Trọng Lai
Chương 34: Gặp lại
“Abraxas, bên Đức vẫn không có tin tức gì sao?” Voldemort mệt mỏi đưa tay chống trán, mấy ngày bận rộn khiến hắn sức cùng lực kiệt. Draco bặt vô âm tín, hắn nguyên bản đặt hy vọng ở Đức, bởi căn cứ theo hiểu biết của hắn về ‘chính mình’, nhất định sẽ chọn nơi đó. Vậy mà bên ấy cũng chẳng có động tĩnh gì. Là Grindelwald không làm hết sức? Hay là, Abraxas có điều giấu giếm?
“Chúa tể, bên đó đã tìm rất nhiều lần. Nhưng mà…” Abraxas tỏ vẻ sợ hãi, trong lòng lại có tính toán khác. Lúc này Draco đang sống vui vẻ yên lành bên Lucius trong biệt thự. Y đã làm xét nghiệm huyết thống cho Draco, sự thật đã rõ, đứa bé kia đích thực là hậu duệ nhà Malfoy.
Một khi đã vậy, y không thể đưa nó về với Voldemort. Y không biết sao Voldemort lại có một hậu duệ của Malfoy bên người, hơn nữa giống hệt Lucius lúc nhỏ. Trong khoảng thời gian Lucius mất tích rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Voldemort càng lúc càng hoài nghi, hắn nhìn thẳng vào hai mắt Abraxas, lặng lẽ sử dụng Chiết Tâm Trí Thuật. Hắn lướt nhanh qua những hình ảnh vô nghĩa, cho đến khi hắn nhìn thấy Lucius.
Trong nháy mắt đó, Voldemort tin chắc rằng trái tim hắn đột nhiên ngừng đập. Hóa ra Lucius vẫn còn sống. Hắn lúc đầu không dám tin, sau lại mừng rỡ như điên dại.
Cảm xúc dao động khiến hành vi xâm nhập tâm trí Abraxas của hắn bị phát hiện. Abraxas miễn cưỡng chống lại Chiết Tâm Trí Thuật nhưng đã quá muộn rồi.
“Chúa tể…”” Abraxas vừa định giải thích Voldemort đã cắt ngang.
“Abraxas, nói sau đi.”
Voldemort hoàn toàn không có ý trừng phạt y mà vội vã độn thổ đi mất. Địa điểm đương nhiên là nước Đức. Trái tim yêu dấu của hắn đang ở đó, không đến đó thì hắn còn đi đâu?
Abraxas thấy người trước mặt đột nhiên biến mất, cắn răng độn thổ đến Đức theo hắn. Móng tay giận dữ cắm sâu vào da thịt, y tuyệt đối không để Lucius bị mang đi lần nữa đâu.
Lúc này, Lucius còn đang ôm Draco đi dạo trong vườn. Trong khoảng thời gian này, đứa bé trở thành trọng tâm trong cuộc sống của Lucius. Y đột ngột trở thành ông bố trẻ, cả ngày ôm nó bên người. Draco chẳng hề nhớ đến Voldemort mảy may, vô cùng ngoan ngoãn.
“Chậc, Rồng nhỏ à, đừng cắn tóc của ta.” Lucius vẫn không biết thân phận Draco là gì, nhưng vẫn gọi đứa bé là Draco, tên này y vốn để dành đặt cho con mình.
Draco được Lucius ôm, nắm lấy lọn tóc mềm mượt của y trong tay, vì bản tính trẻ con không thể tránh được, tóc tai y coi như gặp họa. Nó nghe y bảo buông tay, vậy mà như nghe hiểu, Draco buông thật, lại chuyển hứng thú tấn công sang đôi tai dưới làn tóc. Bàn tay mũm mĩm nhéo nhéo tai Lucius, một tay không được thì dùng cả hai tay.
Lucius vừa bất đắc dĩ vừa lộ vẻ cưng chiều, y ngồi xuống ghế mây, để đứa nhỏ ngồi trên đùi không cho nó nghịch tai mình nữa. Draco mất đồ chơi liền thấy bất mãn, cái miệng nhỏ dẩu ra, đôi mắt to tròn màu lam bắt đầu ầng ậng nước mắt.
Lucius gần như trụ không đến một giây liền đầu hàng, dùng pháp thuật biến ra một quả banh lông nhét vào tay bé con, Draco được đồ chơi mới quả nhiên nín khóc, ngoan ngoãn ngồi trên đùi y. Nhìn nước mắt của nó bỗng dưng ráo hoảnh, Lucius chỉ thấy bất đắc dĩ vô cùng.
Voldemort đứng ngay ngoài cửa biệt viện nhìn thấy như vậy liền rất muốn bước vào, nhưng chợt lời của Abraxas khiến hắn do dự.
Abraxas lúc đuổi theo hắn chỉ nói một câu. “Lời nguyền đó, Chúa tể, ngài quên rồi sao?”
Chỉ một câu ấy thôi đủ để Voldemort khiếp đảm, tuy không biết làm sao Lucius có thể còn sống, nhưng Voldemort chỉ vừa nhớ đến thân thể lạnh như băng khi ấy của y liền phát run.
Nếu Lucius ở cùng hắn, y sẽ chết. Hơn nữa theo ký ức của Abraxas hắn đã thấy, Voldemort biết Lucius đã quên hắn rồi.
Thấy dáng vẻ hạnh phúc của Lucius ngay trước mắt, hắn không biết nếu bây giờ bước vào, liệu mình có thể khiến y luôn hạnh phúc được như vậy hay chăng.
Để Lucius ở bên cạnh đi! Ác ma ích kỷ trong lòng hắn dụ dỗ, đi vào đi, ngươi có thể một lần nữa có được sinh mệnh, không phải nửa chết nửa sống như bây giờ nữa.
Voldemort tiến lên một bước, nhưng chỉ một bước ấy, hắn liền ngừng lại. Nhưng Lucius sẽ chết!
Không đâu, ngươi xem kìa, chẳng phải y vẫn khỏe đấy ư, lời nguyền kia nhất định là giả. Ác ma trong lòng lại ra sức mê hoặc. Voldemort chưa bao giờ bối rối như vậy, chần chừ thiếu quyết đoán như thế, hắn có còn là Chúa tể Voldemort sao?
“Ai ở đằng đó?” Lucius bỗng dưng bật dậy, ôm Draco vào lòng, rút đũa phép chĩa về phía cổng. Hiển nhiên, Voldemort bại lộ hành tung.
Nghe thấy tiếng Lucius, Voldemort cảm thấy trời cao đã lựa chọn thay hắn. Hắn bước vào, ánh mặt trời chói lòa làm nụ cười của hắn trông sao mà giả dối.
“Pa…” Lucius còn chưa kịp kinh ngạc, bé con trong lòng chợt kêu lên.
Thấy Draco vươn hai tay về phía mình, Voldemort không ngờ bé con chưa gì đã bập bẹ tập nói rồi, rõ ràng mất tích chỉ mới vài ngày mà thôi.
Hai người lớn cứ thể ngẩn ra, Draco dường như bất mãn không ai để ý đến nó, lại kêu thêm mấy tiếng, “Pa…pa…” Nó đá đá đôi chân, làm Lucius chú ý.
“A, Rồng nhỏ, con biết Chúa tể sao?” Lucius vô thức bắt đầu dỗ dành nó, hoàn toàn không nhận ra mình còn chưa chào hỏi Voldemort.
Draco vẫn chỉ kêu mấy tiếng mơ hồ không rõ, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm Voldemort không chớp. Hắn bước lên ôm lấy Draco, nói với Lucius còn đang mê mang không hiểu gì. “Đây là con ta.”
Lucius kinh ngạc, đây rõ ràng là một Malfoy mà! Có điều quả thực Rồng nhỏ và Chúa tể rất thân thiết với nhau. Nhìn đứa nhỏ mình hết lòng cưng chiều mấy ngày nay rúc vào ngực Voldemort làm nũng, Lucius ghen tị chết đi được.
“Nhưng tôi chưa từng nghe nói Chúa tể ngài có con mà? Hơn nữa đứa bé này giống tôi như vậy.” Lucius cũng không biết mình bị gì, như ma xui quỷ khiến cứ thế nói ra. Y vội cúi đầu, tỏ vẻ sẵn sàng chịu mắng.
Nhưng đợi mãi không thấy động tĩnh gì, y lén ngẩng đầu lên, lại thấy Voldemort mỉm cười với mình. Nụ cười kia quá mức hư ảo, nên lúc Lucius nghe những lời sau đó y còn tưởng mình đang nằm mơ.
“Bởi vì đây là con của chúng ta.” Voldemort bình thản đáp, như thể hắn không biết những lời này làm người trước mặt kinh hãi cỡ nào.
Nhưng lúc này không chỉ có Lucius bị dọa. Abraxas trốn ở một nơi bí mật gần đó cũng hóa đá.
Merlin, đùa kiểu gì vậy?
“Chúa tể, bên đó đã tìm rất nhiều lần. Nhưng mà…” Abraxas tỏ vẻ sợ hãi, trong lòng lại có tính toán khác. Lúc này Draco đang sống vui vẻ yên lành bên Lucius trong biệt thự. Y đã làm xét nghiệm huyết thống cho Draco, sự thật đã rõ, đứa bé kia đích thực là hậu duệ nhà Malfoy.
Một khi đã vậy, y không thể đưa nó về với Voldemort. Y không biết sao Voldemort lại có một hậu duệ của Malfoy bên người, hơn nữa giống hệt Lucius lúc nhỏ. Trong khoảng thời gian Lucius mất tích rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Voldemort càng lúc càng hoài nghi, hắn nhìn thẳng vào hai mắt Abraxas, lặng lẽ sử dụng Chiết Tâm Trí Thuật. Hắn lướt nhanh qua những hình ảnh vô nghĩa, cho đến khi hắn nhìn thấy Lucius.
Trong nháy mắt đó, Voldemort tin chắc rằng trái tim hắn đột nhiên ngừng đập. Hóa ra Lucius vẫn còn sống. Hắn lúc đầu không dám tin, sau lại mừng rỡ như điên dại.
Cảm xúc dao động khiến hành vi xâm nhập tâm trí Abraxas của hắn bị phát hiện. Abraxas miễn cưỡng chống lại Chiết Tâm Trí Thuật nhưng đã quá muộn rồi.
“Chúa tể…”” Abraxas vừa định giải thích Voldemort đã cắt ngang.
“Abraxas, nói sau đi.”
Voldemort hoàn toàn không có ý trừng phạt y mà vội vã độn thổ đi mất. Địa điểm đương nhiên là nước Đức. Trái tim yêu dấu của hắn đang ở đó, không đến đó thì hắn còn đi đâu?
Abraxas thấy người trước mặt đột nhiên biến mất, cắn răng độn thổ đến Đức theo hắn. Móng tay giận dữ cắm sâu vào da thịt, y tuyệt đối không để Lucius bị mang đi lần nữa đâu.
Lúc này, Lucius còn đang ôm Draco đi dạo trong vườn. Trong khoảng thời gian này, đứa bé trở thành trọng tâm trong cuộc sống của Lucius. Y đột ngột trở thành ông bố trẻ, cả ngày ôm nó bên người. Draco chẳng hề nhớ đến Voldemort mảy may, vô cùng ngoan ngoãn.
“Chậc, Rồng nhỏ à, đừng cắn tóc của ta.” Lucius vẫn không biết thân phận Draco là gì, nhưng vẫn gọi đứa bé là Draco, tên này y vốn để dành đặt cho con mình.
Draco được Lucius ôm, nắm lấy lọn tóc mềm mượt của y trong tay, vì bản tính trẻ con không thể tránh được, tóc tai y coi như gặp họa. Nó nghe y bảo buông tay, vậy mà như nghe hiểu, Draco buông thật, lại chuyển hứng thú tấn công sang đôi tai dưới làn tóc. Bàn tay mũm mĩm nhéo nhéo tai Lucius, một tay không được thì dùng cả hai tay.
Lucius vừa bất đắc dĩ vừa lộ vẻ cưng chiều, y ngồi xuống ghế mây, để đứa nhỏ ngồi trên đùi không cho nó nghịch tai mình nữa. Draco mất đồ chơi liền thấy bất mãn, cái miệng nhỏ dẩu ra, đôi mắt to tròn màu lam bắt đầu ầng ậng nước mắt.
Lucius gần như trụ không đến một giây liền đầu hàng, dùng pháp thuật biến ra một quả banh lông nhét vào tay bé con, Draco được đồ chơi mới quả nhiên nín khóc, ngoan ngoãn ngồi trên đùi y. Nhìn nước mắt của nó bỗng dưng ráo hoảnh, Lucius chỉ thấy bất đắc dĩ vô cùng.
Voldemort đứng ngay ngoài cửa biệt viện nhìn thấy như vậy liền rất muốn bước vào, nhưng chợt lời của Abraxas khiến hắn do dự.
Abraxas lúc đuổi theo hắn chỉ nói một câu. “Lời nguyền đó, Chúa tể, ngài quên rồi sao?”
Chỉ một câu ấy thôi đủ để Voldemort khiếp đảm, tuy không biết làm sao Lucius có thể còn sống, nhưng Voldemort chỉ vừa nhớ đến thân thể lạnh như băng khi ấy của y liền phát run.
Nếu Lucius ở cùng hắn, y sẽ chết. Hơn nữa theo ký ức của Abraxas hắn đã thấy, Voldemort biết Lucius đã quên hắn rồi.
Thấy dáng vẻ hạnh phúc của Lucius ngay trước mắt, hắn không biết nếu bây giờ bước vào, liệu mình có thể khiến y luôn hạnh phúc được như vậy hay chăng.
Để Lucius ở bên cạnh đi! Ác ma ích kỷ trong lòng hắn dụ dỗ, đi vào đi, ngươi có thể một lần nữa có được sinh mệnh, không phải nửa chết nửa sống như bây giờ nữa.
Voldemort tiến lên một bước, nhưng chỉ một bước ấy, hắn liền ngừng lại. Nhưng Lucius sẽ chết!
Không đâu, ngươi xem kìa, chẳng phải y vẫn khỏe đấy ư, lời nguyền kia nhất định là giả. Ác ma trong lòng lại ra sức mê hoặc. Voldemort chưa bao giờ bối rối như vậy, chần chừ thiếu quyết đoán như thế, hắn có còn là Chúa tể Voldemort sao?
“Ai ở đằng đó?” Lucius bỗng dưng bật dậy, ôm Draco vào lòng, rút đũa phép chĩa về phía cổng. Hiển nhiên, Voldemort bại lộ hành tung.
Nghe thấy tiếng Lucius, Voldemort cảm thấy trời cao đã lựa chọn thay hắn. Hắn bước vào, ánh mặt trời chói lòa làm nụ cười của hắn trông sao mà giả dối.
“Pa…” Lucius còn chưa kịp kinh ngạc, bé con trong lòng chợt kêu lên.
Thấy Draco vươn hai tay về phía mình, Voldemort không ngờ bé con chưa gì đã bập bẹ tập nói rồi, rõ ràng mất tích chỉ mới vài ngày mà thôi.
Hai người lớn cứ thể ngẩn ra, Draco dường như bất mãn không ai để ý đến nó, lại kêu thêm mấy tiếng, “Pa…pa…” Nó đá đá đôi chân, làm Lucius chú ý.
“A, Rồng nhỏ, con biết Chúa tể sao?” Lucius vô thức bắt đầu dỗ dành nó, hoàn toàn không nhận ra mình còn chưa chào hỏi Voldemort.
Draco vẫn chỉ kêu mấy tiếng mơ hồ không rõ, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm Voldemort không chớp. Hắn bước lên ôm lấy Draco, nói với Lucius còn đang mê mang không hiểu gì. “Đây là con ta.”
Lucius kinh ngạc, đây rõ ràng là một Malfoy mà! Có điều quả thực Rồng nhỏ và Chúa tể rất thân thiết với nhau. Nhìn đứa nhỏ mình hết lòng cưng chiều mấy ngày nay rúc vào ngực Voldemort làm nũng, Lucius ghen tị chết đi được.
“Nhưng tôi chưa từng nghe nói Chúa tể ngài có con mà? Hơn nữa đứa bé này giống tôi như vậy.” Lucius cũng không biết mình bị gì, như ma xui quỷ khiến cứ thế nói ra. Y vội cúi đầu, tỏ vẻ sẵn sàng chịu mắng.
Nhưng đợi mãi không thấy động tĩnh gì, y lén ngẩng đầu lên, lại thấy Voldemort mỉm cười với mình. Nụ cười kia quá mức hư ảo, nên lúc Lucius nghe những lời sau đó y còn tưởng mình đang nằm mơ.
“Bởi vì đây là con của chúng ta.” Voldemort bình thản đáp, như thể hắn không biết những lời này làm người trước mặt kinh hãi cỡ nào.
Nhưng lúc này không chỉ có Lucius bị dọa. Abraxas trốn ở một nơi bí mật gần đó cũng hóa đá.
Merlin, đùa kiểu gì vậy?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương