Trọng Sinh Chi Diệp Thanh
Chương 58: Tính ẩn của bà nội Thời
Tác giả: Tâm Ngữ Phong
Editor: Thiên Chân Vô Tà
Thấy mẹ nhà mình vẻ mặt nghiêm túc đoan chính ngồi ở trên sô pha, bộ dáng biểu cảm chờ soi kỹ cháu dâu, Thời ba và Thời mẹ liếc nhìn nhau, chỉ có thể bất đắc dĩ đi lên lầu.
Hai người đi đến gõ cửa phòng Thời Uý, chỉ chốc lát sau Thời Úy liền tới mở cửa, Diệp Thanh đi theo bên cạnh Thời Úy, cười chào Thời ba Thời mẹ một tiếng.
Thời mẹ nhìn Diệp Thanh mà không kiềm được yêu thích trong lòng, cười liên tục lên tiếng đáp lại. Thời ba ở một bên sắc mặt ôn hòa nói với Diệp Thanh: "Hôm nay bà nội ông nội của Thời Úy, đại bá nhị bá cũng đều tới nhà, bà nội nó muốn gặp cháu một lần, cháu nguyện ý đi xuống gặp bọn họ một chút không?".
Diệp Thanh trong lòng lấy làm kinh hãi, không ngờ trong một lúc đã tới nhiều người như vậy, trong lòng nhất thời có chút căng thẳng, nhưng cậu tin tưởng bản thân có thể ứng đối tốt, liền cười nói: "Vâng, chú, vậy cháu sẽ xuống ngay".
Thời Úy ở bên cạnh nghĩ đến bà nội Thời luôn luôn không tán đồng, mày không khỏi hơi nhíu lại, nắm lấy bàn tay mảnh dài của Diệp Thanh vuốt ve, trấn an nói: "Đừng lo lắng, tôi đi cùng cậu!".
"Được!", Diệp Thanh cười gật đầu, hai người nắm tay từng bước đi xuống dưới lầu.
Lướt qua chỗ rẽ thang lầu, bóng dáng Thời Úy và Diệp Thanh lọt vào mắt mọi người, bà nội Thời vội vàng nhìn sang bằng ánh mắt sắc bén, nhưng trong nháy mắt lại bị người trẻ tuổi bên cạnh cháu trai nhà mình làm cho kinh diễm.
Hai người tuy rằng đều là đàn ông, lại xứng đôi đến như thể một bức hoạ duy mĩ, giống như một đôi bích nhân*.
(*) bích nhân: khen người đẹp như ngọc bích
Đứa trẻ tên Diệp Thanh này lại là dáng vẻ như vậy sao? Bà nội Thời trong lòng có chút cảm khái cùng kinh ngạc cảm thán, khó trách làm cháu trai nhà mình mê đến không xong.
Đứa nhỏ này làn da tuyết trắng nhìn từ xa hoàn mỹ như là dương chi bạch ngọc, ngũ quan tinh điêu tế trác* làm người khác phải kinh diễm, khí chất ôn nhuận ưu nhã, thân hình cao gầy tỉ lệ tuyệt đẹp, là người đẹp có thể làm người khác bỏ qua giới tính.
(*) tinh điêu tế trác: chạm trổ tinh vi, tỉ mỉ
Nhìn Diệp Thanh ở trước mắt, bà nội Thời trong nháy mắt cảm thấy, nếu người cháu trai mình thích chính là một người như thế, vậy cũng khó trách!
Thì ra còn có chàng trai trẻ đẹp như vậy, chẳng trách sẽ có đàn ông thích đàn ông, người như vậy ai có thể không thích chứ?
Trước kia bà nội Thời từng gặp bạn trai cũ của Thời Uý - Đinh Vũ Thần, cậu trai kia tướng mạo thanh tú cũng không có chỗ nào vượt trội.
Bà nội Thời cho rằng Thời Úy thích khả năng lại là kiểu đó, cho nên trong lòng vẫn luôn có ấn tượng như vậy, cảm thấy Diệp Thanh này khẳng định lại là một Đinh Vũ Thần khác, coi như đẹp mắt một chút, vậy thì cũng không khá hơn chút nào đâu.
Không ngờ vậy mà lại là mắt cá khác với trân châu, tựa như hạt cát cùng trăng sáng trên bầu trời, mặc kệ là trước kia Đinh Vũ Thần cũng tốt, hay là Tống Uyển Doanh cũng tốt, đều là mắt cá, người trước mắt cứ như vậy vừa nhìn một cái lại giống như trân châu cùng trăng sáng, chẳng trách cháu trai nhà mình thích.
Ông nội Thời ngồi ở bên người bà nội Thời, nhìn Diệp Thanh ở trước mặt, trong lòng hết sức vừa lòng, ngoại hình khí chất này cũng thật quá tốt, ánh mắt cháu trai mình thật sự rất tốt, thật không hổ là cháu trai của ông.
Thời đại bá Thời nhị bá ở bên cạnh bà nội cũng rất hài lòng, người này so với tên Đinh Vũ Thần trước kia nhìn không phải chỉ hơn một vài điểm đâu.
Thời Úy dắt tay Diệp Thanh đi đến trước mặt bà nội, giới thiệu với cậu: "Đây là bà nội của tôi, đây là ông nội, đây là đại bá, đây là nhị bá".
Diệp Thanh trên mặt lập tức giương lên tươi cười, một đôi mắt sáng như sao trời, dáng vẻ cười tươi như là một bức vẽ động, đẹp đến làm người nhịn không được muốn cười lên theo.
"Chào bà nội, chào ông nội, chào đại bá nhị bá ạ!"
Ông nội Thời cùng đại bá nhị bá sôi nổi cười đáp lại: "Chào chàu, chào cháu!".
Lúc này chỉ có bà nội Thời không lên tiếng, Diệp Thanh không khỏi quay đầu mỉm cười nhìn về phía bà, ánh mắt những người khác cũng đồng thời chăm chú vào trên người bà nội Thời.
Đang lúc mọi người có chút lo lắng, cho rằng bà nội Thời còn muốn kiếm chuyện, bà nội Thời đột nhiên đứng dậy giữ chặt tay Diệp Thanh ngoài dự đoán, kéo cậu đưa tới ngồi bên cạnh xong, cười haha đáp lại: "Đứa trẻ ngoan!".
Lo lắng vô ích một hồi, mọi người lập tức đồng thời liếc nhau, đều có chút không biết nên nói gì.
Thời Uý ở một bên thấy Diệp Thanh bị bà nội lôi kéo ngồi chung, trên mặt không kiềm được giơ lên vẻ tươi cười, đi qua ngồi ở bên Diệp Thanh.
"Đứa trẻ ngoan, cháu tên Diệp Thanh phải không?"
Bà nội Thời bắt đầu kéo tay Diệp Thanh hàn huyên, quan tâm lại hiền từ hỏi tình hình gia đình cậu.
Lúc nghe tới Diệp Thanh từ nhỏ đã không còn cha mẹ, được ông nội nuôi lớn, bà nội Thời cũng nhịn không được mà đau lòng.
Bà liên tục nói với Diệp Thanh: "Sau này chàu cứ coi nơi này như nhà mình, về sau có chúng ta nhiều người như vậy thương cháu, ngoan ha!".
"Vâng, cảm ơn bà nội!", Sự thân thiết quan tâm của bà nội Thời làm Diệp Thanh trong lòng ấm áp, vội vàng ngoan ngoãn đáp lời.
Trong một lúc, hai người ở chung hòa hợp trò chuyện vui vẻ với nhau, bà nội Thời cũng giống như Thời mẹ, càng nói càng thích Diệp Thanh.
Mà một loạt hành động dị thường này của bà nội Thời, làm cho ba huynh đệ Thời gia và Thời mẹ đều nhìn mà ngây người, bà nội Thời chuyển biến nhanh như vậy sao?
Trước đó không phải còn ồn ào nhốn nháo vô cùng bất mãn, bây giờ như thế nào liền dáng vẻ người một nhà? Đây thật đúng là nữ nhân tâm, đáy biển châm* a! Phụ nữ lúc muốn thay lòng đổi dạ, quả nhiên bạn không thể đoán trước được!
(*) nữ nhân tâm, đáy biển châm: lòng dạ đàn bà như kim dưới đáy biển
Chỉ có ông nội Thời ở một bên trai ngược mà nói tương đối bình tĩnh, bạn già của mình là người thế nào ông hiểu rõ nhất, bà nội Thời là người mê cái đẹp giấu mặt.
Mấy đứa cháu trai cháu gái của ông khi còn nhỏ thường xuyên cùng nhau chơi ở nhà cũ, đứa nhỏ nhà lão đại nói ngọt vô cùng, hai đứa nhỏ nhà lão nhị nghịch ngợm gây sự, nhà lão tam lại ngày ngày dáng vẻ như tiểu người lớn, trầm mặc ít nói, đối với thứ gì cũng đều nhàn nhạt.
Nhưng bà nội Thời lại thích Thời Uý nhà lão tam nhất, trước kia ông còn chưa suy nghĩ cẩn thận là vì sao, thẳng đến có một lần, bà nội Thời cầm một cây kẹo xinh đẹp nhất cho Thời Úy, hơn nữa còn nhỏ giọng nói với cậu ta: "Úy Uý ngoan nha, cây kẹo xinh đẹp nhất liền cho đứa trẻ xinh đẹp nhất, cháu đẹp nhất, cho nên bà nội thích cháu nhất a!".
Từ đó về sau ông nội Thời liền hiểu.
Cho nên khi ông vừa nhìn thấy tướng mạo Diệp Thanh, ngay lập tức liền nhẹ nhõm một nửa, bà nội Thời thấy gương mặt đó, cho dù nghĩ nháo cũng sợ là nháo không nổi.
Thực tế quả nhiên giống như ông nội Thời đã nghĩ, bà nội Thời không chỉ không náo loạn lên, còn trái ngược, điều này làm cho ông cũng hơi bất ngờ, ông nhìn khuôn mặt tuấn tú của Diệp Thanh, lại nhìn sang bà nội Thời niềm nở, trong lòng nhất thời tấm tắc bảo lạ.
Đến giữa trưa Diệp Thanh và mấy người Thời gia cùng nhau ăn một bữa cơm náo nhiệt lại ấm áp. Trên bàn cơm, bà nội Thời - Thời mẹ - Thời Úy, ba người thay phiên gặp đồ ăn cho Diệp Thanh, yêu thích quan tâm quá nhiều, làm Diệp Thanh thiếu chút nữa có chút ăn không tiêu, cũng may Thời mẹ và dì đầu bếp tay nghề thật sự rất tốt, cuối cùng cậu đau cũng vui sướng đem chính mình ăn thật no.
Buổi chiều Diệp Thanh cùng bà nội và Thời mẹ tản bộ nói chuyện phiếm ở trong sân, bà nội Thời và Thời mẹ đều thích trồng hoa cỏ, vừa vặn cậu lúc ở nhà cũng có chút kinh nghiệm ở phương diện này, vì thế liền cùng hai người hàn huyên, ba người hết nói cái này lại nói cái kia, vậy mà một chút cũng không lúng túng khô khan.
Sau một hồi hài hòa ở chung, đến Diệp Thanh cũng có chút không thể ngờ được, cậu thế mà lại thật giống như còn có tiềm lực bầu bạn cùng chị em phụ nữ.
Chạng vạng tối, mấy người bà nội Thời đều rời khỏi, Thời đại bá Thời nhị bá có việc phải làm, ông nội bà nội Thời liền theo đó cùng nhau rời đi, cũng không có ở lại chỗ này ăn cơm tối.
Trước khi đi, bà nội Thời kéo tay Diệp Thanh không ngừng dặn dò cậu có thời gian thường xuyên tới chơi, có rảnh thì tới nhà cũ thăm bà, Diệp Thanh đều ngoan ngoãn đồng ý, vì vậy bà nội Thời không còn nổi giận đùng đùng như lúc tới nữa, rời đi trong tâm trạng vui vẻ hài lòng.
Buổi tối Thời mẹ mời Diệp Thanh ở lại nhà nghỉ ngơi, bà chuẩn bị cho Diệp Thanh một gian phòng cho khách tốt nhất, nhưng mà phòng cho khách cũng không được dùng tới. Buổi tối Diệp Thanh mới rửa mặt xong, đã bị Thời Úy bế trở về phòng mình.
Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Thanh nằm ở trên chiếc giường tràn đầy hơi thở của Thời Úy, ngủ hết sức thỏa mãn. Sau khi tỉnh lại rời giường thật sớm, cùng Thời Úy xuống lầu chạy bộ buổi sáng, rồi mới trở về ăn bữa sáng.
Buổi chiều hai người thu dọn một chút đồ đạc liền tạm biệt Thời ba Thời mẹ, xuất phát đi thành phố S, hai người tính toán trở về thành phố S thăm ông nội Diệp, ở lại vài ngày sau đó xuất phát đi nước R nghỉ dưỡng.
Ở thành phố S vài ngày, hai người liền bước lên máy bay đi nước R, trời đông nước R là thánh địa nổi tiếng du lịch vào mùa đông, bọn họ đến một chỗ sân trượt tuyết tư nhân ở nước R.
Sau khi tới địa điểm, hai người giống như đặt mình trong thế giới cổ tích tuyết quốc lãng mạn, bốn phía bao phủ một mảnh trắng xóa, rời xa thành thị ồn ào huyên náo, chỉ có cảnh tuyết cùng phòng ốc thấp bé yên tĩnh, có một vẻ đẹp yên ả.
Phòng ở phụ cận sân tuyết đều là biệt thự thiết kế hai tầng, trên mái hiên phủ tuyết đọng thật dày, tòa nhà phía xa là từng hàng núi nhỏ bị tuyết đọng bao trùm, bởi vì tuyết đọng trên cây cối quá dày, mỗi cây gần như bị tuyết đọng thật dày xếp thành kim tự tháp tuyết trắng.
Diệp Thanh cùng Thời Úy nắm tay đi dạo trên tuyết, hai người liên tiếp để lại từng từng dấu chân thật sâu trên tuyết.
Thời Úy cẩn thận quấn kỹ khăn quàng cổ cho Diệp Thanh, dịu dàng hỏi cậu: "Có lạnh không?".
Diệp Thanh lắc lắc đầu: "Còn tốt nha, ban đầu có hơi lạnh, bây giờ thích ứng lúc sau sẽ khá hơn".
"Vậy tay cậu có lạnh không, lạnh thì bỏ vào túi tôi!"
"Có hơi lạnh!", Diệp Thanh nắm bàn tay ấm áp của Thời Úy có chút hâm mộ nói với cậu ta: "Tay cậu ấm quá đi, trời lạnh như thế cũng không cần mang bao tay!".
Nói xong giơ bàn tay đang mang bao tay của mình về phía cậu ta ý bảo: "Cậu xem tôi, tay tôi mang bao tay cũng không ấm bằng cậu".
Thời Úy khẽ mỉm cười, nắm tay Diệp Thanh nhét vào túi áo của mình: "Tôi cho cậu ấm áp!".
"Ừ!", Diệp Thanh cười, nhích lại gần đầu vai Thời Úy.
Hai người đi tản mạn xong sau đó tới nhà ăn sân trượt tuyết thưởng thức một bữa tối mỹ vị, sau khi ăn xong lại bước đi trên tuyết.
Người xung quanh cũng không nhiều, bởi vì chỗ này là sân trượt tuyết tư nhân, chỉ có hẹn trước hai tháng, bàn giao đủ số tiền đặt cọc mới có thể tới, hơn nữa sẽ còn giới hạn số người, cho nên nơi này cũng không ồn ào, yên tĩnh lại mỹ lệ.
Editor: Thiên Chân Vô Tà
Thấy mẹ nhà mình vẻ mặt nghiêm túc đoan chính ngồi ở trên sô pha, bộ dáng biểu cảm chờ soi kỹ cháu dâu, Thời ba và Thời mẹ liếc nhìn nhau, chỉ có thể bất đắc dĩ đi lên lầu.
Hai người đi đến gõ cửa phòng Thời Uý, chỉ chốc lát sau Thời Úy liền tới mở cửa, Diệp Thanh đi theo bên cạnh Thời Úy, cười chào Thời ba Thời mẹ một tiếng.
Thời mẹ nhìn Diệp Thanh mà không kiềm được yêu thích trong lòng, cười liên tục lên tiếng đáp lại. Thời ba ở một bên sắc mặt ôn hòa nói với Diệp Thanh: "Hôm nay bà nội ông nội của Thời Úy, đại bá nhị bá cũng đều tới nhà, bà nội nó muốn gặp cháu một lần, cháu nguyện ý đi xuống gặp bọn họ một chút không?".
Diệp Thanh trong lòng lấy làm kinh hãi, không ngờ trong một lúc đã tới nhiều người như vậy, trong lòng nhất thời có chút căng thẳng, nhưng cậu tin tưởng bản thân có thể ứng đối tốt, liền cười nói: "Vâng, chú, vậy cháu sẽ xuống ngay".
Thời Úy ở bên cạnh nghĩ đến bà nội Thời luôn luôn không tán đồng, mày không khỏi hơi nhíu lại, nắm lấy bàn tay mảnh dài của Diệp Thanh vuốt ve, trấn an nói: "Đừng lo lắng, tôi đi cùng cậu!".
"Được!", Diệp Thanh cười gật đầu, hai người nắm tay từng bước đi xuống dưới lầu.
Lướt qua chỗ rẽ thang lầu, bóng dáng Thời Úy và Diệp Thanh lọt vào mắt mọi người, bà nội Thời vội vàng nhìn sang bằng ánh mắt sắc bén, nhưng trong nháy mắt lại bị người trẻ tuổi bên cạnh cháu trai nhà mình làm cho kinh diễm.
Hai người tuy rằng đều là đàn ông, lại xứng đôi đến như thể một bức hoạ duy mĩ, giống như một đôi bích nhân*.
(*) bích nhân: khen người đẹp như ngọc bích
Đứa trẻ tên Diệp Thanh này lại là dáng vẻ như vậy sao? Bà nội Thời trong lòng có chút cảm khái cùng kinh ngạc cảm thán, khó trách làm cháu trai nhà mình mê đến không xong.
Đứa nhỏ này làn da tuyết trắng nhìn từ xa hoàn mỹ như là dương chi bạch ngọc, ngũ quan tinh điêu tế trác* làm người khác phải kinh diễm, khí chất ôn nhuận ưu nhã, thân hình cao gầy tỉ lệ tuyệt đẹp, là người đẹp có thể làm người khác bỏ qua giới tính.
(*) tinh điêu tế trác: chạm trổ tinh vi, tỉ mỉ
Nhìn Diệp Thanh ở trước mắt, bà nội Thời trong nháy mắt cảm thấy, nếu người cháu trai mình thích chính là một người như thế, vậy cũng khó trách!
Thì ra còn có chàng trai trẻ đẹp như vậy, chẳng trách sẽ có đàn ông thích đàn ông, người như vậy ai có thể không thích chứ?
Trước kia bà nội Thời từng gặp bạn trai cũ của Thời Uý - Đinh Vũ Thần, cậu trai kia tướng mạo thanh tú cũng không có chỗ nào vượt trội.
Bà nội Thời cho rằng Thời Úy thích khả năng lại là kiểu đó, cho nên trong lòng vẫn luôn có ấn tượng như vậy, cảm thấy Diệp Thanh này khẳng định lại là một Đinh Vũ Thần khác, coi như đẹp mắt một chút, vậy thì cũng không khá hơn chút nào đâu.
Không ngờ vậy mà lại là mắt cá khác với trân châu, tựa như hạt cát cùng trăng sáng trên bầu trời, mặc kệ là trước kia Đinh Vũ Thần cũng tốt, hay là Tống Uyển Doanh cũng tốt, đều là mắt cá, người trước mắt cứ như vậy vừa nhìn một cái lại giống như trân châu cùng trăng sáng, chẳng trách cháu trai nhà mình thích.
Ông nội Thời ngồi ở bên người bà nội Thời, nhìn Diệp Thanh ở trước mặt, trong lòng hết sức vừa lòng, ngoại hình khí chất này cũng thật quá tốt, ánh mắt cháu trai mình thật sự rất tốt, thật không hổ là cháu trai của ông.
Thời đại bá Thời nhị bá ở bên cạnh bà nội cũng rất hài lòng, người này so với tên Đinh Vũ Thần trước kia nhìn không phải chỉ hơn một vài điểm đâu.
Thời Úy dắt tay Diệp Thanh đi đến trước mặt bà nội, giới thiệu với cậu: "Đây là bà nội của tôi, đây là ông nội, đây là đại bá, đây là nhị bá".
Diệp Thanh trên mặt lập tức giương lên tươi cười, một đôi mắt sáng như sao trời, dáng vẻ cười tươi như là một bức vẽ động, đẹp đến làm người nhịn không được muốn cười lên theo.
"Chào bà nội, chào ông nội, chào đại bá nhị bá ạ!"
Ông nội Thời cùng đại bá nhị bá sôi nổi cười đáp lại: "Chào chàu, chào cháu!".
Lúc này chỉ có bà nội Thời không lên tiếng, Diệp Thanh không khỏi quay đầu mỉm cười nhìn về phía bà, ánh mắt những người khác cũng đồng thời chăm chú vào trên người bà nội Thời.
Đang lúc mọi người có chút lo lắng, cho rằng bà nội Thời còn muốn kiếm chuyện, bà nội Thời đột nhiên đứng dậy giữ chặt tay Diệp Thanh ngoài dự đoán, kéo cậu đưa tới ngồi bên cạnh xong, cười haha đáp lại: "Đứa trẻ ngoan!".
Lo lắng vô ích một hồi, mọi người lập tức đồng thời liếc nhau, đều có chút không biết nên nói gì.
Thời Uý ở một bên thấy Diệp Thanh bị bà nội lôi kéo ngồi chung, trên mặt không kiềm được giơ lên vẻ tươi cười, đi qua ngồi ở bên Diệp Thanh.
"Đứa trẻ ngoan, cháu tên Diệp Thanh phải không?"
Bà nội Thời bắt đầu kéo tay Diệp Thanh hàn huyên, quan tâm lại hiền từ hỏi tình hình gia đình cậu.
Lúc nghe tới Diệp Thanh từ nhỏ đã không còn cha mẹ, được ông nội nuôi lớn, bà nội Thời cũng nhịn không được mà đau lòng.
Bà liên tục nói với Diệp Thanh: "Sau này chàu cứ coi nơi này như nhà mình, về sau có chúng ta nhiều người như vậy thương cháu, ngoan ha!".
"Vâng, cảm ơn bà nội!", Sự thân thiết quan tâm của bà nội Thời làm Diệp Thanh trong lòng ấm áp, vội vàng ngoan ngoãn đáp lời.
Trong một lúc, hai người ở chung hòa hợp trò chuyện vui vẻ với nhau, bà nội Thời cũng giống như Thời mẹ, càng nói càng thích Diệp Thanh.
Mà một loạt hành động dị thường này của bà nội Thời, làm cho ba huynh đệ Thời gia và Thời mẹ đều nhìn mà ngây người, bà nội Thời chuyển biến nhanh như vậy sao?
Trước đó không phải còn ồn ào nhốn nháo vô cùng bất mãn, bây giờ như thế nào liền dáng vẻ người một nhà? Đây thật đúng là nữ nhân tâm, đáy biển châm* a! Phụ nữ lúc muốn thay lòng đổi dạ, quả nhiên bạn không thể đoán trước được!
(*) nữ nhân tâm, đáy biển châm: lòng dạ đàn bà như kim dưới đáy biển
Chỉ có ông nội Thời ở một bên trai ngược mà nói tương đối bình tĩnh, bạn già của mình là người thế nào ông hiểu rõ nhất, bà nội Thời là người mê cái đẹp giấu mặt.
Mấy đứa cháu trai cháu gái của ông khi còn nhỏ thường xuyên cùng nhau chơi ở nhà cũ, đứa nhỏ nhà lão đại nói ngọt vô cùng, hai đứa nhỏ nhà lão nhị nghịch ngợm gây sự, nhà lão tam lại ngày ngày dáng vẻ như tiểu người lớn, trầm mặc ít nói, đối với thứ gì cũng đều nhàn nhạt.
Nhưng bà nội Thời lại thích Thời Uý nhà lão tam nhất, trước kia ông còn chưa suy nghĩ cẩn thận là vì sao, thẳng đến có một lần, bà nội Thời cầm một cây kẹo xinh đẹp nhất cho Thời Úy, hơn nữa còn nhỏ giọng nói với cậu ta: "Úy Uý ngoan nha, cây kẹo xinh đẹp nhất liền cho đứa trẻ xinh đẹp nhất, cháu đẹp nhất, cho nên bà nội thích cháu nhất a!".
Từ đó về sau ông nội Thời liền hiểu.
Cho nên khi ông vừa nhìn thấy tướng mạo Diệp Thanh, ngay lập tức liền nhẹ nhõm một nửa, bà nội Thời thấy gương mặt đó, cho dù nghĩ nháo cũng sợ là nháo không nổi.
Thực tế quả nhiên giống như ông nội Thời đã nghĩ, bà nội Thời không chỉ không náo loạn lên, còn trái ngược, điều này làm cho ông cũng hơi bất ngờ, ông nhìn khuôn mặt tuấn tú của Diệp Thanh, lại nhìn sang bà nội Thời niềm nở, trong lòng nhất thời tấm tắc bảo lạ.
Đến giữa trưa Diệp Thanh và mấy người Thời gia cùng nhau ăn một bữa cơm náo nhiệt lại ấm áp. Trên bàn cơm, bà nội Thời - Thời mẹ - Thời Úy, ba người thay phiên gặp đồ ăn cho Diệp Thanh, yêu thích quan tâm quá nhiều, làm Diệp Thanh thiếu chút nữa có chút ăn không tiêu, cũng may Thời mẹ và dì đầu bếp tay nghề thật sự rất tốt, cuối cùng cậu đau cũng vui sướng đem chính mình ăn thật no.
Buổi chiều Diệp Thanh cùng bà nội và Thời mẹ tản bộ nói chuyện phiếm ở trong sân, bà nội Thời và Thời mẹ đều thích trồng hoa cỏ, vừa vặn cậu lúc ở nhà cũng có chút kinh nghiệm ở phương diện này, vì thế liền cùng hai người hàn huyên, ba người hết nói cái này lại nói cái kia, vậy mà một chút cũng không lúng túng khô khan.
Sau một hồi hài hòa ở chung, đến Diệp Thanh cũng có chút không thể ngờ được, cậu thế mà lại thật giống như còn có tiềm lực bầu bạn cùng chị em phụ nữ.
Chạng vạng tối, mấy người bà nội Thời đều rời khỏi, Thời đại bá Thời nhị bá có việc phải làm, ông nội bà nội Thời liền theo đó cùng nhau rời đi, cũng không có ở lại chỗ này ăn cơm tối.
Trước khi đi, bà nội Thời kéo tay Diệp Thanh không ngừng dặn dò cậu có thời gian thường xuyên tới chơi, có rảnh thì tới nhà cũ thăm bà, Diệp Thanh đều ngoan ngoãn đồng ý, vì vậy bà nội Thời không còn nổi giận đùng đùng như lúc tới nữa, rời đi trong tâm trạng vui vẻ hài lòng.
Buổi tối Thời mẹ mời Diệp Thanh ở lại nhà nghỉ ngơi, bà chuẩn bị cho Diệp Thanh một gian phòng cho khách tốt nhất, nhưng mà phòng cho khách cũng không được dùng tới. Buổi tối Diệp Thanh mới rửa mặt xong, đã bị Thời Úy bế trở về phòng mình.
Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Thanh nằm ở trên chiếc giường tràn đầy hơi thở của Thời Úy, ngủ hết sức thỏa mãn. Sau khi tỉnh lại rời giường thật sớm, cùng Thời Úy xuống lầu chạy bộ buổi sáng, rồi mới trở về ăn bữa sáng.
Buổi chiều hai người thu dọn một chút đồ đạc liền tạm biệt Thời ba Thời mẹ, xuất phát đi thành phố S, hai người tính toán trở về thành phố S thăm ông nội Diệp, ở lại vài ngày sau đó xuất phát đi nước R nghỉ dưỡng.
Ở thành phố S vài ngày, hai người liền bước lên máy bay đi nước R, trời đông nước R là thánh địa nổi tiếng du lịch vào mùa đông, bọn họ đến một chỗ sân trượt tuyết tư nhân ở nước R.
Sau khi tới địa điểm, hai người giống như đặt mình trong thế giới cổ tích tuyết quốc lãng mạn, bốn phía bao phủ một mảnh trắng xóa, rời xa thành thị ồn ào huyên náo, chỉ có cảnh tuyết cùng phòng ốc thấp bé yên tĩnh, có một vẻ đẹp yên ả.
Phòng ở phụ cận sân tuyết đều là biệt thự thiết kế hai tầng, trên mái hiên phủ tuyết đọng thật dày, tòa nhà phía xa là từng hàng núi nhỏ bị tuyết đọng bao trùm, bởi vì tuyết đọng trên cây cối quá dày, mỗi cây gần như bị tuyết đọng thật dày xếp thành kim tự tháp tuyết trắng.
Diệp Thanh cùng Thời Úy nắm tay đi dạo trên tuyết, hai người liên tiếp để lại từng từng dấu chân thật sâu trên tuyết.
Thời Úy cẩn thận quấn kỹ khăn quàng cổ cho Diệp Thanh, dịu dàng hỏi cậu: "Có lạnh không?".
Diệp Thanh lắc lắc đầu: "Còn tốt nha, ban đầu có hơi lạnh, bây giờ thích ứng lúc sau sẽ khá hơn".
"Vậy tay cậu có lạnh không, lạnh thì bỏ vào túi tôi!"
"Có hơi lạnh!", Diệp Thanh nắm bàn tay ấm áp của Thời Úy có chút hâm mộ nói với cậu ta: "Tay cậu ấm quá đi, trời lạnh như thế cũng không cần mang bao tay!".
Nói xong giơ bàn tay đang mang bao tay của mình về phía cậu ta ý bảo: "Cậu xem tôi, tay tôi mang bao tay cũng không ấm bằng cậu".
Thời Úy khẽ mỉm cười, nắm tay Diệp Thanh nhét vào túi áo của mình: "Tôi cho cậu ấm áp!".
"Ừ!", Diệp Thanh cười, nhích lại gần đầu vai Thời Úy.
Hai người đi tản mạn xong sau đó tới nhà ăn sân trượt tuyết thưởng thức một bữa tối mỹ vị, sau khi ăn xong lại bước đi trên tuyết.
Người xung quanh cũng không nhiều, bởi vì chỗ này là sân trượt tuyết tư nhân, chỉ có hẹn trước hai tháng, bàn giao đủ số tiền đặt cọc mới có thể tới, hơn nữa sẽ còn giới hạn số người, cho nên nơi này cũng không ồn ào, yên tĩnh lại mỹ lệ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương