Trong Làng Ngoài Thôn
Chương 32
Nghe nói nhà ta lại xây nhà, những nam nhân khoẻ mạnh trong thôn Đào Thủy đều đến giúp đỡ.
“Trần nhị ca khách sáo làm gì, trong thôn này có ai mà chưa từng uống thuốc nhà ông đâu?”
“Đúng vậy, Thu Muội còn cứu mạng con trai thứ hai nhà ta nữa kìa.”
“Thôi đừng nói nhiều nữa, mau bắt tay vào làm việc đi, xây nhà cho xong sớm, để Xuân Muội còn lấy chồng! Nói trước nhé, đến lúc đó phải cho chúng ta uống rượu thả ga đấy!”
Cha ta xúc động đến nỗi mặt đỏ bừng, liên tục lẩm bẩm: “Uống, uống, đến uống hết, rượu thì nhiều, thịt cũng nhiều, sẽ không thiếu đâu.”
Hưng quốc công cũng xắn tay áo lên định giúp việc: “Ta cũng có thể giúp một tay, dù sao cũng từng đốn củi hai năm ở Tháp Sơn rồi.”
Mã nãi nãi kéo ông ấy lại: “Già rồi thì đừng có mà làm trò cười nữa, ông chỉ cần bỏ tiền ra là được.”
“Hahaha, tiền bạc thì dễ thôi, dễ thôi.”
Bên này thì có tiền, có người, ngôi nhà mới được xây rất nhanh, bên kia, chuyện cưới xin của ta và Vương Hành, biểu ca và Thủy Tú cũng gần như đã chuẩn bị xong xuôi.
Chỉ còn đợi đến ngày lành tháng tốt.
Trước ngày cưới, ta bỗng nhiên cảm thấy bất an, lo lắng.
“Rốt cuộc chàng thích ta ở điểm nào?” Ngồi ngẩn ngơ trên bờ ruộng, để gió cuốn tung mái tóc, ta hồn bay phách lạc hỏi.
Vương Hành ôn nhu vén tóc ta ra sau tai: “Nhìn thấy nàng, ta liền cảm thấy yên tâm, bởi vì ta biết, lúc hoạn nạn, nàng sẽ không bỏ rơi ta, lúc giàu sang, nàng cũng sẽ ở bên cạnh ta. Ta đã nghĩ rồi, sau khi cưới nàng, ta sẽ cùng nàng sống ở thôn Đào Thủy, ngày ngày cày cấy, làm ruộng, bán bánh tráng, cứ thế mà sống đến đầu bạc răng long, cũng rất tốt.”
Ta sững sờ: “Vậy chàng không màng đến tương lai xán lạn của mình sao?”
Hắn véo mũi ta, ánh mắt cưng chiều: “Cô ngốc này, “gần vua như gần hổ”, bị lục soát, bị ruồng bỏ, động đất, dịch bệnh, trải qua bao nhiêu kiếp nạn, trong mắt ta, vinh hoa, phú quý đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa, những thứ tầm thường kia, sao có thể so sánh được với sự ôn nhu của người đầu ấp tay gối chứ.”
Hắn tình cảm, thổ lộ tâm tình, ta không nhịn được mà chìm đắm trong đó, muốn mãi mãi không tỉnh lại.
Ngày đêm mong ngóng, ngày hai mươi tám tháng sáu, cuối cùng cũng đến.
Hôm đó, gia đình phủ quốc công, ông ngoại của Vương Hành, đồng liêu, bạn bè cũ, người dân thôn Đào Thủy, người của Thư viện Trúc Lâm, lão lang trung, Lưu đại ca… đều đến dự.
Dưới gốc cây đa lớn, bày ra sáu mươi bàn tiệc, rượu và thịt được bưng lên liên tục, tiếng người ồn ào, náo nhiệt.
Tân hoàng đế và hoàng hậu cũng muốn đến chung vui, nhưng mà quy tắc trong cung quá nhiều, nên cuối cùng không thể đến được.
Nhưng họ nói, sẽ cử người đến tặng một món quà bất ngờ.
Cả nhà ta đều rất tò mò, không biết là món quà gì?!
Trong số những người đến dự tiệc, có một ông lão béo lùn, đen nhẻm, ông lão vừa ăn uống, vừa vỗ vai Lý Chính, trò chuyện rôm rả.
“Lão ca, ông làm Lý Chính được bao nhiêu năm rồi?”
Lý Chính bẻ ngón tay tính toán, vẻ mặt tự hào: “Đúng hai mươi năm rồi!”
“Ồ, vậy ông thấy hai mươi năm nay như thế nào?”
“Thái bình thịnh thế, quốc thái dân an, tốt lắm.”
Ông lão béo mừng rỡ, nâng chén rượu lên, uống cạn: “Nói như vậy, thì triều đại của Thái thượng hoàng cũng tạm được?”
Lý Chính uống nhiều rượu, đã say khướt: “Tạm được cái gì, rất tốt là đằng khác, chỉ là hay đổi niên hiệu, hơi rảnh rỗi sinh nông nổi thôi.”
“Hahaha —— Đúng thế, không biết ông ấy rảnh rỗi làm gì ——”
Hưng quốc công ngồi bên cạnh, càng nghe thì càng căng thẳng, bàn tay cầm đũa run nhẹ, nhìn những vị khách quý trong triều đang ngồi đây, ai cũng cúi gằm mặt ăn uống, giả vờ như không nghe thấy, nhưng có thể nhận ra, họ đều rất sợ hãi.
Ở thôn Đào Thủy không có quy tắc cô dâu không được ngồi vào bàn tiệc, sau khi mở khăn che mặt, uống rượu giao bôi xong, ta tò mò hỏi Vương Hành: “Ông lão này là họ hàng nhà chàng sao?”
Vương Hành ngạc nhiên lắc đầu: “Ta còn tưởng là họ hàng nhà nàng. Vừa nãy ta nghe ông ấy nói, thôn Đào Thủy non nước hữu tình, bỗng nhiên muốn ở lại đây, không đi nữa.”
Ta cười: “Thôn Đào Thủy là nơi dưỡng lão tốt nhất, nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, ta thấy ông lão này tuy mặc áo vải thô, nhưng lại toát lên khí chất đế vương, không lẽ món quà bất ngờ mà hoàng cung gửi đến, chính là ông ấy?”
Sắc mặt Vương Hành lập tức thay đổi: “Nàng… nàng đang nói đến… Sao… sao chúng ta có thể chịu nổi.”
“Haiz, nếu ông ấy không nói, thì chúng ta cứ giả vờ không biết là được. Hơn nữa, chúng ta không trộm cắp, cướp bóc, sống đúng với lương tâm, thì sợ gì chứ.”
“Nương tử nói rất đúng, sau này ta sẽ nghe lời nàng.”
Ta: “… Nhập vai nhanh thế.”. ngôn tình hài
Trong số những vị khách đến dự tiệc, học sinh của Thư viện Trúc Lâm là ồn ào nhất, dù sao cũng là những chàng trai trẻ nhiệt huyết, sau khi uống vài chén rượu nồng, liền không kìm được mà hăng hái bất thường.
Trong đó có một chàng trai, nghe nói là “trạng nguyên” của Thư viện Trúc Lâm, bị mọi người chuốc rượu.
“Chẳng phải huynh đã từng viết một bài thơ cho tiệm bánh tráng, còn đặt cho cô dâu biệt danh là “Tiểu Tây Thi bán bánh tráng” sao, hôm nay sao lại chỉ lo uống rượu vậy?”
Chàng trai kia hơi say, liếc nhìn mọi người: “Hay là để ta ứng khẩu thành thơ nhé?”
Mọi người đồng thanh nói: “Làm một bài đi, làm một bài đi!”
“Được!” Chàng trai cầm bình rượu, loạng choạng đứng dậy, vung tay áo, bảy bước thành thơ.
“Thương người nghèo khổ, cứu người khát nước, vô tình gieo nhân thiện, kết trái ngọt ngào,
Phúc đức không phải trời ban, cùng nhau nâng chén chúc mừng hỷ sự.”
Ta và Vương Hành đồng thời phun ngụm rượu ngon vừa uống vào: “…”
Bài thơ hay!
Quả thực là một bài thơ dễ hiểu, khuyên người làm việc thiện, khiến người ta không nhịn được mà vỗ tay khen hay!
______Hết______
“Trần nhị ca khách sáo làm gì, trong thôn này có ai mà chưa từng uống thuốc nhà ông đâu?”
“Đúng vậy, Thu Muội còn cứu mạng con trai thứ hai nhà ta nữa kìa.”
“Thôi đừng nói nhiều nữa, mau bắt tay vào làm việc đi, xây nhà cho xong sớm, để Xuân Muội còn lấy chồng! Nói trước nhé, đến lúc đó phải cho chúng ta uống rượu thả ga đấy!”
Cha ta xúc động đến nỗi mặt đỏ bừng, liên tục lẩm bẩm: “Uống, uống, đến uống hết, rượu thì nhiều, thịt cũng nhiều, sẽ không thiếu đâu.”
Hưng quốc công cũng xắn tay áo lên định giúp việc: “Ta cũng có thể giúp một tay, dù sao cũng từng đốn củi hai năm ở Tháp Sơn rồi.”
Mã nãi nãi kéo ông ấy lại: “Già rồi thì đừng có mà làm trò cười nữa, ông chỉ cần bỏ tiền ra là được.”
“Hahaha, tiền bạc thì dễ thôi, dễ thôi.”
Bên này thì có tiền, có người, ngôi nhà mới được xây rất nhanh, bên kia, chuyện cưới xin của ta và Vương Hành, biểu ca và Thủy Tú cũng gần như đã chuẩn bị xong xuôi.
Chỉ còn đợi đến ngày lành tháng tốt.
Trước ngày cưới, ta bỗng nhiên cảm thấy bất an, lo lắng.
“Rốt cuộc chàng thích ta ở điểm nào?” Ngồi ngẩn ngơ trên bờ ruộng, để gió cuốn tung mái tóc, ta hồn bay phách lạc hỏi.
Vương Hành ôn nhu vén tóc ta ra sau tai: “Nhìn thấy nàng, ta liền cảm thấy yên tâm, bởi vì ta biết, lúc hoạn nạn, nàng sẽ không bỏ rơi ta, lúc giàu sang, nàng cũng sẽ ở bên cạnh ta. Ta đã nghĩ rồi, sau khi cưới nàng, ta sẽ cùng nàng sống ở thôn Đào Thủy, ngày ngày cày cấy, làm ruộng, bán bánh tráng, cứ thế mà sống đến đầu bạc răng long, cũng rất tốt.”
Ta sững sờ: “Vậy chàng không màng đến tương lai xán lạn của mình sao?”
Hắn véo mũi ta, ánh mắt cưng chiều: “Cô ngốc này, “gần vua như gần hổ”, bị lục soát, bị ruồng bỏ, động đất, dịch bệnh, trải qua bao nhiêu kiếp nạn, trong mắt ta, vinh hoa, phú quý đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa, những thứ tầm thường kia, sao có thể so sánh được với sự ôn nhu của người đầu ấp tay gối chứ.”
Hắn tình cảm, thổ lộ tâm tình, ta không nhịn được mà chìm đắm trong đó, muốn mãi mãi không tỉnh lại.
Ngày đêm mong ngóng, ngày hai mươi tám tháng sáu, cuối cùng cũng đến.
Hôm đó, gia đình phủ quốc công, ông ngoại của Vương Hành, đồng liêu, bạn bè cũ, người dân thôn Đào Thủy, người của Thư viện Trúc Lâm, lão lang trung, Lưu đại ca… đều đến dự.
Dưới gốc cây đa lớn, bày ra sáu mươi bàn tiệc, rượu và thịt được bưng lên liên tục, tiếng người ồn ào, náo nhiệt.
Tân hoàng đế và hoàng hậu cũng muốn đến chung vui, nhưng mà quy tắc trong cung quá nhiều, nên cuối cùng không thể đến được.
Nhưng họ nói, sẽ cử người đến tặng một món quà bất ngờ.
Cả nhà ta đều rất tò mò, không biết là món quà gì?!
Trong số những người đến dự tiệc, có một ông lão béo lùn, đen nhẻm, ông lão vừa ăn uống, vừa vỗ vai Lý Chính, trò chuyện rôm rả.
“Lão ca, ông làm Lý Chính được bao nhiêu năm rồi?”
Lý Chính bẻ ngón tay tính toán, vẻ mặt tự hào: “Đúng hai mươi năm rồi!”
“Ồ, vậy ông thấy hai mươi năm nay như thế nào?”
“Thái bình thịnh thế, quốc thái dân an, tốt lắm.”
Ông lão béo mừng rỡ, nâng chén rượu lên, uống cạn: “Nói như vậy, thì triều đại của Thái thượng hoàng cũng tạm được?”
Lý Chính uống nhiều rượu, đã say khướt: “Tạm được cái gì, rất tốt là đằng khác, chỉ là hay đổi niên hiệu, hơi rảnh rỗi sinh nông nổi thôi.”
“Hahaha —— Đúng thế, không biết ông ấy rảnh rỗi làm gì ——”
Hưng quốc công ngồi bên cạnh, càng nghe thì càng căng thẳng, bàn tay cầm đũa run nhẹ, nhìn những vị khách quý trong triều đang ngồi đây, ai cũng cúi gằm mặt ăn uống, giả vờ như không nghe thấy, nhưng có thể nhận ra, họ đều rất sợ hãi.
Ở thôn Đào Thủy không có quy tắc cô dâu không được ngồi vào bàn tiệc, sau khi mở khăn che mặt, uống rượu giao bôi xong, ta tò mò hỏi Vương Hành: “Ông lão này là họ hàng nhà chàng sao?”
Vương Hành ngạc nhiên lắc đầu: “Ta còn tưởng là họ hàng nhà nàng. Vừa nãy ta nghe ông ấy nói, thôn Đào Thủy non nước hữu tình, bỗng nhiên muốn ở lại đây, không đi nữa.”
Ta cười: “Thôn Đào Thủy là nơi dưỡng lão tốt nhất, nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, ta thấy ông lão này tuy mặc áo vải thô, nhưng lại toát lên khí chất đế vương, không lẽ món quà bất ngờ mà hoàng cung gửi đến, chính là ông ấy?”
Sắc mặt Vương Hành lập tức thay đổi: “Nàng… nàng đang nói đến… Sao… sao chúng ta có thể chịu nổi.”
“Haiz, nếu ông ấy không nói, thì chúng ta cứ giả vờ không biết là được. Hơn nữa, chúng ta không trộm cắp, cướp bóc, sống đúng với lương tâm, thì sợ gì chứ.”
“Nương tử nói rất đúng, sau này ta sẽ nghe lời nàng.”
Ta: “… Nhập vai nhanh thế.”. ngôn tình hài
Trong số những vị khách đến dự tiệc, học sinh của Thư viện Trúc Lâm là ồn ào nhất, dù sao cũng là những chàng trai trẻ nhiệt huyết, sau khi uống vài chén rượu nồng, liền không kìm được mà hăng hái bất thường.
Trong đó có một chàng trai, nghe nói là “trạng nguyên” của Thư viện Trúc Lâm, bị mọi người chuốc rượu.
“Chẳng phải huynh đã từng viết một bài thơ cho tiệm bánh tráng, còn đặt cho cô dâu biệt danh là “Tiểu Tây Thi bán bánh tráng” sao, hôm nay sao lại chỉ lo uống rượu vậy?”
Chàng trai kia hơi say, liếc nhìn mọi người: “Hay là để ta ứng khẩu thành thơ nhé?”
Mọi người đồng thanh nói: “Làm một bài đi, làm một bài đi!”
“Được!” Chàng trai cầm bình rượu, loạng choạng đứng dậy, vung tay áo, bảy bước thành thơ.
“Thương người nghèo khổ, cứu người khát nước, vô tình gieo nhân thiện, kết trái ngọt ngào,
Phúc đức không phải trời ban, cùng nhau nâng chén chúc mừng hỷ sự.”
Ta và Vương Hành đồng thời phun ngụm rượu ngon vừa uống vào: “…”
Bài thơ hay!
Quả thực là một bài thơ dễ hiểu, khuyên người làm việc thiện, khiến người ta không nhịn được mà vỗ tay khen hay!
______Hết______
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương