Trong Mắt Tôi Toàn Là Cậu
Chương 5
5.
Mấy tuần vừa rồi tôi rất bận rộn ở studio.
Vì đã tham gia một cuộc thi vẽ tranh sơn dầu nên tôi liên tục phải chỉnh sửa và vẽ lại trong studio mỗi ngày.
Sau đó cuối tuần lại bận rộn vẽ tranh cho câu lạc bộ.
Cuối cùng mọi chuyện cũng kết thúc và tôi nghĩ mình có thể có một ngày cuối tuần.
Kết quả là “Đinh Vãn, ngày mai thứ bảy giữa trường chúng ta và trường bên cạnh có một trận đấu bóng rổ, tất cả các thành viên trong lớp đều phải tham dự."
Tôi gần như quên mất là có cuộc thi này, không ngờ rằng lại đối đầu với trường của Lâm Tri Dữ.
Tôi hít một hơi thật sâu, hỏi đầy hy vọng, “Nhất định phải là buổi chiều hả?”
Bạn cùng phòng nhìn qua ghi chú nói: “Hình như thật sự là buổi chiều đó, 2 giờ bắt đầu.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm rồi ngã người xuống giường: “Vậy thì được.” Tôi đặt điện thoại xuống rồi nằm ngủ.
Ngủ một giấc tới 12 giờ, các bạn cùng phòng vẫn còn đang ngủ, tôi lặng lẽ đứng dậy, tắm rửa sạch sẽ rồi xuống căng tin ăn cơm.
Đã chính thức bước vào mùa hè, mặt trời như muốn thiêu đốt trái đất, thời tiết cực kì nóng bức.
Chậm rãi ăn xong, tôi mới nhắn tin vào group chat của phòng kí túc: “Dậy chưa, mình đang ở canteen, mang đồ ăn về cho các cậu nha?”
“Được!!!”
“Mình nữa!!!”
…….
Sau khi ăn xong, mấy đứa nó bắt đầu trang điểm, ồn ào nói: “Như này không mê hoặc hết bọn họ đi.”
Tôi mỉm cười nói: “Đúng thật.”
Nhưng tôi lười quá nên chỉ bôi kem chống nắng, tô son rồi ngồi đợi họ.
“Nhìn trông như thế nào?” Họ cho tôi xem từng layout trang điểm.
Tôi giơ ngón tay cái lên khẳng định: “Đẹp lắm!”
Ngô Gia nhìn tôi nói: “Phục cậu rồi đấy, mình trang điểm lâu như vậy mà vẫn chưa bằng cậu chỉ bôi kem chống nắng.”
Hai người bạn cùng phòng còn lại nói đùa: “Bây giờ cậu mới phát hiện ra vẻ đẹp của Đinh Vãn à?”
Tôi ngắt lời họ và nói: “Được rồi, gần xong rồi, chúng ta đi nhanh thôi.”
Địa điểm thi đấu là ở trường đối thủ, vì thời tiết nắng nóng và thời gian gấp rút nên chúng tôi bắt taxi đến đó.
Chúng tôi chọn một vị trí tương đối ở giữa để có thể nhìn rõ toàn bộ sân thi đấu hơn.
Lâm Tri Dữ từng tham gia đội bóng rổ ở trường cấp 3 nên tôi tự nhiên đoán rằng cậu ấy chắc chắn sẽ tham gia lần này.
Khi hai đội bước ra, Lâm Tri Dữ đã nổi bật và ngay lập tức thu hút sự chú ý của hầu hết mọi người.
“Cầu thủ số 7 này đẹp trai quá.” Ngô Gia hào hứng nói với chúng tôi.
Những người bạn cùng phòng khác cũng nói: “Thực sự rất đẹp trai aaaa.”
Khi nhìn thấy con số đằng sau lưng cậu ấy, tôi sững sờ một lúc, nghĩ rằng hồi cấp 3 cũng là con số 7 này.
“Cậu ấy đang nhìn sang đây nè!’ Ngô Gia hào hứng nắm lấy tay tôi.
Tôi định thần lại và tình cờ bắt gặp ánh mắt của cậu ấy.
Cậu nhanh chóng thu hồi ánh mắt, bước vào trạng thái.
“Trận đấu bắt đầu!” Trọng tài thổi còi và mọi người trên sân bắt đầu chạy.
Lâm Tri Dữ chộp lấy quả bóng, xoay người, thực hiện một động tác giả và ném một cú ba điểm hoàn hảo.
Ghi được điểm đầu tiên.
Lâm Tri Dữ vẫn thoải mái và bất cần như mọi khi, cằm hơi nhếch lên, nhìn vào tôi.
Suy nghĩ của tôi chợt bị cuốn về thời cấp ba, cũng là vào một ngày hè nóng bức, Lâm Tri Dữ luôn có thể tìm thấy tôi đầu tiên trong đám đông trên sân bóng.
Mỗi khi ghi được một điểm, cậu ấy luôn nhìn tôi với nụ cười trong mắt.
…….
Khi tỷ số giữa hai bên hòa nhau, Lâm Tri Dữ thực hiện cú ném ba điểm và trận đấu kết thúc.
Ngô Giai vẻ mặt say mê nói: “Thật sự rất đẹp trai.”
Tôi bất lực ngẩng đầu lên: “Trường chúng ta đã thua rồi mà cậu còn mê trai nữa hả.”
Cô ấy cười trả lời: “Nhan sắc là công lý.”
“Nhưng tôi có cảm giác như cậu ấy vẫn luôn nhìn về phía chúng ta”, một người bạn cùng phòng khác nói thêm.
“Có lẽ bạn gái của người ta đang ở gần đây.”
“Haiz, có khả năng thế đấy.”
Tôi lắng nghe cuộc trò chuyện của họ, từ từ tiến về phía trước.
Trên đường đi ra, tôi tình cờ gặp Lâm Quân Trạch đang đi về phía tôi ở hành lang.
Cậu ta mỉm cười với tôi và nói: “Lớp cậu cũng tới sao”
“Đúng vậy, giờ chúng tôi đi đây.” Tôi trả lời.
“Được rồi, đi đường cẩn thận nhé.” Cậu ta vỗ nhẹ vào vai tôi.
Tôi đang định nói 'OK' thì cảm thấy có áp lực từ phía sau, tôi quay đầu lại nhìn.
Lâm Tri Dữ sắc mặt trông rất tệ đang đứng phía sau tôi, bởi vì cậu ấy cao hơn tôi rất nhiều nên tôi phải ngẩng đầu để nhìn cậu.
Tôi đang suy nghĩ có nên chào cậu ấy không, nhưng cậu ấy lại đi vòng qua tôi rồi sải bước đi.
Bạn cùng phòng đứng gần đó dù sao cũng là một người mê trai nói “Nhìn gần cậu ấy càng đẹp trai hơn nữa, nhưng xem ra là kiểu người tính tình không tốt lắm thì phải.”
“Vẫn là chủ tịch của các cậu tốt hơn, vừa đẹp trai lại hiền lành, cậu ta có vẻ khá quan tâm tới cậu đó nha.”
Tôi dứt khoát phủ nhận, “Chỉ là chủ tịch câu lạc bộ thôi mà.”
Trên đường về, nghĩ đến thái độ lạnh lùng của cậu, tôi cảm thấy như có gì đó nghẹn lại trong lồng ngực.
Trong vài tuần tiếp theo, mọi người đều bận rộn với kỳ thi cuối kỳ, còn tôi thì ngày nào cũng phải chạy đi chạy lại giữa studio và ký túc xá.
Tiếp xúc giữa tôi và Lâm Tri Dữ cũng dừng lại vào buổi chiều thi đấu hôm đó.
Nhưng những lần tình cờ gặp giữa tôi và Lâm Quân Trạch lại ngày càng thường xuyên hơn.
Mấy tuần vừa rồi tôi rất bận rộn ở studio.
Vì đã tham gia một cuộc thi vẽ tranh sơn dầu nên tôi liên tục phải chỉnh sửa và vẽ lại trong studio mỗi ngày.
Sau đó cuối tuần lại bận rộn vẽ tranh cho câu lạc bộ.
Cuối cùng mọi chuyện cũng kết thúc và tôi nghĩ mình có thể có một ngày cuối tuần.
Kết quả là “Đinh Vãn, ngày mai thứ bảy giữa trường chúng ta và trường bên cạnh có một trận đấu bóng rổ, tất cả các thành viên trong lớp đều phải tham dự."
Tôi gần như quên mất là có cuộc thi này, không ngờ rằng lại đối đầu với trường của Lâm Tri Dữ.
Tôi hít một hơi thật sâu, hỏi đầy hy vọng, “Nhất định phải là buổi chiều hả?”
Bạn cùng phòng nhìn qua ghi chú nói: “Hình như thật sự là buổi chiều đó, 2 giờ bắt đầu.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm rồi ngã người xuống giường: “Vậy thì được.” Tôi đặt điện thoại xuống rồi nằm ngủ.
Ngủ một giấc tới 12 giờ, các bạn cùng phòng vẫn còn đang ngủ, tôi lặng lẽ đứng dậy, tắm rửa sạch sẽ rồi xuống căng tin ăn cơm.
Đã chính thức bước vào mùa hè, mặt trời như muốn thiêu đốt trái đất, thời tiết cực kì nóng bức.
Chậm rãi ăn xong, tôi mới nhắn tin vào group chat của phòng kí túc: “Dậy chưa, mình đang ở canteen, mang đồ ăn về cho các cậu nha?”
“Được!!!”
“Mình nữa!!!”
…….
Sau khi ăn xong, mấy đứa nó bắt đầu trang điểm, ồn ào nói: “Như này không mê hoặc hết bọn họ đi.”
Tôi mỉm cười nói: “Đúng thật.”
Nhưng tôi lười quá nên chỉ bôi kem chống nắng, tô son rồi ngồi đợi họ.
“Nhìn trông như thế nào?” Họ cho tôi xem từng layout trang điểm.
Tôi giơ ngón tay cái lên khẳng định: “Đẹp lắm!”
Ngô Gia nhìn tôi nói: “Phục cậu rồi đấy, mình trang điểm lâu như vậy mà vẫn chưa bằng cậu chỉ bôi kem chống nắng.”
Hai người bạn cùng phòng còn lại nói đùa: “Bây giờ cậu mới phát hiện ra vẻ đẹp của Đinh Vãn à?”
Tôi ngắt lời họ và nói: “Được rồi, gần xong rồi, chúng ta đi nhanh thôi.”
Địa điểm thi đấu là ở trường đối thủ, vì thời tiết nắng nóng và thời gian gấp rút nên chúng tôi bắt taxi đến đó.
Chúng tôi chọn một vị trí tương đối ở giữa để có thể nhìn rõ toàn bộ sân thi đấu hơn.
Lâm Tri Dữ từng tham gia đội bóng rổ ở trường cấp 3 nên tôi tự nhiên đoán rằng cậu ấy chắc chắn sẽ tham gia lần này.
Khi hai đội bước ra, Lâm Tri Dữ đã nổi bật và ngay lập tức thu hút sự chú ý của hầu hết mọi người.
“Cầu thủ số 7 này đẹp trai quá.” Ngô Gia hào hứng nói với chúng tôi.
Những người bạn cùng phòng khác cũng nói: “Thực sự rất đẹp trai aaaa.”
Khi nhìn thấy con số đằng sau lưng cậu ấy, tôi sững sờ một lúc, nghĩ rằng hồi cấp 3 cũng là con số 7 này.
“Cậu ấy đang nhìn sang đây nè!’ Ngô Gia hào hứng nắm lấy tay tôi.
Tôi định thần lại và tình cờ bắt gặp ánh mắt của cậu ấy.
Cậu nhanh chóng thu hồi ánh mắt, bước vào trạng thái.
“Trận đấu bắt đầu!” Trọng tài thổi còi và mọi người trên sân bắt đầu chạy.
Lâm Tri Dữ chộp lấy quả bóng, xoay người, thực hiện một động tác giả và ném một cú ba điểm hoàn hảo.
Ghi được điểm đầu tiên.
Lâm Tri Dữ vẫn thoải mái và bất cần như mọi khi, cằm hơi nhếch lên, nhìn vào tôi.
Suy nghĩ của tôi chợt bị cuốn về thời cấp ba, cũng là vào một ngày hè nóng bức, Lâm Tri Dữ luôn có thể tìm thấy tôi đầu tiên trong đám đông trên sân bóng.
Mỗi khi ghi được một điểm, cậu ấy luôn nhìn tôi với nụ cười trong mắt.
…….
Khi tỷ số giữa hai bên hòa nhau, Lâm Tri Dữ thực hiện cú ném ba điểm và trận đấu kết thúc.
Ngô Giai vẻ mặt say mê nói: “Thật sự rất đẹp trai.”
Tôi bất lực ngẩng đầu lên: “Trường chúng ta đã thua rồi mà cậu còn mê trai nữa hả.”
Cô ấy cười trả lời: “Nhan sắc là công lý.”
“Nhưng tôi có cảm giác như cậu ấy vẫn luôn nhìn về phía chúng ta”, một người bạn cùng phòng khác nói thêm.
“Có lẽ bạn gái của người ta đang ở gần đây.”
“Haiz, có khả năng thế đấy.”
Tôi lắng nghe cuộc trò chuyện của họ, từ từ tiến về phía trước.
Trên đường đi ra, tôi tình cờ gặp Lâm Quân Trạch đang đi về phía tôi ở hành lang.
Cậu ta mỉm cười với tôi và nói: “Lớp cậu cũng tới sao”
“Đúng vậy, giờ chúng tôi đi đây.” Tôi trả lời.
“Được rồi, đi đường cẩn thận nhé.” Cậu ta vỗ nhẹ vào vai tôi.
Tôi đang định nói 'OK' thì cảm thấy có áp lực từ phía sau, tôi quay đầu lại nhìn.
Lâm Tri Dữ sắc mặt trông rất tệ đang đứng phía sau tôi, bởi vì cậu ấy cao hơn tôi rất nhiều nên tôi phải ngẩng đầu để nhìn cậu.
Tôi đang suy nghĩ có nên chào cậu ấy không, nhưng cậu ấy lại đi vòng qua tôi rồi sải bước đi.
Bạn cùng phòng đứng gần đó dù sao cũng là một người mê trai nói “Nhìn gần cậu ấy càng đẹp trai hơn nữa, nhưng xem ra là kiểu người tính tình không tốt lắm thì phải.”
“Vẫn là chủ tịch của các cậu tốt hơn, vừa đẹp trai lại hiền lành, cậu ta có vẻ khá quan tâm tới cậu đó nha.”
Tôi dứt khoát phủ nhận, “Chỉ là chủ tịch câu lạc bộ thôi mà.”
Trên đường về, nghĩ đến thái độ lạnh lùng của cậu, tôi cảm thấy như có gì đó nghẹn lại trong lồng ngực.
Trong vài tuần tiếp theo, mọi người đều bận rộn với kỳ thi cuối kỳ, còn tôi thì ngày nào cũng phải chạy đi chạy lại giữa studio và ký túc xá.
Tiếp xúc giữa tôi và Lâm Tri Dữ cũng dừng lại vào buổi chiều thi đấu hôm đó.
Nhưng những lần tình cờ gặp giữa tôi và Lâm Quân Trạch lại ngày càng thường xuyên hơn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương