Trở Về Thập Niên 70 Đi Thi Đại Học
Chương 5: Đừng đọc sách nữa!
Cơm tối xong xuôi, chị dâu Vưu cũng vừa hay về nhà.
Khuôn mặt chị ta dài, môi mỏng cằm hẹp, dáng người không cao nhưng cái giọng lại rất to.
Chỉ thấy chị đứng bên cạnh bếp, nói bằng giọng điệu quái gở:
"Ôi chao!Hôm nay vừa về đã có cơm ăn rồi cơ à!"
Một tay chị dâu cả đỡ eo, một tay vuốt vuốt bụng, làm ra tư thế của một bà bầu.
Nhưng cái bụng bầu của chị ta còn chưa lộ rõ lắm, nên động tác vừa như cố ý lại buồn cười.
"Chị dâu à, eo chị trẹo rồi sao?" Vưu Hi mang bát đũa bày ra bàn, làm bộ quan tâm hỏi.
Động tác đỡ đỡ eo của chị dâu dừng lại, cắn chặt răng nói:"Trong bụng chị là cháu trai của em đấy, đau hết cả lưng!"
Vưu Hi chớp chớp mắt, khuôn mặt ngây thơ hỏi:"Nếu mang thai cháu gái thì sẽ không đau lưng nữa à?"
【Hahaha, chị ta giận tím người rồi kìa!】
"......Im miệng, đừng cười nữa!" Nghe được tiếng cười sảng khoái của hệ thống, Vưu Hi suýt nữa không giữ nổi vẻ bình tĩnh.
【Bây giờ bổn hệ thống mới biết cô còn có thuộc tính của "kẻ lắm mồm" đấy !Há há~】
Chị dâu Vưu bị cô đâm chọc hai câu, vẻ mặt cực kỳ bất ngờ.
"Chị dâu à, để em bưng bát vào phòng ăn, miễn lại lây cảm cho chị."
Nhìn khuôn mặt xấu hoắc của chị ta sắp sửa mở miệng, Vưu Hi lập tức nắm chặt thời cơ, vừa nói vừa mang bát cơm của mình vào phòng.
Chị dâu Vưu vội vàng bịt chặt mũi miệng lại rồi lùi ra xa, như thể sợ cô sẽ lây bệnh cho mình vậy.
【Ha, làm đẹp lắm.】
【Ký chủ phản kích thành xông, khen thưởng 1 điểm chuyển đổi.】
Ăn xong bát cháo ngô, Vưu Hi lại ngồi xuống lôi sách ra học.
Đang hứng khởi tinh thần học tập, em năm đột nhiên đi vào.
"Chị ba! Chị dâu đang mách lẻo với ba đó!" Em năm thì thầm bên tai cô.
"Ừm, chị ấy nói gì?" Vưu Hi đáp lại lời cô bé, sau đó cúi đầu vẽ thêm một đường thẳng nữa lên sách.
Em năm nghĩ nghĩ một lúc, bắt chước lại:"Ba à, khi nãy đang yên đang lành thì em năm lại nói hai câu châm chọc con, có phải tại vì em ấy bị bệnh con không đi chăm sóc, nên thấy con không quan tâm em ấy đây! Con đang mang thai đứa bé trong bụng, thực sự là có lòng nhưng chẳng giúp được mà!"
【Đời sau gọi chị dâu ký chủ là một cốc trà xanh to đùng cũng chẳng sai!】
Vưu Hi không biết hệ thống nói tới "trà xanh" là có ý gì, cũng không để ý đến, dù sao thì chị dâu như thế cũng không phải mới ngày một, ngày hai, cô quen rồi.
Vẽ xong đường thẳng, mạch não của cô càng rõ ràng hơn, cô thuần thục giải xong bài toán hình, hài lòng gật gật đầu.
"Chị ba!"Vưu Cần thấy Vưu Hi không hề để tâm, "Lát nữa ba sẽ vào phê bình chị đấy!"
"Con ba đâu, qua đây!"
Vưu Cần vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng ba Vưu gọi cô tới, giọng nói mang theo ý tức giận rõ ràng.
Em năm rụt cổ lại, bé tiếng nói: "Nhìn xem! Chị sắp lên thớt rồi! Em không dám ra ngoài đâu."
"Em ở đây đợi đi."
Vưu Hi bỏ sách xuống, hít sâu một hơi, bước ra khỏi phòng.
Phòng khách lúc này ngoại trừ mẹ đang rửa bát và bà nội, những người khác đều có mặt đầy đủ.
Ba Vưu trầm mặt ngồi lên chiếc ghế to duy nhất trong phòng, những người khác ngồi rải rác ở băng ghế dài hai bên.
"Mày đọc sách đọc đến mê muội đầu óc rồi hay sao! Chị dâu đang có bầu, mày lại đi nói những câu châm chọc - khích nó!"
"Còn hôm qua nữa, rảnh rỗi ở nhà cũng không nấu tối! Càng lớn càng lười, còn đâu một đứa con gái ngoan nữa!"
"Có phải muốn chọc tức chị dâu mày đến nỗi sinh bệnh mới thoải mái phải không?"
Người còn chưa đi tới, ba Vưu đã chỉ thẳng mặt Vưu Hi mà mắng.
Vưu Hi quét mắt nhìn lướt qua mọi người, xong xuôi liền cúi đầu xuống.
Ánh mắt chị dâu như đang cười trên nỗi đau của người khác, anh cả chẳng quan tâm, trên mặt chị hai và em bốn mang chút vẻ lo lắng.
"Con không có." Vưu Hi nhìn xuống sàn nhà, thả từng chữ từng chữ qua hàm răng nghiến chặt.
Ba Vưu nhìn thấy cô lên tiếng phủ nhận thì càng bực hơn, chỉ vào người cô: "Mày không có cái gì mà không có, chẳng lẽ chị dâu mày khi không lại đổ tội cho mày! Còn không mau đi xin lỗi."
Nghe vậy, Vưu Hi không nhìn ba Vưu nữa, mà ngước mắt nhìn sang chị dâu.
"Chị dâu, vừa nãy câu nào của em khiến chị cảm thấy em đang khích chị?Là câu 'mang thai cháu gái thì sẽ không đau lưng' sao?"
Em ba vốn luôn nghe theo lời mình thế nhưng hiện giờ lại đang gây sự với mình trước mặt ba chồng! Chị dâu Vưu đang thầm đắc ý đột nhiên cứng người lại.
"À em biết rồi, thì ra chị dâu không thích con gái, nhưng《Nhật báo nhân dân》đã nói rồi, phụ nữ nắm trong tay cả nửa bầu trời*, lẽ nào chị lại trọng nam khinh nữ sao?"
*Ý muốn nói là nam nữ giữ vài trò bình đẳng trong xã hội.
Vưu Hi nhìn thẳng vào mắt chị dâu, lạnh lùng hỏi.
Chị dâu cả bị khí thế của cô dọa sợ, vô thức quay mặt đi không dám nhìn thẳng, không cam tâm nói:"Cái miệng của em ba thật lợi hại."
"Ngay trước mặt tao mà mày còn dám nói thế với nó!" Ba Vưu tức giận đập tay lên thành ghế,"Dám mang học vấn ra đối chất với người nhà!"
"Tự mình đọc được vài tờ báo là đã thấy mình giỏi lắm rồi? Học hành thì chẳng đến đâu, lại học được cái thói cãi lời chem chẻm!"
Vưu Hi cảm thấy mọi cơn giận kiếp trước tích trong lòng giờ đây sắp sửa bộc phát, cô cắn chặt môi nói:"Muốn vu oan giá họa thì cần gì cớ chứ?"
【Ký chủ, hít thở sâu, bình tĩnh lại nào!】
Cô biết rằng như vậy sẽ không lí trí, cô cũng biết nói như vậy sẽ càng khiến ba cô thêm giận hơn, nhưng cô không kìm lại được nỗi căm phẫn của mình, cứ thế mà nói ra.
Quả nhiên, ba Vưu không kiềm được cơn tức, lập tức bùng nổ, ông gầm lên:
"Vưu Hi, cánh mày cứng cáp rồi đúng không!"
Vưu Hi theo bản năng nắm chặt tay, trống ngực cô từng hồi đau đớn.
"Đây là có chuyện gì thế?Sao A Hi lại không ngồi xuống?" Bà nội tay đấm đấm lưng đi tới.
"Ngồi cái gì mà ngồi! Đứng yên đấy hối lỗi cho tao!"
Bà nội bước đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng tách bàn tay đang nắm chặt của cô ra, nhìn thấy lòng bàn tay của cô in vài vết móng đâm sâu, bà bất đắc dĩ xoa xoa.
"A Hi là một đứa bé ngoan, có lẽ là hiểu lầm gì rồi?"
Vưu Hi nghe thấy vậy, nước mắt cô trong phút chốc rơi xuống.
Người duy nhất trong cái nhà này đối xử tốt với cô là bà nội, mỗi lần cô bị ba mắng chửi, bà nội đều sẽ nói: "A Hi là một đứa bé ngoan."
"Hiểu lầm cái gì? Trước mặt con mà nó còn dám khoe chữ nói mát chị dâu," Ba Vưu nhíu chặt mày, "Đọc những loại sách ấy, còn không bằng cút về nhà làm việc."
Vưu Hi nghe đến đây, cô lập tức xoay đầu nhìn ba.
"Đúng là đọc càng nhiều sách thì tâm cơ càng sâu!" Ba Vưu bị ánh nhìn của cô kích thích, giận dữ mắng.
"Bà nội, cháu không có ý đó." Cả người Vưu Hi run rẩy, khàn giọng nói, "Cháu muốn được tiếp tục đi học."
Bà nội vỗ nhẹ lên mu bàn tay an ủi cô, ngoảnh mặt lại:"Anh làm hiệu trưởng mà lại muốn nó nghỉ học đi làm! Sách anh đọc vứt đi đâu hết rồi?"
Ba Vưu bị mẹ ruột nói đến mức xấu hổ, càng thêm nhìn Vưu Hi không vừa mắt.
Nhưng Vưu Hi có mẹ ông bảo vệ, nhất thời ông không sao mắng tiếp được.
Những người khác đều không dám lên tiếng, sợ rằng sẽ rước họa vào thân.
Bầu không khí lập tức căng thẳng.
"Đồng chí Vưu Truyền Phong có ở nhà không?" Ngoài sân vọng đến một âm thanh trong trẻo.
Ba Vưu nhanh chóng đứng dậy ra ngoài, lúc đi ngang qua người Vưu Hi còn nhỏ giọng chửi: "Tự kiểm điểm lại mình cho tao! Chốc nữa tao lại đến phán mày!"
Bà nội trừng mắt nhìn ông, dẫn theo cô về phòng mình, rõ ràng rằng tối nay bà nội đều sẽ về phe cô.
Chị dâu cực kỳ thất vọng, nhưng ba chồng cũng chịu bó tay, cô càng không dám nói gì. Anh cả ồn ào thúc giục cô về phòng, cô ta còn thấp giọng oán trách.
Chị hai và em tư nối đuôi theo sau.
Vì thế nên mấy chị em Vưu gia đều ngồi hết trong phòng bà nội.
"Em ba à, em không nên cãi lại ba như thế." Chị hai không đồng tình, dẫn đầu mở miệng,"Tính ba đã thế rồi, em chịu đựng một chút chẳng phải là được rồi sao."
"Con cãi lại ba?" Mẹ Vưu khi nãy không có mặt ngạc nhiên hỏi, tiếp đó lại không hài lòng nói, "Dù con đúng hay là sai, thì nên chịu mắng chứ đừng có cãi lại!"
"Mắng thì mắng thôi, cũng chẳng mất miếng thịt nào." Em tư Vưu Khản nói.
Chị hai gật gật đầu đồng ý.
Vưu Hi dựa vào người bà nội không nói gì.
Cứ như thế, cho dù đúng hay sai, bọn họ đều cho rằng cô nên nhẫn nhục chịu đựng.
Thực sự Vưu Hi không biết nên nói gì với họ, cô chỉ cảm thấy bản thân mình rất mệt mỏi.
"Đang nói chuyện với con đấy! Là bị điếc hay là bị câm? Con....."
Vưu Hi quay mặt đi không trả lời, mẹ Vưu càng thêm không vui.
"Được rồi!" Bà nội ngắt lời con dâu, "A Hi còn đang bệnh đấy, thật coi đây là cuộc thi phê phán sao!"
"Mẹ, con đây cũng là đang dạy con bé đạo lý làm người, ba nó nói thì nó ở yên nghe là được rồi, còn cãi lại làm gì?"
"Không phải bây giờ chị cũng đang cãi lời tôi sao?" Giọng bà nội tăng thêm âm lượng, "Tôi nói dừng ở đây thôi! Tối nay cô đi ngủ với chị em mấy đứa nó, còn tôi sẽ thay mấy người "dạy dỗ" con bé."
Mẹ Vưu không dám nói thêm, chỉ có thể đứng dậy thu dọn chăn của mình.
Chị hai thấy mẹ mình như vậy, cũng thức thời không lên tiếng nữa.
Bà nội lại nhẹ giọng an ủi Vưu Hi vài câu, để trong lòng cô dễ chịu hơn.
Lúc này em năm mới thở hồng hộc chạy tới:"Tin tốt, tin tức tốt đây!"
Khuôn mặt chị ta dài, môi mỏng cằm hẹp, dáng người không cao nhưng cái giọng lại rất to.
Chỉ thấy chị đứng bên cạnh bếp, nói bằng giọng điệu quái gở:
"Ôi chao!Hôm nay vừa về đã có cơm ăn rồi cơ à!"
Một tay chị dâu cả đỡ eo, một tay vuốt vuốt bụng, làm ra tư thế của một bà bầu.
Nhưng cái bụng bầu của chị ta còn chưa lộ rõ lắm, nên động tác vừa như cố ý lại buồn cười.
"Chị dâu à, eo chị trẹo rồi sao?" Vưu Hi mang bát đũa bày ra bàn, làm bộ quan tâm hỏi.
Động tác đỡ đỡ eo của chị dâu dừng lại, cắn chặt răng nói:"Trong bụng chị là cháu trai của em đấy, đau hết cả lưng!"
Vưu Hi chớp chớp mắt, khuôn mặt ngây thơ hỏi:"Nếu mang thai cháu gái thì sẽ không đau lưng nữa à?"
【Hahaha, chị ta giận tím người rồi kìa!】
"......Im miệng, đừng cười nữa!" Nghe được tiếng cười sảng khoái của hệ thống, Vưu Hi suýt nữa không giữ nổi vẻ bình tĩnh.
【Bây giờ bổn hệ thống mới biết cô còn có thuộc tính của "kẻ lắm mồm" đấy !Há há~】
Chị dâu Vưu bị cô đâm chọc hai câu, vẻ mặt cực kỳ bất ngờ.
"Chị dâu à, để em bưng bát vào phòng ăn, miễn lại lây cảm cho chị."
Nhìn khuôn mặt xấu hoắc của chị ta sắp sửa mở miệng, Vưu Hi lập tức nắm chặt thời cơ, vừa nói vừa mang bát cơm của mình vào phòng.
Chị dâu Vưu vội vàng bịt chặt mũi miệng lại rồi lùi ra xa, như thể sợ cô sẽ lây bệnh cho mình vậy.
【Ha, làm đẹp lắm.】
【Ký chủ phản kích thành xông, khen thưởng 1 điểm chuyển đổi.】
Ăn xong bát cháo ngô, Vưu Hi lại ngồi xuống lôi sách ra học.
Đang hứng khởi tinh thần học tập, em năm đột nhiên đi vào.
"Chị ba! Chị dâu đang mách lẻo với ba đó!" Em năm thì thầm bên tai cô.
"Ừm, chị ấy nói gì?" Vưu Hi đáp lại lời cô bé, sau đó cúi đầu vẽ thêm một đường thẳng nữa lên sách.
Em năm nghĩ nghĩ một lúc, bắt chước lại:"Ba à, khi nãy đang yên đang lành thì em năm lại nói hai câu châm chọc con, có phải tại vì em ấy bị bệnh con không đi chăm sóc, nên thấy con không quan tâm em ấy đây! Con đang mang thai đứa bé trong bụng, thực sự là có lòng nhưng chẳng giúp được mà!"
【Đời sau gọi chị dâu ký chủ là một cốc trà xanh to đùng cũng chẳng sai!】
Vưu Hi không biết hệ thống nói tới "trà xanh" là có ý gì, cũng không để ý đến, dù sao thì chị dâu như thế cũng không phải mới ngày một, ngày hai, cô quen rồi.
Vẽ xong đường thẳng, mạch não của cô càng rõ ràng hơn, cô thuần thục giải xong bài toán hình, hài lòng gật gật đầu.
"Chị ba!"Vưu Cần thấy Vưu Hi không hề để tâm, "Lát nữa ba sẽ vào phê bình chị đấy!"
"Con ba đâu, qua đây!"
Vưu Cần vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng ba Vưu gọi cô tới, giọng nói mang theo ý tức giận rõ ràng.
Em năm rụt cổ lại, bé tiếng nói: "Nhìn xem! Chị sắp lên thớt rồi! Em không dám ra ngoài đâu."
"Em ở đây đợi đi."
Vưu Hi bỏ sách xuống, hít sâu một hơi, bước ra khỏi phòng.
Phòng khách lúc này ngoại trừ mẹ đang rửa bát và bà nội, những người khác đều có mặt đầy đủ.
Ba Vưu trầm mặt ngồi lên chiếc ghế to duy nhất trong phòng, những người khác ngồi rải rác ở băng ghế dài hai bên.
"Mày đọc sách đọc đến mê muội đầu óc rồi hay sao! Chị dâu đang có bầu, mày lại đi nói những câu châm chọc - khích nó!"
"Còn hôm qua nữa, rảnh rỗi ở nhà cũng không nấu tối! Càng lớn càng lười, còn đâu một đứa con gái ngoan nữa!"
"Có phải muốn chọc tức chị dâu mày đến nỗi sinh bệnh mới thoải mái phải không?"
Người còn chưa đi tới, ba Vưu đã chỉ thẳng mặt Vưu Hi mà mắng.
Vưu Hi quét mắt nhìn lướt qua mọi người, xong xuôi liền cúi đầu xuống.
Ánh mắt chị dâu như đang cười trên nỗi đau của người khác, anh cả chẳng quan tâm, trên mặt chị hai và em bốn mang chút vẻ lo lắng.
"Con không có." Vưu Hi nhìn xuống sàn nhà, thả từng chữ từng chữ qua hàm răng nghiến chặt.
Ba Vưu nhìn thấy cô lên tiếng phủ nhận thì càng bực hơn, chỉ vào người cô: "Mày không có cái gì mà không có, chẳng lẽ chị dâu mày khi không lại đổ tội cho mày! Còn không mau đi xin lỗi."
Nghe vậy, Vưu Hi không nhìn ba Vưu nữa, mà ngước mắt nhìn sang chị dâu.
"Chị dâu, vừa nãy câu nào của em khiến chị cảm thấy em đang khích chị?Là câu 'mang thai cháu gái thì sẽ không đau lưng' sao?"
Em ba vốn luôn nghe theo lời mình thế nhưng hiện giờ lại đang gây sự với mình trước mặt ba chồng! Chị dâu Vưu đang thầm đắc ý đột nhiên cứng người lại.
"À em biết rồi, thì ra chị dâu không thích con gái, nhưng《Nhật báo nhân dân》đã nói rồi, phụ nữ nắm trong tay cả nửa bầu trời*, lẽ nào chị lại trọng nam khinh nữ sao?"
*Ý muốn nói là nam nữ giữ vài trò bình đẳng trong xã hội.
Vưu Hi nhìn thẳng vào mắt chị dâu, lạnh lùng hỏi.
Chị dâu cả bị khí thế của cô dọa sợ, vô thức quay mặt đi không dám nhìn thẳng, không cam tâm nói:"Cái miệng của em ba thật lợi hại."
"Ngay trước mặt tao mà mày còn dám nói thế với nó!" Ba Vưu tức giận đập tay lên thành ghế,"Dám mang học vấn ra đối chất với người nhà!"
"Tự mình đọc được vài tờ báo là đã thấy mình giỏi lắm rồi? Học hành thì chẳng đến đâu, lại học được cái thói cãi lời chem chẻm!"
Vưu Hi cảm thấy mọi cơn giận kiếp trước tích trong lòng giờ đây sắp sửa bộc phát, cô cắn chặt môi nói:"Muốn vu oan giá họa thì cần gì cớ chứ?"
【Ký chủ, hít thở sâu, bình tĩnh lại nào!】
Cô biết rằng như vậy sẽ không lí trí, cô cũng biết nói như vậy sẽ càng khiến ba cô thêm giận hơn, nhưng cô không kìm lại được nỗi căm phẫn của mình, cứ thế mà nói ra.
Quả nhiên, ba Vưu không kiềm được cơn tức, lập tức bùng nổ, ông gầm lên:
"Vưu Hi, cánh mày cứng cáp rồi đúng không!"
Vưu Hi theo bản năng nắm chặt tay, trống ngực cô từng hồi đau đớn.
"Đây là có chuyện gì thế?Sao A Hi lại không ngồi xuống?" Bà nội tay đấm đấm lưng đi tới.
"Ngồi cái gì mà ngồi! Đứng yên đấy hối lỗi cho tao!"
Bà nội bước đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng tách bàn tay đang nắm chặt của cô ra, nhìn thấy lòng bàn tay của cô in vài vết móng đâm sâu, bà bất đắc dĩ xoa xoa.
"A Hi là một đứa bé ngoan, có lẽ là hiểu lầm gì rồi?"
Vưu Hi nghe thấy vậy, nước mắt cô trong phút chốc rơi xuống.
Người duy nhất trong cái nhà này đối xử tốt với cô là bà nội, mỗi lần cô bị ba mắng chửi, bà nội đều sẽ nói: "A Hi là một đứa bé ngoan."
"Hiểu lầm cái gì? Trước mặt con mà nó còn dám khoe chữ nói mát chị dâu," Ba Vưu nhíu chặt mày, "Đọc những loại sách ấy, còn không bằng cút về nhà làm việc."
Vưu Hi nghe đến đây, cô lập tức xoay đầu nhìn ba.
"Đúng là đọc càng nhiều sách thì tâm cơ càng sâu!" Ba Vưu bị ánh nhìn của cô kích thích, giận dữ mắng.
"Bà nội, cháu không có ý đó." Cả người Vưu Hi run rẩy, khàn giọng nói, "Cháu muốn được tiếp tục đi học."
Bà nội vỗ nhẹ lên mu bàn tay an ủi cô, ngoảnh mặt lại:"Anh làm hiệu trưởng mà lại muốn nó nghỉ học đi làm! Sách anh đọc vứt đi đâu hết rồi?"
Ba Vưu bị mẹ ruột nói đến mức xấu hổ, càng thêm nhìn Vưu Hi không vừa mắt.
Nhưng Vưu Hi có mẹ ông bảo vệ, nhất thời ông không sao mắng tiếp được.
Những người khác đều không dám lên tiếng, sợ rằng sẽ rước họa vào thân.
Bầu không khí lập tức căng thẳng.
"Đồng chí Vưu Truyền Phong có ở nhà không?" Ngoài sân vọng đến một âm thanh trong trẻo.
Ba Vưu nhanh chóng đứng dậy ra ngoài, lúc đi ngang qua người Vưu Hi còn nhỏ giọng chửi: "Tự kiểm điểm lại mình cho tao! Chốc nữa tao lại đến phán mày!"
Bà nội trừng mắt nhìn ông, dẫn theo cô về phòng mình, rõ ràng rằng tối nay bà nội đều sẽ về phe cô.
Chị dâu cực kỳ thất vọng, nhưng ba chồng cũng chịu bó tay, cô càng không dám nói gì. Anh cả ồn ào thúc giục cô về phòng, cô ta còn thấp giọng oán trách.
Chị hai và em tư nối đuôi theo sau.
Vì thế nên mấy chị em Vưu gia đều ngồi hết trong phòng bà nội.
"Em ba à, em không nên cãi lại ba như thế." Chị hai không đồng tình, dẫn đầu mở miệng,"Tính ba đã thế rồi, em chịu đựng một chút chẳng phải là được rồi sao."
"Con cãi lại ba?" Mẹ Vưu khi nãy không có mặt ngạc nhiên hỏi, tiếp đó lại không hài lòng nói, "Dù con đúng hay là sai, thì nên chịu mắng chứ đừng có cãi lại!"
"Mắng thì mắng thôi, cũng chẳng mất miếng thịt nào." Em tư Vưu Khản nói.
Chị hai gật gật đầu đồng ý.
Vưu Hi dựa vào người bà nội không nói gì.
Cứ như thế, cho dù đúng hay sai, bọn họ đều cho rằng cô nên nhẫn nhục chịu đựng.
Thực sự Vưu Hi không biết nên nói gì với họ, cô chỉ cảm thấy bản thân mình rất mệt mỏi.
"Đang nói chuyện với con đấy! Là bị điếc hay là bị câm? Con....."
Vưu Hi quay mặt đi không trả lời, mẹ Vưu càng thêm không vui.
"Được rồi!" Bà nội ngắt lời con dâu, "A Hi còn đang bệnh đấy, thật coi đây là cuộc thi phê phán sao!"
"Mẹ, con đây cũng là đang dạy con bé đạo lý làm người, ba nó nói thì nó ở yên nghe là được rồi, còn cãi lại làm gì?"
"Không phải bây giờ chị cũng đang cãi lời tôi sao?" Giọng bà nội tăng thêm âm lượng, "Tôi nói dừng ở đây thôi! Tối nay cô đi ngủ với chị em mấy đứa nó, còn tôi sẽ thay mấy người "dạy dỗ" con bé."
Mẹ Vưu không dám nói thêm, chỉ có thể đứng dậy thu dọn chăn của mình.
Chị hai thấy mẹ mình như vậy, cũng thức thời không lên tiếng nữa.
Bà nội lại nhẹ giọng an ủi Vưu Hi vài câu, để trong lòng cô dễ chịu hơn.
Lúc này em năm mới thở hồng hộc chạy tới:"Tin tốt, tin tức tốt đây!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương