Nói đến cùng Bạch Xuân vẫn là vì giữ mặt mũi, nên mới đồng ý.
Sở Nhược đề nghị nói: “Nếu không phần thắng thuộc về cậu, Hòe cũng thuộc về cậu, tôi sẽ thừa nhận với mọi người là tôi thua, có được không?” Đối với Sở Nhược mà nói đây là một mũi tên trúng hai con nhạn, trong một lần có thể giải quyết được hai mối rắc rối lớn.
“Có thật không?” Bạch Xuân trông như kinh kịch thay đổi sắc mặt, vẻ mù mịt khi nãy biến mất trong phút chốc, trong đôi mắt ngập tràn hy vọng.
“Đương nhiên là không được.” Sở Nghiên từ phía sau lưng Bạch Xuân bước đến, tư thế giống như một nữ vương cao quý, khí chất bức người đè bẹp khí thế bá đạo của Bạch Xuân.
Môi mỏng của Sở Nhiên tùy tiện thốt ra câu nói không chừa đường lui, cũng không biết là nói cho ai nghe, “Thua chính là thua. Kẻ thua cuộc chính là một kẻ không có giá trị, không cần phải đồng cảm.”
Tầm mắt của Bạch Xuân quanh quẩn giữa hai người bọn cô, ngón trỏ chạm vào môi, lắc đầu cười khinh, “Không ngờ rằng chuyện mà bên ngoài đồn đoán hai chị em nhà họ Sở không hợp nhau, hoàn toàn đều là giả, một người sắm vai kẻ xấu, một người sắm vai kẻ hiền, đúng thật là ra vẻ. Lúc thi đấu, Sở Nhược cố ý ngất xỉu, cậu ngay lập tức đưa cậu ta đến phòng y tế, chắc cũng là sắp đặt trước rồi nhỉ!”
Sở Nghiên cúi đầu, ánh mắt mỉa mai ấy như thể đang nhìn nhãi nhép tép riu, “So với người thua cuộc nhưng lòng không cam tâm mà nói, tôi đúng thật là có hơi ra vẻ. Ồ! Đúng rồi, bọn tôi căn bản không thể đặt cùng một tầng lớp để so sánh.”
“Sở Nghiên, cậu…” Đôi mắt to của Bạch Xuân ngập tràn tơ máu, ánh mắt lạnh lẽ khiến người khác không lạnh mà run.
Sở Nghiên cười lạnh, không thèm đặt Bạch Xuân vào đáy mắt, “Sao tôi cứ nghe thấy tiếng chó sủa thế nhỉ? Phiền chết đi được! Tích Đức, khiến cậu ta biến khỏi mắt tôi.” Sở Nghiên xoay người không thèm ngoảnh đầu lại, người đàn ông cao to ở sau lưng không nói lời nào đã lôi Bạch Xuân đi.
Bạch Xuân ra sức giãy giụa, vừa cấu vừa đá, “Đừng dùng cái tay dơ bẩn của anh chạm vào tôi!” Sức lực của cô ta suy cho cùng không thể sánh với một người đàn ông được, nên vẫn bị buộc lôi đi.
“Sở Nghiên cô đừng quá kiêu căng, nỗi nhục mà hôm nay cô mang lại cho tôi, tôi nhất định sẽ đền đáp cô thật tốt.”
Hình ảnh đôi mắt của Bạch Xuân đỏ vằn lên trước khi rời đi, vẫn đang luẩn quẩn trong đầu của Sở Nhược.
Sở Nhược nhìn cô ta, “Sở Nghiên, tại sao chị lại muốn quản chuyện này?” Sở Nghiên trước giờ không phải một người nhiều chuyện.
“Chỉ cần có người xâm phạm đến nhà họ Sở, tao tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua.” Ngắn gọn súc tích, nhưng chữ nào chữ nấy vang vang rõ ràng.
Sở Nghiên vốn dĩ không có cảm tình với Sở Nhược, cô ta cũng không định tiếp tục ở lại đây, vừa nói dứt câu thì xoay người rời đi ngay.
“Đợi đã! Tôi thật sự đã thắng cuộc rồi sao?” Sở Nhược đối với chuyện này vẫn cảm thấy không thể tin được.
Sở Nghiên rũ mắt, lạnh nhạt mỉm cười, nụ cười tràn đầy khinh bỉ, “Mày có biết tao ghét mày ở điểm nào nhất không? Chính là dáng vẻ sợ hãi rụt rè này, nhìn thôi cũng đủ ghét rồi. Đừng có hỏi bất kỳ câu gì nữa.”
Bị ăn một trận chửi, Sở Nhược co rúm cổ, quả nhiên lòng tốt của Sở Nghiên sẽ không kéo dài quá lâu, đây mới giống với Sở Nghiên mà cô quen biết.
“Sở Nghiên….cảm ơn chị, đã đưa tôi đến phòng y tế.” Tuy rằng biết nói lời xin lỗi với Sở Nghiên sẽ không nhận được phản hồi tốt, nhưng cô cũng có sự kiên trì của cô.
Đến một ánh nhìn Sở Nghiên cũng không thèm cho cô, “Tao không muốn nhận lời cảm ơn này, còn nữa tao căn bản không phải đang giúp mày, tao chỉ là vì bản thân tao thôi.”
Vì cô ta…là có ý gì?
Sở Nghiên cũng không giải thích thêm mà rời đi luôn. Lần này trong phòng yên tĩnh trở lại, đến cả cô y tế cũng đã tan làm, chỉ còn lại một mình cô.
Sở Nhược nhíu mày trầm ngâm hồi lâu, đột nhiên nghĩ tới. Không đúng! Không đúng! Tại sao cô lại nghe lời cô y tế, ngoan ngoãn ở lại đây đợi cái tên âm hiểm biến thái khốn nạn kia vậy chứ? Đầu óc của cô đúng thật là không được tỉnh táo mà, nhất định phải nhanh chóng rời đi mới phải.
Sở Nhược bò xuống giường, động tác nhanh nhẹn đi đến trước cửa, trong đầu vẫn còn quanh quẩn một nghi vấn, tại sao rõ ràng không ngã xuống nền nhà, nhưng cô vẫn ngất đi thế?
Cửa vừa mở ra, Sở Nhược quá đắm chìm trong mạch suy nghĩ, đi đường cũng không thèm nhìn đường, lập tức va phải một bức tường cứng ngắc!? Bức tường này còn rất ấm áp. Khoan đã! Tường?
Ngẩng đầu nhìn thử, trên mặt Hòe nở nụ cười, nhưng quan sát kỹ sắc mặt của anh, đáy mắt lóe qua một tia rét lạnh, khiến da đầu cô tê dại, “Đại tiểu thư, em muốn đi đâu thế? Không phải tôi đã nói với em là ngoan ngoãn ở đây đợi anh sao?”
“Tôi có thể tự mình quay về.” Mặc dù đã cảm nhận được điểm sai, nhưng Sở Nhược vẫn nên ngậm chặt miệng.
“Đúng thật là không ngoan gì cả!” Hòe lẩm bẩm nói, anh đóng cửa lại đồng thời khóa trái.
“Anh!” Sở Nhược nhìn thấy động tác này, cô cảm thấy sợ run, kích hoạt bản năng bỏ chạy của cô.
“Cái gì?” Hòe tiến lại gần cô, Sở Nhược từng bước từng bước lùi về sau.
Chân của Sở Nhược va phải cạnh giường, cô bị đau ngã ngồi xuống giường, hai tay chống trên nệm, đáy mắt mang theo tia hoảng sợ, “Anh muốn làm gì?”
Hòe nhìn chăm chú đồng tử co rúm của cô, vẻ mặt bất an, nhưng lại giả vờ trấn tĩnh, anh bật cười.
“Phải xử phạt em ra trò mới được, có như thế em mới nhớ kỹ bài dạy dỗ.” Hòe vén mái tóc của cô lên, màu mắt u ám như đêm đen.
Hòe không chút phí sức, nhẹ nhẹ nhàng nhàng đẩy Sở Nhược ngã lên giường, cởi cà vạt của anh ra trói trên cổ tay của cô, đồng thời cố định hai tay vào đầu giường.
Đáy mắt của Sở Nhược mang theo tia sợ hãi và bất an, đồng tử co siết, run lẩy bẩy hỏi: “Anh muốn làm gì? Cưỡng hiếp là phạm pháp đấy.”
Cơ thể của Hòe lập tức phủ lên, hai mắt chạm nhau, đôi mắt mê người ấy tĩnh lặng như đêm đen, quyến rũ như tơ, “Đại tiểu thư, em cảm thấy anh sẽ làm gì em?”
Sở Nhược nhìn thẳng vào đôi mắt sâu không thể lường của anh, mà cảm thấy hoảng sợ bất an, lập tức dời tầm mắt đi, “Làm những chuyện tôi không nguyện ý.”
“Ồ! Ví dụ như?” Hòe kéo cao âm cuối.
“Tôi không nói anh cũng biết mà.” Sở Nhược biết rõ Hòe đang trêu chọc cô, cô không muốn phối hợp.
Hòe cười cười, nụ cười ấy nghiêng nước nghiêng thành, giọng điệu bỡn cợt, “Anh không biết thật mà! Đại tiểu thư.”
“Bớt đi, mau thả tôi ra.” Sở Nhược cố gắng vùng vẫy, nhưng nút thắt nhìn tựa đơn giản, nhưng lại vững chắc không gì bằng.
“Đại tiểu thư, chỉ cần em không trả lời câu hỏi của anh, anh sẽ không thả em ra.” Đầu ngón tay của Hòe lướt qua bầu má của cô, đôi mắt sẫm màu tràn đầy phong tình vô hạn.
Sở Nhược đỏ mặt, lắp bắp nói, “Hôn tôi…tùy ý đụng chạm…thân thể của tôi, đều là những việc đó.”
Hòe không nhịn được bật cười, “Hôn em, là hôn thế nào?”
“Không biết.”
“Là hôn nhẹ nhàng như thế này…” Hòe chạm nhẹ vào môi cô như chuồn chuồn lướt nước, “Hay là hôn sâu như thế này?”
Đầu lưỡi của Hòe phác họa dáng môi của cô, Sở Nhược ngậm chặt miệng, chính là không muốn để lưỡi của anh lẻn vào. Nhưng Hòe rất có lòng kiên nhẫn, chậm rãi xâm nhập, khẽ cắn lên môi cô, Sở Nhược bị đau, miệng hé mở, đầu lưỡi từ khe hở đó lẻn vào, hôn cô thật lâu.
“Hay là hôn ở chỗ này?” Hòe chạm vào đầu v* của cô, Sở Nhược hoảng loạn rồi. Tuy rằng quần áo vẫn còn đó, nhưng dưới cái nhìn chăm chú của anh cũng giống như trần trụi không mảnh vải.
Sở Nhược thở dốc, nhưng lý trí vẫn còn, “Chỗ đó không được.”
Hòe lộ ra ánh mắt đắc ý, lưỡi của anh lập tức xâm nhập vào, tấn công môi lưỡi của cô, không ngừng lan tràn vào bên trong, linh hoạt lướt qua vách thịt trong khoang miệng của cô, liếm láp thịt mềm màu đỏ và đầu lưỡi lẩn trốn.
Sở Nhược muốn tránh né, nhưng Hòe lại giữ lấy cằm cô, khiến cô không thể trốn tránh, nước bọt thuận theo cằm chảy xuống dưới, rõ ràng thân thể là của cô, nhưng cô hoàn toàn không thể kiểm soát.
Trói Buộc Đại Tiểu Thư - Ngâm Hồn
Chương 16: Chất vấn
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương