Trở Về Thập Niên 60: Cuộc Sống Phấn Đấu Của Kiều Thê
Chương 24: Thất Vọng
Sau khi dọn đồ xong, Phong Khinh Tuyết lấy gạo, quần áo và những thứ khác đã thuộc về cô từ trong không gian ra, đồng thời lấy thêm một số loại bánh bột ngô và bánh bao khác nhau ra ứng phó Phong Khinh Vân.“Chị, đâu ra nhiều đồ như vậy? Còn có xe!” Phong Khinh Vân rửa sạch tay, vừa ăn màn thầu Phong Khinh Tuyết mang về cho cô vừa hỏi, đôi mắt quét tới quét lui ở những cuốn sách, gỗ, chén đĩa và những thứ khác.Phong Khinh Tuyết trả lời: “Đồ vật đều là giẻ rách xin được, xe ba gác là mượn người ta, ngày mai phải trả lại trước bình minh.”“Chị, ngày mai chị cũng đi ra ngoài à? Không thể mang em đi cùng sao? Em cũng có thể đi xin cơm với chị. Lần trước chị nói em không có quần áo và giày, cho nên không mang theo em đi, hiện tại em có quần áo mặc, cũng có giày mang.”“Không được.” Phong Khinh Tuyết quả quyết từ chối.“Vì cái gì chứ?” Phong Khinh Vân rất thất vọng.Đương nhiên là bởi vì có em ở đó, chị không có cách nào lấy đồ vật từ trong không gian ra! Phong Khinh Tuyết thầm nghĩ.Tuy nhiên, miệng cô lại nói: “Đồ ngốc, bởi vì trên người em ngoài áo ngắn có mấy miếng vá, quần áo khác không có miếng vá nào, người ta vừa nhìn đã biết điều kiện nhà ta chắc chắn không kém như vậy, cũng sẽ không cho chúng ta đồ ăn.”Phong Khinh Vân cúi đầu nhìn chính mình, nhìn lại Phong Khinh Tuyết, không biết nói gì.Đúng vậy, bản thân mặc quần áo đẹp, nhưng chị gái đang mặc bộ quần áo cũ sờn, vừa nhìn đã thấy là một người nghèo khổ.Buổi tối tắm rửa sạch sẽ đi ngủ, khoảng ba giờ ngày hôm sau, Phong Khinh Tuyết khởi hành, vì thấy Phong Khinh Vân thông minh lanh lợi và có ý riêng của bản thân, Phong Khinh Tuyết để cô nhóc ở trong nhà, hứa hẹn mang về cho cô nhóc nhiều đồ ăn ngon.Phong Khinh Tuyết lôi kéo xe ba gác bước đi nhanh chóng, đến dưới gốc cây du già lúc năm giờ.Trên xe ba gác là lương thực cô đã để nửa đường, nửa bao tải bột ngô và hơn phân nửa bao tải bột mì đen.Bột mì đen là bột mì chưa tách cám, hiện được coi là lương thực mịn, dù sao bột ngô cũng được xếp vào loại lương thực mịn.Cuối cùng cô cũng lôi được những chiếc bao tải từ trong không gian ra, tất cả đồ ăn cô mua đều được gói trong những chiếc túi nilon và dùng chỉ trắng buộc kín, những chiếc túi này được cô dùng khi mua hàng trên núi.Ngoài những loại lương thực này, Phong Khinh Tuyết còn cho một ít gạo, hạt kê và những vật có giá trị nhỏ khác được cho vào túi vải nhỏ rồi để ở sọt trên xe.Bà Từ và chồng bà đi tới đi lui quanh cây du già, đầu lấm tấm sương sớm, hiển nhiên là đã đợi rất lâu.“Bà Tử.” Phong Khinh Tuyết chạy nhanh chào hỏi.Hai người già dừng lại bước chân, vui sướng nhìn cô.“Cô gái, cô đã đến rồi!” Trái tim treo lơ lửng giữa không trung của bà Từ cuối cùng cũng buông xuống.Phong Khinh Tuyết đánh giá ông Từ vài lần, là một ông lão đặc biệt có ý tứ, bộ quần áo tả tơi không thể che giấu phong thái tao nhã và sạch sẽ, hơn nữa mang theo khí chất quý khí, là loại quý công tử sống trong nhung lụa.“Ông Từ, chào ngài.” Phong Khinh Tuyết chào hỏi trước.Ông Từ nở nụ cười, “Cô gái, cảm ơn cô, hôm qua cô cho bạn già của tôi lương thực, cứu không dưới ba mạng người.”Nếu không phải có mấy lão già sắp chết đói, thật sự là cùng đường, bạn già tuyệt đối sẽ không mạo hiểm lớn, cầm của hồi môn vất vả giấu đi đến chợ đen đổi lương thực.Phong Khinh Tuyết cười nói: “Ngài đừng khách sáo, cháu chính là nhận được thứ tốt từ bà Từ. Đến đây, ngài xem xem lương thực cháu mang đến.”Nhìn thấy bao tải trên xe đều là lương thực, hai người già kích động đến rơi lệ.“Nhiều lương thực như vậy, đồ vật chúng tôi mang đến chỉ sợ không đủ.” Bà Từ chần chờ một lát, nói với Phong Khinh Tuyết.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương