Trời Tối Đừng Mở Mắt: Sau Khi Tắt Đèn, Ai Ngủ Chung Với Bạn?
Chương 5: Tiểu Thuyết Gia Hoàn Mỹ (5)
14Bạn trai nói với tôi, lúc đó chúng tôi đụng trúng một con hươu hoang dã nên mới xảy ra tai nạn giao thông.“Lý Thụy, tôi thật sự không để điện thoại di động ở chỗ này đâu.” Tôi bất lực nói.Lý Thụy nhìn tôi chằm chằm, mở miệng nói: “Cô Thời An, lần này thì cô hãy đi kiểm tra camera giám sát cùng với tôi đi.”Trong phòng bảo vệ không có một ai.Lý Thụy nói: “Hôm nay, vợ của Tiểu Lưu sinh con, cho nên cậu ấy đã về nhà rồi. Hai ngày này đều do một mình tôi trực ban.”Lý Thụy mở camera giám sát, chỉnh video giảm sát đến khoảng thời gian tám giờ đến chín giờ.Camera giám sát quay rất rõ hành lang trước cửa nhà tôi.Tôi nhìn chằm chằm video giám sát không chớp mắt, sợ bản thân bỏ sót chi tiết nào.Nhưng sau khi xem hết video giám sát thì tôi cực kỳ thất vọng.Vốn dĩ không có người đàn ông đeo mặt nạ nào.Toàn bộ quá trình đều chỉ có một mình tôi sợ hãi chạy đến rồi chạy đi, giống như một con điên.Cho đến khi Lý Thụy xuất hiện trước mặt tôi.Lý Thụy có hơi khó xử, cân nhắc từ ngữ trước khi mở miệng: “Cô Thời An, có lẽ cô nên đi thư giãn một lát.”Tôi biết, anh nhất định đã coi tôi như một đứa có bệnh tâm thần.Ngay cả chính bản thân tôi cũng bắt đầu nghi ngờ mọi chuyện từ nãy đến giờ có phải là ảo giác hay không.15Nhưng screensaver bị đổi cùng với tin nhắn của bạn trai trong điện thoại di động đã nói rõ cho tôi biết, tất cả những gì tôi vừa trải qua đều là thật.Tôi nở một nụ cười cực kỳ miễn cưỡng, nói: “Lý Thụy, vất vả cho anh rồi. Lát nữa tôi sẽ pha cho anh một ly trà sữa, anh uống cho ấm người.”Gương mặt thanh tú của Lý Thụy đỏ ửng, vội vàng xua tay nói rằng đây đều là việc anh phải làm mà thôi.Sau khi tôi cảm ơn Lý Thụy thêm lần nữa thì quay người chuẩn bị trở về biệt thự.16Tâm trạng của tôi vô cùng hỗn loạn đi vào phòng, nhìn cái áo khoác đỏ kia, trong lòng cực kỳ sợ hãi.Áo khoác được tôi xếp gọn ném ra ngoài cửa sổ.Cái áo khoác này luôn khiến tôi có cảm giác bất an.Đêm nay tôi không có dự định sẽ ngủ lại biệt thự này.Tôi thu xếp một ít đồ skincare, chuẩn bị ngủ ở khách sạn gần đây.Lúc này, điện thoại di động của tôi hiển thị dung lượng pin chỉ còn năm phần trăm.Lúc tôi chuẩn bị bỏ sạc điện thoại vào trong túi thì đột ngột phát hiện ra…Dây sạc của tôi đã bị cắt mất.Có lẽ là đã bị ai đó cắt mất rồi.Vết cắt rất gọn gàng, hẳn là được cắt bởi một cây kéo bén nhọn.Quả thật là có người đã xâm nhập vào phòng của tôi. Tất cả đều không phải là ảo giác của tôi.Hiện tại, rất có thể đối phương còn ở nơi này.17Toàn thân tôi run rẩy, không cách nào có thể kiềm chế nỗi sợ hãi đang sinh sôi này.Rốt cuộc thì đối phương đang núp ở chỗ nào?Những nơi có thể trốn tôi đều đã kiểm tra rồi.Người đeo mặt nạ kia làm sao lại có thể tránh né được camera mà đi ra đi vô như vậy?Quan trọng hơn là, mục đích của đối phương rõ ràng là muốn giết chết tôi.Nếu như đối phương muốn tiền thì hoàn toàn có thể lấy mất đôi vòng tay bằng vàng trong hộc tủ của tôi.Nếu như muốn cướp sắc thì tôi đã sớm bị hãm hiếp.Nhưng tôi chỉ là một tác giả chuyên nghiệp mà thôi, suốt ngày mốc meo ở trong nhà. Những việc xã giao hằng ngày ngoại trừ quen biết mấy tác giả mạng khác thì gần như không có người bạn nào.Mà tính cách của tôi rất dịu dàng, tính tình cũng rất tốt, là kiểu người hiền lành điển hình.Tôi không thể nào nghĩ ra được, rốt cuộc thì tôi đã đắc tội với ai?Mà người đó lại trăm phương ngàn kế muốn giết chết tôi cho bằng được.Tôi nhìn screensaver trên điện thoại, rốt cuộc thì năm ngoái đã xảy ra chuyện gì?Còn có cái áo khoác màu đỏ không hiểu vì sao mà tôi lại nhìn rất quen mắt kia nữa.Đầu của tôi rất đau.Tôi vẫn luôn cảm thấy bản thân hình như đã quên mất một vài chuyện. Nhưng cụ thể đã quên gì thì tôi lại không thể nghĩ ra được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương