Trong Bóng Tối
Chương 118: Lam Hồ (3)
Vụ án giết người hàng loạt kết thúc với cái chết của Kiều Huy và mẹ của mình, nhưng Thẩm Lưu Phi cho rằng vụ án này vẫn còn điểm đáng ngờ, y không tìm được mối liên quan giữa Hạ Hồng và Kiều Huy. Nạn nhân đầu tiên tên La Hân là hàng xóm của Kiều Huy, hai nạn nhân còn lại đều từng tới bệnh viện Phổ Nhân. Mạng lưới quan hệ của Hạ Hồng và Kiều Huy khác xa nhau, những nơi bọn họ hay lui tới cũng hoàn toàn khác biệt. Kiều Huy chạm mặt và đánh nhau với Đào Long Dược vào đúng tối hôm Hạ Hồng bị hại, tấn công một nạn nhân khác mà không có bất cứ cuộc theo dõi nào trước đó trong thời gian ngắn như vậy không phù hợp với thói quen gây án của gã.
Tranh thủ lúc Tạ Lam Sơn về đội trên tỉnh, Thẩm Lưu Phi đã nhờ Đoàn Lê Thành lấy đoạn băng ghi hình từ camera giám sát của bệnh viện Phổ Nhân, quả nhiên không tìm thấy tung tích của Hạ Hồng. Y ngồi trầm tư trước cửa sổ, gương mặt bị bóng tối và ánh sáng phân chia.
Đoàn Lê Thành không quan tâm mấy tới vụ án này nhưng lại rất để ý vết thương trên tay Thẩm Lưu Phi, hắn ta hỏi: “Có người tập kích cậu, cậu cảm thấy chuyện này có phải trùng hợp không?”
Thẩm Lưu Phi nhìn vết thương trên tay mình, liên hệ với tình hình ở quán bar kickboxing tối hôm đó thì lắc đầu nói: “Tôi nghĩ là có người muốn lấy mạng tôi.”
Đoàn Lê Thành quỳ một chân xuống trước mặt Thẩm Lưu Phi rồi hỏi y: “Cậu có còn muốn điều tra sự thật năm ấy nữa không?”
Thẩm Lưu Phi im lặng, khỏi cần nói cũng biết đáp án, y đã buông rồi.
Đoàn Lê Thành sầm mặt: “Tôi mạo hiểm rất nhiều khi cho cậu tham gia vào thí nghiệm này là vì chúng ta đã quen biết nhau nhiều năm, cậu nói với tôi cậu không thể chấp nhận một kẻ sát nhân dùng danh tính của người kia để nhởn nhơ ngoài vòng pháp luận, cậu muốn kẻ đó đền tội.”
Liên quan đến cuộc thí nghiệm đó, tất cả những người có liên quan đều giữ im lặng, toàn bộ các phương tiện truyền thông chính thống đều kín như bưng, chỉ có một số tin đồn thất thiệt được lan truyền khiến người xem không rõ thực hư, chẳng khác nào ngắm hoa trong sương. Cuộc tranh luận về việc “cấy ghép bộ phận cao cấp như não người” có vi phạm đạo đức y khoa hay không vẫn chưa bao giờ ngừng lại, nhưng thí nghiệm thật sự đã bị ép dừng lại giữa chừng, người phụ trách dự án đó cũng phải vào tù vì thử nghiệm trên người sống.
Đoàn Lê Thành đóng vai trò “con dao thứ hai” trong cuộc phẫu thuật cấy ghép, hắn ta nhận thức sâu sắc về những xung đột lợi ích liên quan tới mọi phương diện, bằng không cũng sẽ chẳng rũ bỏ hết ràng buộc và vội vàng về nước.
“Tôi cho cậu biết bí mật về Diệp Thâm và Tạ Lam Sơn không phải để cậu trở về chịu chết.” Đoàn Lê Thành giữ lấy hai vai Thẩm Lưu Phi, khẩn thiết gằn từng tiếng một, “Cậu đã từ bỏ việc tìm kiếm sự thật, cũng không định vạch trần thân phận thật sự của Tạ Lam Sơn, chi bằng theo tôi về Mỹ đi.”
Thẩm Lưu Phi giương mắt nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt vừa lạnh lùng vừa tĩnh lặng như một cái giếng sâu hoắm. Y im lặng một lát, sau đó lắc đầu.
Từ chối một cách cực kỳ trực tiếp, Đoàn Lê Thành ngẩn người, sau đó thì cười lạnh: “Cậu đã bị thứ tình cảm ngu xuẩn kia che mờ hai mắt rồi, thằng đó vốn không phải cảnh sát, nó là tên hung thủ gi3t chết cả nhà cậu, là tên tội phạm ác độc tàn bạo vô cùng.”
“Anh nói đúng một nửa, nhưng không đúng hoàn toàn.” Thẩm Lưu Phi cau mày, sau hồi lâu trầm ngâm mới chầm chậm lên tiếng, “Có lẽ là thần giao cách cảm giữa mẹ và con, tôi vẫn cảm thấy mẹ mình chưa chết.”
“Bây giờ người biết rõ sự thật về vụ án đó chỉ có Diệp Thâm, nhưng ngay cả chính nó là ai cậu cũng muốn lừa gạt thì còn điều tra thế nào nữa?” Đoàn Lê Thành nhìn thẳng vào mắt Thẩm Lưu Phi, giọng điệu lạnh lùng đầy mỉa mai, “Hay là sự sung sướng trên giường còn quan trọng hơn cả gia đình chết oan của cậu?”
“Đoàn Lê Thành!” Thẩm Lưu Phi níu chặt áo hắn ta, cúi đầu mắng một tiếng.
Khi Đoàn Lê Thành quen biết Thẩm Lưu Phi thì Thẩm Lưu Phi vừa mới đi theo người thầy họa sĩ của y sang Mỹ, đồng hương gặp nhau nơi đất khách, Đoàn Lê Thành lại lớn hơn y sáu bảy tuổi nên hai người cũng trở nên thân thiết một cách tự nhiên. Trong mắt Đoàn Lê Thành, Thẩm Lưu Phi vừa lãnh đạm vừa quái đản, khi lãnh đạm thì không buồn quan tâm thế giới bên ngoài lũ lụt hay hạn hán, y vẫn sẽ canh giữ góc nhỏ của chính mình, thờ ơ lạnh nhạt, trống rỗng khó gần; nhưng khi nào trở nên quái gở thì y cũng có thể bộc lộ tính cách cứng cỏi nhất để đối đầu với người ta.
Đã không đồng quan điểm thì nửa câu cũng là nhiều, hai người im lặng giằng co, mãi cho đến khi có tiếng chuông phá vỡ cục diện bế tắc quái gở này.
Thẩm Lưu Phi nhận cuộc gọi của Tạ Lam Sơn, anh đã trở lại từ đội tỉnh.
Lồ ng ngực ngột ngạt không trút được đi đâu, y hít một hơi thật sâu sau khi cúp máy rồi đứng dậy bước đi.
Đoàn Lê Thành tự biết bản thân không giữ được người, khuyên cũng không được nên cũng chẳng giữ chẳng khuyên nữa, hắn ta chỉ nói với bóng lưng của Thẩm Lưu Phi một cách đầy cương quyết: “Tôi chắc chắn sẽ đưa cậu trở về.”
Địa điểm hẹn gặp là vườn hoa dưới phố, ở trong có hồ nhân tạo, làn nước trong veo đầy cá, lâu lâu sẽ có cụ già rảnh rỗi đến giết thời gian, cầm cần câu ngồi xuống cũng tiêu hết cả một ngày.
Trời nhiều mây, mặt hồ gợn sóng theo từng cơn gió tháng Giêng, cái lạnh căm căm như dao cứa phủ tràn, du khách bên hồ lác đác chẳng có mấy ai.
Tạ Lam Sơn ngồi trên một tảng đá ven hồ, nhìn chằm chằm gương mặt người đàn ông phản chiếu dưới làn nước, hoàn toàn không để ý có người đang lại gần anh từ đằng sau.
Khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ, anh nheo mắt nghiêm túc nhìn thật kỹ, đánh giá cẩn thận, anh tê dại khẽ nhếch khóe môi, người đàn ông dưới nước cũng đột nhiên nhoẻn cười với anh.
Anh nhận ra đáy mắt người này không có bất cứ ý cười nào, ánh mắt ấy dữ dội và lạnh như băng.
Tạ Lam Sơn lại nhìn xuống tay mình, bản thân đẹp đến cay nghiệt, ngón tay thì xinh đẹp thanh tú, mảnh khảnh trắng ngần còn hơn cả hoa ngọc lan, đúng như lời Trì Tấn nói, hoàn toàn không giống tay của một cảnh sát truy quét tội phạm ma t úy. Anh nhớ lại phòng tài liệu không nhận vân tay của mình, sau đó chợt nhớ đến một chuyện.
Hồi mới nằm vùng, rất khó để anh có thể chiếm được sự tin tưởng của lũ buôn ma t úy kia, có lần bị ép lấy thân thử thuốc nhưng anh cũng chỉ có thể giở trò trên giấy bạc trước rồi giả vờ bản thân đã thật sự hít m a túy, sau đó vờ vịt bị phê thuốc mà đánh nhau với người ta, dùng dao rạch lên tay và đùi, trót lọt lừa được đám người đó.
Cuối cùng Tạ Lam Sơn cũng nhận ra cơ thể anh đã trải qua một cuộc thay đổi đáng sợ, trước đây anh chưa từng nghĩ đến, có lẽ vì bản thân suy nghĩ này chẳng khác nào chuyện nghìn lẻ một đêm, cũng có thể là xuất phát từ bản năng bảo vệ chính mình, từ trong tiềm thức anh đã thuyết phục bản thân tránh đi khả năng đó.
Anh nhớ đến cuốn “Biến thân” của Keigo Higashino.
Liên tưởng tới cuộc phẫu thuật mở sọ mà mình không hề có ký ức, cùng với đủ kiểu mất kiểm soát xảy ra gần đây, rồi những người chết không quen biết luôn thoáng hiện trước mắt và cả cái tên “Dạ Thần” mà Trác Điềm kia van nài xin xỏ, hiện tại anh buộc phải suy nghĩ một lần nữa, có lẽ cơ thể này đã không còn là của anh từ lâu rồi.
Khi Thẩm Lưu Phi tiến lại, Tạ Lam Sơn đang nhíu mày, một tay bám vào tảng đá, nửa người đã rướn xuống sát mặt nước. Anh đang rất tập trung, chăm chú nhìn bóng người phản chiếu dưới mặt hồ, gió lạnh ùa đến từ xung quanh như muốn hất đổ anh, người cũng loạng choạng sắp ngã xuống.
Hai bàn tay đàn ông đã ở rất gần bả vai anh, Tạ Lam Sơn nửa người áp gần mặt nước giờ mới định thần lại, vừa định quay đầu thì…
Đôi tay kia bỗng dồn sức giữ chặt hai vai anh, kéo anh về lại mặt đất an toàn.
Tạ Lam Sơn thấy rõ người kéo anh lại là Thẩm Lưu Phi thì vẻ vui mừng lập tức hiện ra trên mặt, anh lại bắt đầu cợt nhả ghẹo một tiếng: “Anh họ.”
Thẩm Lưu Phi không đáp lại bằng lời nói mà ôm luôn người vào trong ngực.
Hai người lặng lẽ ôm nhau, ánh chiều tà rải rác bên hồ. Tâm hồn của cả hai vốn đều đã mệt mỏi và kiệt quệ, cuối cùng đành phải tìm về chút ấm áp và sức mạnh từ nhiệt độ cơ thể của người kia.
Một lúc lâu sau, Thẩm Lưu Phi mới buông Tạ Lam Sơn ra rồi lại giữ mặt và gáy của anh, y kề trán vào trán anh, hơi thở cũng hòa vào nhau: “Nghĩ gì mà như mất hồn vậy?”
Tạ Lam Sơn không thể nói ra bí mật của chính mình vì nó thật sự quá nực cười, anh chun mũi nghịch ngợm cọ lên mũi của Thẩm Lưu Phi, cố gắng rặn ra một nụ cười rồi hỏi vặn lại: “Anh thì sao, anh đã đi đâu?”
Ánh tà dương chao nghiêng trên bầu trời, chiếu lên gương mặt dịu dàng lại mệt mỏi của người đàn ông. Thẩm Lưu Phi cố gắng giấu nhẹm hết uể oải trong lòng trước mặt Tạ Lam Sơn, y chỉ nói: “Tôi phát hiện vụ án của Hạ Hồng còn điểm khả nghi nên vừa tạt qua bệnh viện Phổ Nhân, giờ định qua nhà cô ấy xem sao.”
“Lấy xe đi, em đi cùng anh.” Tạ Lam Sơn gượng gạo nhướng mày, bỗng nhiên sắc mặt trở nên nghiêm túc, anh lại có cảm giác sợ hãi như đang bị cá sấu nhìn lom lom, anh quay đầu hỏi Thẩm Lưu Phi, “Anh có cảm thấy có ai đó đang theo dõi chúng ta không?”
“Em cũng nhận ra rồi.” Thẩm Lưu Phi cũng nhìn xung quanh, công viên giữa phố này có du khách nhưng không quá nhiều, đang tầm Mặt Trời ngả về tây nên tầm nhìn vẫn còn tốt, bầu trời quang đãng sáng sủa. Bọn họ thử dùng mắt tìm kiếm, hình như có bóng đen thoáng qua sau hòn non bộ, nhưng nhìn kỹ thì dường như chỉ là cây thường xanh trong công viên đang rì rào trong gió, cái bóng cũng theo đó mà lay động.
Tạ Lam Sơn đứng đờ ra tại chỗ không nhúc nhích, vẻ mặt vẫn như đang đối mặt với kẻ địch, Thẩm Lưu Phi vỗ lên vai anh: “Đi thôi.”
Hai người đến nhà của Hạ Hồng trước. Người phụ nữ này sống một mình, nhà không rộng, căn hộ ngay ngắn hai phòng ngủ một phòng khách, bên trong được trang bị đầy đủ tiện nghi, tất cả các ngóc ngách đều cực kỳ sạch sẽ.
Tạ Lam Sơn bước vào cửa, dù không nhạy bén với màu sắc như Thẩm Lưu Phi nhưng anh cũng cảm thấy căn nhà này tối tăm và u ám, còn anh không thể nói được cảm giác khó chịu này từ đâu ra.
Thẩm Lưu Phi đứng cạnh lên tiếng nhắc nhở: “Không có màu đỏ.”
Sau khi kiểm tra và quan sát kỹ hơn, quả nhiên không có chút màu đỏ nào.
Tạ Lam Sơn lập tức nhớ ra một chuyện: “Em nhớ ra rồi, trong điện thoại của Hạ Hồng có ghi lại tranh chấp của cô ta với cửa hàng trên Taobao, bên kia giao nhầm màu ga trải giường từ màu tím thành màu đỏ, cô ta nổi trận lôi đình không chấp nhận xin lỗi hay bồi thường luôn.”
Hạ Hồng là một người phụ nữ rất hay cằn nhằn, ngoài ảnh tự sướng trong điện thoại và ảnh chụp lại những cuộc tranh chấp cãi vã thì toàn mấy thứ liên quan đến phát tài, trừ tà và phong thủy.
Không tìm được đầu mối mới trong nhà, hai người lại đi đến một nơi khác theo như lịch trình được ghi trên điện thoại của Hạ Hồng.
Một tiệm nắn xương khớp, từ cách mười mét đã có thể nhìn thấy tấm biển hiệu với chữ “Đoán” to tổ chảng. Một ông già mù đeo kính đen đang bày quầy bói toán trên đường, hiện tại đang không có ai nhưng ông ta vẫn rất vui vẻ, thỉnh thoảng lại lẩm bẩm một mình, lâu lâu còn nghêu ngao hát.
Ông già mù này cũng không mù thật, ông ta thuê mấy người học việc, vừa xoa bóp nắn xương cho người ta vừa bán mấy thứ đồ phong thủy. Thoạt nhìn thì tưởng ế sưng ế sỉa, thực ra từ khi khai trương đến giờ đã được tận ba năm, có vài người hâm mộ cực kỳ giàu có, ví dụ như đám ông chủ nhăm nhe cơ hội làm giàu, vung tay một lần cũng phải mất cả triệu bạc để mời ông ta làm phong thủy theo đạo pháp.
Tạ Lam Sơn đi tới trước mặt ông già mù, anh đưa hai tay ra đặt trên bàn xem bói trông đầy khí thế. Anh nhếch khóe môi, tủm tỉm gọi một tiếng: “Thưa thầy.”
Ông già mù không đáp lại, chỉ chìa ngón tay khô khốc gõ gõ sờ sờ trên mặt bàn, ông ta vơ hết đồng tiền, thẻ tre, ống gỗ vào trong ngực.
Ánh mắt Tạ Lam Sơn trở nên lạnh lùng, anh hỏi ông ta: “Ông làm gì đó?”
“Dọn sạp, cảnh sát tới cửa chẳng có gì tốt đẹp.” Ông già mù vội phất tay áo, có vẻ như chẳng buồn quan tâm đến gia sản dùng để xem bói cho người ta nữa, ông ta vờ vịt mò lấy cái gậy dẫn đường bên chân, “Quỷ dữ gọi hồn, Vô Thường lấy mạng, xui xẻo như nhau cả.”
Rõ ràng Tạ Lam Sơn không để lộ thẻ cảnh sát, nhưng người này liếc mắt đã biết thân phận của anh, chẳng biết là thật sự có mánh khóe gì hay là mèo mù vớ cá rán, đoán bừa cũng trúng.
“Không tới vì ông, cũng biết ông không mù, đừng có giả vờ nữa.” Đá cái ghế nhỏ trước quầy ra, Tạ Lam Sơn đứng một bên còn để cho Thẩm Lưu Phi ngồi xuống.
“Tôi không phải cảnh sát, có tiếp xúc thì ông cũng không dính xui xẻo.” Thẩm Lưu Phi lấy ảnh chụp ra đưa tới trước mặt ông già mù, sau đó khách sáo nói, “Có một khách hàng nữ thường xuyên tới chỗ ông tên là Hạ Hồng, không biết ông có ấn tượng về người này không?”
Ông già mù hạ kính đen xuống dưới sống mũi một chút, nhìn kỹ bức ảnh rồi chợt vỗ tay một cái thật mạnh, liên tục gật đầu nói là có nhớ.
“Cô gái này nói chuyện rất nhỏ nhẹ nhưng chi cực kỳ nhiều, một lòng muốn cưới ông chủ giàu có mới ly dị của mình.”
Đang nói Lưu Minh Phóng à? Thẩm Lưu Phi hơi nhíu mày, y hỏi tiếp: “Vậy ông nói gì với cô ta?”
“Cô ấy cầm tinh con hổ, mệnh Lư Trung Hỏa (lửa trong lò), trong tên còn có chữ đồng âm với ‘đỏ’*, chưa kể lưu niên ngũ hành cũng thuộc hỏa, thêm lửa vào lửa, ngũ hành khô cạn, là điềm gở…” Ông già lảm nhảm một hồi, nhưng chốt lại là năm nay Hạ Hồng kị màu đỏ.
*Màu đỏ là 红 [hóng], đồng âm với tên Hồng 虹.
Mặc dù Tạ Lam Sơn không tin mấy thứ bát quái ngũ hành nhưng anh lại nhận ra một điều: Hạ Hồng mê tín chắc chắn sẽ không bao giờ mặc váy đỏ ra đường để bị Kiều Huy nhắm trúng làm con mồi.
Thẩm Lưu Phi cảm ơn ông già mù, vừa định đứng dậy thì ông ta bỗng mở miệng: “Có câu ‘Người không nhà không chốn để về, mệnh không cung không nơi trú ngụ’, người bình thường đều chỉ có một cung mệnh, nhưng cậu lại có tới hai, có rất nhiều thay đổi trong cuộc sống và công việc, có muốn xem một quẻ không?”
Buộc phải thừa nhận cái lão bói toán lải nhải này cũng có bản lĩnh đoán được lòng người, lời này đánh trúng tâm sự của Tạ Lam Sơn, anh lập tức biến sắc: “Ngay đến cảnh sát cũng dám lừa gạt, cẩn thận tôi bắt ông về đồn.”
“Đã bảo là không tính quẻ của cảnh sát, tôi cũng không nói với cậu.” Ông già mù ngước mắt khỏi cái kính râm, cười đầy quái gở với Thẩm Lưu Phi, “Cung mệnh song sinh của cậu vừa hiếm có vừa kỳ quái, nhìn mà xem, cậu vừa tới là con chim trên cành của tôi cũng sợ hãi không dám kêu tiếng nào.”
Vốn có một con chim hoang cực kỳ xinh đẹp đậu trên ngọn cây. Con chim này làm tổ dưới mái hiên của tiệm nắn xương, ngày đêm theo dõi các đệ tử luyện công niệm chú bên trong, vậy mà cũng dính được chút linh khí, thỉnh thoảng sẽ xòe bộ lông đuôi dưới ánh Mặt Trời và hót thật to, tự cho mình là phượng hoàng. Ông già mù ghét tiếng kêu của nó ồn ào nên có bảo đệ tử ném đá mấy lần nhưng chẳng có ích lợi gì. Nhưng oái oăm là ngay khi nhóm Tạ Lam Sơn tới, nó lập tức câm triệt để.
Xem ra ông già mù này cũng có bản lĩnh thật, ông ta vung tay lên, ngón tay vừa mới động thì con chim kia lại hót lên hai tiếng như được ân xá, sau đó bay vút đi mất dạng.
Chào tạm biệt ông già mù bất bình thường này, hai người cũng không để tâm tới cái câu nói dọa nạt cuối cùng kia mà chỉ tập trung vào vụ án của Hạ Hồng.
Tạ Lam Sơn nói: “Liệu có khả năng là kẻ nào đó đã lợi dụng lúc dư luận đang xôn xao với vụ án giết người hi3p d@m hàng loạt để sát hại Hạ Hồng, cố ý lột da khâu miệng, giả mạo đó là hành vi của tên giết người lột da kia không?”
Thẩm Lưu Phi hơi gật đầu: “Dù xác của Hạ Hồng được xử lý cực kỳ chuyên nghiệp, đủ để đánh tráo che mắt, nhưng thông tin then chốt về ‘váy đỏ’ được công bố sau khi Hạ Hồng tử vong, hung thủ có cẩn thận đến mấy vẫn sẽ mắc sai lầm, không thể lường được chuyện đó.”
Tạ Lam Sơn quyết đoán nói: “Sau khi Hạ Hồng bị hại, Lưu Minh Phóng đã từng lấy lời khai ở cục thành phố, nhưng không hề đề cập tới quan hệ thân mật giữa hai người.”
Thẩm Lưu Phi nhìn anh, sau đó hờ hững hỏi: “Em chắc chắn nghi ngờ của bản thân không trộn lẫn cảm xúc cá nhân chứ?”
Thù mới lại thêm hận cũ, ân oán của hai đời người xếp chồng lên nhau, Tạ Lam Sơn thật sự nghiêm túc suy nghĩ lại về chuyện này, sau đó mới kiên định trả lời: “Không có cảm xúc cá nhân, em không dám nói tên này là hung thủ, nhưng chắc chắn thằng cha ấy đang giấu giếm gì đó.”
Tranh thủ lúc Tạ Lam Sơn về đội trên tỉnh, Thẩm Lưu Phi đã nhờ Đoàn Lê Thành lấy đoạn băng ghi hình từ camera giám sát của bệnh viện Phổ Nhân, quả nhiên không tìm thấy tung tích của Hạ Hồng. Y ngồi trầm tư trước cửa sổ, gương mặt bị bóng tối và ánh sáng phân chia.
Đoàn Lê Thành không quan tâm mấy tới vụ án này nhưng lại rất để ý vết thương trên tay Thẩm Lưu Phi, hắn ta hỏi: “Có người tập kích cậu, cậu cảm thấy chuyện này có phải trùng hợp không?”
Thẩm Lưu Phi nhìn vết thương trên tay mình, liên hệ với tình hình ở quán bar kickboxing tối hôm đó thì lắc đầu nói: “Tôi nghĩ là có người muốn lấy mạng tôi.”
Đoàn Lê Thành quỳ một chân xuống trước mặt Thẩm Lưu Phi rồi hỏi y: “Cậu có còn muốn điều tra sự thật năm ấy nữa không?”
Thẩm Lưu Phi im lặng, khỏi cần nói cũng biết đáp án, y đã buông rồi.
Đoàn Lê Thành sầm mặt: “Tôi mạo hiểm rất nhiều khi cho cậu tham gia vào thí nghiệm này là vì chúng ta đã quen biết nhau nhiều năm, cậu nói với tôi cậu không thể chấp nhận một kẻ sát nhân dùng danh tính của người kia để nhởn nhơ ngoài vòng pháp luận, cậu muốn kẻ đó đền tội.”
Liên quan đến cuộc thí nghiệm đó, tất cả những người có liên quan đều giữ im lặng, toàn bộ các phương tiện truyền thông chính thống đều kín như bưng, chỉ có một số tin đồn thất thiệt được lan truyền khiến người xem không rõ thực hư, chẳng khác nào ngắm hoa trong sương. Cuộc tranh luận về việc “cấy ghép bộ phận cao cấp như não người” có vi phạm đạo đức y khoa hay không vẫn chưa bao giờ ngừng lại, nhưng thí nghiệm thật sự đã bị ép dừng lại giữa chừng, người phụ trách dự án đó cũng phải vào tù vì thử nghiệm trên người sống.
Đoàn Lê Thành đóng vai trò “con dao thứ hai” trong cuộc phẫu thuật cấy ghép, hắn ta nhận thức sâu sắc về những xung đột lợi ích liên quan tới mọi phương diện, bằng không cũng sẽ chẳng rũ bỏ hết ràng buộc và vội vàng về nước.
“Tôi cho cậu biết bí mật về Diệp Thâm và Tạ Lam Sơn không phải để cậu trở về chịu chết.” Đoàn Lê Thành giữ lấy hai vai Thẩm Lưu Phi, khẩn thiết gằn từng tiếng một, “Cậu đã từ bỏ việc tìm kiếm sự thật, cũng không định vạch trần thân phận thật sự của Tạ Lam Sơn, chi bằng theo tôi về Mỹ đi.”
Thẩm Lưu Phi giương mắt nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt vừa lạnh lùng vừa tĩnh lặng như một cái giếng sâu hoắm. Y im lặng một lát, sau đó lắc đầu.
Từ chối một cách cực kỳ trực tiếp, Đoàn Lê Thành ngẩn người, sau đó thì cười lạnh: “Cậu đã bị thứ tình cảm ngu xuẩn kia che mờ hai mắt rồi, thằng đó vốn không phải cảnh sát, nó là tên hung thủ gi3t chết cả nhà cậu, là tên tội phạm ác độc tàn bạo vô cùng.”
“Anh nói đúng một nửa, nhưng không đúng hoàn toàn.” Thẩm Lưu Phi cau mày, sau hồi lâu trầm ngâm mới chầm chậm lên tiếng, “Có lẽ là thần giao cách cảm giữa mẹ và con, tôi vẫn cảm thấy mẹ mình chưa chết.”
“Bây giờ người biết rõ sự thật về vụ án đó chỉ có Diệp Thâm, nhưng ngay cả chính nó là ai cậu cũng muốn lừa gạt thì còn điều tra thế nào nữa?” Đoàn Lê Thành nhìn thẳng vào mắt Thẩm Lưu Phi, giọng điệu lạnh lùng đầy mỉa mai, “Hay là sự sung sướng trên giường còn quan trọng hơn cả gia đình chết oan của cậu?”
“Đoàn Lê Thành!” Thẩm Lưu Phi níu chặt áo hắn ta, cúi đầu mắng một tiếng.
Khi Đoàn Lê Thành quen biết Thẩm Lưu Phi thì Thẩm Lưu Phi vừa mới đi theo người thầy họa sĩ của y sang Mỹ, đồng hương gặp nhau nơi đất khách, Đoàn Lê Thành lại lớn hơn y sáu bảy tuổi nên hai người cũng trở nên thân thiết một cách tự nhiên. Trong mắt Đoàn Lê Thành, Thẩm Lưu Phi vừa lãnh đạm vừa quái đản, khi lãnh đạm thì không buồn quan tâm thế giới bên ngoài lũ lụt hay hạn hán, y vẫn sẽ canh giữ góc nhỏ của chính mình, thờ ơ lạnh nhạt, trống rỗng khó gần; nhưng khi nào trở nên quái gở thì y cũng có thể bộc lộ tính cách cứng cỏi nhất để đối đầu với người ta.
Đã không đồng quan điểm thì nửa câu cũng là nhiều, hai người im lặng giằng co, mãi cho đến khi có tiếng chuông phá vỡ cục diện bế tắc quái gở này.
Thẩm Lưu Phi nhận cuộc gọi của Tạ Lam Sơn, anh đã trở lại từ đội tỉnh.
Lồ ng ngực ngột ngạt không trút được đi đâu, y hít một hơi thật sâu sau khi cúp máy rồi đứng dậy bước đi.
Đoàn Lê Thành tự biết bản thân không giữ được người, khuyên cũng không được nên cũng chẳng giữ chẳng khuyên nữa, hắn ta chỉ nói với bóng lưng của Thẩm Lưu Phi một cách đầy cương quyết: “Tôi chắc chắn sẽ đưa cậu trở về.”
Địa điểm hẹn gặp là vườn hoa dưới phố, ở trong có hồ nhân tạo, làn nước trong veo đầy cá, lâu lâu sẽ có cụ già rảnh rỗi đến giết thời gian, cầm cần câu ngồi xuống cũng tiêu hết cả một ngày.
Trời nhiều mây, mặt hồ gợn sóng theo từng cơn gió tháng Giêng, cái lạnh căm căm như dao cứa phủ tràn, du khách bên hồ lác đác chẳng có mấy ai.
Tạ Lam Sơn ngồi trên một tảng đá ven hồ, nhìn chằm chằm gương mặt người đàn ông phản chiếu dưới làn nước, hoàn toàn không để ý có người đang lại gần anh từ đằng sau.
Khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ, anh nheo mắt nghiêm túc nhìn thật kỹ, đánh giá cẩn thận, anh tê dại khẽ nhếch khóe môi, người đàn ông dưới nước cũng đột nhiên nhoẻn cười với anh.
Anh nhận ra đáy mắt người này không có bất cứ ý cười nào, ánh mắt ấy dữ dội và lạnh như băng.
Tạ Lam Sơn lại nhìn xuống tay mình, bản thân đẹp đến cay nghiệt, ngón tay thì xinh đẹp thanh tú, mảnh khảnh trắng ngần còn hơn cả hoa ngọc lan, đúng như lời Trì Tấn nói, hoàn toàn không giống tay của một cảnh sát truy quét tội phạm ma t úy. Anh nhớ lại phòng tài liệu không nhận vân tay của mình, sau đó chợt nhớ đến một chuyện.
Hồi mới nằm vùng, rất khó để anh có thể chiếm được sự tin tưởng của lũ buôn ma t úy kia, có lần bị ép lấy thân thử thuốc nhưng anh cũng chỉ có thể giở trò trên giấy bạc trước rồi giả vờ bản thân đã thật sự hít m a túy, sau đó vờ vịt bị phê thuốc mà đánh nhau với người ta, dùng dao rạch lên tay và đùi, trót lọt lừa được đám người đó.
Cuối cùng Tạ Lam Sơn cũng nhận ra cơ thể anh đã trải qua một cuộc thay đổi đáng sợ, trước đây anh chưa từng nghĩ đến, có lẽ vì bản thân suy nghĩ này chẳng khác nào chuyện nghìn lẻ một đêm, cũng có thể là xuất phát từ bản năng bảo vệ chính mình, từ trong tiềm thức anh đã thuyết phục bản thân tránh đi khả năng đó.
Anh nhớ đến cuốn “Biến thân” của Keigo Higashino.
Liên tưởng tới cuộc phẫu thuật mở sọ mà mình không hề có ký ức, cùng với đủ kiểu mất kiểm soát xảy ra gần đây, rồi những người chết không quen biết luôn thoáng hiện trước mắt và cả cái tên “Dạ Thần” mà Trác Điềm kia van nài xin xỏ, hiện tại anh buộc phải suy nghĩ một lần nữa, có lẽ cơ thể này đã không còn là của anh từ lâu rồi.
Khi Thẩm Lưu Phi tiến lại, Tạ Lam Sơn đang nhíu mày, một tay bám vào tảng đá, nửa người đã rướn xuống sát mặt nước. Anh đang rất tập trung, chăm chú nhìn bóng người phản chiếu dưới mặt hồ, gió lạnh ùa đến từ xung quanh như muốn hất đổ anh, người cũng loạng choạng sắp ngã xuống.
Hai bàn tay đàn ông đã ở rất gần bả vai anh, Tạ Lam Sơn nửa người áp gần mặt nước giờ mới định thần lại, vừa định quay đầu thì…
Đôi tay kia bỗng dồn sức giữ chặt hai vai anh, kéo anh về lại mặt đất an toàn.
Tạ Lam Sơn thấy rõ người kéo anh lại là Thẩm Lưu Phi thì vẻ vui mừng lập tức hiện ra trên mặt, anh lại bắt đầu cợt nhả ghẹo một tiếng: “Anh họ.”
Thẩm Lưu Phi không đáp lại bằng lời nói mà ôm luôn người vào trong ngực.
Hai người lặng lẽ ôm nhau, ánh chiều tà rải rác bên hồ. Tâm hồn của cả hai vốn đều đã mệt mỏi và kiệt quệ, cuối cùng đành phải tìm về chút ấm áp và sức mạnh từ nhiệt độ cơ thể của người kia.
Một lúc lâu sau, Thẩm Lưu Phi mới buông Tạ Lam Sơn ra rồi lại giữ mặt và gáy của anh, y kề trán vào trán anh, hơi thở cũng hòa vào nhau: “Nghĩ gì mà như mất hồn vậy?”
Tạ Lam Sơn không thể nói ra bí mật của chính mình vì nó thật sự quá nực cười, anh chun mũi nghịch ngợm cọ lên mũi của Thẩm Lưu Phi, cố gắng rặn ra một nụ cười rồi hỏi vặn lại: “Anh thì sao, anh đã đi đâu?”
Ánh tà dương chao nghiêng trên bầu trời, chiếu lên gương mặt dịu dàng lại mệt mỏi của người đàn ông. Thẩm Lưu Phi cố gắng giấu nhẹm hết uể oải trong lòng trước mặt Tạ Lam Sơn, y chỉ nói: “Tôi phát hiện vụ án của Hạ Hồng còn điểm khả nghi nên vừa tạt qua bệnh viện Phổ Nhân, giờ định qua nhà cô ấy xem sao.”
“Lấy xe đi, em đi cùng anh.” Tạ Lam Sơn gượng gạo nhướng mày, bỗng nhiên sắc mặt trở nên nghiêm túc, anh lại có cảm giác sợ hãi như đang bị cá sấu nhìn lom lom, anh quay đầu hỏi Thẩm Lưu Phi, “Anh có cảm thấy có ai đó đang theo dõi chúng ta không?”
“Em cũng nhận ra rồi.” Thẩm Lưu Phi cũng nhìn xung quanh, công viên giữa phố này có du khách nhưng không quá nhiều, đang tầm Mặt Trời ngả về tây nên tầm nhìn vẫn còn tốt, bầu trời quang đãng sáng sủa. Bọn họ thử dùng mắt tìm kiếm, hình như có bóng đen thoáng qua sau hòn non bộ, nhưng nhìn kỹ thì dường như chỉ là cây thường xanh trong công viên đang rì rào trong gió, cái bóng cũng theo đó mà lay động.
Tạ Lam Sơn đứng đờ ra tại chỗ không nhúc nhích, vẻ mặt vẫn như đang đối mặt với kẻ địch, Thẩm Lưu Phi vỗ lên vai anh: “Đi thôi.”
Hai người đến nhà của Hạ Hồng trước. Người phụ nữ này sống một mình, nhà không rộng, căn hộ ngay ngắn hai phòng ngủ một phòng khách, bên trong được trang bị đầy đủ tiện nghi, tất cả các ngóc ngách đều cực kỳ sạch sẽ.
Tạ Lam Sơn bước vào cửa, dù không nhạy bén với màu sắc như Thẩm Lưu Phi nhưng anh cũng cảm thấy căn nhà này tối tăm và u ám, còn anh không thể nói được cảm giác khó chịu này từ đâu ra.
Thẩm Lưu Phi đứng cạnh lên tiếng nhắc nhở: “Không có màu đỏ.”
Sau khi kiểm tra và quan sát kỹ hơn, quả nhiên không có chút màu đỏ nào.
Tạ Lam Sơn lập tức nhớ ra một chuyện: “Em nhớ ra rồi, trong điện thoại của Hạ Hồng có ghi lại tranh chấp của cô ta với cửa hàng trên Taobao, bên kia giao nhầm màu ga trải giường từ màu tím thành màu đỏ, cô ta nổi trận lôi đình không chấp nhận xin lỗi hay bồi thường luôn.”
Hạ Hồng là một người phụ nữ rất hay cằn nhằn, ngoài ảnh tự sướng trong điện thoại và ảnh chụp lại những cuộc tranh chấp cãi vã thì toàn mấy thứ liên quan đến phát tài, trừ tà và phong thủy.
Không tìm được đầu mối mới trong nhà, hai người lại đi đến một nơi khác theo như lịch trình được ghi trên điện thoại của Hạ Hồng.
Một tiệm nắn xương khớp, từ cách mười mét đã có thể nhìn thấy tấm biển hiệu với chữ “Đoán” to tổ chảng. Một ông già mù đeo kính đen đang bày quầy bói toán trên đường, hiện tại đang không có ai nhưng ông ta vẫn rất vui vẻ, thỉnh thoảng lại lẩm bẩm một mình, lâu lâu còn nghêu ngao hát.
Ông già mù này cũng không mù thật, ông ta thuê mấy người học việc, vừa xoa bóp nắn xương cho người ta vừa bán mấy thứ đồ phong thủy. Thoạt nhìn thì tưởng ế sưng ế sỉa, thực ra từ khi khai trương đến giờ đã được tận ba năm, có vài người hâm mộ cực kỳ giàu có, ví dụ như đám ông chủ nhăm nhe cơ hội làm giàu, vung tay một lần cũng phải mất cả triệu bạc để mời ông ta làm phong thủy theo đạo pháp.
Tạ Lam Sơn đi tới trước mặt ông già mù, anh đưa hai tay ra đặt trên bàn xem bói trông đầy khí thế. Anh nhếch khóe môi, tủm tỉm gọi một tiếng: “Thưa thầy.”
Ông già mù không đáp lại, chỉ chìa ngón tay khô khốc gõ gõ sờ sờ trên mặt bàn, ông ta vơ hết đồng tiền, thẻ tre, ống gỗ vào trong ngực.
Ánh mắt Tạ Lam Sơn trở nên lạnh lùng, anh hỏi ông ta: “Ông làm gì đó?”
“Dọn sạp, cảnh sát tới cửa chẳng có gì tốt đẹp.” Ông già mù vội phất tay áo, có vẻ như chẳng buồn quan tâm đến gia sản dùng để xem bói cho người ta nữa, ông ta vờ vịt mò lấy cái gậy dẫn đường bên chân, “Quỷ dữ gọi hồn, Vô Thường lấy mạng, xui xẻo như nhau cả.”
Rõ ràng Tạ Lam Sơn không để lộ thẻ cảnh sát, nhưng người này liếc mắt đã biết thân phận của anh, chẳng biết là thật sự có mánh khóe gì hay là mèo mù vớ cá rán, đoán bừa cũng trúng.
“Không tới vì ông, cũng biết ông không mù, đừng có giả vờ nữa.” Đá cái ghế nhỏ trước quầy ra, Tạ Lam Sơn đứng một bên còn để cho Thẩm Lưu Phi ngồi xuống.
“Tôi không phải cảnh sát, có tiếp xúc thì ông cũng không dính xui xẻo.” Thẩm Lưu Phi lấy ảnh chụp ra đưa tới trước mặt ông già mù, sau đó khách sáo nói, “Có một khách hàng nữ thường xuyên tới chỗ ông tên là Hạ Hồng, không biết ông có ấn tượng về người này không?”
Ông già mù hạ kính đen xuống dưới sống mũi một chút, nhìn kỹ bức ảnh rồi chợt vỗ tay một cái thật mạnh, liên tục gật đầu nói là có nhớ.
“Cô gái này nói chuyện rất nhỏ nhẹ nhưng chi cực kỳ nhiều, một lòng muốn cưới ông chủ giàu có mới ly dị của mình.”
Đang nói Lưu Minh Phóng à? Thẩm Lưu Phi hơi nhíu mày, y hỏi tiếp: “Vậy ông nói gì với cô ta?”
“Cô ấy cầm tinh con hổ, mệnh Lư Trung Hỏa (lửa trong lò), trong tên còn có chữ đồng âm với ‘đỏ’*, chưa kể lưu niên ngũ hành cũng thuộc hỏa, thêm lửa vào lửa, ngũ hành khô cạn, là điềm gở…” Ông già lảm nhảm một hồi, nhưng chốt lại là năm nay Hạ Hồng kị màu đỏ.
*Màu đỏ là 红 [hóng], đồng âm với tên Hồng 虹.
Mặc dù Tạ Lam Sơn không tin mấy thứ bát quái ngũ hành nhưng anh lại nhận ra một điều: Hạ Hồng mê tín chắc chắn sẽ không bao giờ mặc váy đỏ ra đường để bị Kiều Huy nhắm trúng làm con mồi.
Thẩm Lưu Phi cảm ơn ông già mù, vừa định đứng dậy thì ông ta bỗng mở miệng: “Có câu ‘Người không nhà không chốn để về, mệnh không cung không nơi trú ngụ’, người bình thường đều chỉ có một cung mệnh, nhưng cậu lại có tới hai, có rất nhiều thay đổi trong cuộc sống và công việc, có muốn xem một quẻ không?”
Buộc phải thừa nhận cái lão bói toán lải nhải này cũng có bản lĩnh đoán được lòng người, lời này đánh trúng tâm sự của Tạ Lam Sơn, anh lập tức biến sắc: “Ngay đến cảnh sát cũng dám lừa gạt, cẩn thận tôi bắt ông về đồn.”
“Đã bảo là không tính quẻ của cảnh sát, tôi cũng không nói với cậu.” Ông già mù ngước mắt khỏi cái kính râm, cười đầy quái gở với Thẩm Lưu Phi, “Cung mệnh song sinh của cậu vừa hiếm có vừa kỳ quái, nhìn mà xem, cậu vừa tới là con chim trên cành của tôi cũng sợ hãi không dám kêu tiếng nào.”
Vốn có một con chim hoang cực kỳ xinh đẹp đậu trên ngọn cây. Con chim này làm tổ dưới mái hiên của tiệm nắn xương, ngày đêm theo dõi các đệ tử luyện công niệm chú bên trong, vậy mà cũng dính được chút linh khí, thỉnh thoảng sẽ xòe bộ lông đuôi dưới ánh Mặt Trời và hót thật to, tự cho mình là phượng hoàng. Ông già mù ghét tiếng kêu của nó ồn ào nên có bảo đệ tử ném đá mấy lần nhưng chẳng có ích lợi gì. Nhưng oái oăm là ngay khi nhóm Tạ Lam Sơn tới, nó lập tức câm triệt để.
Xem ra ông già mù này cũng có bản lĩnh thật, ông ta vung tay lên, ngón tay vừa mới động thì con chim kia lại hót lên hai tiếng như được ân xá, sau đó bay vút đi mất dạng.
Chào tạm biệt ông già mù bất bình thường này, hai người cũng không để tâm tới cái câu nói dọa nạt cuối cùng kia mà chỉ tập trung vào vụ án của Hạ Hồng.
Tạ Lam Sơn nói: “Liệu có khả năng là kẻ nào đó đã lợi dụng lúc dư luận đang xôn xao với vụ án giết người hi3p d@m hàng loạt để sát hại Hạ Hồng, cố ý lột da khâu miệng, giả mạo đó là hành vi của tên giết người lột da kia không?”
Thẩm Lưu Phi hơi gật đầu: “Dù xác của Hạ Hồng được xử lý cực kỳ chuyên nghiệp, đủ để đánh tráo che mắt, nhưng thông tin then chốt về ‘váy đỏ’ được công bố sau khi Hạ Hồng tử vong, hung thủ có cẩn thận đến mấy vẫn sẽ mắc sai lầm, không thể lường được chuyện đó.”
Tạ Lam Sơn quyết đoán nói: “Sau khi Hạ Hồng bị hại, Lưu Minh Phóng đã từng lấy lời khai ở cục thành phố, nhưng không hề đề cập tới quan hệ thân mật giữa hai người.”
Thẩm Lưu Phi nhìn anh, sau đó hờ hững hỏi: “Em chắc chắn nghi ngờ của bản thân không trộn lẫn cảm xúc cá nhân chứ?”
Thù mới lại thêm hận cũ, ân oán của hai đời người xếp chồng lên nhau, Tạ Lam Sơn thật sự nghiêm túc suy nghĩ lại về chuyện này, sau đó mới kiên định trả lời: “Không có cảm xúc cá nhân, em không dám nói tên này là hung thủ, nhưng chắc chắn thằng cha ấy đang giấu giếm gì đó.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương