Trời Sinh Lạnh Bạc
Chương 111
Hiên Viên Sam đứng trong sơn cốc đầy mùi máu tanh, im lặng đứng, hắn không run rẩy, không kêu gào, vì hắn vốn không thể phát ra âm thanh. Hắn cũng không rơi lệ, thậm chí vẻ thống khổ trên mặt cũng không có. Hắn chỉ mờ mịt mà đứng, cảm thấy thế giới xung quanh thực tĩnh lặng, tựa hồ tất cả đều biến mất, trên thế gian chỉ còn lại hắn, chỉ mình hắn.“Vương gia! Vương gia!” rất nhiều tiếng gọi vang bên tai hắn, hắn chuyển động con ngươi, nhưng lại không thấy bất cứ cái gì.Hẳn là hắn đang nằm mơ, nếu không vì sao cái thế giới này lại làm cho người ta cảm thấy chân thật như vậy?“Vương gia!” Khinh Ngũ không ngừng gọi, tới gần nhẹ nhàng chạm vào hắn. Ánh mắt Hiên Viên Sam giống như xuyên qua hắn, không biết lạc về nơi nào.Hắn giơ tay lên, “Ta lạnh!” Rất lạnh, hóa ra trong mộng cũng có thể làm cho người ta rét lạnh.“Người đâu, mau chuẩn bị áo khoác!”Từng chiếc áo được khoác lên người, hắn vẫn làm thủ thế, “Lạnh, rất lạnh!”Khinh Ngũ gấp đến độ sắp khóc. Đến lúc hắn chồng lên người Vương gia tấm áo thứ năm, Phượng Định đưa tay ngăn cản, “Không cần thêm nữa!”Mắt Khinh Ngũ đỏ hồng “Nhưng Vương gia nói người lạnh.”Phượng Định siết chặt nắm tay, “Vương gia có nội lực hộ thể, cho dù ở nơi băng thiên tuyết địa ngươi có từng nhìn thấy ngài kêu lạnh?”Khinh Ngũ lại bỏ từng tấm áo xuống, mạnh mẽ ôm Hiên Viên Sam, nước mắt chảy ròng ròng, “Vương gia, ngài thế này thì Khinh Ngũ biết làm sao bây giờ? Phượng Định, ngươi mau nghĩ cách đi!” Phượng Định trầm ngâm nửa ngày, quay đầu hỏi thị vệ bên cạnh, “Tiểu thế tử thế nào rồi?” Người đó khom lưng đáp, “Vẫn đang khóc, đã một ngày không ăn gì nên khóc cũng không ra tiếng nữa.”Phượng Định khẽ cắn môi, “Đem tiểu thế tử đến đây!”Hiên Viên Bảo Nhi đã khóc đến khản cổ, lúc được ôm đến bên cạnh Hiên Viên Sam, tiếng khóc đã không còn vang dội nữa, hai mắt nửa khép, cái mũi còn phập phồng. Phượng Định cẩn thận đặt tiểu thế tử vào lòng Hiên Viên Sam, ghé vào tai hắn mà nói, “Vương gia, ngài xem tiểu thế tử đã khóc cả ngày rồi, thuộc hạ đã nghĩ rất nhiều cách nhưng cứ bón sữa vào là hắn lại phun ra. Ngài hãy dỗ hắn ngoan đi, nếu không Vương phi trở về sẽ rất đau lòng, Vương phi yêu nhất là tiểu thế tử mà.” Thân hình bé nhỏ mềm mại được đặt lên tay, nhãn tình Hiên Viên Sam chậm rãi ngưng trụ, sau đó cúi đầu xuống nhìn. Bảo Nhi thấy bị đổi người bế, mắt hơi mở, lại ô ô khóc hai tiếng, nước mắt chảy ra. Hiên Viên Sam kinh ngạc nhìn hắn, miệng nhẹ nhàng giật giật, “Bảo Nhi, con rốt cục cũng có thể khóc ra nước mắt!”Hai tay ôm lấy Bảo Nhi, Hiên Viên Sam ôm sát hắn, kề sát mặt hắn vào mình, “Bảo Nhi, con nhớ nương không? Con cùng phụ thân đi tìm nương về nhé?” Hai gương mặt kề sát nhau đều nóng bừng ẩm ướt. Khinh Ngũ định tiến lên, Phượng Định lại kéo hắn lại, “Để vương gia phát tiết một chút thì tốt hơn, nếu không e là sẽ gặp chuyện không may.”Cho đến ngày hôm sau, Bảo Nhi vẫn không chịu ăn gì, đoàn thái y nơm nớp lo sợ đi đi về về giữa hoàng cung và vương phủ, vẫn không tìm được cách giải quyết. Ép bón sữa vào, hắn lại phun ra. Đôi môi Hiên Viên Sam khô nứt, nhìn thấy Bảo Nhi trong ngực cũng đã mất nước đến trắng bệch, vươn tay ra, “Đổi nước cơm xem sao!”“Sữa không được, làm sao dùng nước cơm được?” Khinh Ngũ nghi hoặc. Hiên Viên Sam không đáp, chỉ cúi đầu hôn nhẹ lên khuôn mặt tròn của Bảo Nhi. Nước cơm nhanh chóng được bưng lên, bón cho Bảo Nhi. Tiểu tử kia nghe ngóng một chút, cái miệng nhỏ nún nún một chút, sau đó uống xuống, cứ như vậy một thìa lại một thìa, chậm rãi uống hết một bát nước cơm. Khinh Ngũ và Phượng Định đứng một bên trợn mắt há mồm, nào có tiểu tử nào thế này, sữa không uống lại đi uống nước cơm?Khóe miệng Hiên Viên Sam chậm rãi cong lên, xoa lên hai mắt Bảo Nhi vì được ăn no mà đã khép lại. Đây mới là hài tử của hắn, giữa hàng nghìn nhan sắc khắp thế gian cũng chỉ muốn một người. Thê của hắn, mẫu thân của hắn, là độc nhất vô nhị không thể thay thế.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương