Trời Tối Đừng Mở Mắt: Sau Khi Tắt Đèn, Ai Ngủ Chung Với Bạn?

Chương 29: Bạn Tốt Mất Tích (7)



07.

Tôi nhìn chằm chằm thi thể của Từ Mục một lúc lâu, cuối cùng mới có thể khiến cho bản thân bình tĩnh lại.

Giờ phút này, tôi rất muốn hút một điếu thuốc để làm dịu tâm trạng đang nhảy lên khẩn trương này.

Trong tiểu thuyết không viết về việc phát hiện thi thể của Từ Mục. Trong căn biệt thự chết tiệt này chỉ phát hiện đúng một thi thể, đó là thi thể của nguyên chủ.

Tôi cẩn thận kiểm tra túi của Từ Mục, phát hiện ra điện thoại di động của tôi.

Nói cách khác, ngay từ đầu Từ Mục đã nói dối tôi rồi.

Anh chính là người đã giấu điện thoại di động của tôi.

Thậm chí, có khả năng Từ Mục không phải bạn trai của tôi.

Tôi bình tĩnh lắp thẻ sim vào trong điện thoại di động, rất nhanh, điện thoại di động đã khởi nguồn.

Vẫn còn năm mươi phần trăm dung lượng pin.

Tôi mở album ảnh trong điện thoại ra, dự định xác nhận thân phận của Từ Mục.

Tấm ảnh đầu tiên trong điện thoại của nguyên chủ là bức ảnh cô chụp chung với Từ Mục. Hai người bọn họ rúc vào lòng nhau, nhìn qua thì tình cảm cực kỳ ngọt ngào.

Xem ra Từ Mục hoàn toàn không nói dối chuyện anh là bạn trai của nguyên chủ.

Trong album ảnh, ngoại trừ những tấm hình chụp chung với Từ Mục ra thì còn có ảnh chụp chung của một người đàn ông trung niên nho nhã và một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp.

Trên tay người đàn ông trung niên đeo một chiếc đồng hồ, giống với chiếc mà thi thể không đầu kia đã đeo.

Dựa theo những gì tôi đã suy đoán, thi thể không đầu kia là do hung thủ ngụy trang.

Nếu như đối phương đã cầm đồng hồ của cha nguyên chủ thì khả năng cao là cha của nguyên chủ đã bị ngộ hại.

Cô gái xinh đẹp trong ảnh có lẽ chính là bạn thân của nguyên chủ, cũng chính là nhân vật nữ chính thân mềm, chân run dễ bị đẩy lên giường kia.

Ngoài những bức ảnh đó ra thì trong album ảnh toàn là những bức ảnh tự sướng và những bức ảnh chụp phong cảnh mà thôi.

Tôi mở Wechat của nguyên chủ ra.

Phát hiện nữ chính gửi cho tôi một tin nhắn, nói rằng bản thân đang bắt xe đi đến chỗ của tôi.

Bây giờ cách thời gian mà tôi bị giết còn bốn mươi lăm phút.

Nhưng may mắn là tôi đã có được chiếc điện thoại có thể liên lạc được với thế giới bên ngoài. Tôi lập tức chọn gọi cho cảnh sát.

“Xin chào quý khách, số điện thoại mà quý khách gọi hiện không tồn tại.”

Giọng nữ máy móc vang lên như tát cho tôi một cú trời giáng.

110 mà thuê bao không tồn tại?

Ảo ma canada rồi.

Chẳng lẽ trong thế giới tiểu thuyết này, số điện thoại của cảnh sát không phải là 110 à?

Tôi dùng di động tìm kiếm số điện thoại của cảnh sát, kết quả hiển thị một là không kết nối được web hoặc là trực tiếp 404 error luôn.

Tôi yên lặng mấy giây, cuối cùng cũng hiểu rõ đây là một cách chỉnh sửa bug của thế giới này.

Nói đơn giản thì tôi giống như một con virus xâm nhập vào thế giới này. Nếu như mạch truyện của tiểu thuyết muốn phát triển dựa theo kịch bản ban đầu thì nhất định phải tiêu diệt con virus là tôi đây.

Bởi vì cái chết của tôi chính là ngọn lửa châm ngòi cho mối quan hệ của nam nữ chính.

Tiểu thuyết không muốn tôi báo cảnh sát, vì vậy người duy nhất mà tôi có thể dựa vào chỉ có chính tôi mà thôi.

Chỉ còn bốn mươi lăm phút mà thôi, với tôi mà nói thì đã rất nguy hiểm rồi. Nhưng đây cũng là cơ hội của tôi.

Hung thủ nhất định phải dựa theo kịch bản tìm thấy tôi trong vòng bốn mươi lăm phút này. Nếu như tôi không chết vào khoảng thời gian quy định trong tiểu thuyết thì sẽ trở thành một loại bug.

Như vậy thì bây giờ tôi chỉ cần bố trí cạm bẫy thật tốt rồi trốn thật kỹ, chờ hung thủ tìm tới tôi là được.

Tôi trực tiếp dọn sạch tất cả dụng cụ dao kéo có trong phòng bếp.

Còn cần phải vào bếp tìm đường, còn có đầu que diêm đập vụn và pin để làm một quả bom đơn giản.

Sau khi làm xong tất cả thì tôi lập tức trở lại phòng, lẳng lặng nhìn chằm chằm thời gian trên điện thoại di động. Chỉ còn ba mươi lăm phút mà thôi.

Chắc là lúc này đây hung thủ đã không kìm chế nổi nữa rồi.

Đúng lúc này, tôi nghe thấy tiếng bước chân truyền từ bên ngoài bậc thang.

Tiếng bước chân này rất đặc biệt, là âm thanh của giày cao gót.

Chẳng lẽ hung thủ là nữ?

Chuyện này hiển nhiên đã chênh lệch rất lớn so với phạm vi phán đoán hung thủ mà tôi đã rút gọn.

Tôi liếm đôi môi khô khốc của mình, nhìn chằm chằm vào cổng.

Quả nhiên, tiếng bước chân dừng lại trước cổng.

Mà trong góc hẻo lánh của cổng đã sớm bị tôi bố trí một quả bom đơn giản.

Hung thủ chỉ cần thử mở cửa thì quả bom sẽ phát nổ ngay.

Tay cầm của cửa bị người bên ngoài đè xuống một chút. Nhưng đáng tiếc là hung thủ chỉ đè nhẹ rồi thôi.

Ngoài cửa yên lặng như tờ, tôi ngừng thở, nằm sát xuống đất, nhìn ra bên ngoài qua khe cửa.

Tôi nhìn thấy một đôi giày cao gót màu đỏ. Giày cao gót cao kiềng cùng với mu bàn chân trắng bệch lộ rõ gân xanh.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...