Trong Bóng Tối
Chương 102: Chiếc váy màu đỏ (4)
Có khả năng cô gái được cứu đã thấy được khuôn mặt kẻ tình nghi, cần đến Thẩm Lưu Phi phác thảo chân dung của kẻ này thông qua lời khai của cô, hai người không trì hoãn nữa, lập tức chạy từ Thương Nam về Hán Hải.
Tàu tốc hành rời ga thì Mặt Trời cũng bắt đầu lặn xuống, những vầng mây đỏ tím choán cả bầu trời tựa như một vườn hoa đang bừng bừng rực lửa. Nhưng ai cũng biết chẳng mấy chốc hoa cũng sẽ tàn, lửa cũng sẽ tắt, nếu nói không có tội ác dưới ánh Mặt Trời, vậy thì bóng tối kéo tới càng có lý do khiến lòng người kinh sợ.
Chuyến đi Thương Nam này có thu hoạch khá nhiều, Tiểu Mạn vốn chỉ là một nhân chứng mà bọn họ muốn tìm, nhưng khi mấy thi thể được phát hiện, thân là bác sĩ pháp y giải phẫu thi thể lại không mảy may đề cập một lời nào về vụ án cũ tương tự, thậm chí một người võ nghệ giỏi giang như Đào Long Dược lại có thể bị hung thủ tập kích bị thương khi đang hẹn hò với chị ta, tự nhiên hiềm nghi đối với Tô Mạn Thanh tăng lên rất nhiều.
Sắc trời ngoài cửa sổ đục ngầu, cảnh sắc bên đường lướt nhanh về phía sau, Tạ Lam Sơn suy tư về vụ án rồi nói với Thẩm Lưu Phi: “Tuổi của Tô Mạn Thanh vừa khéo trùng khớp với Tiểu Mạn, nhìn từ cách thức lột da chuyên nghiệp của hung thủ thì khả năng cao có thể là pháp y.”
Thẩm Lưu Phi bổ sung giúp anh: “Một người phụ nữ khó có thể gây ra vụ án này, giả sử Tiểu Mạn là hung thủ thì gã đàn ông đâm Đào Long Dược bị thương chính là đồng lõa của chị ta, chưa kể còn sẵn sàng bán mạng cho chị ta.”
“Nhưng tôi không hiểu một chuyện, kể từ khi cái xác phụ nữ đầu tiên được phát hiện vào hai mươi lăm năm về trước cho đến bốn năm sau kẻ tình nghi sợ tội tự sát, tại sao phải qua tận hai mươi năm hung thủ mới bắt đầu gây án lần nữa?”
“Có khi nào,” Thẩm Lưu Phi ngẫm nghĩ rồi nói, “sau khi được giải cứu, Tiểu Mạn đã từng quay trở về cuộc sống bình thường, nhưng đột nhiên gặp phải k1ch thích nặng nề nào đó làm chị ta sụp đổ lần nữa, khiến nạn nhân năm đó nhanh chóng biến thành hung thủ.”
“Những trường hợp như thế không hiếm,” Cách giải thích này rất hợp lý, Tạ Lam Sơn thở dài, “lão Đào đáng thương quá.”
Rốt cuộc vẫn chỉ là phỏng đoán của hai người, vẫn phải có bằng chứng thiết thực mới được, Tạ Lam Sơn không tưởng tượng nổi, một khi Tô Mạn Thanh bị kết tội thì chắc chắn Đào Long Dược sẽ đau lòng chết đi sống lại. Mà dường như Thẩm Lưu Phi cũng có tâm sự, bọn họ cùng chìm vào im lặng.
Đoàn tàu lao rầm rầm về phía trước, cuối thu đầu đông đêm buông xuống rất nhanh, chẳng bao lâu sau trời đã đen kịt.
Sau một khoảng lặng kéo dài, Tạ Lam Sơn chợt nói: “Tại sao anh lại hỏi Chu Minh Vũ câu đó trước khi đi?”
Thẩm Lưu Phi bình thản trả lời: “Đội trưởng lão Đào là nửa bố vợ tương lai của tôi, chẳng nhẽ tôi không thể tìm hiểu xem ông ta là người thế nào và sở thích của ông ta là gì hay sao?”
Tạ Lam Sơn cười cười, không việc gì phải nhiều lời nữa. Người thông minh gặp người thông minh có cái lợi là vừa nhìn đã hiểu rõ suy nghĩ và hành vi của người còn lại, như thế thì ở chung với nhau lại càng thoải mái hơn. Tiếc rằng việc này cũng có nhược điểm, vì nếu thật sự muốn giấu giếm điều gì đó thì cũng rất khó để giấu một cách kỹ càng, cứ mập mờ không minh bạch trái lại còn có thể nảy sinh hiềm khích.
Hiện giờ đầu Tạ Lam Sơn đang hỗn loạn như nồi cháo, đủ thứ suy nghĩ kỳ lạ ùn ùn ập tới trong não bộ, anh thật sự muốn tin tưởng Thẩm Lưu Phi vô điều kiện, nhưng anh cũng không tin tưởng chính bản thân mình.
Đêm đó Đào Long Dược bị đâm một dao nhập viện, cũng may không bị thương vị trí quan trọng, khâu mười mũi rồi lại làm hảo hán.
Đội trưởng Tiểu Đào không coi vết thương nhỏ này ra gì, vừa tỉnh đã đòi xuất viện, hắn luôn cảm thấy thất vọng sâu sắc về bản thân, vì chỉ suýt nữa thôi đã bắt được thằng bi3n thái kia rồi!
Điều dưỡng phụ trách Đào Long Dược rất ghét dạng bệnh nhân không phối hợp như hắn, anh ta hung dữ dọa nạt: “Chưa bao giờ gặp người nào chán sống như thế này, còn chưa xuống khỏi bàn mổ đã đòi xuất viện rồi! Nói cho anh biết, nhát dao này gần như đã làm tổn thương lá lách của anh, nếu bỏ lá lách thì sau này đừng nói là cảnh sát, đến lao động chân tay cũng không làm nổi đâu!”
“Gần như là thiếu bao nhiêu?” Người lên tiếng là Đoàn Lê Thành, hắn ta vừa mổ xong nên tiện thể qua đây thăm Đào Long Dược. Đào Long Dược ngẩng đầu nhìn hắn ta rồi lại hướng ánh mắt sang y tá trưởng của mình, rõ ràng người đàn ông này cũng tầm tuổi Đoàn Lê Thành, ngoại hình cũng đoan chính nhưng khi so với Đoàn Lê Thành thì lại lập tức trở nên quê mùa, ngay cả dáng vẻ khi mặc áo blouse trắng cũng kém xa đối phương.
“Là…” Y tá trưởng không ngờ Đoàn Lê Thành lại hỏi như thế, anh ta lắp ba lắp bắp không trả lời được.
Đoàn Lê Thành sầm mặt xuống: “Nhân viên y tế tuyệt đối không thể nóng nảy quát tháo bệnh nhân.”
Y tá trưởng lúng túng: “Tôi cũng chỉ muốn tốt cho cậu ta thôi mà, cố chấp ra viện nhỡ xảy ra chuyện gì thì lại muốn lộn ngược về truy cứu trách nhiệm của bệnh viện.”
“Xảy ra sự cố thì tôi chịu trách nhiệm, không thể làm chậm trễ công tác bắt tội phạm của đội trưởng Đào.” Đoàn Lê Thành cười cười rồi lại nhìn thoáng qua Đào Long Dược trên giường bệnh đang háo hức nhìn hắn ta biểu dương công lý, hắn ta trêu chọc, “Huống hồ cũng chẳng phải vết thương nghiêm trọng, không chết được đâu.”
Y tá trưởng tức tối rời khỏi phòng bệnh, còn chưa đi xa đã bắt đầu bức bối oán hận: “Chỉ là từ Mỹ về thôi mà, ra vẻ cái gì chứ?!”
Đến khi chỉ còn hai người trong phòng bệnh, Đào Long Dược mới ngồi thẳng dậy, nghiêm túc hỏi: “Cô bé được cứu đâu, có sao không?”
“Trên người chủ yếu là những vết bầm tím ở phần mềm, không nghiêm trọng,” Đoàn Lê Thành hơi cau mày, “nhưng cô bé đã bị k1ch thích tinh thần quá nặng nề nên không tiếp nhận những bước kiểm tra tiếp theo, ban đầu cô ấy sẽ hét lên thảm thiết và điên cuồng phản kháng khi bị bất cứ ai động vào cơ thể mình, giờ thì cảm xúc đã ổn định hơn chút rồi.”
“Cô ấy chưa nói gã đàn ông làm mình bị thương là ai sao?” Đào Long Dược lại uể oải, cô gái đã bị xâm phạm, chỉ mới mười bốn mươi lăm tuổi mà đã phải chịu sự tra tấn kinh khủng như vậy rồi, đáng ra hôm đó mình phải đuổi nhanh hơn nữa.
“Tôi cho rằng hiện giờ không phù hợp để hỏi cô ấy chuyện này,” Đoàn Lê Thành nói, “nhưng cô ấy vẫn luôn thều thào tự lẩm bẩm một mình, lặp đi lặp lại một từ duy nhất.”
“Là gì?”
“Váy đỏ.”
Đội trưởng Đào còn muốn hỏi thêm nhưng có tiếng la hét thất thanh đột nhiên vang lên ngoài phòng bệnh. Hóa ra là một đám phóng viên kéo tới, chẳng biết nghe được tin nạn nhân được cảnh sát cứu từ đâu ra mà ai nấy đều cực kỳ kích động, ồn ào hô lớn gì mà “Quyền được biết của công dân”. Vụ án giết người hi3p d@m hàng loạt này quá sốt dẻo, bọn họ đều muốn giành được quyền đăng tin sớm nhất.
Phô trương khí thế như muốn lật cả trời, Đào Long Dược nghe mà tức giận, định ôm vết thương giãy giụa xuống khỏi giường.
Đoàn Lê Thành phất tay ngăn hắn lại rồi nói: “Để tôi ra xem thế nào.”
“Hiện giờ các cô gái đều không dám ra khỏi cửa vào buổi tối! Ba cô gái trẻ lần lượt bị sát hại dã man, nhưng cảnh sát thậm chí còn không làm rõ được mối liên hệ giữa mục đích của kẻ sát nhân và nạn nhân, giờ hung thủ ở ngay trước mặt cảnh sát rồi mà lại vẫn có thể trốn thoát, điều này có chứng minh cảnh sát nhân dân phụ trách đã không làm tròn bổn phận một cách nghiêm trọng hay không?”
Nữ phóng viên dẫn đầu đến từ bản tin “Tầm Nhìn Đông Phương” sắc sảo và thẳng thắn nhất trong nước, câu nào câu nấy đều đâm thẳng vào lòng người không thèm nể nang. Những phóng viên cũng hùa theo lên tiếng, ai cũng đều cho rằng chỉ cần hỗ trợ cho nhau cùng đấu tranh thì sẽ có thể lấy được nhiều thông tin hơn.
“Làm loạn tại bệnh viện đã được đưa vào luật hình sự rồi đấy.” Giọng một người đàn ông vang lên, cao ngạo khí phách như rút củi đáy nồi, khiến tất cả phải im lặng.
Đoàn Lê Thành ra khỏi phòng bệnh rồi đi về phía đám người đang tập trung gây rối. Có vài y tá và bệnh nhân đứng hóng hớt đều tự giác nhường đường cho hắn ta.
“Cố chấp tụ tập tại cơ sở y tế, tập trung đông người gây rối trật tự xã hội khiến công tác khám chữa bệnh bị gián đoạn,” Đoàn Lê Thành biết nguyên tắc đánh giặc phải bắt được vua, hắn ta đi tới trước mặt nữ phóng viên kia, ghé người kề sát vào cô ta rồi khinh khỉnh nói tiếp, “những phần tử cầm đầu sẽ bị kết án tù có thời hạn từ ba đến bảy năm.”
Nghe câu này xong, nhóm người gây rối lại càng im thin thít. Trong số bọn họ có rất nhiều đơn vị truyền thông mới, có nhiều người tự ý đưa tin, phần lớn còn chưa có cả thẻ nhà báo, vậy nên cũng chỉ đứng đó hùa theo mọi người mà thôi, gặp phải người khó chơi thì tự khắc im mồm. Vừa rồi vẫn còn rõ là mạnh miệng khi tranh cãi với y tá và bác sĩ, nhưng lúc này phong thái dáng vẻ huênh hoang bệ vệ đã bay sạch bách.
Nữ phóng viên tới từ đài truyền hình Minh Châu lớn nhất Trung Quốc, cô ta là người làm truyền thông chuyên nghiệp, có quyền phỏng vấn hợp pháp nên không hề sợ hãi mà thẳng thắn trả lời: “Tôi là phóng viên, tôi có quyền thu thập thông tin, đi sâu vào quá trình điều tra cũng là vì quyền lợi truyền bá thông tin hiệu quả, hơn nữa dân chúng đang chịu khủng hoảng, đang trong tình huống cấp bách cần thông tin.”
“Quyền tự do nào cũng đều có tính tương đối.” Đoàn Lê Thành nhìn chằm chằm vào mắt cô ta, câu nào câu nấy đều rất hùng hồn, “Trong quá trình phỏng vấn thông tin liên quan tới pháp luật, đối với vụ án còn đang trong giai đoạn điều tra, phóng viên phải thực hiện quyền phỏng vấn theo trình tự và tuyệt đối không được can thiệp vào việc điều tra vụ án của cảnh sát. Nếu bài báo hay bản tin cô đăng lên làm rò rỉ thông tin quan trọng về vụ án và ảnh hưởng đến việc bắt giữ nghi phạm, dù cho không bị kết án thì chắc chắn cũng sẽ phải chịu hình phạt.”
Sắc mặt nữ phóng viên lập tức thay đổi, ai ngờ người kia lại cúi người mỉm cười với cô ta đầy phong độ, còn trêu chọc thêm một câu: “Đương nhiên là sẽ có đãi ngộ khác cho người đẹp như cô.”
Chẳng chờ nữ phóng viên kia đỏ mặt, Đoàn Lê Thành đã cất giọng tuyên bố với toàn bộ cánh nhà báo ở đây: “Các vị có thể đến phòng họp của bệnh viện chờ một lát, với điều kiện không tiết lộ chi tiết cụ thể của vụ án cũng như thông tin cá nhân của người bị hại, nhân viên chịu trách nhiệm tại bệnh viện của chúng tôi sẽ thông báo cho mọi người về thương tích của cô gái được giải cứu và viên cảnh sát đã cứu người kia.”
Tát một phát rồi lại cho quả ngọt, nhóm phóng viên tới moi tin cũng coi như có thu hoạch chút ít, cuối cùng giải tán ai về nhà nấy.
Sau khi đuổi được phóng viên đi, Đoàn Lê Thành trở lại phòng bệnh của Đào Long Dược.
Đào Long Dược nằm trên giường bệnh thở dài, hắn lắc đầu nói: “Giờ cánh truyền thông càng ngày càng làm người ta khó chịu, mà cũng chẳng biết là phóng viên thật hay tới đục nước béo cò.”
“Bản thân tôi cảm thấy càng có nhiều phóng viên tò mò càng tốt,” Đoàn Lê Thành mỉm cười, “nhưng cũng phải để ý đến phương pháp.”
Nhớ lại việc Tạ Lam Sơn từng nói Đoàn Lê Thành này rất khó chơi, đội trưởng Đào vốn thiên vị anh em của mình nên cũng cảm thấy tên bác sĩ họ Đoàn này chắc không phải loại tốt lành. Nhưng sau vụ này, chút ấn tượng xấu kia đã hoàn toàn không còn nữa. Hắn nhìn Đoàn Lê Thành rồi trầm ngâm: “Có phải anh rất thân với Thẩm Lưu Phi không?”
Đoàn Lê Thành gật đầu: “Chúng tôi quen nhau nhiều năm rồi.”
Nếu đã phục ai thì đội trưởng Đào sẽ lập tức muốn thẳng thắn nói chuyện với người đó, hắn nói: “Tôi không thích tên đó lắm, cùng là du học trở về mà tên đó ra vẻ hơn anh nhiều.”
Đoàn Lê Thành nheo mắt như đang hồi tưởng lại, sau đó hắn ta mới đáp: “Đó là vì cậu không biết về những gì cậu ấy từng trải qua.”
Đào Long Dược sửng sốt: “Một tên nhà giàu không lo cơm ăn áo mặc thì có thể trải qua chuyện gì chứ?”
“Cha cậu ấy thật ra là thầy của cậu ấy, vì đánh giá cao năng khiếu hội họa mà bản thân lại không có con cái nên mới dẫn cậu ấy ra nước ngoài.”
“Thế cha mẹ ruột của anh ta đâu?”
“Năm cậu ấy mười bốn tuổi, cả nhà cậu ấy đã bị sát hại.” Im lặng hồi lâu, Đoàn Lê Thành mới sầm mặt nói tiếp, “Ngay cả đứa em trai tám tuổi của cậu ấy cũng không may mắn thoát nạn, mẹ của cậu ấy mất tích rồi sau đó cũng bị phán là đã tử vong, chỉ có mình cậu ấy vì đã ra ngoài vẽ phác thảo khi vụ án xảy ra nên mới bình an vô sự.”
Tàu tốc hành rời ga thì Mặt Trời cũng bắt đầu lặn xuống, những vầng mây đỏ tím choán cả bầu trời tựa như một vườn hoa đang bừng bừng rực lửa. Nhưng ai cũng biết chẳng mấy chốc hoa cũng sẽ tàn, lửa cũng sẽ tắt, nếu nói không có tội ác dưới ánh Mặt Trời, vậy thì bóng tối kéo tới càng có lý do khiến lòng người kinh sợ.
Chuyến đi Thương Nam này có thu hoạch khá nhiều, Tiểu Mạn vốn chỉ là một nhân chứng mà bọn họ muốn tìm, nhưng khi mấy thi thể được phát hiện, thân là bác sĩ pháp y giải phẫu thi thể lại không mảy may đề cập một lời nào về vụ án cũ tương tự, thậm chí một người võ nghệ giỏi giang như Đào Long Dược lại có thể bị hung thủ tập kích bị thương khi đang hẹn hò với chị ta, tự nhiên hiềm nghi đối với Tô Mạn Thanh tăng lên rất nhiều.
Sắc trời ngoài cửa sổ đục ngầu, cảnh sắc bên đường lướt nhanh về phía sau, Tạ Lam Sơn suy tư về vụ án rồi nói với Thẩm Lưu Phi: “Tuổi của Tô Mạn Thanh vừa khéo trùng khớp với Tiểu Mạn, nhìn từ cách thức lột da chuyên nghiệp của hung thủ thì khả năng cao có thể là pháp y.”
Thẩm Lưu Phi bổ sung giúp anh: “Một người phụ nữ khó có thể gây ra vụ án này, giả sử Tiểu Mạn là hung thủ thì gã đàn ông đâm Đào Long Dược bị thương chính là đồng lõa của chị ta, chưa kể còn sẵn sàng bán mạng cho chị ta.”
“Nhưng tôi không hiểu một chuyện, kể từ khi cái xác phụ nữ đầu tiên được phát hiện vào hai mươi lăm năm về trước cho đến bốn năm sau kẻ tình nghi sợ tội tự sát, tại sao phải qua tận hai mươi năm hung thủ mới bắt đầu gây án lần nữa?”
“Có khi nào,” Thẩm Lưu Phi ngẫm nghĩ rồi nói, “sau khi được giải cứu, Tiểu Mạn đã từng quay trở về cuộc sống bình thường, nhưng đột nhiên gặp phải k1ch thích nặng nề nào đó làm chị ta sụp đổ lần nữa, khiến nạn nhân năm đó nhanh chóng biến thành hung thủ.”
“Những trường hợp như thế không hiếm,” Cách giải thích này rất hợp lý, Tạ Lam Sơn thở dài, “lão Đào đáng thương quá.”
Rốt cuộc vẫn chỉ là phỏng đoán của hai người, vẫn phải có bằng chứng thiết thực mới được, Tạ Lam Sơn không tưởng tượng nổi, một khi Tô Mạn Thanh bị kết tội thì chắc chắn Đào Long Dược sẽ đau lòng chết đi sống lại. Mà dường như Thẩm Lưu Phi cũng có tâm sự, bọn họ cùng chìm vào im lặng.
Đoàn tàu lao rầm rầm về phía trước, cuối thu đầu đông đêm buông xuống rất nhanh, chẳng bao lâu sau trời đã đen kịt.
Sau một khoảng lặng kéo dài, Tạ Lam Sơn chợt nói: “Tại sao anh lại hỏi Chu Minh Vũ câu đó trước khi đi?”
Thẩm Lưu Phi bình thản trả lời: “Đội trưởng lão Đào là nửa bố vợ tương lai của tôi, chẳng nhẽ tôi không thể tìm hiểu xem ông ta là người thế nào và sở thích của ông ta là gì hay sao?”
Tạ Lam Sơn cười cười, không việc gì phải nhiều lời nữa. Người thông minh gặp người thông minh có cái lợi là vừa nhìn đã hiểu rõ suy nghĩ và hành vi của người còn lại, như thế thì ở chung với nhau lại càng thoải mái hơn. Tiếc rằng việc này cũng có nhược điểm, vì nếu thật sự muốn giấu giếm điều gì đó thì cũng rất khó để giấu một cách kỹ càng, cứ mập mờ không minh bạch trái lại còn có thể nảy sinh hiềm khích.
Hiện giờ đầu Tạ Lam Sơn đang hỗn loạn như nồi cháo, đủ thứ suy nghĩ kỳ lạ ùn ùn ập tới trong não bộ, anh thật sự muốn tin tưởng Thẩm Lưu Phi vô điều kiện, nhưng anh cũng không tin tưởng chính bản thân mình.
Đêm đó Đào Long Dược bị đâm một dao nhập viện, cũng may không bị thương vị trí quan trọng, khâu mười mũi rồi lại làm hảo hán.
Đội trưởng Tiểu Đào không coi vết thương nhỏ này ra gì, vừa tỉnh đã đòi xuất viện, hắn luôn cảm thấy thất vọng sâu sắc về bản thân, vì chỉ suýt nữa thôi đã bắt được thằng bi3n thái kia rồi!
Điều dưỡng phụ trách Đào Long Dược rất ghét dạng bệnh nhân không phối hợp như hắn, anh ta hung dữ dọa nạt: “Chưa bao giờ gặp người nào chán sống như thế này, còn chưa xuống khỏi bàn mổ đã đòi xuất viện rồi! Nói cho anh biết, nhát dao này gần như đã làm tổn thương lá lách của anh, nếu bỏ lá lách thì sau này đừng nói là cảnh sát, đến lao động chân tay cũng không làm nổi đâu!”
“Gần như là thiếu bao nhiêu?” Người lên tiếng là Đoàn Lê Thành, hắn ta vừa mổ xong nên tiện thể qua đây thăm Đào Long Dược. Đào Long Dược ngẩng đầu nhìn hắn ta rồi lại hướng ánh mắt sang y tá trưởng của mình, rõ ràng người đàn ông này cũng tầm tuổi Đoàn Lê Thành, ngoại hình cũng đoan chính nhưng khi so với Đoàn Lê Thành thì lại lập tức trở nên quê mùa, ngay cả dáng vẻ khi mặc áo blouse trắng cũng kém xa đối phương.
“Là…” Y tá trưởng không ngờ Đoàn Lê Thành lại hỏi như thế, anh ta lắp ba lắp bắp không trả lời được.
Đoàn Lê Thành sầm mặt xuống: “Nhân viên y tế tuyệt đối không thể nóng nảy quát tháo bệnh nhân.”
Y tá trưởng lúng túng: “Tôi cũng chỉ muốn tốt cho cậu ta thôi mà, cố chấp ra viện nhỡ xảy ra chuyện gì thì lại muốn lộn ngược về truy cứu trách nhiệm của bệnh viện.”
“Xảy ra sự cố thì tôi chịu trách nhiệm, không thể làm chậm trễ công tác bắt tội phạm của đội trưởng Đào.” Đoàn Lê Thành cười cười rồi lại nhìn thoáng qua Đào Long Dược trên giường bệnh đang háo hức nhìn hắn ta biểu dương công lý, hắn ta trêu chọc, “Huống hồ cũng chẳng phải vết thương nghiêm trọng, không chết được đâu.”
Y tá trưởng tức tối rời khỏi phòng bệnh, còn chưa đi xa đã bắt đầu bức bối oán hận: “Chỉ là từ Mỹ về thôi mà, ra vẻ cái gì chứ?!”
Đến khi chỉ còn hai người trong phòng bệnh, Đào Long Dược mới ngồi thẳng dậy, nghiêm túc hỏi: “Cô bé được cứu đâu, có sao không?”
“Trên người chủ yếu là những vết bầm tím ở phần mềm, không nghiêm trọng,” Đoàn Lê Thành hơi cau mày, “nhưng cô bé đã bị k1ch thích tinh thần quá nặng nề nên không tiếp nhận những bước kiểm tra tiếp theo, ban đầu cô ấy sẽ hét lên thảm thiết và điên cuồng phản kháng khi bị bất cứ ai động vào cơ thể mình, giờ thì cảm xúc đã ổn định hơn chút rồi.”
“Cô ấy chưa nói gã đàn ông làm mình bị thương là ai sao?” Đào Long Dược lại uể oải, cô gái đã bị xâm phạm, chỉ mới mười bốn mươi lăm tuổi mà đã phải chịu sự tra tấn kinh khủng như vậy rồi, đáng ra hôm đó mình phải đuổi nhanh hơn nữa.
“Tôi cho rằng hiện giờ không phù hợp để hỏi cô ấy chuyện này,” Đoàn Lê Thành nói, “nhưng cô ấy vẫn luôn thều thào tự lẩm bẩm một mình, lặp đi lặp lại một từ duy nhất.”
“Là gì?”
“Váy đỏ.”
Đội trưởng Đào còn muốn hỏi thêm nhưng có tiếng la hét thất thanh đột nhiên vang lên ngoài phòng bệnh. Hóa ra là một đám phóng viên kéo tới, chẳng biết nghe được tin nạn nhân được cảnh sát cứu từ đâu ra mà ai nấy đều cực kỳ kích động, ồn ào hô lớn gì mà “Quyền được biết của công dân”. Vụ án giết người hi3p d@m hàng loạt này quá sốt dẻo, bọn họ đều muốn giành được quyền đăng tin sớm nhất.
Phô trương khí thế như muốn lật cả trời, Đào Long Dược nghe mà tức giận, định ôm vết thương giãy giụa xuống khỏi giường.
Đoàn Lê Thành phất tay ngăn hắn lại rồi nói: “Để tôi ra xem thế nào.”
“Hiện giờ các cô gái đều không dám ra khỏi cửa vào buổi tối! Ba cô gái trẻ lần lượt bị sát hại dã man, nhưng cảnh sát thậm chí còn không làm rõ được mối liên hệ giữa mục đích của kẻ sát nhân và nạn nhân, giờ hung thủ ở ngay trước mặt cảnh sát rồi mà lại vẫn có thể trốn thoát, điều này có chứng minh cảnh sát nhân dân phụ trách đã không làm tròn bổn phận một cách nghiêm trọng hay không?”
Nữ phóng viên dẫn đầu đến từ bản tin “Tầm Nhìn Đông Phương” sắc sảo và thẳng thắn nhất trong nước, câu nào câu nấy đều đâm thẳng vào lòng người không thèm nể nang. Những phóng viên cũng hùa theo lên tiếng, ai cũng đều cho rằng chỉ cần hỗ trợ cho nhau cùng đấu tranh thì sẽ có thể lấy được nhiều thông tin hơn.
“Làm loạn tại bệnh viện đã được đưa vào luật hình sự rồi đấy.” Giọng một người đàn ông vang lên, cao ngạo khí phách như rút củi đáy nồi, khiến tất cả phải im lặng.
Đoàn Lê Thành ra khỏi phòng bệnh rồi đi về phía đám người đang tập trung gây rối. Có vài y tá và bệnh nhân đứng hóng hớt đều tự giác nhường đường cho hắn ta.
“Cố chấp tụ tập tại cơ sở y tế, tập trung đông người gây rối trật tự xã hội khiến công tác khám chữa bệnh bị gián đoạn,” Đoàn Lê Thành biết nguyên tắc đánh giặc phải bắt được vua, hắn ta đi tới trước mặt nữ phóng viên kia, ghé người kề sát vào cô ta rồi khinh khỉnh nói tiếp, “những phần tử cầm đầu sẽ bị kết án tù có thời hạn từ ba đến bảy năm.”
Nghe câu này xong, nhóm người gây rối lại càng im thin thít. Trong số bọn họ có rất nhiều đơn vị truyền thông mới, có nhiều người tự ý đưa tin, phần lớn còn chưa có cả thẻ nhà báo, vậy nên cũng chỉ đứng đó hùa theo mọi người mà thôi, gặp phải người khó chơi thì tự khắc im mồm. Vừa rồi vẫn còn rõ là mạnh miệng khi tranh cãi với y tá và bác sĩ, nhưng lúc này phong thái dáng vẻ huênh hoang bệ vệ đã bay sạch bách.
Nữ phóng viên tới từ đài truyền hình Minh Châu lớn nhất Trung Quốc, cô ta là người làm truyền thông chuyên nghiệp, có quyền phỏng vấn hợp pháp nên không hề sợ hãi mà thẳng thắn trả lời: “Tôi là phóng viên, tôi có quyền thu thập thông tin, đi sâu vào quá trình điều tra cũng là vì quyền lợi truyền bá thông tin hiệu quả, hơn nữa dân chúng đang chịu khủng hoảng, đang trong tình huống cấp bách cần thông tin.”
“Quyền tự do nào cũng đều có tính tương đối.” Đoàn Lê Thành nhìn chằm chằm vào mắt cô ta, câu nào câu nấy đều rất hùng hồn, “Trong quá trình phỏng vấn thông tin liên quan tới pháp luật, đối với vụ án còn đang trong giai đoạn điều tra, phóng viên phải thực hiện quyền phỏng vấn theo trình tự và tuyệt đối không được can thiệp vào việc điều tra vụ án của cảnh sát. Nếu bài báo hay bản tin cô đăng lên làm rò rỉ thông tin quan trọng về vụ án và ảnh hưởng đến việc bắt giữ nghi phạm, dù cho không bị kết án thì chắc chắn cũng sẽ phải chịu hình phạt.”
Sắc mặt nữ phóng viên lập tức thay đổi, ai ngờ người kia lại cúi người mỉm cười với cô ta đầy phong độ, còn trêu chọc thêm một câu: “Đương nhiên là sẽ có đãi ngộ khác cho người đẹp như cô.”
Chẳng chờ nữ phóng viên kia đỏ mặt, Đoàn Lê Thành đã cất giọng tuyên bố với toàn bộ cánh nhà báo ở đây: “Các vị có thể đến phòng họp của bệnh viện chờ một lát, với điều kiện không tiết lộ chi tiết cụ thể của vụ án cũng như thông tin cá nhân của người bị hại, nhân viên chịu trách nhiệm tại bệnh viện của chúng tôi sẽ thông báo cho mọi người về thương tích của cô gái được giải cứu và viên cảnh sát đã cứu người kia.”
Tát một phát rồi lại cho quả ngọt, nhóm phóng viên tới moi tin cũng coi như có thu hoạch chút ít, cuối cùng giải tán ai về nhà nấy.
Sau khi đuổi được phóng viên đi, Đoàn Lê Thành trở lại phòng bệnh của Đào Long Dược.
Đào Long Dược nằm trên giường bệnh thở dài, hắn lắc đầu nói: “Giờ cánh truyền thông càng ngày càng làm người ta khó chịu, mà cũng chẳng biết là phóng viên thật hay tới đục nước béo cò.”
“Bản thân tôi cảm thấy càng có nhiều phóng viên tò mò càng tốt,” Đoàn Lê Thành mỉm cười, “nhưng cũng phải để ý đến phương pháp.”
Nhớ lại việc Tạ Lam Sơn từng nói Đoàn Lê Thành này rất khó chơi, đội trưởng Đào vốn thiên vị anh em của mình nên cũng cảm thấy tên bác sĩ họ Đoàn này chắc không phải loại tốt lành. Nhưng sau vụ này, chút ấn tượng xấu kia đã hoàn toàn không còn nữa. Hắn nhìn Đoàn Lê Thành rồi trầm ngâm: “Có phải anh rất thân với Thẩm Lưu Phi không?”
Đoàn Lê Thành gật đầu: “Chúng tôi quen nhau nhiều năm rồi.”
Nếu đã phục ai thì đội trưởng Đào sẽ lập tức muốn thẳng thắn nói chuyện với người đó, hắn nói: “Tôi không thích tên đó lắm, cùng là du học trở về mà tên đó ra vẻ hơn anh nhiều.”
Đoàn Lê Thành nheo mắt như đang hồi tưởng lại, sau đó hắn ta mới đáp: “Đó là vì cậu không biết về những gì cậu ấy từng trải qua.”
Đào Long Dược sửng sốt: “Một tên nhà giàu không lo cơm ăn áo mặc thì có thể trải qua chuyện gì chứ?”
“Cha cậu ấy thật ra là thầy của cậu ấy, vì đánh giá cao năng khiếu hội họa mà bản thân lại không có con cái nên mới dẫn cậu ấy ra nước ngoài.”
“Thế cha mẹ ruột của anh ta đâu?”
“Năm cậu ấy mười bốn tuổi, cả nhà cậu ấy đã bị sát hại.” Im lặng hồi lâu, Đoàn Lê Thành mới sầm mặt nói tiếp, “Ngay cả đứa em trai tám tuổi của cậu ấy cũng không may mắn thoát nạn, mẹ của cậu ấy mất tích rồi sau đó cũng bị phán là đã tử vong, chỉ có mình cậu ấy vì đã ra ngoài vẽ phác thảo khi vụ án xảy ra nên mới bình an vô sự.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương