Trong Mắt Tôi Toàn Là Cậu
Chương 1
1.
“ Đinh Vãn.”
Bởi vì đang ngây người, đột nhiên tôi lại bị tiếng gọi bằng cái tên này quay trở lại.
“ Ừm, có chuyện gì vậy?” Tôi trả lời.
“ Tôi thấy cậu cứ ngây người mãi, cũng không ăn gì, là do đồ ăn không hợp khẩu vị sao?” Nhóm trưởng Lâm Quân Trạch ngồi đối diện nói.
Tôi cười cười “ Không phải, chỉ là chưa thấy quá đói.”
“ Tôi đi nhà vệ sinh một lát.”
Cậu ta đứng dậy nói “Cần tôi đưa cậu đi không?”
Tôi vội xua tay “ Không cần đâu, tôi biết đường mà.”
Cậu ta lại ngồi xuống, ánh mắt có chút mờ mịt “ Vậy được rồi.”
Thời tiết giờ đang là đầu xuân, buổi chiều còn hơi se lạnh nên tôi phải che kín quần áo của mình.
Bởi vì chúng tôi đang tổ chức tiệc nướng trong công viên, mà công viên này lại gần làng đại học, nên gần đây cũng có không ít sinh viên đại học qua lại.
Tôi nhìn thấy bạn học cấp ba của mình, Lâm Tri Dữ.
Tôi liếc nhìn cậu ấy, so với thời cấp ba thì cậu ấy cao hơn một chút, nước da cũng sẫm màu hơn chút.
Lâm Tri Dữ có khuôn mặt nghiêm nghị, đường nét khuôn mặt ba chiều tinh tế, vẫn rất bắt mắt trong đám đông khi mặc chiếc áo len đen đơn giản và quần âu.
Mắt cậu ấy nhìn thẳng về phía trước, trong ánh mắt không hề có chút cảm xúc nào.
Tôi rời tầm mắt mình, đang ngang qua phía bọn họ.
Đúng lúc này, Lâm Tri Dữ quay đầu lại nhìn bóng lưng của Hạ Đinh Vãn. Có người bạn bên cạnh trêu chọc: “ Người ta đi rồi mà vẫn nhìn à.”
Cậu phớt lờ bọn họ, từ mình bước đi.
“ Hình như đã gầy đi rồi.” Cậu lẩm bẩm, nhớ lại dáng vẻ ban nãy của cô, làn da trắng ngần, mái tóc xoã tuỳ ý, chiếc áo sơ mi màu xanh đậm lại càng khiến làn da cô trắng hơn.
…..
Khi rẽ vào một góc cua, tôi vô tình bị ai đó tông vào, mất thăng bằng, lưng tôi bị đập vào tường.
Sau khi đứng thẳng dậy, tôi nghe thấy tiếng quần áo bị kéo từ phía sau. Tim tôi như thắt lại, quay đầu nhìn thì thấy áo mình đã bị rách một lỗ. Nhìn bức tường gồ ghề, tôi cảm thấy rất bất lực.
Không còn cách nào khác, tôi phải đi vào nhà vệ sinh trước, tôi cẩn thận xem xét quần áo của mình, vết rách trên quần áo không hề cường điệu nhưng vẫn hiện rõ ràng.
“Thật là xui xẻo.” Tôi đau khổ nói.
Bởi vì đây là sự kiện chào mừng của câu lạc bộ trà đạo nên đây là lần đầu tiên tôi gặp họ, tôi và bọn họ đều không hề quen thân.
Sau một hồi loay hoay, cuối cùng tôi vẫn xấu hổ nhờ bọn họ mang quần áo tới.
Việc tham gia câu lạc bộ này hoàn toàn là ngẫu nhiên.
……
Mới nhập học năm nhất, trên đường về sau khi kết thúc buổi tối tự học, các câu lạc bộ đang tuyển sinh, vì thế nên đường về kí túc xá đều chật kín người.
Tôi muốn đi qua đám đông nhưng bị kéo lại điền vào rất nhiều biểu mẫu đăng kí.
Khi nhìn thấy câu lạc bộ trà đạo, tôi không khỏi lẩm bẩm: “ Câu lạc bộ này phong cách thật đấy.”
“ Đúng vậy đó, có hứng thú ghé qua xem không?” Một giọng nói đột nhiên vang lên từ bên tai trái tôi.
Tôi thật sự đã bị doạ một phen, bởi vì có quá nhiều người nên tôi tự nhiên lờ đi những người đứng bên cạnh mình.
Tôi nghe âm thanh liền nhìn thấy cậu ta, làn da trắng ngần, khuôn mặt mềm mại nhưng không chê vào đâu được, mặc áo sơ mi trắng đơn giản và đeo kính, khí chất tao nhã của cậu ta đập ngay vào mặt tôi.
Cậu ta cong mày và đưa cho tôi một mẫu đơn đăng ký.
Tôi sững sờ một lúc và nói, “Ồ, được”
Tôi vội vàng điền thông tin, khi định đưa cho cậu ta thì phát hiện gian hàng của họ đã có rất nhiều người tới vây quanh, hầu hết là các cô gái.
Khuôn mặt đó của cậu ta thực sự là tấm bảng hiệu tốt nhất.
Tôi đang định rời đi, “ Bạn học à, đưa cho tôi phiếu đăng kí nhé.”
Tôi quay lại, bắt gặp ánh mắt cậu ta, tôi đang phân vân không biết cậu ta có phải gọi mình không thì cậu ta đưa tay về phía tôi.
Tôi từ trong đám đông đưa ra tờ phiếu đăng kí của mình, cũng cảm nhận được đủ mọi ánh nhìn từ các cô gái xung quanh.
Vì có rất nhiều người đăng ký nên vẫn phải sàng lọc.
Thế rồi tôi được chọn một cách tình cờ.
Bạn cùng phòng cũng ngạc nhiên và bắt đầu trò chuyện: "Nghe nói chủ tịch câu lạc bộ này rất đẹp trai."
“ Hình như hôm tuyển sinh anh ấy cũng có mặt đó.”
Tôi nhớ lại chàng trai ngày hôm đó yêu cầu tôi điền vào mẫu đơn, nghĩ rằng cậu ta chính là chủ tịch clb rồi, nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy cậu ta trông quen quen, như thể tôi đã từng gặp cậu ta ở đâu đó rồi vậy.
“ Đinh Vãn.”
Bởi vì đang ngây người, đột nhiên tôi lại bị tiếng gọi bằng cái tên này quay trở lại.
“ Ừm, có chuyện gì vậy?” Tôi trả lời.
“ Tôi thấy cậu cứ ngây người mãi, cũng không ăn gì, là do đồ ăn không hợp khẩu vị sao?” Nhóm trưởng Lâm Quân Trạch ngồi đối diện nói.
Tôi cười cười “ Không phải, chỉ là chưa thấy quá đói.”
“ Tôi đi nhà vệ sinh một lát.”
Cậu ta đứng dậy nói “Cần tôi đưa cậu đi không?”
Tôi vội xua tay “ Không cần đâu, tôi biết đường mà.”
Cậu ta lại ngồi xuống, ánh mắt có chút mờ mịt “ Vậy được rồi.”
Thời tiết giờ đang là đầu xuân, buổi chiều còn hơi se lạnh nên tôi phải che kín quần áo của mình.
Bởi vì chúng tôi đang tổ chức tiệc nướng trong công viên, mà công viên này lại gần làng đại học, nên gần đây cũng có không ít sinh viên đại học qua lại.
Tôi nhìn thấy bạn học cấp ba của mình, Lâm Tri Dữ.
Tôi liếc nhìn cậu ấy, so với thời cấp ba thì cậu ấy cao hơn một chút, nước da cũng sẫm màu hơn chút.
Lâm Tri Dữ có khuôn mặt nghiêm nghị, đường nét khuôn mặt ba chiều tinh tế, vẫn rất bắt mắt trong đám đông khi mặc chiếc áo len đen đơn giản và quần âu.
Mắt cậu ấy nhìn thẳng về phía trước, trong ánh mắt không hề có chút cảm xúc nào.
Tôi rời tầm mắt mình, đang ngang qua phía bọn họ.
Đúng lúc này, Lâm Tri Dữ quay đầu lại nhìn bóng lưng của Hạ Đinh Vãn. Có người bạn bên cạnh trêu chọc: “ Người ta đi rồi mà vẫn nhìn à.”
Cậu phớt lờ bọn họ, từ mình bước đi.
“ Hình như đã gầy đi rồi.” Cậu lẩm bẩm, nhớ lại dáng vẻ ban nãy của cô, làn da trắng ngần, mái tóc xoã tuỳ ý, chiếc áo sơ mi màu xanh đậm lại càng khiến làn da cô trắng hơn.
…..
Khi rẽ vào một góc cua, tôi vô tình bị ai đó tông vào, mất thăng bằng, lưng tôi bị đập vào tường.
Sau khi đứng thẳng dậy, tôi nghe thấy tiếng quần áo bị kéo từ phía sau. Tim tôi như thắt lại, quay đầu nhìn thì thấy áo mình đã bị rách một lỗ. Nhìn bức tường gồ ghề, tôi cảm thấy rất bất lực.
Không còn cách nào khác, tôi phải đi vào nhà vệ sinh trước, tôi cẩn thận xem xét quần áo của mình, vết rách trên quần áo không hề cường điệu nhưng vẫn hiện rõ ràng.
“Thật là xui xẻo.” Tôi đau khổ nói.
Bởi vì đây là sự kiện chào mừng của câu lạc bộ trà đạo nên đây là lần đầu tiên tôi gặp họ, tôi và bọn họ đều không hề quen thân.
Sau một hồi loay hoay, cuối cùng tôi vẫn xấu hổ nhờ bọn họ mang quần áo tới.
Việc tham gia câu lạc bộ này hoàn toàn là ngẫu nhiên.
……
Mới nhập học năm nhất, trên đường về sau khi kết thúc buổi tối tự học, các câu lạc bộ đang tuyển sinh, vì thế nên đường về kí túc xá đều chật kín người.
Tôi muốn đi qua đám đông nhưng bị kéo lại điền vào rất nhiều biểu mẫu đăng kí.
Khi nhìn thấy câu lạc bộ trà đạo, tôi không khỏi lẩm bẩm: “ Câu lạc bộ này phong cách thật đấy.”
“ Đúng vậy đó, có hứng thú ghé qua xem không?” Một giọng nói đột nhiên vang lên từ bên tai trái tôi.
Tôi thật sự đã bị doạ một phen, bởi vì có quá nhiều người nên tôi tự nhiên lờ đi những người đứng bên cạnh mình.
Tôi nghe âm thanh liền nhìn thấy cậu ta, làn da trắng ngần, khuôn mặt mềm mại nhưng không chê vào đâu được, mặc áo sơ mi trắng đơn giản và đeo kính, khí chất tao nhã của cậu ta đập ngay vào mặt tôi.
Cậu ta cong mày và đưa cho tôi một mẫu đơn đăng ký.
Tôi sững sờ một lúc và nói, “Ồ, được”
Tôi vội vàng điền thông tin, khi định đưa cho cậu ta thì phát hiện gian hàng của họ đã có rất nhiều người tới vây quanh, hầu hết là các cô gái.
Khuôn mặt đó của cậu ta thực sự là tấm bảng hiệu tốt nhất.
Tôi đang định rời đi, “ Bạn học à, đưa cho tôi phiếu đăng kí nhé.”
Tôi quay lại, bắt gặp ánh mắt cậu ta, tôi đang phân vân không biết cậu ta có phải gọi mình không thì cậu ta đưa tay về phía tôi.
Tôi từ trong đám đông đưa ra tờ phiếu đăng kí của mình, cũng cảm nhận được đủ mọi ánh nhìn từ các cô gái xung quanh.
Vì có rất nhiều người đăng ký nên vẫn phải sàng lọc.
Thế rồi tôi được chọn một cách tình cờ.
Bạn cùng phòng cũng ngạc nhiên và bắt đầu trò chuyện: "Nghe nói chủ tịch câu lạc bộ này rất đẹp trai."
“ Hình như hôm tuyển sinh anh ấy cũng có mặt đó.”
Tôi nhớ lại chàng trai ngày hôm đó yêu cầu tôi điền vào mẫu đơn, nghĩ rằng cậu ta chính là chủ tịch clb rồi, nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy cậu ta trông quen quen, như thể tôi đã từng gặp cậu ta ở đâu đó rồi vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương