Dung Phi nhìn Tô Trăn, người kia cười nhạt nhẽo, mang theo ý nghĩa an ủi, trấn an.
Lạ lùng thay, Dung Phi lại căng thẳng lên. Đây là cảnh quay đầu tiên của cậu với Tô Trăn, cuối cùng cậu không còn là người đóng thế của anh ấy nữa, cậu sẽ có lời thoại của riêng mình, sẽ đối diễn với Tô Trăn.
Thả lỏng…… Thả lỏng……
Dung Phi nhắm mắt lại, tự nhủ với chính mình: Từ giờ trở đi, cậu không phải là Mạc Tiểu Bắc nữa, mà là Trương Hạo. Hãy nghĩ về hoàn cảnh của Trương Hạo, một cảnh sát hình sự quốc tế, một người không được tiếp xúc trực diện với kẻ phản diện chính là Hà Chấn Vân, mức độ nguy hiểm của anh ta kém xa Lâm Mặc Phong, điều này khiến anh ta có thể đứng từ góc độ của người ngoài cuộc để nhìn nhận mọi diễn biến đang xảy ra.
Nhưng điều đó không có nghĩa là anh ta không cần cẩn thận, cách anh ta truyền tải thông tin ảnh hưởng đến sự dao động cảm xúc của Lâm Mặc Phong với tư cách là một điệp viên hai mang. Những đặc điểm này hòa quyện trong tâm trí Dung Phi, hình thành nên một Trương Hạo sống động.
Bắt đầu rồi, Dung Phi bước vào phòng pha trà, cậu không giống Nhậm Bạch đứng cạnh Tô Trăn, mà chỉ gọi một tiếng “Lâm tiên sinh” một cách tùy hứng nhưng lại có phần kính trọng.
“Ừm, cà phê phải chờ một lát nữa mới được.” Tô Trăn nhàn nhạt nói.
“Ồ, đọc báo đấy à?” Dung Phi duỗi cổ ra, rồi chợt nhớ ra điều gì đó, nói rằng: “Đới Kiến Đức chết rồi. Thân phận của anh ta bị bại lộ, vốn định đêm đó phải rời đi ngay, nhưng không kịp.”
Khi Dung Phi nói ra những lời này, Nhậm Bạch thở phào nhẹ nhõm, thậm chí còn lộ ra vẻ đắc ý. Dung Phi che giấu nỗi bi thương quá mức, thậm chí còn giống như đang kể cho Tô Trăn một tin đồn nghe được hôm qua, hoàn toàn mất đi sự lôi cuốn vốn có.
Tô Trăn vẫn giữ nguyên tư thế đọc báo.
“Anh ta bị đâm hơn 20 nhát, mất máu quá nhiều mà chết.” Dung Phi quay lưng đi, như thể đang xem còn bao lâu nữa thì cà phê có thể uống được.
“Tôi đã biết.” Tô Trăn nhẹ nhàng lật tờ báo qua một mặt khác.
Đến lúc này, khán giả mới thấy được bóng lưng của Dung Phi. Đó là một sự phức tạp tuyệt đối không giống với bầu không khí thoải mái trò chuyện với đồng sự vừa rồi. Cậu ta cúi đầu, đường cong của gáy và sống lưng như có nỗi buồn không kìm nén được, nhưng lại phải cố gắng hết sức để che giấu.
Những người chứng kiến nhìn chằm chằm vào cảnh tượng này, trong lòng dâng lên cảm giác nặng nề không tên, như thể cuộc trò chuyện nhẹ nhàng trước đó chỉ nhằm mục đích đẩy tâm trạng của tất cả mọi người xuống đáy vực.
“Ừm.” Trần Tư Nhạc gật đầu, anh ta tuy không nói gì, nhưng những người có mặt đều hiểu rằng, Dung Phi của Trương Hạo còn xuất sắc hơn của Nhậm Bạch.
Nhậm Bạch chăm chú dõi theo bóng lưng của Dung Phi như muốn phân biệt xem sức hấp dẫn như vậy là do Dung Phi diễn ra hay chỉ là do sự tình cờ.
Người đại diện của cậu ta nhỏ giọng nói: “Không sao đâu, có thể lát nữa khi cậu vào vai Mạc Tiểu Bắc sẽ diễn xuất tốt hơn Dung Thiếu. Cậu suy ngẫm về nhân vật Mạc Tiểu Bắc đã lâu rồi, còn Dung Thiếu phía trước thì vẫn đang trình diễn thời trang nên có thể không có nhiều thời gian để đọc kĩ kịch bản, khả năng hiểu của cậu ta chưa chắc đã sâu sắc bằng cậu đâu!”
Nhậm Bạch quay đầu đi chỗ khác, khẽ hừ một tiếng.
Nhìn thấy Dung Phi trở về đối mặt với Trần Tư Nhạc, đối phương vẫn giữ nguyên vẻ mặt chẳng có biểu lộ gì, chỉ lật kịch bản rồi đưa cho Dung Phi, nói: “Diễn cảnh này đi. Cậu diễn trước.
Nhận lấy kịch bản, Dung Phi có chút ngạc nhiên, không ngờ tới Trần Tư Nhạc thế nhưng lại chọn cảnh này.
“Sao thế, có vấn đề gì sao? Hay là nhất thời không nhớ được lời thoại được thế?” Trần Tư Nhạc hỏi.
Nhậm Bạch có chút tò mò xem là cảnh nào, đưa tay lấy kịch bản, mỉm cười, xem ra cậu ta đã chuẩn bị cảnh này từ lâu rồi.
“Nếu Dung thiếu không được, tôi có thể làm trước.” Nhâm Bạch nói.
“Không sao, không sao, tôi có thể làm trước.” Dung Phi quay người đi về phía một chiếc bàn trong phim trường, tiện tay xin nhân viên hai chai bia.
Tô Trăn rất phối hợp mà ngồi ngay ngắn ở bên cạnh bàn.
Xung quanh đều im phăng phắc, ngay cả những công nhân vốn dĩ đang thi công bối cảnh đều ngừng lại.
Dung Phi thủ vai Mạc Tiểu Bắc cầm hai chai bia đi tới.
Cậu bước đi chậm rãi, như thể muốn tỏ vẻ ngoài như không quan tâm trước mặt Lâm Mặc Phong, nhưng động tác đặt chai bia lên bàn thì lại rất nhanh, lúc ngồi xuống, chiếc ghế phát ra tiếng kẽo kẹt nhẹ, những chi tiết nhỏ này đều rất phù hợp với hoàn cảnh xã hội của nhân vật Mạc Tiểu Bắc.
Cậu gõ nhẹ chai bia vào mép bàn, nắp chai rơi xuống, sau đó cậu đưa chai bia đến trước mặt Lâm Mặc Phong, có vẻ như cậu vừa nghĩ ra điều gì đó và định lấy lại thì Lâm Mặc Phong ở phía đối diện đã đưa tay đón lấy chai bia.
Dung Phi nhếch môi cười, trong đó có vài phần vui vẻ.
Một hành động đơn giản, không một lời thoại nhưng đã khiến người đọc hiểu được tâm lý của Mạc Tiểu Bắc. Mạc Tiểu Bắc rất ngưỡng mộ Lâm Mặc Phong, và cũng biết về sinh hoạt sống thường ngày của Lâm Mặc Phong. Khi cậu mở nắp chai bia, cậu đã nghĩ đến việc phải mời Lâm Mặc Phong uống trước, thế nhưng sau khi đưa chai bia ra cậu mới nhớ ra cách mở nắp chai vừa rồi của mình có thể đã làm miệng chai chạm vào thành bàn, hơn nữa loại bia rẻ tiền này đối với Lâm Mặc Phong thì không ăn nhập gì cả.
Lâm Mặc Phong đã nhận lấy chai bia trước khi Mạc Tiểu Bắc kịp rút tay lại, thật giống như thể là vì Mạc Tiểu Bắc mà dung nhập vào tầng lớp không thuộc về mình, điều này đã khiến cho Mạc Tiểu Bắc cảm thấy được tầm quan trọng của bản thân mình với Lâm Mặc Phong, tự nhiên rất vui vẻ.
Dung Phi ngẩng đầu lên uống ừng ực mấy ngụm bia, sau đó rồi thở phào ra một hơi.
Người quay phim đứng bên cạnh đạo diễn cúi đầu nhỏ giọng nói: “Không ngờ người như Dung thiếu từ nhỏ đã lớn lên trong nhung lụa lại có thể diễn tả hình ảnh Mạc Tiểu Bắc một cách tinh tế đến mức như thế này.”
Trần Tư Nhạc không nói lời nào, Dung Phi có thể diễn xuất được khí chất của Mạc Tiểu Bắc mà cậu đã chứng kiến trước đó ở quán ăn Nhật Bản.
“Lâm ca, em có chuyện muốn nói với anh.” Dung Phi cầm chai rượu chạm vào chai bia của Tô Trăn, lực không mạnh, trong sự tùy tiện là sự tin tưởng không lời.
“Nói đi.”
“Em nghe nói gần đây Hà Chấn Vân có khoản tiền phi pháp khổng lồ cần rửa sạch… Em muốn nhắc Lâm ca, anh phải cẩn thận với kiểu người qua cầu rút ván này”. Giọng Dung Phi nghe thoải mái, song ẩn chứa sự thận trọng.
“Sao em lại có suy nghĩ như thế?”
“Ừ, không phải có câu nói mang nghĩa là khi thỏ chết thì con chó đuổi thỏ sẽ bị chủ giết để ăn thịt…” Giọng điệu của Dung Phi vừa đủ ấm áp, không hề giả tạo, như thể đã suy nghĩ trong đầu rất lâu nhưng vẫn không tìm ra được câu nào phù hợp hơn.
“Được cá quên nơm.” Trên môi Tô Trăn nở một nụ cười nhạt, không nhìn kỹ thậm chí còn chẳng cảm nhận được là anh ấy đang cười.
“Đúng rồi, chính là câu nói đó.” Mạc Tiểu Bắc nói xong thì ngửa đầu uống thêm hai ngụm bia, thực ra cậu đang đợi câu trả lời của Tô Trăn.
“Yên tâm, Hà Chấn Vân không làm như vậy đâu. Anh có chừng mực mà.” Tô Trăn nhìn Dung Phi, ánh mắt trở nên dịu dàng.
Buông chai bia xuống, Dung Phi dùng mu bàn tay lau miệng, nhìn vào mắt Tô Trăn, nói: “Ừm, em tinh anh.”
Chỉ là vài từ đơn giản như vậy thôi, nhưng lại có một sức mạnh kỳ lạ. Ánh mắt của Dung Phi quá đỗi trong trẻo, như thể tất cả mọi thứ trên thế gian này đều chẳng mảy may liên quan, chỉ có lời nói của Lâm Mặc Phong mới có thể quyết định phương hướng của cậu.
Sự tin tưởng đó quá giản đơn, nhưng lại không hề giản đơn chút nào.
Ánh mắt của Dung Phi, thêm vào thái độ chắc chắn, khiến người ta muốn quên cũng khó có thể mà quên được.
Rõ ràng, điểm nhấn trong bộ phim điện ảnh này hẳn là nhân vật Lâm Mặc Phong do Tô Trăn thủ vai, cho dù lạnh lùng từ đầu đến cuối, nhưng anh ấy lại có chút ấm áp dành cho Mạc Tiểu Bắc, chi tiết này chính là gợi mở cho người xem thấy Lâm Mặc Phong vẫn chưa hoàn toàn bị thế giới ngầm đồng hóa. Thế nhưng, chính sự tận tụy của Dung Phi đã khiến khán giả không thể không cảm động, thu hút mọi sự chú ý.
Nhậm Bạch ngẩn người, Mạc Tiểu Bắc mà Dung Phi thể hiện ra trước mắt đã vượt ngoài dự đoán của cậu.
“Nhậm, Bạch, cậu có biết chênh lệch giữa cậu và Dung Phi nằm ở đâu không?” Trần Tư Nhạc bỗng mở miệng nói.
“Chênh lệch?” Nhậm Bạch lộ ra biểu cảm không thể chấp nhận, hóa ra trong lòng đạo diễn, cậu còn chưa diễn thử với Mạc Tiểu Bắc mà đã thua Dung Phi sao?
“Dung Phi, cậu ấy không phải đang diễn một nhân vật, mà là “tái hiện”. Trong lòng cậu ấy có một hình tượng nhân vật hoàn chỉnh, cho nên cậu ấy không bao giờ băn khoăn phải nói một câu thoại nào đó như thế nào, cũng không phải suy tính thời điểm khi đứng trước mặt Lâm Mặc Phong thì Mạc Tiểu Bắc nên bày ra biểu cảm gì, cho nên cậu ấy có thể đạt được chữ “tự nhiên”.
Nhậm Bạch, nếu cậu cũng có thể đạt được chiều sâu như Dung Phi, thì tôi cũng có thể giao vai Mạc Tiểu Bắc cho cậu đóng.” Trần Tư Nhạc vỗ vai Nhậm Bạch, “Tôi không phải tạo áp lực cho cậu, mà là muốn cậu biết tôi yêu cầu cậu như thế nào.”
Nhậm Bạch bước tới, lần này đổi thành Dung Phi đi ngang qua cậu ta.
Dung Phi quay đầu ngoảnh lại nhìn bóng lưng nhạt nhòa của Nhậm Bạch, vô tình giao tiếp ánh mắt với Tô Trăn. Cậu khẽ gật đầu với anh, trong khoảnh khắc đó, động tác khẳng định của Tô Trăn khiến lòng Dung Phi phơi phới lên.
Nhậm Bạch cũng đi lấy hai chai bia rồi lại gần, chỉ vừa xem xong màn biểu diễn của Dung Phi, trong đầu cậu ra đã tràn đầy hình ảnh Mạc Tiểu Bắc của Dung Phi. Từ thần thái, động tác, thậm chí đến giọng điệu khi nói chuyện của Dung Phi, cậu ta đều không tự chủ bắt chước theo.
Những nhân viên công tác dần dần cảm thấy thấy hứng thú, họ ghé tai thì thầm với nhau.
“Sao lại thấy như Nhậm Bạch đang làm theo kịch bản của Dung Thiếu vậy?”
Khi cậu ta chỉ mới đọc được một nửa lời thoại của mình, đột nhiên Tô Trăn ở đối diện đã lên tiếng: “Nhậm Bạch, trong lòng của cậu hẳn cũng đã hiểu được Mạc Tiểu Bắc. Đừng phủ nhận Mạc Tiểu Bắc trong lòng cậu. Hãy quên đi Mạc Tiểu Bắc của Dung Phi, hãy là chính mình.”
Nhậm Bạch ngẩn người ở đó, động tác nhấp một ngụm bia dừng lại giữa chừng.
Rất ít khi thấy Tô Trăn ngắt lời bạn diễn, cho dù có bất kỳ ý kiến gì, anh ấy cũng sẽ chờ đến khi đối phương diễn xong mới nói.
Nhưng từ xa nhìn thấy cảnh đó, Dung Phi lại hiểu rằng Tô Trăn làm vậy vì Nhậm Bạch.
Nếu Nhậm Bạch vẫn tiếp tục diễn xuất như vậy thì sự tự tin của cậu ta sẽ dần dần sụp đổ. Không chỉ diễn không tốt vai Mạc Tiểu Bắc, mà cả vai Trương Hạo vốn là của cậu ta cũng khó mà đảm đương được.
Buông chai bia ra, năm ngón tay run rẩy. Cậu ta đang căng thẳng, bởi vì cậu thế nhưng khi chính mình khinh thường Dung Phi nhất lại bị cậu ta làm ảnh hưởng.
“Làm lại lần nữa đi, Nhậm Bạch. Tôi tin cậu có thể diễn tốt hơn.” Tô Trăn quay đầu nhìn đạo diễn, Trần Tư Nhạc gật đầu, đồng ý cho Nhậm Bạch thêm một cơ hội nữa.
Nhậm Bạch hít một hơi thật sâu, lần nữa xách theo chai bia đi tới.
Cậu ta hơi hếch cằm lên với thái độ hơi cố tình cứng đầu. Đúng như bản chất nhân vật do Mạc Tiểu Bối đóng. Thế nhưng khi đặt chai bia xuống bàn. Đằng sau vành môi cậu ta thoáng nở 1 nụ cười thoải mái tự tại, thoải mái.
Các màn biểu diễn tiếp theo đó đều diễn ra trôi chảy, nếp nhăn trên trán đạo diễn dần giãn ra.
Cho đến khi câu thoại đó cất lên.
“Lâm ca, có chuyện này em phải nói cho anh biết một chút.” Nhậm Bạch cúi đầu, tay đặt trên thân chai bia.
“Nói đi.”
“Em nghe nói rằng gần đây Hà Chấn Vân có một khoản tiền bẩn lớn cần rửa… Em muốn nói rằng anh Lâm phải cẩn thận với gã này vì sợ gã trở mặt không nhận.” Giọng Nhâm Bạch hạ thấp, tạo nên một bầu không khí nghiêm trọng.
“Sao em lại có suy nghĩ như thế?”
“Ừm, không phải có câu nói là khi thỏ chết thì con chó săn đuổi thỏ sẽ bị chủ giết để ăn thịt sao…” Nhậm Bạch cười nhẹ, mặc dù không nói hết câu thành ngữ đó ra, nhưng đó là lời cảnh báo Tô Trăn nhất định phải cẩn thận.
“Được cá quên nơm.” Tô Trăn bắt nhịp với không khí mà Nhậm Bạch tạo ra, nhếch miệng cười khẩy.
“Đúng, chính là câu này”. Nhậm Bạch siết chặt miệng chai, không nhìn vào mắt Tô Trăn.
“Yên tâm, Hà Chấn Vân sẽ không làm như thế đâu. Tôi có chừng mực của mình mà.” Ánh mắt của Tô Trăn lúc này cũng dịu dàng như khi nhìn Dung Phi vậy.
“Ừm, em tin anh.” Nhậm Bạch cầm chai bia lên chạm vào chai của Tô Trăn.
Sau khi diễn xong, Nhậm Bạch nhắm mắt hít một hơi thật sâu.
Trần Tư Nhạc im lặng ngồi một chỗ, ngược lại trợ lý đạo diễn ở bên cạnh sốt ruột hỏi: “Đạo diễn, rốt cuộc là Dung Thiếu diễn tốt hơn hay Nhậm Bạch diễn tốt hơn, ngài có đánh giá thế nào ạ?”
“Không cần tôi đánh giá, chính bản thân bọn họ hẳn đã biết mà.” Trần Tư Nhạc giơ tay lên xem đồng hồ, rồi nói một tràng với các staff gần đó, “Gần tới giờ rồi, cơm trưa đặt cho mọi người đã đưa tới chưa?”
“Tới rồi.”
“Ừm, mọi người cứ ăn trước đi, buổi chiều lại tiếp tục làm.” Nói xong, Trần Tư Nhạc liền đứng dậy rời đi.
Người đại diện của Nhậm Bạch há miệng định nói gì đó rồi lại nuốt xuống, anh ta đi đến bên cạnh Nhậm Bạch, vỗ vai cậu, “Tôi thấy cậu diễn rất tốt, chỉ không biết đạo diễn nghĩ như thế nào?”
Cậu ta nhìn sang bên kia, thấy Tô Trăn chuẩn bị đứng lên rồi nói: “Tô Thiên Vương cảm thấy màn biểu diễn của Nhậm Bạch thế nào?”
Tô Trăn ngồi trở lại, dùng ngón tay chống lên má, nhìn Nhậm Bạch vẫn nhắm nghiền mắt rồi từ từ mở lời: “Diễn xuất của Nhậm Bạch, tôi thực sự không thể tìm ra bất kỳ khuyết điểm nào. Chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?” Người đại diện thuận theo tầm mắt của Tô Trăn nhìn lại Nhậm Bạch.
Hít một hơi, Nhậm Bạch mở to mắt nhìn, như để thừa nhận một sự thật, “Chỉ là so với Dung Phi, thì Mạc Tiểu Bắc của cậu ấy vẫn không động lòng người.”
Tô Trăn không có nói tiếp nữa, anh im lặng để thời gian lắng đọng cho Nhâm Bạch.
Nhậm Bạch đứng dậy, hướng về phía đạo diễn. Lúc này Trần Tư Nhạc đang ngồi dưới bóng cây nhắm mắt nghỉ ngơi, không một ai đến làm phiền.
“Đạo diễn.”
“Ờ, nói đi.” Trần Tư Nhạc lên tiếng, nhưng không mở mắt.
“Xác thực diễn xuất của tôi không bằng Dung Phi.” Biểu cảm trên khuôn mặt Nhậm Bạch có chút gượng gạo, nhưng giọng nói lại rất sảng khoái.
“Chỗ nào không được tốt?”
“Tô Trăn nói nhân vật Mạc Tiểu Bắc của tôi không đủ sức lay động lòng người. Điểm này thì tôi thừa nhận… Đây vẫn là điều tôi chưa từng hiểu nổi làm thế nào để nhân vật này có thể chạm đến trái tim của mọi người.” Nhậm Bạch dừng lại, bình tĩnh chờ phản ứng của đạo diễn.
“Bởi vì cậu đã đưa cho Mạc Tiểu Bắc một sự định vị quá rõ ràng, đến nỗi khi khi cậu suy ngẫm về vai diễn này thì cậu đã tham khảo quá nhiều vai diễn khác tương tự. Nhưng Mạc Tiểu Bắc chính là Mạc Tiểu Bắc, kể cả những vai diễn khác có hoàn cảnh tương tự, cũng như vậy vì anh em của mình mà có thể không màng đến bất cứ điều gì, nhưng anh phải nhớ một điều, những vai diễn khác không thể có tình cảm giống như Mạc Tiểu Bắc được.
Mạc Tiểu Bắc kính trọng Lâm Mặc Phong, cậu ta chưa bao giờ nghĩ rằng Lâm Mặc Phong sẽ sa ngã, vì vậy khi cậu ta hỏi Lâm Mặc Phong có biết Hà Chấn Vân lợi dụng anh ấy để rửa tiền không, thì cậu ta không phải là đang nhắc nhở đối phương phải cẩn thận hoặc chất vấn tại sao đối phương lại rửa tiền cho Hà Chấn Vân.
Rốt cuộc cậu ta muốn gì? Nếu cậu thật sự cũng đặt tình cảm của mình vào vai diễn này, thì cậu sẽ một cách tự nhiên biểu hiện ra được Mạc Tiểu Bắc trong lòng mình.”
“Tôi hiểu rồi. Thực ra sau khi xem Dung Phi diễn giải về Trương Hạo, tôi thấy mình đã quá coi trọng vai Mạc Tiểu Bắc mà bỏ qua tầm quan trọng của Trương Hạo trong toàn bộ bộ phim. Anh ấy không chỉ là một người truyền đạt, anh ấy cũng có cảm xúc và lập trường, và điều này cũng làm cho vai Trương Hạo này có nhiều đất diễn.”
Lời của Nhậm Bạch khiến vẻ mặt không có cảm xúc gì của Trần Tư Nhạc lộ ra nụ cười nhẹ an ủi.
“Cho nên hiện tại, liệu giờ cậu đã đưa ra quyết định chưa?”
“Vâng, tôi quyết định sẽ tiếp tục đóng vai Trương Hạo. Tôi muốn đặt mình vào sự chấp nhất của Mạc Tiểu Bắc dành cho Trương Hạo, để xem tôi có thể diễn đến trình độ nào.”
“Tôi rất mong chờ.” Đạo diễn gật đầu, cuối cùng cũng mở mắt ra, lúc này ánh mắt của Nhậm Bạch lại kiên định hơn so với ban đầu.
“Chỉ là tôi không biết… rốt cuộc là điều gì đã giúp Dung Phi đạt được kỹ năng diễn xuất như hiện tại…”
Nhậm Bạch và Trần Tư Nhạc không hẹn mà cùng liếc nhìn về phía Dung Phi.
Lúc này, vào đúng giờ ăn cơm trưa. Không xa, Dung Phi và Phương Đại Đồng đang ngồi xổm bên một chiếc ghế nhỏ, hai người đang cố hết sức mở một lọ dưa chua.
“Ơ hay, chuyện gì thế này? Tôi đã dùng dao cạy mà vẫn không mở ra được?” Dung Phi nhíu mày nghiên cứu cái nắp chai.
“Có phải sức của cậu không đủ không?” Phương Đại Đồng cầm lấy lọ dưa, tiếp tục nghiên cứu.
Dung Phi gồi xổm có chút mỏi rồi, muốn ngồi nghỉ. Nhưng trên đất toàn vôi trắng, thế là cậu ấy tiện tay với lấy một cái ghế đẩu vừa mới đóng xong của một công nhân rồi ngồi xuống.
“Tiểu Phi!” Đối mặt với Tô Trăn tới gần nhìn thấy cảnh đó bỗng nhiên kêu lên, vươn tay ra định ngăn cản Dung Phi.
Nhưng chỉ tiếc rằng đã chậm một bước, Dung Phi ngồi phịch xuống rồi phát ra tiếng kêu thảm thiết vang khắp phim trường.
Trọng Sinh Chi Dung Thiếu
Chương 55: Dung Phi với Nhâm Bạch P2
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương