Lộ Giai lặng lẽ đứng một mình trước mộ của lão Lộ. Mặc dù đã biết sự thật từ lời kể của Châu Tú Lệ, nhưng khi thật sự nhìn thấy tấm bia mộ khắc tên cha mình, cô vẫn không kìm được nước mắt.
Mùa hè ở Thượng Hải, ánh nắng gay gắt thiêu đốt, không khí nóng bức như bức tường vô hình đè nặng, tiếng ve kêu inh ỏi càng khiến người ta bực bội. Mồ hôi chảy ròng ròng khiến cô gần như không thể thở nổi.
Lộ Giai ngước đầu lên cố không để nước mắt rơi, nhưng nỗ lực đó chẳng mang lại hiệu quả.
Đó là người cha đã đồng hành cùng cô trưởng thành, dạy cô về đạo lý làm người – lão Lộ.
Khi nhận ra sự thật đầy phi lý trước mắt, có lúc cô ước rằng thà rằng cha chỉ bỏ rơi mình như lời mẹ nói còn hơn là chết. Vì chết rồi, thật sự chẳng còn gì cả.
Lộ Giai nhẹ nhàng vuốt ve bức ảnh và dòng chữ trên bia mộ. Bốn năm trôi qua, bề mặt bia mộ dường như đã bị thời gian ăn mòn, bức ảnh cũng mờ dần. Cô không thể không cảm thấy oán trách không nguôi với Châu Tú Lệ.
Thì ra lão Lộ chưa bao giờ bỏ rơi cô. Mọi sự cố chấp của cô vốn dĩ không nên tồn tại. Tất cả như một trò đùa, khi cô đã đi hàng ngàn dặm xa xôi, không ngừng tìm kiếm ở nước Mỹ chỉ vì sự không cam tâm trong lòng mình.
Thế nhưng chính chuyến hành trình mười mấy ngày đó đã khiến cô không thể trở về con người vô tư của quá khứ.
Hôm qua, khi tái ngộ với Châu Tú Lệ tại sân bay, Lộ Giai hạnh phúc bao nhiêu, thì giờ đây, khi biết được sự thật, cô lại đau lòng bấy nhiêu.
Tại sao ngay cả cơ hội gặp mặt cha lần cuối cũng không cho cô?
Vì thế, cô từ chối để mẹ cùng đi, cẩn thận sắp xếp các món lễ vật đã mua, rồi yếu ớt và mệt mỏi cuộn tròn bên mộ cha mình. Nước mắt cứ thế tuôn rơi, cô cười trong đau khổ, thì thầm với tấm bia mộ.
"Lão Lộ, con đã bình an trở về."
"... Có phải vì cha luôn ở trên cao bảo vệ con không?"
Im lặng.
Lộ Giai cúi đầu, khẽ mỉm cười. Cô cố gắng nói thêm đôi lời với cha, nhưng trong đầu chỉ toàn hiện lên những ký ức mười mấy ngày trước.
"À, đúng rồi...dù cha có thể đã biết rồi, nhưng con đã gặp một người đàn ông tên là Caspar Phoenix. Họ của anh ta giống hệt anh em nhà Phoenix mà cha rất thích, nhưng con người anh ta tệ hơn nhiều."
"Chính anh ta đã đẩy con vào nguy hiểm, suýt nữa con không thể trở về."
"Nhưng...con cũng không biết vì sao, dù đã qua hai ngày, con vẫn cứ mơ thấy những hình ảnh của mười mấy ngày đó, mơ thấy gương mặt anh ta, ánh mắt của anh ta, và mọi thứ về anh ta."
"Có phải vì...thật ra con đã..." thích anh ta.
Lộ Giai im lặng một lúc, sau đó lau đi nước mắt trên mặt, cô không nói tiếp nữa mà chuyển đề tài. "Con đã phản bội anh ta...không, thật ra không thể nói thế được, vì giữa con và anh ta chẳng có mối quan hệ gì cả. Có lẽ vì...con sợ rằng mọi lời nói và hành động của anh ta từ trước đến giờ chỉ là để lợi dụng con nhằm đạt được mục đích, nên con đã tấn công trước."
"Lão Lộ, cha yên tâm."
"Dù cha không còn bên cạnh, con vẫn sẽ tìm cách bảo vệ bản thân thật tốt."
"..."
Nói xong, nghĩa trang vẫn im lặng như cũ, tiếng ve kêu càng thêm inh ỏi.
Lộ Giai nhìn vào nghĩa trang vắng lặng và đầy tang tóc, không kiềm được mà nở một nụ cười tự giễu.
Không ai sẽ trả lời cô.
Cha không ở đây.
Không ai còn ở đây.
*
Cả ngày hôm đó, Lộ Giai không ăn gì, sắc mặt tái nhợt, đôi môi khô nứt. Cô đứng chen chúc trên tàu điện ngầm đông đúc, để mặc tiếng ồn ào vang lên bên tai.
Cô lê bước lên dốc, leo cầu thang, rồi ngập ngừng đứng trước cửa nhà.
Một lúc lâu sau, cô lấy chìa khóa mở cửa. Vừa bước vào đã thấy Châu Tú Lệ lập tức đứng dậy từ sofa, "Giai Giai, con về rồi à?"
Lộ Giai im lặng gật đầu, sau đó vào phòng lấy ra một vali hành lý. Trước đây cô đã làm việc bán thời gian để kiếm tiền nên vẫn còn chút tiền trong tay.
Sắc mặt Châu Tú Lệ khi nhìn thấy cảnh tượng này ngay lập tức trở nên tái nhợt, vô thức nói, "Con định dọn ra ngoài sống?!"
Nghe Lộ Giai khẽ đáp "Ừm", Châu Tú Lệ sững sờ, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
Bà từng nghĩ đến việc nói sự thật cho Lộ Giai, nhưng thời gian càng trôi qua, bà càng không thể phá vỡ sự giả vờ bình yên mà họ cố duy trì.
Lộ Giai còn trẻ, cô sẽ không phải trải qua nỗi đau và mất mát như bà đã từng. Ngược lại, điều đó sẽ khiến Lộ Giai có thêm động lực để tiếp tục cố gắng tiến lên phía trước.
Vì vậy, cuối cùng, Châu Tú Lệ chọn cách giấu kín sự thật, cho đến khi không thể che giấu được nữa.
Nhưng không ngờ, vì chuyện này, Lộ Giai lại phải trải qua một cơn ác mộng đáng sợ hơn.
Châu Tú Lệ nấc nghẹn, nhưng bà biết tất cả những điều này đều là lỗi của mình/ Bà cũng hiểu tính cách của Lộ Giai giống lão Lộ, luôn cười nói thoải mái về những chuyện nhỏ nhặt, nhưng khi đã liên quan đến vấn đề nguyên tắc, cô sẽ không bao giờ nhượng bộ.
"Xin lỗi, Giai Giai...Mẹ xin lỗi."
Lộ Giai khựng lại. Cô hiểu được quyết định của mẹ, nhưng không cách nào thốt ra được ba chữ "không sao đâu". Cô không thể chấp nhận việc người thân duy nhất của mình giấu giếm cô như vậy.
Châu Tú Lệ không còn cách nào khác chỉ có thể nhìn Lộ Giai lần lượt thu dọn quần áo và đồ đạc vào chiếc vali nhỏ, như đang xóa đi từng dấu vết của cô khỏi ngôi nhà này, giống như cái chết của Lão Lộ năm xưa đã mang đến vậy.
"Mẹ."
Lộ Giai lúc này khá bình tĩnh, chỉ có điều sắc mặt hơi nhợt nhạt.
"Con sẽ thường xuyên về thăm mẹ, nếu có chuyện gì, mẹ nhất định phải gọi cho con."
Cô cúi mắt, khẽ mỉm cười.
Trước khi rời đi, Lộ Giai buông tay khỏi chiếc vali, ôm lấy Châu Tú Lệ đang nức nở thật chặt, "Con đi đây."
...
Kéo vali ra khỏi ngôi nhà, Lộ Giai nhìn về phía ấy thật lâu, rồi từ trong túi áo lấy ra chiếc điện thoại cũ, bật nguồn để chuẩn bị chụp lại một tấm ảnh kỷ niệm.
Nhưng vừa bật điện thoại, hàng loạt cuộc gọi và tin nhắn hiện lên.
Số từ điện thoại bàn và di động đều có, đến từ khắp nơi trên cả nước.
Các tin nhắn hầu hết là giới thiệu bản thân và hỏi xem cô có thời gian không để họ phỏng vấn.
Lộ Giai sau khi trở về nước đã làm lại sim, cô không ngờ việc mình bị "bắt cóc" đã gây xôn xao như vậy. Các phóng viên và truyền thông không biết bằng cách nào có được số điện thoại của cô, đều liên hệ với cô.
Hôm đó, khi hoàn thành ghi chép, Lộ Giai cùng cảnh sát bay từ Thâm Quyến về Thượng Hải. Tại sân bay đã có rất nhiều người chụp ảnh cô.
Khi vừa đến sân bay, Trương Hiểu Hy khóc lóc ôm chầm lấy Lộ Giai, sau đó ngay lập tức bảo vệ cô như một con gấu mẹ bảo vệ con, dặn dò cô không được lên mạng trong khoảng thời gian này.
Lộ Giai lúc đó đã làm lại thẻ sim, nghe lời, liền ngay lập tức tắt điện thoại.
Nhưng nhìn những tin nhắn trên điện thoại, cô không khỏi tò mò, sau khi chụp xong bức ảnh, cô đăng nhập vào mạng xã hội để tìm kiếm thông tin liên quan.
#Cô gái mất tích khi đi du lịch Mỹ đã về nước an toàn#
#Cô gái mất tích khi đi du lịch Mỹ#
#Người nhà của cô gái mất tích lên tiếng#
Lộ Giai thấy rất nhiều từ khóa như vậy, nhấp vào thì mới phát hiện Trương Hiểu Hy và Châu Tú Lệ đã chạy đôn chạy đáo khắp nơi vì chuyện cô mất tích ở Mỹ, cầu cứu cảnh sát và truyền thông, làm dấy lên sự quan tâm lớn trong thời gian vừa qua.
Mặc dù có nhiều bình luận khác nhau, thậm chí có những lời lẽ ác ý công kích họ và Lộ Giai, nhưng cô rất rõ ràng rằng thời gian qua Trương Hiểu Hy và Châu Tú Lệ đã ở trong tình trạng như thế nào: lo lắng, hối hận, đau khổ... Chắc chắn không ít hơn cô là bao.
Lộ Giai hít một hơi sâu, chớp mắt để xua đi cảm giác cay xè, nước mắt lại lặng lẽ rơi xuống.
Nhưng mọi chuyện không thể quay trở lại nữa.
Nếu cô chưa bao giờ ôm ấp những chấp niệm mà đến Mỹ để tìm lão Lộ thì tốt biết bao?
Nhưng cô biết điều đó là không thể. Cô chỉ có thể lần lượt đến nơi đó, cho đến khi hoàn toàn giải quyết được mọi chuyện với lão Lộ và bản thân.
Lộ Giai không còn do dự nữa, cô kéo vali và quyết tâm bước đi theo hướng ngược lại với ngôi nhà.
Nhưng chưa đi được vài bước, tiếng chuông điện thoại lại vang lên.
Lộ Giai nhíu mày, lấy điện thoại từ túi ra, nhìn số máy bàn lạ hiện trên màn hình thì không khỏi nhíu mày chặt hơn.
Cuộc gọi đến từ Bắc Kinh.
Cô không thích cúp máy thẳng thừng, luôn nghĩ rằng nếu người ta gọi thì có lẽ là chuyện quan trọng. Lộ Giai trước đây luôn kiên nhẫn nghe đối phương nói rồi mới lịch sự cúp máy.
Dù cô không quen ai ở Bắc Kinh, cũng nghĩ rằng có lẽ là từ một phóng viên muốn phỏng vấn mình, nhưng bản tính tốt của cô vẫn khiến cô nhấc máy. "Alo, xin chào, tôi là Lộ Giai, xin hỏi có việc gì không?"
"......"
Bên kia điện thoại không có âm thanh gì, nhưng Lộ Giai có thể nghe thấy tiếng thở nặng nề.
"Alo? Xin chào...Nghe thấy không?"
Trong lòng cô cảm thấy kỳ lạ, không khỏi nghi ngờ liệu có phải tín hiệu không tốt hay không.
"Alo? Nếu không có gì tôi cúp máy nhé?"
"......"
Vẫn không có âm thanh nào.
Không hiểu sao cô đột nhiên có một cảm giác kỳ lạ, toàn thân căng thẳng theo bản năng, tim đập thình thịch.
Nhưng...làm sao có thể?
Lộ Giai không nói gì thêm, mặc dù cô có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại lo lắng mình đã hiểu sai, nên chỉ đứng đờ ra lắng nghe tiếng thở ở đầu dây bên kia, mặc cho thời gian trôi qua chậm chạp.
Cô không biết đã bao lâu trôi qua, chỉ cảm thấy thời gian trôi nhanh khủng khiếp. Tiếng thở quen thuộc nhanh chóng trở nên gần như không thể nghe thấy, ngay sau đó, Lộ Giai nghe thấy một giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị khác nhắc nhở: "Thời gian đã hết."
Sau câu nói đó, điện thoại bị cúp, tiếng "tút tút tút" báo máy bận vang lên.
Cô lặng lẽ nhắm mắt lại, rất lâu sau mới run rẩy tắt điện thoại, tâm trạng phức tạp nhìn lên bầu trời xa xăm.
Mùa hè ở Thượng Hải, thời tiết thay đổi rất nhanh. Bầu trời vốn sáng trong không biết từ lúc nào đã trở nên u ám, từ màu xanh biếc chuyển dần thành màu xám xanh mà Lộ Giai thích.
Cô không kìm được cúi xuống thở dài, sau đó kéo vali chậm rãi bước tiếp.
*
Ở một nơi khác.
Trong căn phòng tối, ánh sáng chói mắt chiếu vào gương mặt tuấn tú sâu thẳm. Đối diện với người đàn ông đó, giọng nói nghiêm nghị vừa xuất hiện trong cuộc gọi của Lộ Giai vang lên.
"Chúng tôi đã đáp ứng yêu cầu của anh, bây giờ có thể nói được rồi chứ?"
Sau nhiều ngày cuối cùng cũng nghe thấy giọng nói dịu dàng mà anh hằng mong nhớ, người đàn ông tuấn tú cao lớn cụp hàng mi dài màu vàng kim xuống, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt sắc nét của anh, tạo ra những vùng tối không rõ ràng. Rất lâu sau, anh mới từ từ ngước lên, đôi mắt xám xanh phức tạp thở dài.
"Được."
Trốn Thoát Dưới Đáy Biển - Đả Kết
Chương 74: Sau này
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương