhiên mở to hai mắt, sau đó mặt dày ửng đỏ, rất ngượng ngùng cúi đầu xuống, đàng hoàng ăn hoành thánh, nhỏ giọng nói: "Anh làm gì mà bỗng nhiên nói loại lời này."Có đôi khi Thẩm Quát cũng không hiểu loại sinh vật kỳ lạ như con gái này, không, anh là không hiểu Lục Yên, trong đầu cô nhóc này không biết là công trình bã đậu gì nữa.Xứng đáng là em gái Lục Trăn."Cuối tuần anh và đám anh trai em phải đi Hải Thành.""A, đi Hải Thành làm gì?""Tham gia thi đấu.""A! Chính là cái TP...""Cuộc thi lập trình TXPC.""Đúng đúng, thi đấu lập trình!" Lục Yên xuýt xoa, nói: "Thời gian trôi qua thật là nhanh, cũng sắp thi đấu rồi.""Đúng vậy."Thời gian thật sự trôi qua rất nhanh, một đi không trở lại. Nhiều khi trong lòng Thẩm Quát thật ra có chút áy náy, anh rất khó để giống như những chàng trai khác, dành ra nhiều thời gian ở bên cạnh bạn gái, thậm chí cũng không so được với cả Lục Trăn.Chí ít mỗi tuần Lục Trăn đều sẽ dành ra thời gian hai ngày cùng bạn gái cậu ta ra ngoài hát hò.Thẩm Quát thật sự quá bận rộn, mỗi ngày có cơ hội cùng nhau ăn cơm đã rất vất vả rồi. Hầu hết anh cũng chỉ có thể ở dưới tầng ký túc xá, xa xa nhìn cô một chút.Lục Yên kéo ống tay áo anh một cái: "Anh đang suy nghĩ gì vậy?""Anh đang nghĩ... đợi bán chương trình đi, có tiền rồi, anh muốn đưa em ra ngoài du lịch.""Được!" Nghe thấy du lịch, Lục Yên tỏ ra khá hưng phấn: "Một lời đã định nha! Em đã rất lâu không đi ra ngoài chơi rồi.""Ừm,"Anh lấy khăn giấy lau nước đọng nơi khóe miệng cô: "Một lời đã định."Chờ có tiền rồi, thật ra anh muốn làm rất nhiều rất nhiều việc, dẫn cô ra ngoài đi du lịch, dẫn cái đồ tham ăn này ăn đồ ăn ngon khắp nơi, còn muốn mua cho cô thật nhiều váy đẹp, cố gắng chưng diện cho cô...Mặc dù anh biết, Lục Yên từ nhỏ được người trong nhà giàu nuôi dưỡng lớn lên, xưa nay không thiếu những thứ này. Cô có rất nhiều váy đẹp, mỗi ngày mặc một cái cũng mặc không hết, tất cả những thứ con gái muốn cô đều có.Lục Trăn cũng rất thương cô, bất kể là thấy đồ chơi gì hay đều sẽ nghĩ đến tặng cho cô trước tiên...Thẩm Quát biết mình không có cách nào giống như Lục Trăn... không kiêng dè gì mà tặng đồ cho cô.Nếu như anh có, anh cũng vì cô vung tiền như rác, không, mọi thứ anh có đều có thể cho cô, nếu như anh có được mọi thứ...Lục Yên lại lần nữa cắt ngang suy nghĩ của Thẩm Quát: "Hôm nay anh luôn thất thần đấy, đang suy nghĩ gì vậy."Khóe miệng Thẩm Quát nhàn nhạt giương lên: "Anh đang nghĩ, phải kiếm bao nhiêu tiền mới có thể cưới được em."Lục Yên ngẩn người, khóe miệng nhàn nhạt nhếch lên: "Anh muốn cưới em rồi à."Thẩm Quát nhìn dáng vẻ xấu hổ thẹn thùng này của cô, trong lòng cô nhóc này không biết đẹp thế nào đâu.Anh đưa tay nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Lục Yên: "Đi thôi, đồ ngốc.""Ôi."*Cuộc thi lập trình TXPC kéo dài gần hai tháng.Trong khoảng thời gian này, Giản Dao tham gia một chương trình tìm kiếm tài năng vô cùng hot vào lúc đó, đồng thời thành công tiến vào trận chung kết, trong khoảng thời gian này cũng luôn ở bên ngoài thi đấu.Tất cả mọi người không có ở trường, cuộc sống của Lục Yên dần dần quay lại yên bình.Mỗi ngày cô đi học đúng giờ, sau khi học xong thì đến phòng luyện tập nhảy nhót, hoặc là đến phòng luyện giọng ca hát đánh đàn, cuộc sống bình thường nhưng cũng phong phú.Cô không biết tháng ngày như vậy sẽ còn tiếp tục bao lâu, có lẽ ngày mai, có...Cả một đời cũng không biết chừng.Phần lớn tính cách của Lục Yên đều kế thừa từ Lục Trăn, cho nên đối với chuyện mình không biết, cô sẽ rất ít lo lắng, buồn lo vô cớ.Sống cho hiện tại, trải qua cuộc sống trước mắt thật tốt mới là quan trọng nhất.Hai tháng sai, tin tức tốt truyền đến, nhóm của Thẩm Quát bọn họ lấy được giải nhất trong cuộc thi lập trình TXPC.Từ tâm tình hứng phấn của Lục Trăn trong điện thoại có thể cảm nhận được trọng lượng nặng trịch của giải nhất này.Lục Yên biết Thẩm Quát sẽ thắng, anh đang từng bước từng bước một đi đến đỉnh cao chưa từng có người đến kia, mà may mắn làm sao, cô có thể ở bên cạnh anh.Một tuần sau trường học tổ chức hội diễn văn nghệ, Lục Yên không nghĩ rằng Thẩm Quát có thể về kịp.Dù sao... cuộc thi kết thúc cũng không phải là điểm cuối cùng, anh và Lục Trăn bọn họ chính thức bắt đầu lập nghiệp, trong khoảng thời gian này vẫn luôn bàn luận với công ty chuyện hợp tác, Thẩm Quát không muốn cứ như vậy mà bán thiết kế của bọn họ đi, bọn họ muốn nhờ vào đó mà mở một con đường thuộc về mình, nhập cổ phần kỹ thuật, tham gia chia tiền lãi.Lục Yên cầm micro lên mới kinh ngạc lẫn vui mừng phát hiện ra Thẩm Quát trong đám người.Thiếu niên tóc đen nhánh gọn gàng, anh đứng trong vùng sáng dưới cửa sổ, con ngươi đen nhánh sáng ngời, làn da trắng đến mức giống như trong suốt, không tỳ vết chút nào.Trong tay Thẩm Quát cầm một bó hoa cúc trắng nhạt, xa xa nhìn cô.Lục Yên cảm thấy hô hấp của mình đều sắp dừng lại rồi, cô không biết mình làm thế nào để hát xong bài hát đó.Trong tiếng vỗ tay vang động như sấm, Thẩm Quát đi xuống dọc theo bậc thang hội trường, sau đó đi lên sân khấu.Bạn học toàn trường đều ngừng thở, mắt mở trừng trừng nhìn thiếu niên anh tuấn chân dài trái lẽ trời này dạo bước lên sân khấu, tặng bó hoa cúc trắng nõn đó vào trong tay Lục Yên, sau đó kéo cô đi xuống sân khấu, trực tiếp đi ra khỏi hội trường.Các bạn học bắt đầu điên cuồng ồn ào, tiếng huyên áo đều sắp lật tung nóc nhà rồi!Lục Yên bị Thẩm Quát kéo ra khỏi hội trường, trong nháy mắt ánh nắng đâm vào mắt, cô đưa tay che mắt lại."Anh về lúc nào vậy.""Sao không nói với em một tiếng chứ, sớm biết thì em đã tới đón anh rồi.""Lục Trăn cũng về rồi sao?""Hoa rất đẹp... a!"Cô còn chưa dứt lời, Thẩm Quát đặt cô bên vách tường màu đỏ phía sau hội trường, cúi đầu, niêm phong môi của cô lại.Lục Yên mở to hai mắt, nhìn ngũ quan anh tuấn phóng đại của anh, đầu óc ngất ngất ngây ngây.Xung quanh một mảng tĩnh mịch, chỉ có tiếng xào xạc của lá cây bị gió thổi nhẹ.Tay chân Lục Yên đều căng thẳng, bó hoa cúc cũng chả biết rơi xuống đất từ lúc nào.Dường như một thế kỷ dài dằng dặc đã qua, Thẩm Quát rốt cuộc buông tha cho cô.Gương mặt cô ửng đỏ, cúi đầu xuống, mấp máy cánh môi ướt át.Đều có chút sưng lên rồi.Lòng bàn tay của anh rơi vào sau gáy cô, kéo cô đến gần mình, môi mỏng rơi xuống vị trí khóe môi cô, ấn xuống một nụ hôn cạn.Lục Yên nhìn thấy trên môi anh đều dính màu son môi nhạt của cô.Cô cúi đầu cười cười: "Lần này là thật sự bôi son môi rồi.""Hai tháng này, mỗi ngày đều nhớ." Giọng nói anh khàn khàn tràn đầy sức hấp dẫn: "Ông đây xưa nay chưa từng nhớ ai như vậy, mỗi ngày nhớ, mỗi đêm nhớ..."Quá giày vò rồi.Mỗi một ngày không có cô bên cạnh đều là tra tấn.Anh xích lại gần bên tai cô, dịu dàng hỏi: "Em thì sao, có nhớ anh không?"Vành tai của Lục Yên bị hô hấp nóng ướt của anh trêu chọc, xương sống giật mình một trận."Không phải rất nhớ." Cô rất ngượng ngùng, miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo: "Nhớ Lục Trăn nhiều hơn một chút."Thẩm Quát dán bên tai cô, thật sâu hít thở lấy hơi thở thiếu nữ nhàn nhạt giữa cần cổ của cô, dịu dàng nói: "Không được.""Hửm?""Sau này chỉ có thể nhớ anh.""Anh thật là độc tài đó."Thẩm Quát dùng mũi nhẹ nhàng cọ xát vành tai cô: "Lục Yên, sau này anh đều mang em theo bên cạnh, cũng không xa nhau nữa, có được không?"Lục Yên ngẩn người, sau đó gật đầu: "Ừm, được."...Buổi tối, Lục Yên ghé vào một bên ban công ngắm sao, Giản Dao thấy cô một mình, tò mò đi tới: "Đang làm gì vậy?""Nghe tiếng sóng biển.""Ở đây cách xa biển vạn dặm đấy."Lục Yên quơ quơ cái ốc biển nhỏ trong tay, đưa ốc biển tới bên tai Giản Dao: "Này, tự chị nghe đi."Miệng của ốc biển quả thực phát ra một loại tiếng vang ào ào kỳ ảo nào đó, nghe vào thật sự có chút giống tiếng sóng biển."Lãng mạn như vậy." Hai tay cô ấy đỡ cằm chống trên ban công: "Dù sao cũng không có khả năng là Lục Trăn tặng cho em.""Thẩm Quát tặng em đó." Lục Yên nâng ốc biển nhỏ trong lòng bàn tay, sự yêu thích đầy trong mắt: "Anh ấy nhặt được ở bờ biển.""Biết ngay là Lục Trăn sẽ không lãng mạn như vậy mà." Giản Dao nhún nhún vai, nhận lấy ốc biển quan sát một phen, hững hờ nói: "Chị từng nghe một truyền thuyết."Lục Yên tò mò hỏi: "Truyền thuyết gì?"Giản Dao nhìn bầu trời đêm xanh đậm, con ngươi đầy ánh sao, chậm rãi nói: "Nghe nói ốc biển có thể truyền lời đến tương lai, bây giờ em nói chuyện với nó, bản thân trong tương lai có thể sẽ nghe được.""Thật hay giả?" Lục Yên không tin: "Đây là huyền học* gì vậy."(*: Trào lưu triết học duy tâm do Hà Yên, Vương Bật thời Nguỵ Tấn sáng lập bằng cách nhào nặn tư tưởng Lão Trang và tư tưởng Nho gia.)"Nói rồi chỉ là truyền thuyết, dù sao thì em của tương lai có nghe được hay không, bây giờ em cũng không biết đúng không." Giản Dao ngáp một cái, quay người trở về phòng: "Nghỉ ngơi sớm một chút đi."Sau khi cô ấy rời đi, Lục Yên vuốt ve con ốc biển tự nhiên không điêu khắc trong tay kia.Mình của tương lai có thể nghe được sao?Lục Yên trầm ngâm một lúc, quỷ thần xui khiến... đưa nó tới bên môi, nhẹ nhàng nói một câu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương