Trộm Yêu Em
Chương 12: Hèn Hạ
Người của Lục Gia trước nay chưa ai dám động vào, hơn hết chính là ánh mắt mà Lục Dụ Thần nhìn Lý Phong hiện tại chẳng khác nào thú dữ đang vờn con mồi của chúng mà không hề có ý định hạ gục ngay lập tức.
Nhị Thiếu Gia Lục Gia trước nay làm việc gì không ai biết, bởi vì xuất hiện trên báo chí đều là những tin đồn về tình ái và độ ăn chơi của Lục Dụ Thần.
“Tôi còn có việc đi trước, hai người nói chuyện với Chu Duẫn Tây nhé.” Anh đặt ly rượu xuống bước chân cũng vô cùng nhanh đi đến bàn cầm lấy áo khoác vắt lên tay.
Đôi mắt quét qua gương mặt tái mét của Lý Phong khẽ nhếch mép, rồi bước ra khỏi cửa. Chu Duẫn Tây cũng chỉ còn cách ở lại nói chuyện anh ta vừa ngồi xuống thì Lý Phong đã đứng bật dậy.
“Chu Tổng! Tôi xin phép ra ngoài nghe điện thoại một chút.” Lý Phong gượng gạo cầm lấy điện thoại mỉm cười chạy ra bên ngoài.
Dáng vẻ của hắn khiến cho Chu Duẫn Tây lẫn Ngô An Hạ nảy sinh nghi ngờ. Nhưng cho một điều chắc chắn rằng một trong hai người này chọc phải quỷ dữ rồi. Anh ta chơi với anh đủ lâu để biết được anh rất thích đùa giỡn với người mà anh sẽ đạp sâu xuống tận đáy đại dương, mang con mồi trên tay mà xoay như chong chóng.
Lục Dụ Thần hút thuốc dựa vào xe ở bên ngoài công ty, anh như đoán được sẽ có người tìm anh cho nên cũng không gấp gáp quay về Lục Thị cho lắm. Anh nhướng nhướng chân mài nhìn về phía Lý Phong, hắn chính xác là đuổi theo anh không sai đâu, bởi vì anh là người duy nhất quyết định sự nghiệp và kế hoạch của hắn thành công hay không?
Ngón tay anh gõ gõ lên điếu thuốc lá gạt bỏ tàn thuốc thông thả lên tiếng “Tìm tôi sao?” Giọng nói vừa lạnh lẽo vừa bỡn cợt của anh vang lên Lý Phong quay đầu hắn ta đi đến trước mặt anh.
Con người đen nhánh của anh muốn đánh chết cái tên này nhưng anh lại không muốn nhìn hắn dễ dàng như vậy, hơn nữa chưa ai biết chuyện hắn làm nếu như giết rồi Tranh Tranh sẽ giận anh hoặc là hận anh đến chết.
“Lục Thiếu! Lần trước ở bệnh viện là tôi không đúng, nhưng tôi cũng không để bụng. Lần này hợp tác như vậy chúng ta xem như chuyện cũ bỏ qua có được không?” Dáng vẻ khúm núm của hắn khiến anh suýt chút đã bật cười, vì tên này đúng là diễn được nhiều nét mặt thật, nhìn đáng thương quá đi mất.
Điếu thuốc trên tay Lục Dụ Thần rơi xuống anh tiện chân dẫm lên rồi dụi chúng “Chậc! Bụng tôi tiêu hoá không tốt lắm, bao nhiêu chuyện tôi chất đầy trong bụng rồi. Nói xem phải làm sao mới không để bụng?” Anh lơ đãng nhìn hắn ta.
Lời nói của anh không hề né tránh chỉ là anh trực tiếp muốn hắn hiểu là anh để bụng chuyện lần trước cho nên đừng mang suy nghĩ sẽ bỏ qua như chưa có gì bởi vì trên đời này không ai cho không ai bất cứ thứ gì.
Hắn lừa dối người dùng tất cả để yêu hắn, mà người đó còn ghét anh thậm chí còn chẳng có ý định quay đầu nhìn lại anh. Khiến cô gái mà anh đặt trong tầm mắt không dám dời mắt đi chỉ sợ cô bị kẻ xấu bắt mất bị cắm cả một cặp sừng to như vậy bảo anh không để bụng kiểu gì?
Thở dài một hơi nhẹ nhàng, Lục Dụ Thần định xoay người rời đi nếu không anh thật sự muốn đánh chết tên này đi được.
Hắn ta nắm chặt tay đến đổ cả mồ hôi, gương mặt khó xử không biết phải làm sao, anh ta không thể cầu xin anh bỏ qua, càng không thể để cuộc đàm phán lần này lại thất bại. Tương lai anh ta mong chờ ở phía trước, anh ta sắp có được rồi, sắp thành công đến nơi rồi sao có thể nhìn nó vụt mất như vậy “Chẳng phải anh thích Tiểu Tranh sao? Tôi không kết hôn với cô ấy, tôi mang cô ấy cho anh đổi lại hợp đồng lần này phải chắc chắn đàm phán thành công.” Chỉ khi đàm phán thành công anh ta mới có cớ ra nước ngoài với tư cách giám đốc của Ngô Thị điều hành công ty bên đó và anh sẽ biến Thẩm Thị thành của anh ta.
Bước chân của anh sựng lại, nghiên đầu nhìn lại anh ta “Cậu chắc chắn với những gì vừa nói? Mang cả hôn thê mình ra để đổi lấy một cái hợp đồng có phải quá rẻ mạt rồi không? Hai người cũng đã xác định ngày cưới rồi cậu còn có thể mang cô ấy cho tôi?” Anh thích thú đút hai tay vào túi quần thông thả nhìn hắn ta đang nở nụ cười khi nghe anh hỏi.
“Tất nhiên là được, cùng là đàn ông như nhau chẳng lẽ tôi không biết chút chiêu trò sao? Xác định ngày cưới nhưng chúng tôi vẫn chưa bước vào lễ đường. Chỉ cần anh đồng ý cô ấy chắc chắn sẽ là của anh!” Hắn ta vì tiền đồ mà trở nên thảm hại, khiến anh cũng cảm thấy kinh tởm loại người này, nhìn mặt tri thức thanh cao như vậy không ngờ lại bị tiền che mù mắt.
Anh gật đầu “Được! Xem biểu hiện của cậu.” Anh phải để cô biết được không phải đàn ông nào cũng sẽ tốt với cô cả đời. Không phải tuổi thanh xuân của cô bỏ ra đều sẽ được đền đáp một hôn lễ và một gia đình nhỏ như cô mong ước.
Tranh Tranh! Em đúng là ngốc hết phần người khác rồi.
Lục Dụ Thần trong lòng thầm mắng cô một câu, sau đó mới vào trong xe lái xe rời đi.
Nhị Thiếu Gia Lục Gia trước nay làm việc gì không ai biết, bởi vì xuất hiện trên báo chí đều là những tin đồn về tình ái và độ ăn chơi của Lục Dụ Thần.
“Tôi còn có việc đi trước, hai người nói chuyện với Chu Duẫn Tây nhé.” Anh đặt ly rượu xuống bước chân cũng vô cùng nhanh đi đến bàn cầm lấy áo khoác vắt lên tay.
Đôi mắt quét qua gương mặt tái mét của Lý Phong khẽ nhếch mép, rồi bước ra khỏi cửa. Chu Duẫn Tây cũng chỉ còn cách ở lại nói chuyện anh ta vừa ngồi xuống thì Lý Phong đã đứng bật dậy.
“Chu Tổng! Tôi xin phép ra ngoài nghe điện thoại một chút.” Lý Phong gượng gạo cầm lấy điện thoại mỉm cười chạy ra bên ngoài.
Dáng vẻ của hắn khiến cho Chu Duẫn Tây lẫn Ngô An Hạ nảy sinh nghi ngờ. Nhưng cho một điều chắc chắn rằng một trong hai người này chọc phải quỷ dữ rồi. Anh ta chơi với anh đủ lâu để biết được anh rất thích đùa giỡn với người mà anh sẽ đạp sâu xuống tận đáy đại dương, mang con mồi trên tay mà xoay như chong chóng.
Lục Dụ Thần hút thuốc dựa vào xe ở bên ngoài công ty, anh như đoán được sẽ có người tìm anh cho nên cũng không gấp gáp quay về Lục Thị cho lắm. Anh nhướng nhướng chân mài nhìn về phía Lý Phong, hắn chính xác là đuổi theo anh không sai đâu, bởi vì anh là người duy nhất quyết định sự nghiệp và kế hoạch của hắn thành công hay không?
Ngón tay anh gõ gõ lên điếu thuốc lá gạt bỏ tàn thuốc thông thả lên tiếng “Tìm tôi sao?” Giọng nói vừa lạnh lẽo vừa bỡn cợt của anh vang lên Lý Phong quay đầu hắn ta đi đến trước mặt anh.
Con người đen nhánh của anh muốn đánh chết cái tên này nhưng anh lại không muốn nhìn hắn dễ dàng như vậy, hơn nữa chưa ai biết chuyện hắn làm nếu như giết rồi Tranh Tranh sẽ giận anh hoặc là hận anh đến chết.
“Lục Thiếu! Lần trước ở bệnh viện là tôi không đúng, nhưng tôi cũng không để bụng. Lần này hợp tác như vậy chúng ta xem như chuyện cũ bỏ qua có được không?” Dáng vẻ khúm núm của hắn khiến anh suýt chút đã bật cười, vì tên này đúng là diễn được nhiều nét mặt thật, nhìn đáng thương quá đi mất.
Điếu thuốc trên tay Lục Dụ Thần rơi xuống anh tiện chân dẫm lên rồi dụi chúng “Chậc! Bụng tôi tiêu hoá không tốt lắm, bao nhiêu chuyện tôi chất đầy trong bụng rồi. Nói xem phải làm sao mới không để bụng?” Anh lơ đãng nhìn hắn ta.
Lời nói của anh không hề né tránh chỉ là anh trực tiếp muốn hắn hiểu là anh để bụng chuyện lần trước cho nên đừng mang suy nghĩ sẽ bỏ qua như chưa có gì bởi vì trên đời này không ai cho không ai bất cứ thứ gì.
Hắn lừa dối người dùng tất cả để yêu hắn, mà người đó còn ghét anh thậm chí còn chẳng có ý định quay đầu nhìn lại anh. Khiến cô gái mà anh đặt trong tầm mắt không dám dời mắt đi chỉ sợ cô bị kẻ xấu bắt mất bị cắm cả một cặp sừng to như vậy bảo anh không để bụng kiểu gì?
Thở dài một hơi nhẹ nhàng, Lục Dụ Thần định xoay người rời đi nếu không anh thật sự muốn đánh chết tên này đi được.
Hắn ta nắm chặt tay đến đổ cả mồ hôi, gương mặt khó xử không biết phải làm sao, anh ta không thể cầu xin anh bỏ qua, càng không thể để cuộc đàm phán lần này lại thất bại. Tương lai anh ta mong chờ ở phía trước, anh ta sắp có được rồi, sắp thành công đến nơi rồi sao có thể nhìn nó vụt mất như vậy “Chẳng phải anh thích Tiểu Tranh sao? Tôi không kết hôn với cô ấy, tôi mang cô ấy cho anh đổi lại hợp đồng lần này phải chắc chắn đàm phán thành công.” Chỉ khi đàm phán thành công anh ta mới có cớ ra nước ngoài với tư cách giám đốc của Ngô Thị điều hành công ty bên đó và anh sẽ biến Thẩm Thị thành của anh ta.
Bước chân của anh sựng lại, nghiên đầu nhìn lại anh ta “Cậu chắc chắn với những gì vừa nói? Mang cả hôn thê mình ra để đổi lấy một cái hợp đồng có phải quá rẻ mạt rồi không? Hai người cũng đã xác định ngày cưới rồi cậu còn có thể mang cô ấy cho tôi?” Anh thích thú đút hai tay vào túi quần thông thả nhìn hắn ta đang nở nụ cười khi nghe anh hỏi.
“Tất nhiên là được, cùng là đàn ông như nhau chẳng lẽ tôi không biết chút chiêu trò sao? Xác định ngày cưới nhưng chúng tôi vẫn chưa bước vào lễ đường. Chỉ cần anh đồng ý cô ấy chắc chắn sẽ là của anh!” Hắn ta vì tiền đồ mà trở nên thảm hại, khiến anh cũng cảm thấy kinh tởm loại người này, nhìn mặt tri thức thanh cao như vậy không ngờ lại bị tiền che mù mắt.
Anh gật đầu “Được! Xem biểu hiện của cậu.” Anh phải để cô biết được không phải đàn ông nào cũng sẽ tốt với cô cả đời. Không phải tuổi thanh xuân của cô bỏ ra đều sẽ được đền đáp một hôn lễ và một gia đình nhỏ như cô mong ước.
Tranh Tranh! Em đúng là ngốc hết phần người khác rồi.
Lục Dụ Thần trong lòng thầm mắng cô một câu, sau đó mới vào trong xe lái xe rời đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương