Trời Tối Đừng Mở Mắt: Sau Khi Tắt Đèn, Ai Ngủ Chung Với Bạn?
Chương 16: Bí Mật Của Bạn Trai (6)
06Trong lúc nhất thời, tôi hoàn toàn không biết phải tin ai.Nhưng về mặt tình cảm, tôi muốn tin tưởng bạn trai của mình hơn."Tôi sẽ không đi ra ngoài." Tôi cắn răng nói với người bên ngoài.Sau cánh cửa yên tĩnh một lúc.Sau đó, người phụ nữ bắt đầu đập mạnh vào cánh cửa."Tôi muốn cứu cô, vì sao cô lại không tin tôi!" Người phụ nữ gần như sụp đổ gào thét.Cánh cửa rung lắc dữ dội, đột nhiên cánh cửa bị phá vỡ.Tôi thấy đôi mắt của người phụ nữ đó.Đôi mắt đỏ tươi, đầy tơ máu đỏ.Đôi mắt của cô ta nhìn thẳng vào chỗ chúng tôi.Tôi bịt miệng lại, run lẩy bẩy: "Làm sao bây giờ, A Trạch?”Sắc mặt Mạnh Trạch nặng nề: "Em nhảy ra khỏi cửa sổ, mau lên!”Nơi này là lầu hai, tuy rằng khá cao, nhưng nhảy ra ngoài cũng sẽ không bị thương quá nặng.Tôi gật đầu, chạy đến cửa sổ, nhưng phát hiện các cửa sổ đã bị hàn nút chết không thể mở.Mạnh Trạch hiển nhiên cũng không nghĩ tới việc sự tình trở nên nghiêm trọng như vậy, anh ấy giống như hiểu được điều gì đó, sắc mặt khó coi đến nỗi dọa người."Thì ra cô vẫn luôn diễn kịch, thì ra cô đã có thể ra ngoài từ lâu rồi, hàn nút chết cửa sổ, thăm dò rõ cấu tạo của toàn bộ biệt thự." Sắc mặt Mạnh Trạch tái nhợt nói.“Đừng tin lời anh ta nói! Cửa sổ là do anh ta hàn kín, Mạnh Trạch đang lừa cô!" Người phụ nữ gầm lên điên cuồng.Cô ta cầm rìu lên, điên cuồng chém vào cánh cửa."Lúc tôi bị bắt, đã bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, tôi sống không được bao lâu, nhưng cô có thể sống sót!”Tôi bất lực nhìn anh ta, sự sợ hãi, ngờ vực và hiềm nghi xuất hiện trong trái tim tôi."A Trạch, chúng ta báo cảnh sát đi!" Tôi khóc lóc nói.Ngay khi cánh cửa sắp bị phá vỡ, Mạnh Trạch mở cửa, nhào về phía người phụ nữ kia.Người phụ nữ bất ngờ bị anh ấy ấn xuống đất, rìu chém về phía bả vai Mạnh Trạch.Tiếng động rìu chặt vào thịt vang lên.Mạnh Trạch kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng anh ấy vẫn cố gắng đè người phụ nữ lại."Chạy đi báo cảnh sát, nhanh lên!" Mạnh Trạch quay đầu hét lớn với tôi.Tôi không có thời gian để do dự.Tôi siết chặt điện thoại di động, chạy xuống tầng một.Cửa sổ ở tầng một cũng bị hàn nút chết.Đột nhiên, tôi thấy một bóng người, hình như đang đứng ở cửa sổ tầng một.Tôi mừng rỡ như điên đập vào kính, cố gắng thu hút sự chú ý của người đàn ông đó.Người đàn ông đó rõ ràng đã nhìn thấy tôi, nhưng bước tiếp theo của anh ấy đã khiến tôi vô cùng thất vọng.Anh ấy kéo rèm cửa lại.Tôi chưa bao giờ nghĩ người có tiền trên thế giới này lại lạnh lùng đến như vậy.Trên lầu rất yên tĩnh, tôi không thể nghe thấy gì cả.Trong nỗi sợ hãi tột cùng, tôi đã gửi cho cảnh sát một dòng tin nhắn ngắn."Tôi ở khu biệt thự XX, mau tới đây, nơi này có người muốn giết chúng tôi."Cảnh sát nhanh chóng trả lời tin nhắn của tôi."Chúng tôi đã cho người qua đó, hai mươi phút nữa là sẽ đến, nhưng thưa cô, cô đang làm gì ở đó? Khu biệt thự này đã bị bỏ hoang trong một thời gian dài, là một dự án chưa hoàn thành. Đã không có người ở từ lâu lắm rồi.”Tôi nhìn chằm chằm vào tin nhắn trên điện thoại, không hiểu tại sao cảnh sát lại nói vậy.Rõ ràng biệt thự đối diện còn sáng đèn.Mạnh Trạch cũng vẫn sống ở chỗ này, sao lại trở thành một khu dân cư không có người ở?Nhưng may mắn thay, hai mươi phút nữa cảnh sát sẽ đến.Đột nhiên, trên tầng lầu truyền đến tiếng bước chân.Tôi nhìn xung quanh, sau đó trốn dưới ghế sô pha trong phòng khách.Từ góc nhìn của tôi vừa vặn có thể nhìn thấy cầu thang.Một đôi chân trần đang bước xuống cầu thang.Tôi đau đớn nhắm mắt lại.Điều này chứng tỏ, có thể Mạnh Trạch đã gặp phải bất trắc.“Cô đang ở đâu? Chúng ta cùng nhau chạy trốn." Người phụ nữ hét lên với chất giọng khàn khàn.Tôi nín thở, không dám thở mạnh."Anh ta bị thương nặng, đã không thể hành động nữa, cô đi ra nhanh đi, chúng ta cùng nhau đi ra ngoài được không?" Người phụ nữ tiếp tục hét lên.Nhưng tôi không dám đi ra, tôi cố gắng hết sức cầu nguyện cho bản thân mình không bị phát hiện.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương