Trong Bóng Tối
Chương 110: Nạn nhân hoàn hảo (5)
Tô Mạn Thanh biết, việc lên sóng truyền hình là một vở kịch do Tống Kỳ Liên bày mưu nghĩ ra, và vốn chẳng có cô gái nào bị Kiều Huy tấn công vào đêm mà chị ta suýt tự sát.
Tống Kỳ Liên không làm trái lời hứa của mình, ngoài Thẩm Lưu Phi thì không một ai biết chuyện Tô Mạn Thanh nghi ngờ bản thân có nhân cách thứ hai, cô chỉ nói cho Đào Long Dược và Tạ Lam Sơn cách mà Thẩm Lưu Phi đưa ra, đánh cược trái tim dũng cảm đang đập trong lồ ng ngực của Tô Mạn Thanh.
Tạ Lam Sơn cũng rất biết ơn Tống Kỳ Liên, anh nói với cô rằng nếu không có cô thì lúc này khéo lão Đào vẫn còn đang khóc nức nở ở nhà.
Vốn chủ ý không phải do bản thân đưa ra, mặt Tống Kỳ Liên đỏ lên ngượng ngùng: “Chuyện nên làm mà. Huống hồ tôi cũng nợ anh một lời xin lỗi, tôi rất vui khi có thể giúp anh.”
Nhìn thì tưởng là chiến tranh tơ lụa, hoặc từ trước đến nay vốn chẳng hề có khoảng cách giữa hai người, ban đầu cô phải vật lộn với rất nhiều vấn đề nan giải, nhưng một khi đã quyết định buông bỏ thì mọi thứ đều trở nên sáng sủa rõ ràng. Tống Kỳ Liên đăm chiêu nhìn Tạ Lam Sơn, lòng dũng cảm chợt dâng lên, cô vươn tay ra bắt tay anh.
Làn da mềm mại thơm mát chạm vào mu bàn tay, Tạ Lam Sơn ngẩn ra nhưng cũng không rút tay về. Cho rằng cô vẫn đang cảm thấy có lỗi vì bản báo cáo giám định tâm thần kia, anh nắm ngược lại tay Tống Kỳ Liên như để an ủi rồi dịu dàng mỉm cười: “Dù sao thì em cũng có công đầu mà, đợi vụ án kết thúc thì bảo lão Đào mời em một bữa cơm, gọi cả Sướng Sướng tới nhé.”
Nghĩ đến việc có lẽ sẽ có một buổi hẹn khác, tim Tống Kỳ Liên đập loạn xạ, muốn cười nhưng không hiểu sao lại rụt rè, đôi môi cô mím hờ, gương mặt tươi tắn như đóa hoa đang chờ hé nở.
Trước giờ Thẩm Lưu Phi cũng không định tranh công với một cô gái, huống hồ y đã hứa sẽ kín miệng thì chắc chắn sẽ làm được. Y đứng bên cạnh nhìn một hồi, vậy mà lại cảm thấy Tạ Lam Sơn tiếp xúc với cô gái kia cũng rất tốt. Cổ họng ngày càng khô khốc, y lùi ra một vị trí xa hơn rồi hỏi xin Tiểu Lương một điếu thuốc.
“Tôi nhớ thầy Thẩm không hút thuốc mà?” Tiểu Lương vừa mừng vừa lo, hốt hoảng móc thuốc lá ra. Cục thành phố Hán Hải có kha khá anh chàng đẹp trai, nhưng chỉ riêng thầy Thẩm lãnh đạm anh tuấn này là tài trí vượt trội hơn hẳn người khác, ai tiếp xúc với y cũng cảm thấy mình trở nên thô thiển quê kệch chẳng hiểu tại sao. Như thể khi so sánh với nhau thì bản thân như ở dưới vũng bùn.
Thẩm Lưu Phi nhét thuốc lá vào miệng nhưng không châm lửa, y ngửi mùi thuốc lá, nhìn Tạ Lam Sơn và Tống Kỳ Liên đứng gần đó rồi thầm nghĩ nên cai nghiện thế nào.
Tô Mạn Thanh đã nghe nói đến cái tên “Tầm Nhìn Đông Phương” từ trước khi lên chương trình, đó là chương trình đưa tin dám nói tất cả những điều người khác không dám nói nhất trong nước, đã phát sóng bảy tám năm và luôn được phát trực tiếp. Người dẫn chương trình Hình Minh được biết đến với sự sắc sảo nhưng cũng dành nhiều sự quan tâm có tính nhân văn làm lòng người rung động. Chưa kể anh ta còn có ngoại hình đẹp không thua gì ngôi sao phim ảnh, anh có rất nhiều người hâm mộ, gần như kỳ nào lên sóng cũng đều trở thành đề tài bàn tán nóng hổi.
Rating của chương trình luôn được đảm bảo, huống hồ đây là lần đầu chị ta đích thân xuất hiện và lên tiếng nên trên mạng cũng sục sôi theo, Tô Mạn Thanh hoàn toàn không lo lắng Kiều Huy sẽ không nhìn thấy.
Vào ngày ghi hình chương trình, Tô Mạn Thanh cố ý mặc một chiếc váy đỏ và còn làm tóc. Hiếm khi chị ta xuất hiện trước mọi người với hình ảnh này, mái tóc đen dài ngang thắt lưng dày như thác đổ, lộng lẫy không gì sánh bằng. Theo yêu cầu của chị ta, chương trình sẽ dành cho chị ta một khoảng thời gian để bộc bạch trước khi kết thúc chương trình.
Đối diện với ống kính cùng với khán giả, Tô Mạn Thanh không khóc lóc nức nở, dù cho với những gì chị ta phải chịu đựng suốt mấy ngày qua thì dường như bất cứ cảm xúc thái quá hay mất kiểm soát nào đều hợp lý.
Chị ta bình tĩnh nhìn mọi người, câu đầu tiên chính là: “Tôi không sai.”
Hách Tư Tĩnh ngồi dưới khán đài với tư cách phóng viên chủ nhiệm nhìn chằm chằm vào mặt chị ta.
“Tôi không sai khi bị xâm hại vì sắc đẹp của mình, các người quy chụp việc mặc ‘váy quá ngắn’ trở thành nguyên nhân bị xâm hại mới là sai, tôi không sai khi từ bỏ kháng cự khi việc phản kháng là vô vọng, các người chỉ trích một nạn nhân là ‘đ ĩ’ hay ‘gái đi3m’ chỉ vì người đó không bỏ mạng mới là sai…” Tô Mạn Thanh bình thản đối diện với ánh nhìn của Hách Tư Tĩnh, không hề khép nép nhưng cũng không hống hách, “Thậm chí các người còn đê tiện và đáng khinh hơn những kẻ hi3p d@m gây tổn thương về mặt thể xác, các người chính là một đám bạo lực tinh thần tập thể…”
Câu nói này vừa thẳng thắn vừa khó nghe, đạo diễn tại trường quay sợ Tô Mạn Thanh càng nói sẽ càng kích động nên đã dùng bảng gợi ý để nhắc nhở Hình Minh đang không lọt vào ống kính kiểm soát tình hình, hoặc có thể cắt luôn bằng quảng cáo.
Tô Mạn Thanh ở trên sân khấu, Hách Tư Tĩnh ở dưới khán đài, hình ảnh hai người phụ nữ đối chọi nhau bằng ánh mắt lọt hết vào tầm nhìn của Hình Minh, anh ta khẽ chau mày giơ tay ra hiệu dừng lại, lặng lẽ nói cho đạo diễn: Cứ để cô ấy nói tiếp.
“Nhưng tôi quyết định tha thứ.” Tô Mạn Thanh bỗng không đối đầu với Hách Tư Tĩnh nữa, chị ta lại nhìn về phía khán giả, “Không phải là tha thứ cho những kẻ không đáng được tha thứ các người, mà tôi không nên vì những tổn thương mà mình từng trải qua mà tiếp tục chịu đựng sự trừng phạt, tôi muốn tha thứ cho chính mình.”
Trước khi chương trình kết thúc, Tô Mạn Thanh tìm kiếm Đào Long Dược ở khán đài, chị ta mỉm cười nhìn hắn, nhẹ nhàng nói câu cuối cùng: “Vì tôi cũng giống như bất cứ ai trên đời này, tôi khao khát yêu và được yêu, xứng đáng yêu và được yêu, từ nay về sau tôi sẽ ngẩng cao đầu, đường đường chính chính bước đi dưới ánh Mặt Trời.”
Khán giả theo dõi vỗ tay nhiệt liệt. Vành mắt Đào Long Dược đã đỏ hoe, vì sợ có người nhìn thấy nên hắn đã nhanh chóng đưa tay lên quẹt, sau đó liều mạng vỗ tay cùng với mọi người.
Khi kết thúc, Tô Mạn Thanh cảm thấy thoải mái và nhẹ nhõm hơn bao giờ hết, chị ta quay người tìm Hình Minh, cảm ơn anh ta đã cho mình một cơ hội được lên tiếng. Chị ta có ấn tượng sâu sắc đối với người dẫn chương trình này, về phong cách thì sắc sảo như thanh kiếm, về hình tượng thì Hình Minh và Thẩm Lưu Phi đều là dạng mỹ nam mặt lạnh, Thẩm Lưu Phi lãnh đạm đến mức gần như vô tâm, còn anh ta lại giống một vị Vô Thường gọi hồn, mang theo sự nhiệt tình không gì ngăn cản để đạt được mục tiêu.
“Thành thật mà nói, tôi rất ngạc nhiên khi cô sẵn sàng tiếp nhận phỏng vấn của ‘Tầm Nhìn Đông Phương’, tôi khâm phục sự dũng cảm của cô, việc phơi bày vết sẹo của bản thân trước khán giả cả nước không phải chuyện dễ dàng.” Trong hai năm qua, Hình Minh đã được thăng chức lên làm phó chủ nhiệm bộ phận bình luận tin tức, phụ trách cả trăm nhân viên, cũng chỉ lên dẫn “Tầm Nhìn Đông Phương” chứ bản thân không còn ra mặt trực tiếp tìm đương sự nữa.
Anh ta nghiêng đầu nhìn Hách Tư Tĩnh, sau đó lại nghiêm túc nói với Tô Mạn Thanh: “Tôi đã thấy những bình luận bạo lực trên mạng, tôi sẽ điều tra rõ ràng, nếu kẻ khởi xướng đằng sau là người thuộc tổ chương trình, chắc chắn tôi sẽ cho chị một lời giải thích thỏa đáng.”
Tô Mạn Thanh cười với anh ta, chị ta đáp “Được thôi”, sau đó quay người đi tìm Đào Long Dược.
Tống Kỳ Liên không làm trái lời hứa của mình, ngoài Thẩm Lưu Phi thì không một ai biết chuyện Tô Mạn Thanh nghi ngờ bản thân có nhân cách thứ hai, cô chỉ nói cho Đào Long Dược và Tạ Lam Sơn cách mà Thẩm Lưu Phi đưa ra, đánh cược trái tim dũng cảm đang đập trong lồ ng ngực của Tô Mạn Thanh.
Tạ Lam Sơn cũng rất biết ơn Tống Kỳ Liên, anh nói với cô rằng nếu không có cô thì lúc này khéo lão Đào vẫn còn đang khóc nức nở ở nhà.
Vốn chủ ý không phải do bản thân đưa ra, mặt Tống Kỳ Liên đỏ lên ngượng ngùng: “Chuyện nên làm mà. Huống hồ tôi cũng nợ anh một lời xin lỗi, tôi rất vui khi có thể giúp anh.”
Nhìn thì tưởng là chiến tranh tơ lụa, hoặc từ trước đến nay vốn chẳng hề có khoảng cách giữa hai người, ban đầu cô phải vật lộn với rất nhiều vấn đề nan giải, nhưng một khi đã quyết định buông bỏ thì mọi thứ đều trở nên sáng sủa rõ ràng. Tống Kỳ Liên đăm chiêu nhìn Tạ Lam Sơn, lòng dũng cảm chợt dâng lên, cô vươn tay ra bắt tay anh.
Làn da mềm mại thơm mát chạm vào mu bàn tay, Tạ Lam Sơn ngẩn ra nhưng cũng không rút tay về. Cho rằng cô vẫn đang cảm thấy có lỗi vì bản báo cáo giám định tâm thần kia, anh nắm ngược lại tay Tống Kỳ Liên như để an ủi rồi dịu dàng mỉm cười: “Dù sao thì em cũng có công đầu mà, đợi vụ án kết thúc thì bảo lão Đào mời em một bữa cơm, gọi cả Sướng Sướng tới nhé.”
Nghĩ đến việc có lẽ sẽ có một buổi hẹn khác, tim Tống Kỳ Liên đập loạn xạ, muốn cười nhưng không hiểu sao lại rụt rè, đôi môi cô mím hờ, gương mặt tươi tắn như đóa hoa đang chờ hé nở.
Trước giờ Thẩm Lưu Phi cũng không định tranh công với một cô gái, huống hồ y đã hứa sẽ kín miệng thì chắc chắn sẽ làm được. Y đứng bên cạnh nhìn một hồi, vậy mà lại cảm thấy Tạ Lam Sơn tiếp xúc với cô gái kia cũng rất tốt. Cổ họng ngày càng khô khốc, y lùi ra một vị trí xa hơn rồi hỏi xin Tiểu Lương một điếu thuốc.
“Tôi nhớ thầy Thẩm không hút thuốc mà?” Tiểu Lương vừa mừng vừa lo, hốt hoảng móc thuốc lá ra. Cục thành phố Hán Hải có kha khá anh chàng đẹp trai, nhưng chỉ riêng thầy Thẩm lãnh đạm anh tuấn này là tài trí vượt trội hơn hẳn người khác, ai tiếp xúc với y cũng cảm thấy mình trở nên thô thiển quê kệch chẳng hiểu tại sao. Như thể khi so sánh với nhau thì bản thân như ở dưới vũng bùn.
Thẩm Lưu Phi nhét thuốc lá vào miệng nhưng không châm lửa, y ngửi mùi thuốc lá, nhìn Tạ Lam Sơn và Tống Kỳ Liên đứng gần đó rồi thầm nghĩ nên cai nghiện thế nào.
Tô Mạn Thanh đã nghe nói đến cái tên “Tầm Nhìn Đông Phương” từ trước khi lên chương trình, đó là chương trình đưa tin dám nói tất cả những điều người khác không dám nói nhất trong nước, đã phát sóng bảy tám năm và luôn được phát trực tiếp. Người dẫn chương trình Hình Minh được biết đến với sự sắc sảo nhưng cũng dành nhiều sự quan tâm có tính nhân văn làm lòng người rung động. Chưa kể anh ta còn có ngoại hình đẹp không thua gì ngôi sao phim ảnh, anh có rất nhiều người hâm mộ, gần như kỳ nào lên sóng cũng đều trở thành đề tài bàn tán nóng hổi.
Rating của chương trình luôn được đảm bảo, huống hồ đây là lần đầu chị ta đích thân xuất hiện và lên tiếng nên trên mạng cũng sục sôi theo, Tô Mạn Thanh hoàn toàn không lo lắng Kiều Huy sẽ không nhìn thấy.
Vào ngày ghi hình chương trình, Tô Mạn Thanh cố ý mặc một chiếc váy đỏ và còn làm tóc. Hiếm khi chị ta xuất hiện trước mọi người với hình ảnh này, mái tóc đen dài ngang thắt lưng dày như thác đổ, lộng lẫy không gì sánh bằng. Theo yêu cầu của chị ta, chương trình sẽ dành cho chị ta một khoảng thời gian để bộc bạch trước khi kết thúc chương trình.
Đối diện với ống kính cùng với khán giả, Tô Mạn Thanh không khóc lóc nức nở, dù cho với những gì chị ta phải chịu đựng suốt mấy ngày qua thì dường như bất cứ cảm xúc thái quá hay mất kiểm soát nào đều hợp lý.
Chị ta bình tĩnh nhìn mọi người, câu đầu tiên chính là: “Tôi không sai.”
Hách Tư Tĩnh ngồi dưới khán đài với tư cách phóng viên chủ nhiệm nhìn chằm chằm vào mặt chị ta.
“Tôi không sai khi bị xâm hại vì sắc đẹp của mình, các người quy chụp việc mặc ‘váy quá ngắn’ trở thành nguyên nhân bị xâm hại mới là sai, tôi không sai khi từ bỏ kháng cự khi việc phản kháng là vô vọng, các người chỉ trích một nạn nhân là ‘đ ĩ’ hay ‘gái đi3m’ chỉ vì người đó không bỏ mạng mới là sai…” Tô Mạn Thanh bình thản đối diện với ánh nhìn của Hách Tư Tĩnh, không hề khép nép nhưng cũng không hống hách, “Thậm chí các người còn đê tiện và đáng khinh hơn những kẻ hi3p d@m gây tổn thương về mặt thể xác, các người chính là một đám bạo lực tinh thần tập thể…”
Câu nói này vừa thẳng thắn vừa khó nghe, đạo diễn tại trường quay sợ Tô Mạn Thanh càng nói sẽ càng kích động nên đã dùng bảng gợi ý để nhắc nhở Hình Minh đang không lọt vào ống kính kiểm soát tình hình, hoặc có thể cắt luôn bằng quảng cáo.
Tô Mạn Thanh ở trên sân khấu, Hách Tư Tĩnh ở dưới khán đài, hình ảnh hai người phụ nữ đối chọi nhau bằng ánh mắt lọt hết vào tầm nhìn của Hình Minh, anh ta khẽ chau mày giơ tay ra hiệu dừng lại, lặng lẽ nói cho đạo diễn: Cứ để cô ấy nói tiếp.
“Nhưng tôi quyết định tha thứ.” Tô Mạn Thanh bỗng không đối đầu với Hách Tư Tĩnh nữa, chị ta lại nhìn về phía khán giả, “Không phải là tha thứ cho những kẻ không đáng được tha thứ các người, mà tôi không nên vì những tổn thương mà mình từng trải qua mà tiếp tục chịu đựng sự trừng phạt, tôi muốn tha thứ cho chính mình.”
Trước khi chương trình kết thúc, Tô Mạn Thanh tìm kiếm Đào Long Dược ở khán đài, chị ta mỉm cười nhìn hắn, nhẹ nhàng nói câu cuối cùng: “Vì tôi cũng giống như bất cứ ai trên đời này, tôi khao khát yêu và được yêu, xứng đáng yêu và được yêu, từ nay về sau tôi sẽ ngẩng cao đầu, đường đường chính chính bước đi dưới ánh Mặt Trời.”
Khán giả theo dõi vỗ tay nhiệt liệt. Vành mắt Đào Long Dược đã đỏ hoe, vì sợ có người nhìn thấy nên hắn đã nhanh chóng đưa tay lên quẹt, sau đó liều mạng vỗ tay cùng với mọi người.
Khi kết thúc, Tô Mạn Thanh cảm thấy thoải mái và nhẹ nhõm hơn bao giờ hết, chị ta quay người tìm Hình Minh, cảm ơn anh ta đã cho mình một cơ hội được lên tiếng. Chị ta có ấn tượng sâu sắc đối với người dẫn chương trình này, về phong cách thì sắc sảo như thanh kiếm, về hình tượng thì Hình Minh và Thẩm Lưu Phi đều là dạng mỹ nam mặt lạnh, Thẩm Lưu Phi lãnh đạm đến mức gần như vô tâm, còn anh ta lại giống một vị Vô Thường gọi hồn, mang theo sự nhiệt tình không gì ngăn cản để đạt được mục tiêu.
“Thành thật mà nói, tôi rất ngạc nhiên khi cô sẵn sàng tiếp nhận phỏng vấn của ‘Tầm Nhìn Đông Phương’, tôi khâm phục sự dũng cảm của cô, việc phơi bày vết sẹo của bản thân trước khán giả cả nước không phải chuyện dễ dàng.” Trong hai năm qua, Hình Minh đã được thăng chức lên làm phó chủ nhiệm bộ phận bình luận tin tức, phụ trách cả trăm nhân viên, cũng chỉ lên dẫn “Tầm Nhìn Đông Phương” chứ bản thân không còn ra mặt trực tiếp tìm đương sự nữa.
Anh ta nghiêng đầu nhìn Hách Tư Tĩnh, sau đó lại nghiêm túc nói với Tô Mạn Thanh: “Tôi đã thấy những bình luận bạo lực trên mạng, tôi sẽ điều tra rõ ràng, nếu kẻ khởi xướng đằng sau là người thuộc tổ chương trình, chắc chắn tôi sẽ cho chị một lời giải thích thỏa đáng.”
Tô Mạn Thanh cười với anh ta, chị ta đáp “Được thôi”, sau đó quay người đi tìm Đào Long Dược.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương