Trói Buộc Em - Yêu Trong Đau Thương
Chương 28: Một Mũi Tên Trúng Hai Đích
Ơ sao giờ này c mới về?Thấy bạn mình giờ này mới về, Hàm Chi không giấu nổi sự lo lắng- À không có gì đâu! Tớ muốn nghỉ ngơi một látNói xong Tiểu Mễ vội vàng chạy lên tầngUỲNH!!!Nghe thấy tiếng động, Hàm Chi vội vàng chạy lên tầng- À phải rồi tớ quên không báo cậu là anh L....Chưa kịp nói dứt lời, cảnh tưởng hiện ra trước mắt Hàm Chi là cả Lục Văn và Tiểu Mễ đều ngã nhào vì va vào nhau, trông có vẻ đau đớn.Tiểu Mễ do vẫn còn choáng đầu vì đêm qua quá chén, nên loạng choạng vô cùng. lục Văn maau chóng đỡ cô dậy- Em không sao chứ! Là do anh sơ suất không đề ý. Thật không ngờ cuộc gặp mặt sau 1 thời gian xa cách của chúng ta là "đặc biệt" như này!Tiểu Mễ vô cùng ngượng ngùng, còn Lục Văn thù nhìn cô cười thân thiện- Là do em đi đứng không nhìn ~.~ Thật vui khi thấy anh đến đây với Hàm Chi. Nhưng giờ em muốn nghỉ ngơi chút, anh thông cảm cho em nhá^^- Khônh sao, em nghỉ ngơi đi. Hôm nay anh sẽ thay vị trí của em để cùng Hàm Chi làm việc.Nói xong, hai người quay sang nhìn nhau cười hạnh phúc.___________Một chiếc Porsche di chuyển đến làng, thu hút mọi ánh nhìn của người dân. Mọi người đều xì xào bàn tán: "Giới trẻ dạo này giàu có thật. Ai nấy đều có sự nghiệp vô cùng thành đạt"Cửa xe mở ra, bóng dáng cao to vạm vỡ trở nên nổi bật vô cùng, thu hút ánh nhìn của cả những người phụ nữ đã có gia đình.Bóng dáng ấy tiến đến một người phụ nữ bất kì, nhẹ nhàng hỏi:- Xin chào! Tôi muốn tìm một người tên Tư Vũ mới chuyển đến đây!Người phụ nữ hoàn toàn mê mệt vẻ đẹp hoàn hảo ấy, nói không rõ lời:- À... Tư Vũ....tôi... có biết! Hay tôi dẫn cậu đi nhé!Người đàn ông mỉm cười:- Vậy thì tốt quá rồi!- Cậu tên gì vậy? Tôi muốn biết để tiện xưng hô.- Vương Hạo.___________"Anh sẽ chỉ yêu duy nhất mình em, mình em và sẽ mãi mình em"Có vẻ như Tư Vũ vẫn đang chìm đắm trong hạnh phúc, vui vẻ vừa hát vừa tắm ^^Anh tự soi mình vào gương, tay chỉnh tóc tạo kiểu- Kể ra thì mình cũng đẹp trai không kém idol mà nhỉ? Mình có nên đến hiệu thuốc gặp Tiểu Mễ không? Nhưng mà gặp thì nói gì đây? Haizzz.... nghĩ đến đã thấy ngại rồi! >.TING TONG TING TONGTiếng chuông ngoài cửa bất ngờ reo lên- Ai mà sáng sớm đã gọi mình vậy?Tư Vũ mở cửa nhà tắm, hét lớn:- AI ĐẤY!- Là chị, Ôn Nhược đây (là hàng xóm của Tư Vũ)- Chị đợi em một chút, em xuống ngay!Tư Vũ vội vàng mặc quần áo, nhanh chân chạy xuống mở cửa- Em xuống....đây!Câu nói của anh bỗng nhiên bị ngắt lại, vẻ mặt cũng trở nên đơ cứng.- Có người đến tìm em này. Hai người nói chuyện đi, chị đi làm việc đây.- Ừm, mới sáng ra đã làm phiền chị rồi.Sau khi người phụ nữ đi, không khí bỗng trở nên căng thẳng vô cùng. Thấy Vương Hạo chắp tay nhìn mình, anh liền gượng mở lời:- Cậu đến đây làm gì?- Sao thế? Không định mời tôi vào trong à?Chưa kịp phản ứng, Vương Hạo liền đi thẳng vào nhà. Anh ngó nhìn xung quanh một hồi- Thật không ngờ cậu lại thích một cuộc sống "giản dị" như vậy! Tiền thuê phòng ở đây chắc cũng đắt ngang ngửa thành phố, nếu không thù có lẽ cậu phải thuê được một căn to hơn.Tư Vũ khó chịu, nhíu mày lại, nói:- Vào thẳng vấn đề đi. Nếu đến đây chỉ đề chê cười thì cậu có thể về luôn.- Sao cậu lại nỡ nói với tôi như vậy! Hàm Chi đã bỏ tôi mà đi không lẽ giờ đến cậu cũng chán ghét tôi sao?"Hàm Chi" một suy nghĩ bỗng nhiên lóe lên trong đầu Tư Vũ. "Đúng rồi, mình quên mất! Hàm Chi cũng đamg ở đây. Nếu Vương Hạo mà biết thì chắc chắn cô ấy sẽ lại bị làm phiền"- Sao cậu phải tỏ ra ngạc nhiên vậy? - Vương Hạo nghi ngờ thái độ của Tư Vũ"Không được rồi, mình phải nhanh chóng nghĩ cách đuổi Vương Hạo rời đi"Tư Vũ nhìn Vương Hạo nói:- Mặc dù tôi không biết cậu đến đây tìm tôi có việc gì. Nhưng sau những gì xảy ra ngày hôm đó, thì tôi không chắc là mình cảm thấy thoải mái khi nói chuyện với cậu. Nên có việc gì thì mau nói đi, sau đó cậu có thể rời đi.- Tôi muốn cậu quay về làm cùng tôi.Vương Hạo tiến lại gần Tư Vũ, vỗ vai anh và nói:- Tôi biết ngày hôm đó tôi đã có chút quá đáng với cậu. Đó là lỗi của tôi! Hôm nay Vương Hạo tôi đích thân đến đây là mong muốn cậu ở về với WangShiTư Vũ hẩy tay Vương Hạo ra:- Rất tiếc phải từ chối lời đề nghị của cậu. Nhưng tôi thích sống yên bình ở đây. Cậu có thể về được rồi đấy.- Cất công lắm mới đến được nên tôi sẽ ở đây một tuần. Để khiến cậu đổi ý- Một tuần? Không được.- Tôi quyết rồi.Nói xong Vương Hạo cầm hành lý kéo vào phòngThế nhưng Tư Vũ lúc này lại như đang ngồi trên đống lửa. Anh rất muốn thông báo cho Hàm Chi nhưng lại không biết số điện thoại của cô.Bỗng nhiên chuông cửa lại một lần nữa vang lên- Để tôi mở cửa, cậu cũng thật là lắm khách đấy!Cánh cửa mở ra, Hàm Chi đang tay trong tay với Lục Văn, mỉm cười hạnh phúc nói:- Để em giới thiệu anh với bạn em.Nói xong cô đưa mắt sang nhìn- VƯƠNG HẠO!Hàm Chi không giấu nỗi sự ngạc nhiên, gương mặt cô bỗng nhiên tái mét lại, tay nắm chặt lấy Lục VănVương Hạo cũng không khỏi ngạc nhiên, đôi mắt anh trợn trừng nhìn Hàm Chi nhưng dần chuyển sang một nụ cười nham hiểm.Lục Văn thấy vậy liền quay sang hỏi cô:- Đây chính là Tư Vũ mà em muốn giới thiệu cho anh sao?Nói xong, Lục Văn đưa tay ra chủ động muốn bắt tay với Vương Hạo- Chào cậu, tôi là Lục Văn bạn trai của Hàm Chi.Vương Hạo vẫn giữ nụ cười nham hiểm đó, đưa tay ra bắt tay với Lục Văn- Chào anh, tôi là Vương Hạo, là bạn thân của Tư Vũ và là một người ĐẶC BIỆT của Hàm Chi.Thấy Vương Hạo nói vậy, Hàm Chi tái mặt giật mình nói:- Anh Lục Văn, em tự nhiên thấy không khỏe hay mình quay về đi.Hàm Chi vội vàng kéo Lục Văn đi- Đợi đã - Vương Hạo ngăn hai người họ lại, tiếp tục nói - thật không ngờ là chúng ta đã gặp lại nhau đó Hàm Chi, cậu biết tôi nhớ cậu thế nào không?CHOANGGGGTư Vũ tay đang cầm cốc nước, chứng kiến cảnh tượng Vương Hạo nhìn thấy Hàm Chi đang tay trong tay với một người đàn ông, liền đơ người mà đánh rơi cốc nước.Sau khi thấy Hàm Chi vội vã bỏ đi, Vương Hạo liền quay trở về phòng cười đắc ý nhìn Tư Vũ- Thì ra đây là lí do cậu luôn miệng đuổi tôi về. HAHA thật không ngờ một mũi tên lại trúng được hai đích. Tôi vừa gặp cậu lại còn gặp lại được Hàm Chi chẳng phải quá lời saoVương Hạo cười lớn đắc ý. Có lẽ mọi sự tính toán tiếp theo đều đã hiện lên trong đầu Vương Hạo. Anh tiến về phòng ngủ của Tư Vũ, nằm sập xuống, miệng vẫn không ngừng mỉm cười.Tư Vũ vẫn đứng lặng ở dưới nhà. Anh một lần nữa cảm thấy có lỗi với Hàm Chi, cũng vừa lo lắng không biết mai này cô sẽ ra sao.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương