Trời Tối Đừng Mở Mắt: Sau Khi Tắt Đèn, Ai Ngủ Chung Với Bạn?
Chương 34: Ác Ma Bên Gối (1)
01.Hai giờ sáng, tôi bị ác mộng đánh thức.Tôi nghiêng đầu sang chỗ khác, lại phát hiện chồng của tôi đang ngồi xổm bên cạnh giường, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm tôi.Mặt của anh ấy ở trong bóng đêm tái nhợt quỷ dị."Lục Đình?" Tôi nhỏ giọng gọi.Lục Đình lộ ra một nụ cười nhẹ. "Anh muốn xem em đã ngủ chưa."Tôi cảm thấy khó hiểu, lại có chút rùng mình, lúc đang chuẩn bị xuống giường đi nhà vệ sinh, tôi thấy Lục Đình đang cầm trong tay con dao gọt trái cây sắc nhọn."Chồng à?" Tôi run rẩy hét lên.Lục Đình nhìn chằm chằm tôi hồi lâu: "Anh muốn gọt táo cho em."Lục Đình đi đến phòng bếp, mở tủ lạnh, lấy ra một quả táo rồi gọt cho tôi.Tôi nhìn bóng lưng cao gầy của Lục Đình, trong lòng dâng lên một chút ấm áp.Hệ thống sưởi của gian phòng này hình như bị hỏng, lạnh đến bất thường.Tôi mặc một cái áo choàng tắm, chân trần giẫm lên sàn nhà.Đột nhiên, giống như có đồ vật gì đó đụng vào chân của tôi.Tôi cúi đầu nhìn, lập tức lạnh cả người.Một đôi chân trắng bệch thò ra ngoài gầm giường.Mà ngón chân của tôi đang chạm phải ngón chân của đôi bàn chân này.Đôi chân này không có chút màu máu nào, nhìn qua không phải của người sống.Lục Đình cầm trái táo đã gọt xong đi đến chỗ tôi, giống như không nhìn thấy đôi chân này."Chồng à, có một đôi chân!" Tôi khóc nói.Ánh mắt Lục Đình bình tĩnh, thở dài: "Đều là lỗi của anh, anh không giấu kĩ, vẫn bị em phát hiện."Sau đó, trước mắt tôi tối sầm, cái gì cũng không biết nữa.02.Lúc tôi tỉnh dậy, đã là tám giờ sáng.Tôi đột ngột ngồi dậy, bên người trống rỗng, trong phòng bếp truyền ra mùi thơm.Đôi chân kia!Tôi lập tức cúi người, dưới giường rỗng tuếch, cái gì cũng không có.Lục Đình bưng bữa sáng đi đến trước mặt tôi: "Hoàn Hoàn, anh có nấu cháo.""Chồng, tối hôm qua em nhìn thấy dưới giường có một đôi chân!"Lục Đình sửng sốt một lát, sau đó nở nụ cười. "Hoàn Hoàn, em gặp ác mộng rồi!"Cho dù tôi giải thích thế nào đi nữa thì Lục Đình vẫn kiên trì cho rằng tôi gặp ác mộng.Tôi biết có tranh luận nữa cũng không có kết quả, chỉ có thể cho rằng tôi thật sự gặp ác mộng.Có lẽ là tôi ở trong nhà quá nhiều ngày, tinh thần quá mức căng thẳng.Bởi vì phôi thai phát triển không tốt, nên trong hai năm tôi đã liên tục làm mất hai đứa con, bác sĩ nói khả năng tôi mang thai lần nữa chỉ có một phần trăm.Tôi và chồng đều vô cùng thích trẻ con, cũng vì vậy mà tôi bị bệnh trầm cảm, từ chức ở nhà nghỉ ngơi.Tôi đi vào nhà vệ sinh, chuẩn bị rửa mặt.Đột nhiên, một vệt màu đen trên bồn cầu bên cạnh cống thoát nước thu hút sự chú ý của tôi.Đó là một vòng tóc dài màu đen, mắc kẹt trong miệng cống thoát nước.Nhịp tim của tôi đột nhiên đập nhanh, tóc này rõ ràng không phải là của tôi, tôi để tóc ngắn ngang vai.Tôi đeo găng tay vào, nhặt vòng tóc dài lên, nhưng máu đỏ cuối lọn tóc làm cặp mắt tôi đau nhói.Là máu.Tôi như chạm tới một củ khoai nóng bỏng tay, thả lỏng tay, tóc lập tức rơi vào trong bồn cầu.Theo tiếng xả nước vang lên, máu tươi bị tách ra, trong bồn cầu đỏ như máu, nhìn thấy mà giật mình.Tại sao trong cống lại có thể có thứ này?03.Tôi mất hồn mất vía đi ra khỏi nhà vệ sinh."Vợ à, anh đi làm nhé." Lục Đình hôn lên má tôi một chút rồi rời đi.Lúc này đúng lúc trên TV phát một mục tin tức."Các tin tức mới nhất trên đài. Lúc đang câu cá trên sông Kinh Thành có hai ngư dân đã phát hiện một thi thể người phụ nữ nổi lên, lúc còn sống người phụ nữ đã mang thai được năm tháng.""Hiện tại đã xác nhận được danh tính nạn nhân. Đây không phải là vụ sát hại phụ nữ đầu tiên trong thành phố chúng tôi. Trong bốn tháng qua, vào ngày 15 hàng tháng đều có một người phụ nữ bị sát hại. Cảnh sát xác định, đây là một vụ án giết người liên hoàn mang tính chất ác liệt."Một suy nghĩ lạ thường xuất hiện trong lòng tôi.Liệu chồng của tôi có liên quan với vụ án này không?Nhưng rất nhanh tôi đã bác bỏ ý nghĩ này.Lục Đình là một lãnh đạo tốt trong mắt đồng nghiệp, là người chồng tốt trong mắt bạn bè, đối xử với những động vật lang thang cũng rất dịu dàng.Mỗi lần gặp một người ăn xin trên đường, Lục Đình đều sẽ đưa hết tiền trong túi của anh ấy cho người khác, đã nhiều lần chúng tôi gặp phải lừa đảo.Tôi từng cười Lục Đình là một kẻ ngốc, nhưng Lục Đình lại nói với tôi rằng chỉ cần anh ấy giúp một người, anh ấy sẽ rất vui vẻ.Tôi nhìn vào trong gương rồi mỉm cười, cảm thấy suy nghĩ của tôi thật sự kỳ quái.Thế nhưng vệt máu kia lại làm cho tôi cực kỳ lo lắng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương