Trói Em Bằng Cavat?
Chương 4: H+++
Tất cả từ khi nghe tiếng của hắn đều nhanh chóng chạy lên: "Hàn tổng".
Rút khẩu súng ra, hắn kéo cò bắn chết một phục vụ trong số đó, tất cả ngây người quỳ xuống: "Hàn tổng, tha mạng".
"Ai cho các ngươi lá gan lừa tôi?".
Nghe tiếng súng nổ, cô giật mình thức giấc. Chạy từ ban công vào: "Chuyện gì thế?".
Chạy ra cửa phòng, nhìn thấy bóng lưng của hắn, sóng lưng cô lạnh buốt.
"Hàn phu nhân! Xin tha mạng".
Mộc Na đưa mấy nhìn xa hơn, một vũng máu bên dưới một nam nhân đang nằm dưới đất. Cô khẽ run lên, lao ra: "Chết...có người chết?".
Sợ hãi, cô ngồi bệt xuống sàn ôm lấy đầu mình. Đau đớn: "Máu,...có người chết. Chết rồi, máu...là máu".
Ít ai biết được, từ khi chứng kiến cảnh cha bị tai nạn mà qua đời. Cô trở nên rất sợ máu và ai đó nằm bất tỉnh trên máu.
Sợ hãi cứ thế lùi dần, la hét. Ánh mắt đầy sợ hãi, cô nhìn hắn.
Đôi lông mày hắn nhíu chặt hơn: "Chạy ngang qua tôi mà không hề nhìn thấy tôi? Không chào hỏi một tiếng? Cô đúng là gan lớn tày trời".
Hạ Dĩ thấy cô cứ la hét mà chạy đến ôm lấy cô: "Mộc Na, cháu sao thế?".
Khua tay múa chân, cô đẩy Hạ Dĩ ra: "Đừng, tránh ra! Đừng động vào tôi, máu là máu. Có người chết. Chết rồi".
Hàn Phong tối sầm mặt, tiến đến hạ thấp người bóp lấy cổ cô nâng lên: "Cô đang giả vờ đó à?".
||||| Truyện đề cử: Tuyệt Phẩm Thiên Y |||||
"Đừng...thả tôi ra...chết rồi! Chết rồi".
"Này, cô bị điên sao? Cô lên cơn à?".
"Máu...các người thấy không? Là máu".
Cảm thấy kinh tởm với bộ dạng của cô, hắn thả cổ cô ra rồi kéo cô vào phòng đóng sầm cửa lại. Hắn ném cô lên giường, hai tay nắm chặt cổ tay cô: "Mộc Na, có phải tôi đã quá nhẹ nhàng nên có thời cơ cho cô diễn kịch?".
"Máu...là máu...chết rồi".
Tức giận, giơ tay lên cao. Hắn tát cô: "Chát".
"Ngậm miệng chó của cô lại, đừng cố diễn kịch trước mặt tôi!".
Dần lấy lại tinh thần, cô im lặng.
"Sao thế? Sao lại im rồi? Hóa ra cô còn biết sợ, tôi nói cho cô biết thứ đàn bà vô liêm sỉ, lẳng lơ như cô đừng cố giả vờ diễn kịch trước mặt tôi. Điều đó khiến tôi cảm thấy kinh tởm".
Chẳng biết nói gì cô chỉ có thể trả lời đơn sơ với bộ dạng không còn mấy sức sống: "Anh nói sao cũng được".
Khóe môi hắn nhếch lên, đôi mắt đầy sát khí: "Đừng tưởng rằng leo lên được vị trí Hàn phu nhân thì cô thích gì cũng được! Có phải cô muốn tiền không? Được tôi cho cô tiền". Móc từ túi ra, hắn ném vào cô nào là thẻ vàng thẻ đen, rồi tiền bạc. Hắn thả từ trên xuống rơi vào người cô.
Cau mày, cô đẩy hắn ra. Cầm lấy chúng rồi ném lại vào người hắn: "Đủ rồi! Đó là sự sỉ nhục cuối cùng tôi có thể chịu đựng! Đừng bao giờ biến tôi thành thứ rẻ tiền như thế?".
Cất tiếng cười lớn, hắn lao đến đẩy cô ra, mạnh tay xé nát bộ quần áo cô đang mặc.
Đặt lên môi cô nụ hôn sâu, vuốt ve cơ thể cô mặc cho cô dừng sức giẫy giụa thế nào. Lại như hôm qua, hắn trói cô như thế. Cởi bỏ đồ lót của cô ra.
Trườn tay xuống trêu ghẹo bông hoa của cô, liên tục nhào bóp hai trái bầu căng tròn ấy. Cơ thể Mộc Na ưỡn lên, hơi thở dốc xuất hiện kèm với tiếng rên rỉ mê động lòng người.
Sự ham muốn của hắn cứ thế mà trỗi dậy, kéo khóa quần xuống, hấn đưa tay vuốt dựng vật đầy gân xanh thô ran mà to dài kia.
Dần đưa vật to lớn vào bên trong bông hoa đang khép kín ấy, chiếm trọn cô lần hai. Hoa nguyệt của cô khép kín mà dần mở ra mà đón chào. Tiếng rên rỉ kèm với tiếng *** **** kéo rin rít, ra vào.
Nắm chặt cằm cô: "Tôi nói rồi, nếu không ngoan ngoãn nghe lời. Tôi...sẽ cho cô thấy lưu manh vô sỉ hơn như thế. Đừng bao giờ mơ mộng rằng một bước thành phượng hoàng, bởi vì cô sẽ không bao giờ có được trái tim tôi".
Khó khăn cô lên tiếng: "Đồ khốn nạn..ưm...anh mau thả tôi ra...ah".
"Dám chửi tôi, dám ném tiền vào người tôi? Cô là người đầu tiên".
Hàng nước mắt cứ chảy ròng ròng: "Anh vốn chẳng yêu chị tôi, nếu không anh chẳng làm như thế...ưm~ ah..anh là đồ tra nam".
"Tôi cũng nên cảm ơn cô nhỉ? Tôi đã điều tra rồi, chị gái cô Mộc Nư cũng phải người đàn bà tốt lành gì? Chấp nhận lời cầu thân của tôi những lại mang trong mình dòng máu của thằng đàn ông khác. Đúng là chị nào em nấy".
"Vô sỉ, thả tôi ra. Ah..ư...đau".
"Mộc gia các người chẳng có ai tốt đẹp gì? Hãy ngoan ngõan làm một con đĩ mà thảo mãn tôi!".
Hàn Phong đưa vật to lớn đó ra vào như vũ bão trong bông hoa nhỏ của cô, chất dịch màu trắng đó chảy cào cơ thể cô.
"Đừng...ah..".
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Like = Động lực!.
Rút khẩu súng ra, hắn kéo cò bắn chết một phục vụ trong số đó, tất cả ngây người quỳ xuống: "Hàn tổng, tha mạng".
"Ai cho các ngươi lá gan lừa tôi?".
Nghe tiếng súng nổ, cô giật mình thức giấc. Chạy từ ban công vào: "Chuyện gì thế?".
Chạy ra cửa phòng, nhìn thấy bóng lưng của hắn, sóng lưng cô lạnh buốt.
"Hàn phu nhân! Xin tha mạng".
Mộc Na đưa mấy nhìn xa hơn, một vũng máu bên dưới một nam nhân đang nằm dưới đất. Cô khẽ run lên, lao ra: "Chết...có người chết?".
Sợ hãi, cô ngồi bệt xuống sàn ôm lấy đầu mình. Đau đớn: "Máu,...có người chết. Chết rồi, máu...là máu".
Ít ai biết được, từ khi chứng kiến cảnh cha bị tai nạn mà qua đời. Cô trở nên rất sợ máu và ai đó nằm bất tỉnh trên máu.
Sợ hãi cứ thế lùi dần, la hét. Ánh mắt đầy sợ hãi, cô nhìn hắn.
Đôi lông mày hắn nhíu chặt hơn: "Chạy ngang qua tôi mà không hề nhìn thấy tôi? Không chào hỏi một tiếng? Cô đúng là gan lớn tày trời".
Hạ Dĩ thấy cô cứ la hét mà chạy đến ôm lấy cô: "Mộc Na, cháu sao thế?".
Khua tay múa chân, cô đẩy Hạ Dĩ ra: "Đừng, tránh ra! Đừng động vào tôi, máu là máu. Có người chết. Chết rồi".
Hàn Phong tối sầm mặt, tiến đến hạ thấp người bóp lấy cổ cô nâng lên: "Cô đang giả vờ đó à?".
||||| Truyện đề cử: Tuyệt Phẩm Thiên Y |||||
"Đừng...thả tôi ra...chết rồi! Chết rồi".
"Này, cô bị điên sao? Cô lên cơn à?".
"Máu...các người thấy không? Là máu".
Cảm thấy kinh tởm với bộ dạng của cô, hắn thả cổ cô ra rồi kéo cô vào phòng đóng sầm cửa lại. Hắn ném cô lên giường, hai tay nắm chặt cổ tay cô: "Mộc Na, có phải tôi đã quá nhẹ nhàng nên có thời cơ cho cô diễn kịch?".
"Máu...là máu...chết rồi".
Tức giận, giơ tay lên cao. Hắn tát cô: "Chát".
"Ngậm miệng chó của cô lại, đừng cố diễn kịch trước mặt tôi!".
Dần lấy lại tinh thần, cô im lặng.
"Sao thế? Sao lại im rồi? Hóa ra cô còn biết sợ, tôi nói cho cô biết thứ đàn bà vô liêm sỉ, lẳng lơ như cô đừng cố giả vờ diễn kịch trước mặt tôi. Điều đó khiến tôi cảm thấy kinh tởm".
Chẳng biết nói gì cô chỉ có thể trả lời đơn sơ với bộ dạng không còn mấy sức sống: "Anh nói sao cũng được".
Khóe môi hắn nhếch lên, đôi mắt đầy sát khí: "Đừng tưởng rằng leo lên được vị trí Hàn phu nhân thì cô thích gì cũng được! Có phải cô muốn tiền không? Được tôi cho cô tiền". Móc từ túi ra, hắn ném vào cô nào là thẻ vàng thẻ đen, rồi tiền bạc. Hắn thả từ trên xuống rơi vào người cô.
Cau mày, cô đẩy hắn ra. Cầm lấy chúng rồi ném lại vào người hắn: "Đủ rồi! Đó là sự sỉ nhục cuối cùng tôi có thể chịu đựng! Đừng bao giờ biến tôi thành thứ rẻ tiền như thế?".
Cất tiếng cười lớn, hắn lao đến đẩy cô ra, mạnh tay xé nát bộ quần áo cô đang mặc.
Đặt lên môi cô nụ hôn sâu, vuốt ve cơ thể cô mặc cho cô dừng sức giẫy giụa thế nào. Lại như hôm qua, hắn trói cô như thế. Cởi bỏ đồ lót của cô ra.
Trườn tay xuống trêu ghẹo bông hoa của cô, liên tục nhào bóp hai trái bầu căng tròn ấy. Cơ thể Mộc Na ưỡn lên, hơi thở dốc xuất hiện kèm với tiếng rên rỉ mê động lòng người.
Sự ham muốn của hắn cứ thế mà trỗi dậy, kéo khóa quần xuống, hấn đưa tay vuốt dựng vật đầy gân xanh thô ran mà to dài kia.
Dần đưa vật to lớn vào bên trong bông hoa đang khép kín ấy, chiếm trọn cô lần hai. Hoa nguyệt của cô khép kín mà dần mở ra mà đón chào. Tiếng rên rỉ kèm với tiếng *** **** kéo rin rít, ra vào.
Nắm chặt cằm cô: "Tôi nói rồi, nếu không ngoan ngoãn nghe lời. Tôi...sẽ cho cô thấy lưu manh vô sỉ hơn như thế. Đừng bao giờ mơ mộng rằng một bước thành phượng hoàng, bởi vì cô sẽ không bao giờ có được trái tim tôi".
Khó khăn cô lên tiếng: "Đồ khốn nạn..ưm...anh mau thả tôi ra...ah".
"Dám chửi tôi, dám ném tiền vào người tôi? Cô là người đầu tiên".
Hàng nước mắt cứ chảy ròng ròng: "Anh vốn chẳng yêu chị tôi, nếu không anh chẳng làm như thế...ưm~ ah..anh là đồ tra nam".
"Tôi cũng nên cảm ơn cô nhỉ? Tôi đã điều tra rồi, chị gái cô Mộc Nư cũng phải người đàn bà tốt lành gì? Chấp nhận lời cầu thân của tôi những lại mang trong mình dòng máu của thằng đàn ông khác. Đúng là chị nào em nấy".
"Vô sỉ, thả tôi ra. Ah..ư...đau".
"Mộc gia các người chẳng có ai tốt đẹp gì? Hãy ngoan ngõan làm một con đĩ mà thảo mãn tôi!".
Hàn Phong đưa vật to lớn đó ra vào như vũ bão trong bông hoa nhỏ của cô, chất dịch màu trắng đó chảy cào cơ thể cô.
"Đừng...ah..".
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Like = Động lực!.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương