Nhưng nguyên tắc chính là nguyên tắc, dù cho có là bạn bè thân thiết đến thế nào đi chăng nữa thì cũng có những thứ không thể đem ra đùa giỡn được.
“Lần sau nếu còn như thế, em sẽ không chơi với anh nữa.” Dung Phi dùng những lời lẽ chính đáng mà nói.
“Được, sẽ không thế nữa đâu.” Tô Trăn đáp lời Dung Phi, vẻ mặt rất nghiêm túc mà hữa.
“Còn có, làm ơn, anh không cần đem từ ‘tự sướng’ đặt trên miệng, một chút đều không hợp với khí chất của anh đâu.” Dung Phi đưa tay kéo chăn đắp lên người.
“Ồ?” Tô Trăn chống cằm nhìn Dung Phi, “Thế thì em nói xem anh trong lòng em là người như thế nào?”
“‘Không bao giờ đánh mất sự tao nhã’!” Dung Phi không cần suy nghĩ đã nói lại lời bình luận của báo chí nói về Tô Trăn.
Sau hai giây im lặng, Tô Trăn lại phá lên cười, tiếng cười khiến cả không khí cũng rung chuyển.
“Anh bị sao thế! Có gì buồn cười chứ! Sao hôm nay em nói gì anh cũng cười thế?” Dung Phi giận dữ.
“Không… Không có gì đâu…” Tô Trăn đưa tay đề lên đầu Dung Phi, “Em dễ thương thật đấy…”
Dung Phi hoàn toàn không thể nói được nữa.
“Dung Phi, em có biết là dù trong mắt người khác trông anh có thanh lịch đến đâu, thì anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường không.”
“Bình thường như thế nào cơ?” Dung Phi khịt mũi, lời của Tô Trăn nghe như lời thoại trong phim điện ảnh.
“Anh sẽ có những ham muốn như người thường, khi ở trước người mà mình thích, anh cũng sẽ có những xúc động bộc phát, muốn hôn người ấy, ôm người ấy, dùng sự cố chấp của mình chiếm lấy người ấy.” Tô Trăn nhướng mày, giọng điệu ngả ngớn khiến người ta khó lòng phân biệt được thật giả, “Anh cũng sẽ vừa nghĩ đến người ấy vừa tự sướng.”
Khuôn mặt Tô Trăn áp sát Dung Phi, khoảnh khắc đó, khóe mắt đuôi mày Tô Trăn toát lên vẻ quyến rũ khiến Dung Phi không biết phải làm sao.
Tô Trăn như thế này thật khiến người ta động lòng, mà Dung Phi luôn nhắc nhở bản thân rằng… phải ngưng ảo tưởng về anh ấy.
Nhưng ngay trong lúc chính bản thân mình còn đang chật vật giãy giụa, Tô Trăn lại cố tình khiến cho ảo giác này thêm sâu đậm.
“Anh nói thế là muốn hợp lý hóa cho cái anh vừa làm với tiểu huynh đệ của em à?” Dung Phi tức tối nói.
“Đúng vậy, đã bị em nhìn thấu rồi.” Tô Trăn cười khẽ, ngón tay khẽ búng vào trán Dung Phi.
Bầu không khí khó xử vừa rồi bỗng tan biến. Có vẻ như dù không còn diễn xuất, nhưng Tô Trăn vẫn kiểm soát được mọi thứ.
“Đôi khi em thực sự ước anh hãy tránh xa em một chút.” Dung Phi lẩm bẩm nói nhỏ. Trong lòng cậu hiểu rõ, không thể tiếp tục như thế này được nữa. Không thể để bản thân mình phụ thuộc và kỳ vọng quá nhiều vào người đàn ông hoàn hảo này, chỉ cần tiến thêm một bước nữa thôi là sẽ rất nguy hiểm.
“Em nói gì vậy?”” Tai của Tô Trăn nghe tốt hơn tưởng tượng của Dung Phi, anh ấy tiến lại gần rồi đập trán vào đầu Dung Phi.
“Không có cái gì!” Dung Phi một phát đẩy anh ra.
Em có đói bụng không? Có muốn ăn chút gì không?” Tô Trăn nhếch cằm lên, đúng lúc dừng trêu đùa Dung Phi.
“Em có chút hơi đói rồi, Vệ Tử Hành nói anh ta sẽ mang bữa tối đến cho tôi.”
Vừa lúc Dung Phi nói xong, có người gõ cửa phòng bệnh và nói bọn họ mang bữa tối đến cho cậu.
Shipper đưa hộp cơm cùng hóa đơn đến trước mặt Dung Phi, Tô Trăn trêu chọc: “Đây chính là bữa tối “mang tới” cho em của Vệ Tử Hành sao?” “Anh ta khá bận… mà đồ ăn ở đây tuy thanh đạm nhưng hương vị rất tuyệt! Vệ Tử Hành cũng khá hiểu khẩu vị của em đấy”. Dung Phi vui vẻ mở nắp hộp cơm, mùi hương của sườn hấp và cải thìa xào tỏi tỏa ra, thêm một bát canh mộc nhĩ cá cơm nữa, đầy đủ chất dinh dưỡng.
“Sao nào, có muốn nếm thử một chút không?” Dung Phi quay đầu sang hỏi, vẻ bối rối mà Tô Trăn khiến cậu cảm thấy ban nãy bỗng chốc tan biến.
“Số lượng không nhiều lắm, cem lại chia cho anh một phần, không sợ đêm nay em không ngủ được vì đói sao.”
Tô Trăn bật cười nhìn Dung Phi ngồi chồm hổm trên giường đang ngấu nghiến ăn cơm.
“Hôm nay ở phim trường thế nào? Cảnh diễn có thuận lợi không?” Dung Phi hỏi bâng quơ.
“Rất suôn sẻ, Nhậm Bạch đã rất thích nghi với vai Trương Hạo rồi.”
Dung Phi gật đầu, đồng tình: “Đúng vậy! Nhân vật Trương Hạo này thực sự có thể khai thác sâu!”
“Còn lại một mình em, cố gắng mau lành vết thương. Đến khi em quay lại đoàn phim, đoàn cũng vừa chuẩn bị đến tiến độ đi ngoại thành quay chụp cảnh căn cứ.”
“Ừm…” Dung Phi gật đầu, vai diễn Mạc Tiểu Bắc của cậu thường phải đua xe, đánh nhau, và nhiều cảnh giao dịch phi pháp trong phim diễn ra ở những nơi xa trung tâm thành phố, vì vậy phim trường ở ngoại thành thuận tiện hơn cho việc lấy bối cảnh.
Tô Trăn vẫn luôn ở lại với Dung Phi cho đến khi dùng xong bữa tối, do ngày hôm sau phải tiếp tục quay phim, Tô Trăn đã rời khỏi bệnh viện vào khoảng hơn 8 giờ tối. Trước khi đi anh còn không quên dặn “buồn chán thì cứ nhắn tin cho anh nhé”.
Dung Phi cười ha hả nói điện thoại của mình đã hết sạch pin rồi, Tô Trăn thế nhưng lại còn để điện thoại của anh ấy lại.
“Không sao đâu. Nhà anh vẫn còn một chiếc điện thoại khác.”
Sau khi Tô Trăn rời đi, Dung Phi cầm điện thoại của Tô Trăn, trong lòng dâng lên một cảm giác hạnh phúc, nhưng hạnh phúc chưa được bao lâu thì lại cảm thấy mình ngốc đến đáng ghét. Cậu tùy tiện mở thư mục trong điện thoại của Tô Trăn, định xem có trò chơi gì hay không, nhưng vô tình thấy những bức ảnh Tô Trăn lưu trữ.
Dung Phi bảo bản thân mình không được nhìn, không được nhìn, có thể bên trong có thông tin riêng tư của Tô Trăn. Ngay sau đó Dung Phi lại nghĩ thông suốt, Tô Trăn đã đồng ý cho bản thân mình mượn điện thoại, trong máy sao có thể có thứ gì không tiện cho người khác nhìn được?
Ấn mở tấm ảnh đầu tiên ra, thì không ngờ đó lại là ảnh phong cảnh tại phim trường. Những bức ảnh không được sắp xếp theo chủ đề cụ thể nào, có cả những bức hình chụp mấy đạo diễn làm trò nữa, rồi vô tình, Dung Phi lật đến bức ảnh cậu hồi còn là diễn viên đóng thế chụp cùng Tô Trăn chụp chung.
Lúc đó, bản thân mình, cười thật đơn giản, dễ dàng.
Dung Phi không ngờ Tô Trăn vẫn còn giữ những bức ảnh ngày xưa này. Cậu luôn cho rằng mình chỉ là kẻ qua đường trong cuộc đời Tô Trăn, có lẽ cậu đã từng được anh ngưỡng mộ, từng khiến anh ân hận, nhưng mọi chuyện đáng ra đã tan thành mây khói cùng với sự ra đi của cậu. Nhưng Tô Trăn vẫn đem chúng giữ tới cho đến tận bây giờ.
Hít một hơi thật sâu, Dung Phi bỗng không hiểu nổi Tô Trăn đang ôm ấp tình cảm như thế nào với bản thân mình.
Vuốt sang, bức hình kế tiếp lại là hình ảnh hiện tại của cậu. Ví dụ như dáng vẻ ngậm đầy miệng thức ăn của Dung Phi khi ăn suất cơm hộp ở trường quay, trông giống như một chú ếch xanh; dáng vẻ cậu ôm chăn ngủ say sưa trên máy bay; và khoảnh khắc cậu xoay người đi trên sàn diễn chữ T…
Dung Phi chớp chớp mắt, cậu chưa từng nghĩ rằng Tô Trăn sẽ quan tâm đến mình như thế.
Một cảm giác vui sướng dâng lên trong lòng. Hóa ra cậu cũng có một vị trí nhỏ trong thế giới của Tô Trăn.
Thời gian bất giác trôi qua đến hơn chín giờ, nhưng Dung Phi chẳng thấy chút buồn ngủ nào, bởi vì cậu đã ngủ quá nhiều, hơn nữa vết thương ở mông khiến cậu cũng không thể ngủ ngon.
Nghiêng người xem lại các hình ảnh một lượt, cậu chán nản phát hiện ra điện thoại của Tô Trăn lại không hề có một tấm hình nào của anh ấy.
Tiếng gõ cửa vang lên, Dung Phi nghĩ có phải là Vệ Tử Hành đến không, vội vàng đóng ứng dụng trên điện thoại lại. Nhưng người mở cửa khiến Dung Phi rất ngạc nhiên.
“Á!” Dung Phi chống người dậy nhìn về phía trước.
Đối phương mặc áo phông dài tay cổ chữ V và quần dài màu xanh lá cây, đeo kính râm trông rất ngầu, trên vai còn đeo túi hành lý trông như vừa mới xuống máy bay đã vội vã đến đây.
Dung Phi tiếp tục đơ ở đó, “An… An Khải Văn? Sao anh lại tới đây?
Đó chính là An Khải Văn. Anh ta bước đi thong thả, ném chiếc túi hành lý xuống cạnh giường, tháo kính râm trông phong thái thật oai phong.
“Nếu tôi không đến thăm cậu chắc cậu còn chẳng nghĩ đến việc gọi cho tôi.” An Khải Văn cười khẩy, ngồi xuống bên cạnh Dung Phi. Trên mặt anh ta có vẻ mệt mỏi nhưng vẫn không giảm đi vẻ đẹp trai phong độ.
“Tôi thực sự rất bận rộn sau khi trở về nước… Anh biết đấy, quá trình quay bộ phim “Thương Thần”… Tôi mới vừa nghiên cứu xong kịch bản thì phim đã bấm máy…” Dung Phi cúi đầu, nhưng sâu trong nội tâm cậu biết rằng đây không phải là lý do. Sau khi trở về nước, cậu đã gửi một vài tin nhắn cho An Khải Văn vì cậu thấy bản thân mình khá bận rộn, An Khải Văn có trả lời lại rằng tình hình chấn thương ở vai đã ổn, sau đó Dung Phi đã quên mất anh ta luôn.
“Đúng vậy.” An Khải Văn hừ nhẹ cái mũi, “Tôi vừa xuống máy bay đã gọi điện cho cậu nhưng không gọi được. Tôi đành phải gọi cho người đại diện của cậu, nếu không cũng không biết được tin tức chấn động này. Người đại diện của cậu đúng là có năng lực, thiếu gia nhà họ Dung bị thương ở phim trường nhập viện mà không lên trang giải trí, xem ra anh ta rất có tiếng nói trong giới truyền thông.”
“Thật sự không xuất hiện trên tạp chí sao?” Nói đến chuyện này, Dung Phi cũng cảm thấy khó tin, rõ ràng là có rất nhiều người đang chờ xem trò cười của cậu mà.
“Có cần tôi đi mua tất cả những tạp chí lá cải về cho cậu không?” An Khải Văn chanh chua nói.
Dung Phi gãi tai cười, “Vậy thì tôi thật sự may quá.”
An Khải Văn trừng mắt nhìn cậu một cái, “Không phải cậu may mắn, nhất định có người thấy cậu da mặt mỏng quá mới giúp cậu che giấu tin đồn này.”
Nhưng sẽ có ai đây? Phải chăng là bà mẹ thương con hết mực kia? Hay là ông bố nghiêm nghị ít khi nói chuyện kia?
“Nhìn cái túi hành lý đeo trên vai, chắc là vai anh không sao chứ? Gần đây còn tham gia buổi trình diễn thời trang nào khác không?” Dung Phi cuối cùng cũng nhận ra mình nên quan tâm đến đối phương.
“Một tuần sau có một buổi trình diễn ở Hong Kong” An Khải Văn nghiêng người nhìn về phía mông của Dung Phi.
May mắn là lúc này cậu đã mặc quần ngủ rộng rãi rồi, thành thật mà nói, cậu không hề muốn ai đó chú ý quá nhiều đến mông mình.
“Bàn tay của An Khải Văn đang chống ở ngay trên bờ mông của Dung Phi, “Thế nào, mông của cậu ổn chứ?””
“Không sao, không sao!” Dung Phi thoải mái xua tay, “Chỉ bị đinh đâm chảy khá nhiều máu thôi. Anh vừa xuống máy bay, mệt không? Có muốn về nghỉ ngơi một chút hay không?”
“Ừm, có chút hơi mệt.” An Khải Văn trực tiếp giơ chân dài lên nằm cạnh Dung Phi, “Mượn giường cậu ngủ một lát.”
“Hả? Đây là bệnh viện, anh xác định không muốn về nhà ngủ à?”
“Không được, tôi chỉ có thể nghỉ ngơi hai tiếng đồng hồ để kịp chuyến bay muộn tới Hồng Kông.” Nói xong, An Khải Văn trông như đã hoàn toàn thư giãn, hít thở đều đặn rồi thiếp đi.
Dung Phi an tĩnh không dám phát ra tiếng động, kéo một góc chăn đắp lên người An Khải Văn.
Đây là lần đầu tiên cậu ở cùng một chỗ với An Khải Văn như thế này, mọi sự kiêu hãnh và hào quang của đối phương đều ẩn đi, trên đôi mắt chỉ còn sự mệt mỏi buồn ngủ.
Dung Phi bỗng nhiên có chút cảm động, anh ta rõ ràng có thể tìm một nơi để nghỉ ngơi gần sân bay, nhưng sau khi nghe tin mình bị thương, đã đích thân đến thăm. An Khải Văn sẽ không bao giờ nói thẳng rằng anh ta quan tâm đến Dung Phi, nhưng trong những ngày cùng nhau đi trình diễn thời trang, An Khải Văn là một người dẫn dắt nghiêm khắc đồng thời cũng là một người mẫu hết sức tận tâm. Dung Phi rất hâm mộ và kính trọng anh ta.
Nhìn nghiêng có thể thấy thấp thoáng vết sẹo trên bờ vai An Khải Văn qua cổ áo, Dung Phi không nhịn được ngoảnh sang bên muốn nhìn cho rõ, đó chính là vết thương khi An Khải Văn bảo vệ bản thân cậu để lại. Vết sẹo lưu lại trên thân thể của người mẫu… Không nói cũng biết sau này sẽ ảnh hưởng tới sự nghiệp của An Khải Văn… Nghĩ tới đây, Dung Phi lại càng thêm áy náy.
Nhưng An Khải Văn không thực sự chìm vào giấc ngủ, anh ta từ từ lên tiếng: “Có phải cậu đang nhìn vào vết sẹo trên vai tôi không?”
Dung Phi ngạc nhiên nói: “Thì ra anh vẫn chưa ngủ sao”
An Khải Văn nhếch mép lên: “Cậu cứ nhìn tôi như thế, thuần túy quấy rối thị giác như thế này, tôi còn ngủ được nữa sao?”
Dung Phi im lặng.
An Khải Văn khẽ thở dài, “Yên tâm, vết sẹo ở trên vai tôi sẽ mờ dần, không ảnh hưởng nhiều đến việc trình diễn sau này của tôi đâu. Mấy nhà thiết kế còn cảm thấy nó khá quyến rũ ấy chứ.”
“Anh thật biết cách an ủi người khác.”
“Tôi chưa từng an ủi cậu. Ngoài sàn diễn ra, tôi chưa từng thấy cậu nghiêm túc. Trong những ngày tôi dưỡng thương vì chấn thương vai, tôi đã đi xem bộ phim < thiển phong> của cậu, bỗng nhận ra rằng thực ra cậu còn có một thế giới khác, còn tôi thì theo thói quen coi sàn diễn mà tôi quen thuộc là thế giới của cậu.” An Khải Văn nói với giọng nhàn nhạt.
“Cảm ơn anh…… đã bảo vệ tôi……” Lần đèn treo rơi xuống đó, nếu như Dung Phi không được An Khải Văn đẩy ra thì nơi bị thương trên người cậu rất có khả năng là gương mặt.
“Thế tôi quan trọng như thế nào ở trong lòng cậu?” An Khải Văn nửa đùa nửa thật hỏi.
“Ờm…Đạo sư[1] còn có bạn bè.” Dung Phi ngẫm nghĩ hai giây rồi trả lời.
“Chỉ như thế thôi sao? Cũng thật bi ai cho tôi.” An Khải Văn nhếch môi.
“Sao mà bi ai thế?” Dung Phi ngơ ngác hỏi.
An Khải Văn không trả lời cậu, biểu cảm nhẹ nhàng như thực sự đã ngủ say.
Dung Phi không có ra tay lay anh ta, lỡ đâu tên này thực sự ngủ mất, bản thân mình lay anh tỉnh thì quả là tội tày trời.
Một mình chờ đợi buồn quá, chẳng mấy chốc, Dung Phi cũng nằm lăn ra ngủ trên giường mất.
Đến lúc cậu tỉnh lại lần nữa thì mặt trời đã lên cao, Dung Phi dụi mắt rồi sờ sang chỗ An Khải Văn bên cạnh thì thấy đã trống không.
Dung Phi thở dài một hơi, ngoảnh sang một bên mới thấy đầu giường có dán một tờ giấy ghi chú, phía cuối là chữ ký của An Khải Văn: Đừng làm hỏng vai diễn của Mạc Tiểu Bắc nhé, tôi sẽ theo dõi đấy.
Nhoẻn miệng cười, Dung Phi dán tờ giấy ghi chú lên đầu giường.
An Khải Văn tiếp tục chuyến hành trình, còn Dung Phi cũng tự nhủ với chính mình rằng phải sớm bình phục để trở lại đoàn phim.
Nửa tháng sau, mông của Dung Phi đã lành, Vệ Tử Hành đưa cậu đến phim trường.
Ánh nắng ngày hôm nay rất đẹp, nghiêng nghiêng rọi qua kẽ lá xuống mặt đất. Tô Trăn đứng ở đó, tựa vào thân cây, tay nâng kịch bản đang đọc. Mày mắt anh khẽ rũ xuống, như thể đang đứng ngoài thế giới này.
Bên cạnh đó, Vệ Tử Hành đang thảo luận vấn đề gì đó với đạo diễn Trần Tư Nhạc, còn Dung Phi thì bị sự chú ý của Tô Trăn hấp dẫn đi.
Cho đến khi Phương Đại Đồng mang vác thiết bị chụp ảnh đi lại, thì nhìn thấy Dung Phi liền cao giọng hô: “A! Dung Phi! Vết thương của cậu đã khỏi, trở về rồi đó à!”
Nghe tiếng kêu này, không chỉ Tô Trăn đang xem kịch bản ngẩng đầu lên mà cả Nhậm Bạch đang tạo hình cũng quay đầu lại.
[1] Đạo sư
Đạo sư (zh. 導師, sa. guru, bo. bla ma), cũng có khi được dịch theo âm Hán Việt là Cổ-Lỗ (zh. 古魯), nghĩa là Sư phụ, vị thầy dạy đạo. Theo một ý nghĩa riêng biệt – như trong trường hợp của các vị Đại thành tựu – thì người ta nên dịch chữ “guru” là Chân sư (zh. 真師), nếu hiểu chữ “Chân sư” ở đây đồng nghĩa với một vị thầy có đầy đủ những khả năng, thích hợp cho những môn đệ khác nhau, có thể nói là tùy cơ ứng biến, tùy chứng phát được.
Cần phân biệt rõ giữa Đạo sư và Chân sư. Đạo sư là người dạy đạo, truyền đạo. Chân sư là bậc đạo sư chân chánh, dạy đạo và đời, truyền đạo với những phát kiến mới có lợi ích cho cuộc sống nhân sinh.
Trọng Sinh Chi Dung Thiếu
Chương 57: Ảo giác nguy hiểm
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương