Trồng Một Hotboy Làm Chồng
Chương 36: 36
Hạ Chi vừa mở cửa phòng ra, liền thấy Hàn Dung đang ngồi trước bàn xem máy tính. Nghe được tiếng mở cửa, Hàn Dung lập tức xoay người lại nhìn Hạ Chi. Thấy vẻ hoảng hốt của Hạ Chi, Hàn Dung vội vàng nói: “Hạ Chi? Cậu không sao chứ?” Chu Lệ đang giặt quần áo ngoài ban công, nghe thấy tiếng Hàn Dung cũng đi theo vào, vừa phơi quần áo vừa nói: “Hạ Chi, giáo viên tìm cậu làm gì thế?” Hạ Chi dứt bỏ tạp niệm trong đầu, ngồi xuống ghế của mình, uống một ngụm nước trước, sau đó nhìn về phía hai cô bạn cùng phòng. “Nói nhanh đi, giáo viên tìm cậu làm gì?” Hàn Dung thúc giục. “Khụ ừm.” Hạ Chi ho khan một tiếng, rủ rỉ nói ra vụ gian lận ban nãy. Lúc nghe được một nửa, Hàn Dung đã tức đến nỗi nhảy dựng lên, còn Chu Lệ thì thiếu chút nữa đã làm gãy cả móc áo. “Liễu Na cũng thật quá đáng, mặc dù giữa các cậu đã từng ầm ĩ không vui, nhưng đều là bạn cùng phòng của nhau, mối quan hệ tốt của hai người các cậu cũng nổi tiếng trước đó, cậu ta cần gì phải làm như thế chứ!” Hàn Dung tức giận nói. “Liễu Na là biết mình trốn không thoát, có thể kéo một người xuống nước thì kéo thêm một người. Ngay từ đầu cậu ta đã không dám khai ra Trần Kiến Thụy, hẳn là biết rõ Trần Kiến Thụy có quan hệ. Còn nhà Hạ Chi tuy rằng có tiền, nhưng lại không có bất kỳ căn cơ gì. Có Hạ Chi đỡ đòn trước, càng nhiều người gặp rắc rối, cậu ta sẽ càng nhận xử phạt nhẹ.” Chu Lệ phân tích. “Tiếc là, người tính không bằng trời tính, đại thần đến làm anh hùng cứu mỹ nhân!” Hàn Dung cười nói. Chu Lệ nhìn về phía Hạ Chi: “Thẩm Việt đặc biệt tới đấy giúp cậu à?” “Không biết nữa. . . chắc là không phải đâu.” Hạ Chi nói, “Tớ bị gọi đến bất ngờ, trong thời gian này cũng không liên lạc với Thẩm Việt. Mà hình như Thẩm Việt đi cùng thầy Trương Quân Hoa ấy, sau khi vào liền trực tiếp ngồi xuống luôn.” Hạ Chi vừa nói, vừa lấy điện thoại ra xem. Cô thấy ngoài mấy cuộc gọi nhỡ của số lạ, thì Wechat không có bất kỳ động tĩnh gì. Lúc đó Hạ Chi lại có đồ chuyển phát nhanh, Hạ Chi liền mặc kệ số điện thoại lạ đó, tiện tay bỏ điện thoại sang bên cạnh. “Thầy Trương Quân Hoa là giáo viên hướng dẫn của khoa các cậu, chẳng phải lần trước Thẩm Việt đã nói mấy lời tốt đẹp về cậu với thầy ấy à.” Hàn Dung nói, “Mà Thẩm Việt còn mang theo video giám sát đã qua chỉnh sửa nữa, thấy thế nào cũng là tới để giúp cậu đó.” Hạ Chi nhớ lại chuyện ở văn phòng thầy Trương Quân Hoa ngày đó, còn có những lời anh nói bên tai cô hôm nay, khó khăn lắm mặt cô mới hạ nhiệt độ, giờ lại nóng lên. Từ sau khi gặp được Thẩm Việt, tần suất đỏ mặt của Hạ Chi càng ngày càng cao, gần như chỉ vừa nghĩ đến anh là mặt đã nóng ran. Hạ Chi vội vàng vỗ vỗ mặt, hi vọng có thể khống chế tốt vẻ mặt của mình. “Vậy cũng chưa chắc.” Chu Lệ nói, “Hạ Chi đã nói rồi đó, trường học phê duyệt cho Thẩm Việt lắp đặt camera giám sát ở phòng mà. Gian lận thì thôi, còn trộm đề thi nữa, ồn ào đến tận chỗ lãnh đạo cấp trên, có lẽ nhà trường tìm Thẩm Việt để phối hợp điều tra cũng nên.” Hàn Dung nói: “Vậy có muốn tìm cũng không nên tìm Thẩm Việt chứ. Camera giám sát của Thẩm Việt nhắm ngay phòng nam sinh, Thẩm Việt cũng phân tích người trộm đề thi là con trai. Mà trước khi Thẩm Việt đến, tất cả mọi người vẫn đang nghi ngờ Liễu Na với Hạ Chi đấy nhé. Video giám sát của Thẩm Việt đã chứng minh là Hạ Chi trong sạch, nên tớ vẫn cảm thấy Thẩm Việt đến vì Hạ Chi.” Chu Lệ nhìn về phía Hạ Chi: “Hạ Chi, cậu với Thẩm Việt đã thân thế rồi à?” “Không thân không thân.” Hạ Chi vội vàng xua tay, “Nhưng mà. . . lúc Thẩm Việt ra, có nói với tớ một câu.” “Nói gì?” Hai người đồng thanh hỏi. “Anh ấy hẹn tớ tối mai, gặp nhau ở tòa nhà dạy học. . .” Hạ Chi cuối cùng vẫn không khống chế nổi nhiệt độ mặt của mình, nói xong câu đó, khuôn mặt liền đỏ rực luôn. “Quào! ! !” Hàn Dung lập tức hét ầm lên, “Là hẹn hò? Có thật không, có đúng là thật không? Đại thần đang hẹn cậu hả! ! !” Chu Lệ khẽ giật mình, nhìn khuôn mặt đỏ của Hạ Chi và Hàn Dung đang phấn khích, cô ấy há miệng, cuối cùng lại không nói lời nào. “Tớ không biết đâu.” Hạ Chi mắc cỡ lắc đầu, vừa nói vừa không thể kiềm chế mà nở nụ cười, “Các cậu cảm thấy là đang hẹn tớ à?” “Chắc chắn rồi, còn phải nói! !” “Thế nhưng, tớ với Thẩm Việt còn chưa nói với nhau được mấy câu mà.” Hạ Chi nhỏ giọng nói. “Nhưng các cậu lại từng gặp mặt rất nhiều lần rồi. Đại thần xuất quỷ nhập thần, có thể gặp được anh ấy một lần đã là khó khăn. Cậu lấy tay đếm xem, cậu gặp anh ấy mấy lần rồi?” Hàn Dung nói. “Hình như. . . rất nhiều lần. . .” “Đại thần nhất định là có cảm giác với cậu rồi!” Hàn Dung khẳng định, “Đại thần ghê thật, không lên tiếng thì thôi, vừa ra tay đã tìm đúng thời cơ, căn bản không cho cậu cơ hội từ chối luôn!” Hạ Chi nhớ lại cảnh tượng trong phòng họp ban nãy, rồi ôm mặt cười ngây ngô. “Tớ thấy vẫn đừng nên nghĩ quá xa.” Đúng lúc này, Chu Lệ nói, “Lỡ như không phải thế thì sao. Hạ Chi, cậu còn nhớ lần gặp Lý Hâm trước đó. . .” Hai chữ “Lý Hâm” vừa xuất hiện, Hạ Chi giống như bị tạt cho một chậu nước lạnh, lập tức thả bàn tay ôm mặt ra, vẻ mặt buồn tình ghê gớm. “Chu Lệ, sao cậu lại đánh đồng đại thần với Lý Hâm được chứ!” Hàn Dung mất hứng nói. “Tớ không có ý đó đâu.” Chu Lệ vội vàng nói, “Tớ chỉ cảm thấy, vẫn nên chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Bây giờ các cậu nghĩ như thế, đến lúc đó lại mừng không phải tốt hơn à?” Hàn Dung còn định bật lại, Hạ Chi lập tức nói: “Chu Lệ nói đúng lắm! Thà rằng mình cứ nghĩ đến tình huống xấu nhất, chứ không nên nghĩ đến quá đẹp. Tớ đã từng gặp một lần, thêm lần nữa, tớ chịu không thấu đâu.” Hàn Dung liếc nhìn Chu Lệ, lại nhìn Hạ Chi, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, cứ theo các cậu nói đi. Hạ Chi này, cậu định đến cuộc hẹn ngày mai như thế nào?” “Còn phải thế nữa hả?” Hạ Chi yếu ớt nói. “Không trang điểm một chút à?” Hàn Dung nói. Chu Lệ lập tức nói: “Đừng trang điểm làm gì, lần trước. . .” “Vậy cũng phải mặc đẹp chút chứ.” Hàn Dung lập tức nói. Đối với vấn đề ăn mặc của Hạ Chi, Hàn Dung và Chu Lệ cũng đưa ra ý kiến khác nhau, rất nhanh đã bắt đầu tranh luận. Hạ Chi thấy hai người bọn họ từ trên người mình, dần kéo tới đồ nữ thịnh hành nhất năm nay, sau đó lại kéo tới màu sắc thịnh hành nhất năm nay, cuối cùng thậm chí còn kéo tới trang điểm và làm đẹp, vân vân. . . Hạ Chi lặng lẽ đứng lên, tìm quần áo đi tắm rửa. Cô vào phòng tắm rửa mặt một lúc, sau đó lại leo lên giường. Điện thoại đặt bên giường bỗng nhiên rung lên một cái. Hạ Chi ấn mở ra xem, phát hiện là tin nhắn Thẩm Việt gửi tới. 【 Đã ngủ chưa? 】 Hạ Chi nhìn ba chữ này, nắm chặt điện thoại nằm trên giường, đắn đo cả buổi mới nhắn lại: 【 Chưa. 】 【 Mai tám giờ, tòa nhà Đức Viễn, giờ đó được không? 】 Hạ Chi vốn đang phấn chấn, đọc được tin nhắn này, tay liền run lên. Cô do dự làm gì nữa, lập tức trả lời lại: 【 Đương nhiên là được. 】 【 Vậy mai gặp. 】 【 Được, mai gặp, anh nghỉ ngơi sớm nhé. 】 Hạ Chi bấm xong mấy chữ này, nghĩ nghĩ, cuối cùng còn bổ sung một biểu tượng cảm xúc rất đáng yêu. Thẩm Việt nãy giờ luôn trả lời tin nhắn rất nhanh bỗng nhiên chững lại, một lúc sau, mới gửi tới một biểu tượng [ mặt trăng ]. Hạ Chi nhìn [ mặt trăng ] kia rồi cười ngây ngô cả buổi, sau đó lại vuốt màn hình để đọc tất cả ghi chép trong cuộc trò chuyện của hai người lần nữa, cuối cùng vẫn nhịn không được mà ôm điện thoại lăn lộn trên giường. Cô vừa lăn còn vừa che miệng, không để mình cười ra tiếng. Vì Hạ Chi lăn lộn mà giường hơi chấn động, lúc Hàn Dung đi ngang qua liền thấy kỳ lạ nên liếc nhìn giường của Hạ Chi: “Hạ Chi, cậu đang làm gì đó?” “Không, không làm gì hết.” Hạ Chi vội vàng dừng động tác, dùng chăn bao lấy mình. Một lúc sau cô lại nhịn không được liền nhô đầu ra, cười ngây ngô với cây nhỏ bên giường. Ngày hôm sau, buổi sáng Hạ Chi có hai lớp môn chuyên ngành, và hai lớp học máy tính. Lịch học của Hàn Dung và Chu Lệ rất nhẹ nhàng, sáng nghỉ, chiều có hai tiết, ba giờ đã được về. Liễu Na lại lần nữa cả đêm không về, Hạ Chi đã quen với chuyện không có sự tồn tại của người này, nên sáng sớm liền đúng giờ rời giường đi học. Hai lớp môn chuyên ngành chỉ giải đề thi là xong, tuy máy tính là môn bắt buộc của khoa Kế toán, lúc kiểm tra cũng cần kiểm tra. Nhưng nhìn từ góc độ chuyên nghiệp, các sinh viên chỉ cần nắm giữ nội dung cơ bản nhất là đủ rồi. Một lớp hai tiết, giáo viên bỏ ra một tiết để giải đề thi, tiết thứ hai liền cho mọi người tự do ôn tập. Hầu hết sinh viên đều thao tác qua loa, rồi bắt đầu đi làm chuyện khác. Hạ Chi cũng thế, cô lên mạng bắt đầu tìm kiếm. Vừa đúng lúc này, Hàn Dung và Chu Lệ cũng đã dậy, Hạ Chi vừa tám chuyện với các cô ấy, vừa tham khảo cách ăn mặc lúc hẹn hò ở trên mạng, rồi nhờ hai cô ấy đưa ra ý kiến và đề xuất cho mình. “Mặc dù trai thẳng rất thích phong cách có chồng này, nhưng đại thần là cao thủ của khoa Mỹ thuật, nên khiếu thẩm mỹ của anh ấy không thể giống trai thẳng được.” Thấy Hạ Chi gửi hình một bộ đồ hết sức thục nữ, Hàn Dung lập tức nói, “Tớ thấy bộ này không đẹp.” “Tớ cũng thấy thế.” Chu Lệ tán thành. Hạ Chi lại đổi một bộ váy màu đỏ chót. “Đêm hôm khuya khoắt mà mặc thành thế này, cậu có chắc đại thần sẽ không bị cậu hù chết không đó?” Hàn Dung lập tức nói bậy. Hạ Chi đành phải đổi một bộ phong cách loli màu đen thui. “Buổi tối mà mặc màu đen, cậu nghĩ đại thần có tìm được cậu không?” Hàn Dung tiếp tục nói bậy. Hạ Chi lại đổi một chiếc váy liền áo siêu dài phong cách retro. “Bộ này hợp với mấy đứa ngực lép, cậu thì. . .” Liên tục gửi mười mấy hình ảnh, nhưng không có một hình nào khiến Hàn Dung hài lòng, Hạ Chi quả thực muốn ói ra máu. Vừa đúng lúc này Hàn Dung bị đau bụng, liền chạy vào nhà vệ sinh, nên tham mưu trưởng đổi thành Chu Lệ. Hạ Chi lại giữ vững tinh thần, tiếp tục tìm kiếm: “Lệ Lệ nhà tớ, cậu phải thủ hạ lưu tình đấy.” “Can đảm nhỉ, có dũng khí đối mặt với cuộc đời u ám luôn ~” Chu Lệ cười nói, lại pass mấy chiếc váy. Lúc cô ấy vừa định nói gì đó, bỗng nhiên cửa ký túc xá bị mở ra. Liễu Na đi vào, đến trước tủ của mình, mở vali, không nói hai lời đã nhét hết đồ vào trong đó. Vừa đúng lúc này Hạ Chi bên kia máy tính quyết định nghỉ ngơi một lát, Chu Lệ liền không chú ý đến máy tính nữa, mà quay đầu nhìn Liễu Na. Đồ của Liễu Na trước giờ không nhiều, và đồ trang điểm thì chiếm nửa giang sơn. Từ sau khi đồ trang điểm bị vứt đi, chỗ của cô ta liền trống hoác. Vali size 32 inch* nhanh chóng bị nhồi vào, Liễu Na chuyển đồ đi hết chẳng để lại gì. Cô ta cố hết sức kéo vali lên, sau đó nhìn thoáng qua chiếc bàn và giường của mình, cuối cùng xoay người, vừa vặn đụng phải ánh mắt Chu Lệ nhìn qua. (*Vali size 32 inch còn được gọi là vali size cực đại, có kích thước lớn (thông thường 80 cm x 55.8 cm x 34.5 cm.) “Chu Lệ.” Liễu Na nói với cô ấy, “Tớ có thể nói chuyện với cậu chút không?” Chu Lệ cùng Liễu Na đi ra hành lang bên ngoài phòng túc xá. Vào thời điểm này, tầng này của tòa nhà ký túc xá nữ chẳng có ai. Hai người đứng trên hành lang vắng vẻ, gió từ xa thổi lên khuôn mặt các cô ấy, làm mái tóc dài của Liễu Na rối tung. Cô ta vươn tay, vén lọn tóc ra đằng sau tai, lộ ra một khuôn mặt không chút phấn son. Liễu Na khi không trang điểm, trông rất tiều tụy, nhưng lại nhiều hơn mấy phần dễ gần mà bình thường không có. Cô ta ngẩng đầu nhìn Chu Lệ, chậm rãi nói: “Xin lỗi, trước đây tớ đã làm sai rất nhiều chuyện, tớ không đòi cậu sẽ tha thứ cho tớ, nhưng tớ hi vọng sau khi tớ rời đi, cậu có thể vui vẻ hơn.” “Rời đi?” Chu Lệ nghi hoặc nói. “Hạ Chi không nói với các cậu à?” Liễu Na nhún vai, “Tớ gian lận, nên bị khuyên nghỉ học.” “Khuyên nghỉ học?” Chu Lệ trợn to mắt. “Bằng cũng mất luôn.” Giọng Liễu Na hơi thấp, “Hôm qua giáo viên chủ nhiệm lớp tớ đã nói chuyện với tớ rất lâu, sáng nay còn dẫn tớ đi ký rất nhiều giấy tờ, để tớ nhanh rời khỏi trường. Chuyện này không sớm thì muộn cũng sẽ không giấu được, tớ có ở lại trường thêm mấy ngày cũng chẳng còn ý nghĩa, cho nên tớ muốn đi vào hôm nay.” Lúc Hạ Chi kể chuyện này cho các cô ấy nghe, Chu Lệ thật lòng thấy tức hộ Hạ Chi, tức vì hành vi của Liễu Na. Vậy mà hôm nay nghe được kết quả này, dù sao cũng là cô sinh viên chưa bao giờ trải qua chuyện lớn gì, nên Chu Lệ lập tức sợ ngây người. Khuyên nghỉ học, hủy bằng cấp, đối với một sinh viên mà nói, quả thực là tai hoạ ngập đầu. Mười hai năm đến trường khổ luyện, thi đại học vất vả lắm mới cá chép vượt vũ môn, bây giờ tất cả đều thành phế thải. Trừ khi Liễu Na thi đại học lần nữa, nếu không cô ta cứ rời đi như thế, về sau cột trình độ kia chỉ có thể viết “Tốt nghiệp trung học phổ thông”. Mặc dù trước đó Chu Lệ cũng không phải chưa từng nguyền rủa Liễu Na trong lòng, nhưng thật sự có một ngày như vậy, cô ấy đột nhiên cũng không biết nên nói gì. Tất cả đều là tự gây nghiệt thì không thể sống, chỉ có điều dù sao cũng là bạn cùng phòng chung sống một năm nay, thấy Liễu Na đi đến con đường này, Chu Lệ cuối cùng cũng thấy hết giận cô ta. Chu Lệ lúng túng nửa ngày, không thể làm gì khác hơn là nói: “Vậy sau này cậu sẽ làm gì?” “Nói sau đi.” Liễu Na ra vẻ thoải mái mà nói, “Chỉ là, tớ thật sự hâm mộ Hạ Chi.” Thấy Chu Lệ nhìn sang, Liễu Na cười với cô ấy một cái xong hốc mắt lập tức đỏ lên: “Cậu nhất định có thể hiểu tâm tình của tớ, đúng không?” Chu Lệ không trả lời Liễu Na. Liễu Na dường như cũng không quan tâm đến câu trả lời của Chu Lệ, lẩm bẩm nói: “Thật ra, Trần Kiến Thụy nói thật đấy, ngày đó anh ấy quả thật đã thấy Thẩm Việt đến bệnh viện.” “Trần Kiến Thụy? Anh ta nói gì thế?” Vì quan hệ tới Thẩm Việt, Chu Lệ nhịn không được liền hỏi. “Lúc đầu tớ muốn bảo vệ Trần Kiến Thụy, kết quả anh ấy lại vì Thẩm Việt mà bị gọi tới. Sau khi Trần Kiến Thụy biết Thẩm Việt nhúng tay vào chuyện này, liền không lựa lời mà nói ngay tại phòng họp. Anh ấy nói tinh thần của Thẩm Việt có vấn đề.” Liễu Na nói xong, liền bật cười: “Đâu chỉ Thẩm Việt chứ, có lúc, tớ cũng cảm thấy mình điên rồi. . . Cậu nói xem, có phải tớ cũng bị bệnh tâm thần rồi đúng không?” “Liễu Na. . . cậu nghĩ thoáng chút đi.” Chu Lệ buộc lòng phải nói. “Ngày đó, khi kết thúc hoạt động của hội sinh viên, Trần Kiến Thụy dính mưa nên bị cảm. Lúc anh ấy đến bệnh viện, vừa hay nhìn thấy Thẩm Việt và giáo sư Chung cũng đến bệnh viện. Giáo sư Chung tuổi tác đã cao, tới kiểm tra thân thể cũng là chuyện rất bình thường, chỉ tò mò là vì sao Thẩm Việt cũng tới thôi.” “Ban đầu anh ấy chỉ nghĩ Thẩm Việt giống anh ấy, cũng bị cảm, liền đi theo Thẩm Việt. Kết quả lại phát hiện Thẩm Việt đi gặp bác sĩ tâm lý.” “Không biết đã xảy ra chuyện gì ở giữa, dù sao thì Trần Kiến Thụy chỉ nói, bác sĩ tâm lý bỗng rời văn phòng đi rót nước, nên anh ấy mới lén vào xem. Sau đó thì nghe được một vài chuyện. . .” Chu Lệ biết rõ Liễu Na đang câu mình, nhưng trong lòng lại vô cùng hiếu kì. Thấy Liễu Na dừng lại một lúc mà vẫn không chịu nói thêm, Chu Lệ đành giục: “Rốt cuộc là cậu muốn nói gì với tôi?” “Tớ muốn nói. . .” Tầm mắt Liễu Na trôi về phương xa, trong vẻ mặt như phủ sương mù mang theo vài phần kỳ lạ, “Ngày đó Lý Hâm hẹn Hạ Chi ra nhà hàng trước cổng trường ăn cơm, Hạ Chi với Lý Hâm có phát sinh cãi vã một lúc, còn làm mất sợi dây chuyền nữa. Vừa khéo Thẩm Việt nhặt được dây chuyền, đem trả lại nó cho Hạ Chi, còn giúp Hạ Chi thanh toán hơn mười ngàn tệ.” “Hơn mười ngàn?” Chu Lệ kinh ngạc, nói. Liễu Na không trả lời câu này của cô ấy, mà nói tiếp: “Sau khi trở về, Hạ Chi liền bỏ sợi dây chuyền ấy vào trong ngăn kéo, ban đêm lại chạy tới dưới lầu phòng túc xá của Thẩm Việt để đào đất, còn trồng một gốc cây.” Chu Lệ nhớ lại tối hôm ấy, Hạ Chi vội vã chạy ra cửa, còn tối qua Hạ Chi từng nói, camera giám sát ở phòng túc xá của Thẩm Việt đã chứng minh sự trong sạch của cậu ấy. Trên thế giới. . . thật sự có chuyện trùng hợp đến vậy sao? “Thẩm Việt nói với bác sĩ tâm lý của anh ấy rằng, từ đó về sau, anh ấy thường xuyên nghe thấy giọng của một cô gái, còn có tiếng đàn ác-cooc-đê-ông nữa. Ngày nào cũng bị quấy rối, đã tạo thành quấy nhiễu rất lớn đối với tinh thần của Thẩm Việt, cũng khiến anh ấy có rất nhiều ảo giác.” Liễu Na nói xong, liền nhìn về phía Chu Lệ, quả nhiên thấy Chu Lệ chấn động. Chu Lệ chỉ nhớ đến ngày thi giữa kỳ của khoa Mỹ thuật, lúc cô ấy nói chuyện với Thẩm Việt lần đầu tiên, Thẩm Việt từng hỏi cô ấy, có nghe thấy tiếng đàn ác-cooc-đê-ông không. Cô ấy nhớ rất kỹ. . . hôm đó cô ấy về phòng, Hạ Chi đang nghe nhạc? Đúng rồi. . . Thẩm Việt trao đổi số với Hạ Chi, cũng là vì cầm phổ! “Tôi không tin. . . chuyện này sao có thể. . .” Chu Lệ thì thào, nói với Liễu Na, “Cậu đừng có gây chia rẽ nữa. Liễu Na, cậu sắp phải đi rồi thì nên tích chút đức đi, cậu cho rằng tôi sẽ tin mấy lời này của cậu, lại vì cậu mà xảy ra mâu thuẫn với Hạ Chi sao? Tôi đâu có ngốc như cậu nghĩ.” “Có thể là do tớ nghĩ nhiều thật.” Liễu Na nói, “Cậu nói xem, sao số cậu ấy tốt thế nhỉ. Rõ ràng cậu ấy sinh ra ở nông thôn, lớn lên ở vùng núi hẻo lánh, thế mà nhà được di dời mấy lần, một đêm bỗng giàu; tùy tiện đầu tư vào họ hàng, lại có được số tiền mà đời này cũng xài không hết, liên tục không ngừng; bình thường thành tích tàm tạm, thi đại học lại thình lình bật lên, vào thẳng đại học Nam Kinh. Hiện tại cậu ấy còn đạt được hạng nhất cả khoa; còn có Thẩm Việt. . .” “Người bình thường chỉ cần đạt được một chuyện thôi, đã đủ hưởng cả đời. Cậu ấy lại đạt được nhiều như vậy, nhiều đến vậy. . .” Lời nói của Liễu Na quanh quẩn bên tai Chu Lệ. Cô ấy đứng im một chỗ rất rất lâu, đến cả Liễu Na rời đi lúc nào cô ấy cũng không nhận ra. Mãi đến khi Hàn Dung mở cửa gọi cô ấy, Chu Lệ mới hồi phục tinh thần. “Liễu Na từng về à?” Hàn Dung kinh ngạc, nói. Chu Lệ đi vào phòng, khẽ gật đầu, kể lại chuyện Liễu Na bị khuyên nghỉ học. Hàn Dung cũng sợ run một lúc lâu, vốn còn định dựng trò chửi bậy với Hạ Chi một lát, hiện tại cũng chẳng còn tâm trạng ấy. Nhìn ký túc xá trống trơn, dù họ biết rõ tất cả đều là Liễu Na gieo gió gặt bão, nhưng tâm trạng của mọi người cũng không được vui. Tâm trạng Chu Lệ thì nặng nề hơn, ánh mắt luôn không nhịn được mà nhìn miết về phía chiếc giường và cái bàn của Hạ Chi, trong đầu ngổn ngang. Hết một buổi sáng trong ngơ ngơ ngác ngác như thế. Đến trưa, lúc Hạ Chi đúng giờ về phòng, còn tiện đường mua mấy phần thức ăn ngoài để chia sẻ với mọi người. Hàn Dung không nhịn được mới kể chuyện của Liễu Na cho Hạ Chi nghe. Hạ Chi khẽ gật đầu, bầu không khí lập tức nặng nề xuống, ai cũng không biết nên nói điều gì. Sau khi cơm nước xong, Hạ Chi leo lên giường nghỉ trưa, còn Chu Lệ thì ngồi ở giường của mình, đối diện với Hạ Chi. Cô ấy thấy Hạ Chi bò vào giữa giường, ôm chậu cây kia, thầm thì. Đến bây giờ nhớ lại, thái độ cư xử của Hạ Chi với cây nhỏ này, quả thực không được bình thường. . . Nếu đây là một con vật thì thôi, tốt xấu gì cũng có chút nhân tính hóa. Chỉ là một cọng cỏ, ai lại đi tâm sự với cọng cỏ bao giờ? Đương nhiên, trước khi có cây nhỏ này, thì Hạ Chi thường xuyên ôm dây chuyền. Chu Lệ lại nghĩ tới những lời Liễu Na nói, ở nhà hàng, Thẩm Việt thanh toán hộ Hạ Chi mười ngàn tệ, nhưng cho tới bây giờ Hạ Chi chưa từng nhắc đến chuyện này với các cô ấy. Một lúc sau, đến giờ Chu Lệ với Hàn Dung lên lớp. Lớp học hai tiết nhanh chóng kết thúc, hôm qua ba người đã hẹn, sau khi tan học vào buổi chiều sẽ đi dạo phố với Hạ Chi. Bọn họ sẽ tập hợp ở căn tin số 1, sau đó cùng đến cổng trường. Vừa mới tan học, Hàn Dung đã lập tức lôi kéo Chu Lệ chạy về hướng căn tin. Chu Lệ đi được hai bước, bỗng nhiên ôm bụng, bước chân chậm lại: “Hàn Dung, tớ đau bụng quá, cậu đi với Hạ Chi nhé, tớ không đi được không?” Hàn Dung nhớ lại bắt đầu từ giữa trưa, trạng thái của Chu Lệ đã khác thường, nhưng cô ấy không suy nghĩ nhiều, khẽ gật đầu: “Cậu không sao đấy chứ, nghiêm trọng không, có muốn đến phòng y tế không?” “Không cần đâu, tớ về phòng đi vệ sinh rồi nằm một lát là được.” “Thế thì được, Hạ Chi đang chờ bọn mình ở căn tin, tớ qua đó trước đã. Cậu có chuyện gì thì lập tức điện thoại cho tớ đây.” “À ừm.” Chu Lệ gật đầu, sau khi đưa mắt nhìn Hàn Dung rời đi, liền xoay người đi về hướng ký túc xá. Liễu Na đi rồi, Hạ Chi với Hàn Dung lại đi dạo phố, phòng túc xá yên tĩnh, chỉ có tiếng chân của mình Chu Lệ. Cô ấy vào nhà vệ sinh trước, sau đó ngồi ngẩn người trước bàn của mình. Một lúc sau, cô ấy lại leo lên giường mình, đối mặt với giường của Hạ Chi, ngẩn người. Thời gian trôi qua từng chút từng chút, trời chiều đã ngã về tây, bầu trời dần biến thành màu đen. Chu Lệ rốt cuộc cũng quyết định, mở đèn phòng túc xá lên, sau đó cẩn thận leo lên giường Hạ Chi. Giường Hạ Chi được sắp xếp rất gọn gàng, cô thích màu xanh lá và màu trắng, nên mọi thứ đều lấy hai màu này làm chủ đạo. Ga giường màu xanh đậm thanh lịch, chậu cây bằng sứ trắng được đặt ở đầu giường, ở giữa có một gốc cây nhỏ màu xanh phát triển khỏe mạnh. Chu Lệ vẫn còn nhớ cái đêm Hạ Chi đã trồng nó, thấm thoát, một hạt giống đã lớn thành thế này. Cô ấy cẩn thận bò qua, vươn tay, cầm chậu cây lên. Mặc dù chậu cây rất mộc mạc, cây nhỏ nhìn cũng rất khỏe mạnh, nhưng ngoài cái đó ra, chẳng có cái gì khác biệt nữa. Chu Lệ quan sát cây nhỏ từ trên xuống dưới một lần, nhưng không nhận ra nó là giống nào, liền cầm chậu cây xoay người xuống giường. Cô ấy để nó lên bàn, chụp một tấm ảnh, sau đó lên mạng tìm kiếm. Dựa vào ảnh để bắt đầu tìm kiếm, trên Baidu nhanh chóng nhảy ra đủ loại hình ảnh tương tự, nhưng mà không có một cái nào giống cây nhỏ trước mặt như đúc. Chu Lệ không tin tà thuật, liền chụp một tấm chiếc lá, tiếp tục tìm kiếm. Nhưng cho dù cô ấy có tìm bao lâu, cũng không tìm ra cùng kiểu. Chu Lệ lại căn cứ vào hình dáng đại khái của lá cây rồi tìm tiếp. Bất kể là bách khoa toàn thư, bài đăng, diễn đàn, Weibo… vân vân, đều tìm khắp cả, nhưng không tìm ra đáp án. Nếu đây là động vật, thì dễ tìm hơn, vì người nghiên cứu về cây cũng tương đối ít, trừ khi là người đặc biệt chuyên nghiệp, nếu không thì chỉ sợ người bình thường căn bản không nhận ra sự khác biệt giữa các loại cây. Tìm hết hơi không ra kết quả, Chu Lệ đành phải từ bỏ mà đóng máy tính. Lúc chuẩn bị tắt máy, cô ấy đột nhiên liếc nhìn đồng hồ. Thẩm Việt hẹn gặp Hạ Chi vào tám giờ tối nay, gặp nhau dưới tòa nhà dạy học Đức Viễn, bây giờ đã 7h. . . Trong nhóm không có bất kỳ động tĩnh gì, có Hàn Dung đi theo, hẳn Hạ Chi cũng đã mua được quần áo. Giờ chắc cậu ấy đang trên đường về trường, chuẩn bị đến chỗ hẹn. Chu Lệ cười khổ, nhìn về phía tòa nhà Đức Viễn, trong lòng là ngũ vị trần tạp. Mười phút sau, Chu Lệ ôm chậu cây, rời ký túc xá nữ, đi về hướng tòa nhà Đức Viễn. Thời điểm này, chính là thời điểm sân trường náo nhiệt nhất. Chu Lệ đang ôm chậu cây, chỉ chọn đi những nơi tương đối tối, xuyên qua đường nhỏ, bước nhanh đi đến trước tòa nhà Đức Viễn. Tòa nhà dạy học sáu tầng, một phần sinh viên sẽ ở lại lớp tự học buổi tối, bởi vậy tòa nhà dạy học không hẳn là một màu đen kịt. Ánh đèn phòng học phản chiếu xuống dưới, tỏa sáng cùng đèn đường. Tay Chu Lệ bưng chậu cây, đứng ngây ngốc một lúc mới cúi đầu xem giờ, bảy giờ năm mươi phút. Chu Lệ: 【 Hạ Chi, Hạ Chi, cậu về chưa? 】 Hạ Chi trả lời trong nhóm rất nhanh: 【 Đang trên đường rồi, còn mười phút nữa, chắc là đến đúng giờ đó! 】 Chu Lệ: 【 Chúc cậu may mắn. 】 Hạ Chi nhắn lại cho Chu Lệ một biểu cảm hoạt hình dễ thương. Chu Lệ nhìn khuôn mặt cười đáng yêu trong gói biểu tượng cảm xúc một lúc, đột nhiên tự cười giễu, cầm chậu cây xoay người đi về. Vừa mới đi được một đoạn, cô ấy liền thấy một cái bóng đi về hướng này. Cái bóng ấy cao ráo, vai rộng eo hẹp, mặc áo sơmi màu trắng, hai chân thon dài. Ngọn đèn đường bên trái chiếu xuống cái bóng thon dài của anh, một tay anh cắm túi, tay kia lướt điện thoại, khóe miệng chứa một nụ cười như có như không. Làn da so với người bình thường còn trắng hơn, ngũ quan sắc nét, cho dù ban đêm tối như vậy, cũng làm cho người ta căn bản không có cách nào không chú ý đến sự tồn tại của anh. Chu Lệ giống như trúng thuật định thân mà đứng tại chỗ, cô ấy thấy Thẩm Việt bước từng bước đi về phía mình, sau đó, đi ngang qua. Vì sao, lúc cô ấy đã quyết định từ bỏ, Thẩm Việt lại xuất hiện ở trước mặt cô ấy. Nếu không gặp Thẩm Việt, có lẽ cô ấy sẽ triệt để tuyệt vọng rồi, nhưng. . . Rõ ràng là cô ấy gặp được anh trước, là cô ấy nói chuyện với anh trước cơ mà. Nếu chỉ vì nguyên nhân đó, nếu chỉ như thế, vậy có phải đại biểu là cô ấy cũng có thể không? “Thẩm Việt!” Chu Lệ gần như mất khống chế mà gọi tên của anh. Thẩm Việt dừng bước, xoay người nhìn cô ấy. Chu Lệ ôm chậu cây chạy đến trước mặt Thẩm Việt. Thẩm Việt cao hơn cô ấy, lúc anh nhìn cô ấy, đầu hơi thấp xuống. Dưới hàng lông mi thật dài là ánh mắt xa cách, nụ cười ban nãy trên khóe môi dường như cũng đã biến mất. Trái tim Chu Lệ không hiểu sao lại siết chặt, cô ấy ôm chặt chậu cây trong tay, nở một nụ cười với Thẩm Việt: “Anh còn nhớ em không?” Tầm mắt Thẩm Việt dừng lại trên mặt cô ấy hai giây: “Bạn học khoa Mỹ thuật?” Chu Lệ ra sức gật đầu. “Xin hỏi có chuyện gì không?” Thẩm Việt nói. “Em nghe nói kỳ thi giữa kỳ lần này anh không đạt tiêu chuẩn, ngày đó là do nhạc chuông của em quấy rầy đến anh, xin lỗi anh nhiều.” Chu Lệ nói. “Không phải do cô đâu.” Thẩm Việt nói, “Mà cô đã mời tôi uống trà sữa rồi, cảm ơn cô.” Nói xong, Thẩm Việt định rời đi. “Em là bạn cùng phòng của Hạ Chi!” Thấy Thẩm Việt muốn đi, Chu Lệ sốt ruột liền thốt ra câu này. Thẩm Việt quay đầu lại nhìn cô ấy. “Hạ Chi nói cậu ấy không tới được.” Chu Lệ chạy đến trước mặt Thẩm Việt, nâng chậu cây cầm trong tay lên, “Bảo em giao cái này cho anh.” Vẻ mặt của Thẩm Việt gần như lập tức trầm xuống. Vốn là ngũ quan sắc nét, dưới ánh đèn tỏa ra bóng mờ thật đen. Khi anh thay đổi nét mặt, liền nhiều hơn mấy phần u ám khiến người ta sợ hãi. Chu Lệ luôn biết Thẩm Việt lạnh lùng, cho dù u mê đại thần bao nhiêu cũng không dám tới gần, đều bởi vì anh là người ở xa ngàn dặm. Nhưng tiếp xúc hai lần, Thẩm Việt đều ga lăng có lễ, liền khiến cô ấy có ảo giác Thẩm Việt rất dễ gần, đại thần bình dị gần gũi. Cho tới giờ khắc này, cảm nhận được khí chất thay đổi của Thẩm Việt, Chu Lệ mới giật mình. Nhìn khuôn mặt không biểu tình của Thẩm Việt, khiến Chu Lệ gần như có loại cảm giác không chịu nổi, muốn hoảng loạn chạy trốn. “Bảo cô giao nó cho tôi?” Thẩm Việt nói thật chậm. Chu Lệ nuốt nước miếng, cúi đầu nhắm mắt lại rồi nói: “Cái cây này, mặc dù là của Hạ Chi, nhưng bình thường đều là em chăm sóc. . Không biết vì sao, em đặc biệt thích nó, thích nói chuyện với nó, thích sờ nó, còn thích nghe một bài nhạc với nó nữa. . . Em chăm sóc hơn một tháng. . . nuôi nó lớn đến bây giờ. Chỉ có cây là của Hạ Chi, đất là cậu ấy đào, chậu cũng là cậu ấy mua. . . Em cũng không biết tại sao. . . cậu, cậu ấy lại muốn em mang tới, mang tới. . .” Thẩm Việt nhìn cây nhỏ phát triển khỏe mạnh trong chậu cây, không nói gì. Chu Lệ cảm giác được tầm mắt của Thẩm Việt đã dừng lại, nhịp tim cô ấy đập như sấm, một tay đang cầm chậu cây, tay kia dọc theo chậu cây đi lên. Sau đó cô ấy học theo Hạ Chi, dùng đầu ngón tay vuốt ve mép chậu cây. Sau đó, cô ấy nâng bàn tay run rẩy lên, gần như vừa hơi hèn mọn lại vừa tham lam mà chạm nhẹ vào lá của cây nhỏ. Đầu ngón tay chạm vào lá cây non mịn, nhẹ nhàng lay động. Chu Lệ sờ xong, nhịn không được liền ngẩng đầu len lén nhìn Thẩm Việt. Chỉ thấy Thẩm Việt nhìn mỗi một động tác của cô ấy bằng khuôn mặt không cảm xúc, cũng không có bất kỳ phản ứng gì. Ánh đèn chiếu đằng sau lưng anh, anh đứng trong bóng tối, phảng phất như nhìn một tên hề ngu ngốc đang biểu diễn vậy. Cảm giác xấu hổ nhục nhã nuốt trọn Chu Lệ, cô ấy gần như thu tay lại ngay lập tức. Hai tay ôm lấy chậu cây, luống cuống đứng đấy. “Xin lỗi anh.” Chu Lệ cúi đầu xuống, mặt đỏ như muốn nhỏ máu, nước mắt gần như không thể khống chế mà chảy ra, cô ấy hối hận rồi. “Xin lỗi anh, em đã nói dối, cây nhỏ là của Hạ Chi, em chỉ là. . . em nghe được vài tin đồn, liền cho rằng. . . Là em suy nghĩ lung tung, là em quá ích kỷ. . . Thật sự xin lỗi. . .” Cô ấy vừa nói, hai tay vừa ôm chậu cây vào trong ngực, khóc không thành tiếng. Thẩm Việt nhìn cô ấy với ánh mắt lãnh đạm: “Về đi.” “Vâng.” Chu Lệ thấp giọng đáp lại, xoay người ôm chậu cây chạy đi. Chạy được một đoạn, Chu Lệ vẫn nhịn không được mà dừng bước, quay đầu nhìn Thẩm Việt với đôi mắt đẫm lệ. Chỉ thấy anh vẫn bình tĩnh đứng nguyên tại chỗ, nhìn về phía tòa nhà Đức Viễn, không biết đang nghĩ gì. Sau khi đứng đó một lúc, Thẩm Việt cuối cùng vẫn đi về phía tòa nhà dạy học. Cái bóng mạnh mẽ, rắn rỏi nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của Chu Lệ. Chu Lệ nhắm mắt lại, nỗi xấu hổ to lớn khiến cô ấy phải dứt bỏ mọi ý niệm. Cô ấy ôm chậu cây, hít sâu một hơi, đi về hướng ký túc xá mà không hề quay đầu lại. ** ** Hạ Chi đúng giờ đến dưới tòa nhà Đức Viễn, kỳ lạ là, bốn phía chẳng có một ai. Thời điểm này, cơ bản sẽ chẳng có ai quanh quẩn dưới tòa nhà dạy học. Người sẽ đến đây, cũng đều lên lầu tự học, xung quanh vắng vẻ, đến một cái bóng cũng không có. Gió đêm hè thổi qua, có hơi lạnh. Hôm nay Hạ Chi mặc váy lụa trắng vừa mua, mất tự nhiên đi tới đi lui mấy bước. Năm phút đã trôi qua mà Thẩm Việt còn chưa tới, cô không khỏi nghĩ đến lời Chu Lệ. Lý Hâm. . . Không thể nào! Đại thần đâu phải Lý Hâm chứ, cho dù không phải hẹn hò, cũng không thể cho cô leo cây, làm loại chuyện cực phẩm kia được. Nghĩ đến đây, Hạ Chi lại nhịn không được mà nghi ngờ bản thân, có phải hôm qua cô đã nghe nhầm rồi không. Có lẽ Thẩm Việt nói là lầu dạy học, chứ không phải dưới lầu dạy học? Trên Wechat của bọn họ, Thẩm Việt cũng chỉ nói bốn chữ “tòa nhà Đức Viễn” mà thôi. Hạ Chi không khỏi quay đầu nhìn về lên lầu dạy học, chỉ thấy trên lầu dạy học rộng lớn, đèn phòng học được mở giao thoa với bóng tối. Thỉnh thoảng còn có thể nghe được tiếng cười của sinh viên truyền từ trên lầu xuống, nếu nhìn kỹ, thậm chí còn thấy có mấy người đang đi lại trên hành lang. Có lẽ đại thần hẹn gặp trong tòa nhà dạy học? Dù sao cô cũng nên vào đó xem sao, vừa đi còn có thể vừa quan sát dưới lầu. Nếu đại thần tới, cô cũng sẽ không hụt mất đại thần. Quan trọng nhất là, nơi này thông gió quá, cô thấy hơi lạnh rồi. . . Nghĩ đến đây, Hạ Chi lập tức đi vào từ hành lang bên cạnh, sau khi lên lầu hai, liền dọc theo hành lang lầu hai, đi từ bên trái sang bên phải, lại theo hành lang bên phải đi lên lầu ba, lại đi từ bên phải sang bên trái. Chớp mắt đã qua hai mươi phút, cũng sắp đến tám rưỡi, bất luận là lầu trên hay lầu dưới, cô đều không thấy cái bóng của Thẩm Việt luôn. Trong phòng tự học sáng sủa bên cạnh, nam nam nữ nữ cầm sách đọc, hoặc kể truyện cười. Hạ Chi nhìn thoáng qua phía dưới lầu dạy học vắng vẻ, nhịn không được liền lấy điện thoại ra, mở giao diện cuộc trò chuyện của mình với Thẩm Việt. Muốn hỏi anh. Nhưng nếu anh nói “Tôi nói giỡn cô đó”, vậy phải làm sao. . . Hạ Chi cảm thấy nếu mình mà nhận được câu trả lời như thế, thì có lẽ ngày mai cô sẽ cầm dao phay đến nằm vùng ở ký túc xá cũ chờ chém người luôn! Đầu ngón tay do dự trên màn hình điện thoại nửa ngày, cuối cùng Hạ Chi vẫn thở dài một hơi, cất điện thoại vào. Đi qua phòng tự học sáng sủa, Hạ Chi cúi thấp đầu, định sau khi lượn hết cái hành lang này sẽ rời đi. Đột nhiên, trong phòng tự học đã tắt đèn bên cạnh truyền đến tiếng động rất nhỏ. Một mình đi tới. Hạ Chi còn chưa kịp quay đầu, người đó đã một phát bắt được tay cô, kéo cả người cô vào trong. Một tiếng “Rầm”, trong khoảnh khắc cơ thể Hạ Chi đụng vào vách tường, cửa phòng tự học cũng bị đóng lại luôn. Bất thình lình từ nơi sáng sủa bị kéo vào trong phòng tự học đã tắt đèn, trước mắt cô gần như là một màu đen kịt. Hạ Chi luống cuống trợn mắt lên, giằng co thật mạnh. Cánh tay mà người kia kéo bị đặt trên tường, ngay sau đó, một cánh tay đang giãy giụa khác của cô cũng bị trói thật chặt. Hạ Chi sợ đến mức suýt nữa hét ầm lên, nhưng vào đúng lúc này, thị lực của cô dần dần thích ứng với bóng tối, hình dáng của người trước mắt cũng dần dần rõ ràng, khuôn mặt anh tuấn mờ tối của người kia tuyệt đối quen thuộc với cô. “Thẩm Việt?” Hạ Chi kinh ngạc kêu lên, như là không thể tin người trước mắt lại là Thẩm Việt. Không biết vì hoàn cảnh tối tăm, hay là ảo giác của Hạ Chi, mặc dù khuôn mặt thì giống nhau, nhưng Thẩm Việt trước mắt cô đây dường như hoàn toàn không giống đại thần mà bình thường cô hay thấy. . . Giống như gặp phải chuyện gì đó, khiến anh trở nên đầy tính công kích làm cho người ta bất an. Giờ phút này, hai tay của cô bị đè lại, cả người tựa vào vách tường không thể động đậy, bản năng phái nữ không ngừng cảnh báo Hạ Chi. Hạ Chi hoảng hoảng loạn loạn, nên không lựa lời nói: “Anh, anh làm gì vậy, tôi đâu có quen anh. . .” “Không quen?” Thẩm Việt như bị câu nói này của Hạ Chi châm lửa, đôi mắt đen nhánh trong bóng đêm lóe ra ánh sáng khiến người ta run sợ. Anh chậm rãi xích lại gần Hạ Chi, sau đó nhắm mắt lại, hung hăng hôn Hạ Chi một lúc, “Người ở cạnh tôi mỗi ngày là ai?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương