Trong Mắt Tôi Toàn Là Cậu
Chương 15
15.
Đại học năm 3.
Lâm Tri Dữ thuê một căn hộ ở ngoài trường nên cuối tuần thỉnh thoảng tôi mới đến chỗ anh vẽ tranh.
"Anh đừng di chuyển, cứ giữ nguyên vị trí này" Tôi ra hiệu.
Anh bất lực nói "Được được"
Lâm Tri Dữ mặc trên người chiếc áo sơ mi đen ngồi dựa vào ghế sofa, quai hàm sắc sảo và khuôn mặt hoàn hảo của anh khiến tôi choáng váng trong giây lát.
Tôi bước tới cởi hai cúc đầu tiên trên cổ áo anh, để lộ xương quai xanh hoàn hảo của anh.
Tôi thưởng thức nó trong chốc lát, nói: “Ừm, chính là như thế này.”
Trong mắt anh hiện lên ý cười: “Em thích kiểu như thế này à?”
Tôi nghĩ nghĩ rồi nói: “Thi thoảng nhìn anh như thế này, thật sự rất hấp dẫn đó.”
Tôi vẽ rất nghiêm túc, đại khái đã phác thảo được sơ bộ, thời gian cũng trôi qua phân nửa.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, đặt cọ xuống: “Tàm tạm rồi, ngày mai em sẽ tiếp tục vẽ.”
Anh vươn vai, cong môi nói: “Anh ngồi ở đây lâu như vậy, em nên khen thưởng anh cho tốt chứ nhỉ?”
Tôi quay lại, thu dọn cọ vẽ của mình, nhàn nhạt nói: "Anh đang cống hiến hết mình cho nghệ thuật, vô cùng vinh quang đó."
Anh đột nhiên ôm tôi từ phía sau và thì thầm vào tai tôi: "Vậy... giờ đến lượt em cống hiến hết mình cho anh."
Anh nhẹ nhàng nâng eo tôi, bế tôi lên ngồi trên ghế sofa, ngẩng đầu hôn lên môi tôi.
Tôi quỳ xuống ngồi lên trên người anh, một tay anh nhẹ nhàng ôm lấy eo tôi, tay kia luồn vào vạt áo tôi, từ từ kéo lên trên lưng tôi.
Tôi cũng cảm nhận rõ ràng phản ứng của anh ấy.
Ý thức của tôi bắt đầu mơ hồ, tôi không biết mình được ôm vào phòng ngủ bằng cách nào.
Chẳng mấy chốc trên người tôi đã không còn một mảnh vải nào, bị Lâm Tri Dữ cúi xuống đè lên người.
Đôi môi đỏ mọng mềm mại của Hạ Đinh Vãn nhẹ nhàng vuốt ve làn da của anh, cọ xát qua vai anh, cảm giác tê dại và mềm mại khiến toàn thân Lâm Tri Dữ như bị lửa đốt, lập tức nóng bừng.
Nghe tiếng thở hổn hển bên tai, trên người cả hai xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, trong phòng không kiềm chế được sự mơ hồ tràn ngập.
Đại học năm 3.
Lâm Tri Dữ thuê một căn hộ ở ngoài trường nên cuối tuần thỉnh thoảng tôi mới đến chỗ anh vẽ tranh.
"Anh đừng di chuyển, cứ giữ nguyên vị trí này" Tôi ra hiệu.
Anh bất lực nói "Được được"
Lâm Tri Dữ mặc trên người chiếc áo sơ mi đen ngồi dựa vào ghế sofa, quai hàm sắc sảo và khuôn mặt hoàn hảo của anh khiến tôi choáng váng trong giây lát.
Tôi bước tới cởi hai cúc đầu tiên trên cổ áo anh, để lộ xương quai xanh hoàn hảo của anh.
Tôi thưởng thức nó trong chốc lát, nói: “Ừm, chính là như thế này.”
Trong mắt anh hiện lên ý cười: “Em thích kiểu như thế này à?”
Tôi nghĩ nghĩ rồi nói: “Thi thoảng nhìn anh như thế này, thật sự rất hấp dẫn đó.”
Tôi vẽ rất nghiêm túc, đại khái đã phác thảo được sơ bộ, thời gian cũng trôi qua phân nửa.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, đặt cọ xuống: “Tàm tạm rồi, ngày mai em sẽ tiếp tục vẽ.”
Anh vươn vai, cong môi nói: “Anh ngồi ở đây lâu như vậy, em nên khen thưởng anh cho tốt chứ nhỉ?”
Tôi quay lại, thu dọn cọ vẽ của mình, nhàn nhạt nói: "Anh đang cống hiến hết mình cho nghệ thuật, vô cùng vinh quang đó."
Anh đột nhiên ôm tôi từ phía sau và thì thầm vào tai tôi: "Vậy... giờ đến lượt em cống hiến hết mình cho anh."
Anh nhẹ nhàng nâng eo tôi, bế tôi lên ngồi trên ghế sofa, ngẩng đầu hôn lên môi tôi.
Tôi quỳ xuống ngồi lên trên người anh, một tay anh nhẹ nhàng ôm lấy eo tôi, tay kia luồn vào vạt áo tôi, từ từ kéo lên trên lưng tôi.
Tôi cũng cảm nhận rõ ràng phản ứng của anh ấy.
Ý thức của tôi bắt đầu mơ hồ, tôi không biết mình được ôm vào phòng ngủ bằng cách nào.
Chẳng mấy chốc trên người tôi đã không còn một mảnh vải nào, bị Lâm Tri Dữ cúi xuống đè lên người.
Đôi môi đỏ mọng mềm mại của Hạ Đinh Vãn nhẹ nhàng vuốt ve làn da của anh, cọ xát qua vai anh, cảm giác tê dại và mềm mại khiến toàn thân Lâm Tri Dữ như bị lửa đốt, lập tức nóng bừng.
Nghe tiếng thở hổn hển bên tai, trên người cả hai xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, trong phòng không kiềm chế được sự mơ hồ tràn ngập.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương