Trương Hiểu Hy đeo một chiếc túi vải một quai trên vai, trang phục đơn giản của một người đi làm, băng qua đường và đẩy cửa nhà hàng. Sau khi ngẩng đầu nhìn xung quanh vài lần, cô lập tức nhìn thấy Lộ Giai và Phoenix ngồi ở góc phòng.
Dù cả hai người đều rất kín đáo, nhưng dáng người đẹp trai cao ráo cùng mái tóc ngắn màu nâu vàng và khuôn mặt góc cạnh lại cực kỳ nổi bật trong không gian này. Còn Lộ Giai ngồi bên cạnh anh, tuy nhỏ nhắn, nhưng mái tóc đen dài thả xuống vai cùng gương mặt thanh tú càng làm nổi bật vẻ đẹp và khí chất của cô.
Hai người ngồi sát nhau, chỉ nói chuyện thôi mà đã luôn mỉm cười, hơn thế nữa, trong ánh mắt họ dường như có những ngôi sao lấp lánh — giống như có ánh sáng vậy.
Ban đầu Trương Hiểu Hy cảm thấy có chút ngưỡng mộ, nhưng khi nhận ra mình đã đi đến gần mà cả hai vẫn chưa chú ý, cô liền cảm thấy như vừa bị cho ăn "cơm chó".
Cô khựng lại một chút, rồi chính Phoenix ngồi cạnh Lộ Giai là người đầu tiên để ý đến sự xuất hiện của Trương Hiểu Hy, họ đã gặp nhau một lần ở Ma Cao. Sau đó, Lộ Giai mới nhận ra Hiểu Hy đã đến, vui vẻ nở một nụ cười, "Hiểu Hy, cậu đến rồi à, mau ngồi đi!"
Phoenix liền đứng dậy lịch sự kéo ghế giúp Trương Hiểu Hy, "Xin chào, Caspar Phoenix."
Trương Hiểu Hy có chút bất ngờ, hơn nữa cô cũng không ngờ tiếng Trung của anh hầu như không có khẩu âm, sau giây phút ngớ người, cô cũng ngượng ngùng tự giới thiệu, "Trương Hiểu Hy."
Dù không biết giữa họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng Trương Hiểu Hy vẫn nhớ Lộ Giai ban đầu đã bị anh "bắt cóc" ở Las Vegas, chuyện đó chắc chắn không phải điều tốt đẹp.
Tuy nhiên, cô biết dù Lộ Giai tính tình tốt nhưng sẽ không bao giờ thỏa hiệp với những vấn đề về nguyên tắc. Quan trọng hơn, cô có thể thấy qua biểu cảm, người đàn ông này dường như thực sự quan tâm và yêu thương Lộ Giai.
Có lẽ những chuyện xảy ra ba năm trước chỉ là một hiểu lầm, dù sao bây giờ Lộ Giai vẫn ổn mà, phải không?
Nhưng dù thế, Hiểu Hy vẫn giữ đủ sự cảnh giác với người đàn ông này, cô muốn giúp Lộ Giai đánh giá kỹ hơn.
Chỉ là nói chuyện một lúc...
"Trời ạ! Biên giới Mỹ - Mexico đáng sợ đến thế sao? Sau đó thì sao? Anh đã vượt qua chuyện đó bằng cách nào?"
Lộ Giai và Phoenix nhìn nhau, thực ra cô chưa bao giờ nghe anh nhắc đến những chuyện này trong thời gian nằm vùng, cô cảm thấy anh có phần phóng đại. Nhưng Lộ Giai không ngờ Trương Hiểu Hy lại hứng thú với những chuyện đó đến vậy.
Kết quả là Lộ Giai phát hiện Phoenix vô tình sờ mũi mình, sau đó anh tiếp tục, "Lúc đó tôi đã nộp đơn xin phép, dùng viên đạn hạt cứng 5.7 mm, 2.5g mà bạn tôi ở Hải quan, Jack, đã thu giữ làm vật giao dịch, rồi vừa nói chuyện vừa gọi điện, bịa ra một đường dây buôn lậu đã bị tống vào tù."
"Đầu dây bên kia, đồng nghiệp của tôi đã tạo một hồ sơ giả trong nhà tù. Khi họ cho người kiểm tra, họ tìm thấy thông tin đó, nên mới miễn cưỡng tin tôi."
"Wow! Ngầu thật đấy!"
Lộ Giai không nhịn được mà lườm anh một cái, dưới gầm bàn cô đạp mạnh vào chân anh vì cô biết rõ sờ mũi là hành động vô thức khi nói dối, Phoenix không đến mức không kiềm chế được hành động đơn giản này, có nghĩa là anh đang cố ý báo cho cô biết chuyện này là bịa.
Dù sao, những chuyện căng thẳng như vậy thật sự có lẽ cũng không nên kể ra.
Nhưng gương mặt Phoenix không có dấu hiệu đau đớn, chỉ khẽ nhíu mày, bàn tay to lớn của anh đặt lên chân Lộ Giai đang mặc váy, đầu ngón tay vô thức gõ nhẹ hai cái, khiến nơi anh chạm vào đột nhiên trở nên cực kỳ nóng. Một lúc lâu sau, Phoenix mới kìm chế rút tay về, nắm lấy bàn tay của cô khi cô định đẩy anh ra.
Trương Hiểu Hy hoàn toàn bị cuốn hút bởi những câu chuyện bí ẩn về nằm vùng mà Phoenix kể, cảm giác e dè ban đầu về anh cũng tan biến. Cô thậm chí nhìn Phoenix từ hình tượng "một kẻ xấu" thành "một người rất ngầu".
Phải thừa nhận Phoenix thật sự rất giỏi giao tiếp xã hội, bao gồm cả việc lừa người khác, đến cả việc tạo mối quan hệ tốt dường như cũng là chuyện nhỏ với anh.
"Vậy, Phoenix còn mấy ngày nữa là phải rời đi sao?"
Khi mới biết chuyện, Trương Hiểu Hy có vẻ ngạc nhiên, cô nhíu mày lo lắng nhìn Lộ Giai đang im lặng, "Bao giờ anh mới có thể quay lại?"
Bầu không khí bỗng trở nên trầm lắng, Phoenix chỉ cố gắng nở một nụ cười nhạt, "Tôi sẽ cố gắng xin phép sớm nhất có thể."
"Không có cách nào để ở lại đây luôn sao? Tìm một công việc chẳng hạn? À đúng rồi, tôi nhớ nếu kết hôn với người Trung Quốc thì h..."
Trương Hiểu Hy nói đến đây liền chợt ngưng lại, nhận ra mình đã lỡ lời, các cặp đôi có kế hoạch của riêng họ, cô không nên can thiệp.
Cuộc gặp gỡ với bạn bè kết thúc như vậy vì đã muộn rồi. Sau khi chào tạm biệt Trương Hiểu Hy, dù mười ngón tay đan xen nhưng cả Lộ Giai và Phoenix đều có chút phân tâm.
90 ngày thật sự quá ngắn, dường như luôn có người nhắc nhở Lộ Giai rằng họ sắp phải chia xa.
Lộ Giai mím môi, như thể vừa nghĩ đến điều gì đó, không thể không phá vỡ sự im lặng, "Trước đó anh chạm vài mũi trước mặt em, có phải ý là đang nói dối không?"
Phoenix bừng tỉnh, lập tức ngước mắt lên, nghiêm túc nhìn Lộ Giai, "Anh định giải thích chuyện này cho em. Đó không phải là nói dối, chỉ là chi tiết có chút sai lệch với thực tế."
"Chi tiết gì?"
Phoenix bỗng dừng bước, thở dài một hơi.
"Anh không có nộp đơn xin."
"— Cái gì?"
Lộ Giai ngơ ngác, chưa hiểu được ý của anh.
Phoenix dời ánh mắt, "Thật ra anh đã trộm hàng lậu mà Jack thu giữ, đến giờ cậu ấy vẫn không biết chuyện này vì anh đã trả lại kịp trước khi cậu ấy phát hiện. Còn việc tạo hồ sơ giả trong nhà tù cũng vậy, anh xâm nhập hệ thống trái phép. Nếu nộp đơn chính thức thì em biết hiệu suất của người Mỹ mà, ít nhất phải mất bảy ngày làm việc!"
"......"
Lộ Giai sững sờ, cô cũng dừng bước trên con đường tối tĩnh lặng, không tin nổi nhìn Phoenix.
Một lúc lâu sau, khi Phoenix căng thẳng nhìn cô, Lộ Giai bỗng không thể nhịn được, "Phụt—" một tiếng bật cười.
Phoenix cũng thở phào nhẹ nhõm, ôm cô chặt vào lòng, "Trước đây chưa có ai biết bí mật ly kỳ nhất trong đời anh, em là người duy nhất."
Lộ Giai vùi mặt vào ngực anh, chậm rãi nhắm mắt lại đầy hạnh phúc, hít thở mùi hương quen thuộc từ anh, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh, không thể không bật cười lần nữa.
"Em cũng có một bí mật muốn nói với anh."
"Gì vậy?"
Lộ Giai như hạ quyết tâm, nói chắc nịch, "Lần trước về nhà cùng anh, em đã lấy sổ hộ khẩu ra."
"......"
Nói đến đây, Lộ Giai từ từ đẩy Phoenix ra, anh vẫn chưa hiểu rõ. Thế nhưng, cô nắm chặt tay lo lắng, ngẩng đầu giải thích, "Theo quy định ở đây, có nó, chúng ta mới có thể kết —"
"Đợi đã!"
Phoenix vội vàng ngắt lời, khuôn mặt anh lộ rõ vẻ bối rối và hoảng loạn, mắt anh đỏ hoe từ lúc nào không hay. Anh thở gấp, sau một hồi mới khàn giọng nói, "Anh không muốn em làm vậy chỉ để giúp anh, Lộ Giai, mọi chuyện không nên thế này."
Mắt Lộ Giai cũng đỏ hoe, cô tưởng rằng mình không để tâm chuyện này, nhưng không ngờ, đã từ lúc nào cô không còn muốn Phoenix rời xa mình nữa.
"Vậy khi nào anh mới quay lại?"
Phoenix đau lòng nâng mặt Lộ Giai, nhẹ nhàng dùng đôi môi run rẩy lau đi giọt nước mắt vừa rơi khỏi khóe mắt cô, "Sẽ không lâu đâu."
"Thật sao?"
"Thật mà. Anh định đợi khi chắc chắn rồi mới nói với em."
Lộ Giai mừng rỡ mở to mắt, "Anh có thể ở lại sao?"
Phoenix không giấu nổi nụ cười khi nhìn Lộ Giai, chậm rãi và cẩn thận gật đầu, "Visa làm việc của anh, có lẽ sắp có rồi."
Anh vừa chua xót vừa hạnh phúc lấy ra một chiếc hộp vuông nhỏ đã cất giữ lâu trong túi trong lúc Lộ Giai vẫn đang ngây người.
Trước đây, anh luôn giấu nó trên kệ cao trong chiếc xe di động. Phoenix đã mua chiếc nhẫn này khi đang ở Hồng Kông vì quá nhớ cô. Nhưng điều anh không ngờ là, tình cảm phức tạp này không hề nhạt dần theo thời gian bên cạnh Lộ Giai, ngược lại, sự bốc đồng và khao khát của anh càng ngày càng mạnh mẽ hơn.
Phoenix từng nghĩ rằng khoảng thời gian ngắn chia xa trước khi quay lại sau 90 ngày ở cạnh Lộ Giai không là gì cả, nhưng giờ đây, anh mới hiểu ra anh không muốn rời xa cô dù chỉ một giây.
Anh định đợi đến khi visa chắc chắn để cầu hôn Lộ Giai bất cứ lúc nào.
Nhưng rõ ràng, cả Lộ Giai và Phoenix đều không thể chờ đợi thêm nữa.
Vì vậy, trong đêm tối vắng vẻ này, Phoenix quỳ xuống trước mặt Lộ Giai, mở chiếc hộp vuông trên tay, ánh sáng lấp lánh của chiếc nhẫn phản chiếu dưới ánh đèn đường vàng nhạt, khoảnh khắc này dường như thật sự chiếu sáng cả thế giới.
"Lộ Giai, em có đồng ý làm vợ anh, cùng anh trải qua vô số lần 13 ngày, 90 ngày đến mãi mãi không?"
Lộ Giai hoàn toàn không ngờ Phoenix đã mua nhẫn từ lâu mà cô không hề hay biết, không chỉ vậy, anh còn sắp hoàn tất cả visa.
Thì ra những gì cô nghĩ đến, Phoenix đã làm từ lâu.
Lộ Giai không kìm được, cô vội đưa tay lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt. Cơn gió mát lạnh của đêm thu thổi qua, những chiếc lá bạch quả vàng úa rơi từng chiếc. Hành động của họ dường như đã thu hút sự chú ý của những người từ xa, một số tò mò nhìn về phía họ.
Nhưng cô đã không còn để tâm đến những điều ngoài lề nữa.
Lộ Giai nức nở, chỉ biết gật đầu lia lịa, "...Em đồng ý!"
Khuôn mặt Phoenix dưới ánh đèn dịu dàng và hạnh phúc lạ thường, anh cụp đôi mắt xám xanh ướt át xuống, cẩn thận đeo chiếc nhẫn kim cương vào ngón tay áp út của Lộ Giai. Rồi bất ngờ, anh cúi xuống bế bổng cô vào trong vòng tay ấm áp của mình.
"Vậy thì giờ, Lộ Giai — vợ yêu của anh, chúng ta cùng về "nhà" thôi."
Trốn Thoát Dưới Đáy Biển - Đả Kết
Chương 92: Em đồng ý!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương