Dung Phi khẽ run lên, mặt lập tức đỏ bừng lên. Trở lại bàn ăn, Dung Phi mới ăn được hai miếng đậu que xào khô thì đã cảm nhận được ngón chân của đối phương chạm vào bắp chân của mình.
Dung Phi cố gắng nhìn về phía đó, nhưng Tô Trăn lại cúi đầu xuống, không hề tiếp nhận được ánh mắt của Dung Phi.
Tuy nhiên, Tô Trăn dưới bàn ăn lại càng quá đáng hơn, ngón chân của anh duỗi thẳng ra, vén lên ống quần của Dung Phi, mu bàn chân tựa lên bên cạnh chân Dung Phi.
Nếu chuyện này xảy ra trước đây, đối diện lại là một người đẹp, chắc chắn Dung Phi sẽ động lòng. Nhưng bây giờ, đối diện Dung Phi là Tô Trăn…
“Em ăn no rồi!” Dung Phi đặt đũa xuống và đứng dậy.
“Ồ.” Tô Trăn không đồng ý nói: “Anh còn tưởng bụng em là một cái hố không đáy, cho vào bao nhiêu cũng sẽ không no.”
Dung Phi không thèm để ý đến Tô Trăn, đi đến ghế sofa bật tivi xem.
Có lẽ vì không ngủ trưa và cứ miệt mài chơi trò ghép hình, Dung Phi thực sự cảm thấy rất mệt mỏi, cậu nằm luôn trên ghế sofa và ngủ thiếp đi.
Tô Trăn thu dọn hết đĩa cơm xong xuôi, lúc trở về nhìn thấy Dung Phi đang ngủ say, không khỏi mỉm cười. Anh lấy chăn đắp cho Dung Phi, sau đó ngồi cạnh cậu bắt đầu đọc báo hôm nay.
Chuyên mục giải trí của tờ báo đề cập đến việc “Thương Thần” đã thuận lợi hoàn thành việc ghi hình, thậm chí thời gian công chiếu cũng đã được ấn định. Trần Tư Nhạc trong cuộc phỏng vấn cũng đặc biệt khen ngợi diễn xuất của Dung Phi. Đọc đến đoạn này, khóe miệng của Tô Trăn khẽ cong lên, tay đưa lên vuốt nhẹ mũi Dung Phi.
Có lẽ tư thế nằm trên ghế sofa không thoải mái, Dung Phi muốn lật người, suýt nữa ngã xuống đất thì Tô Trăn đã ra tay đỡ lấy cậu.
“Ừm…” Dung Phi mở mắt, “Em đã ngủ quên mất rồi…”
Ừ, em thật là một chú heo. Nếu muốn đi ngủ thì liền đi tắm trước đi.
“Ừm, em đi tắm rồi ngủ.” Dung Phi nói rồi, cứ như vậy bước vào phòng tắm.
Tô Trăn nhìn dáng vẻ lười biếng của Dung Phi, tựa hồ nghĩ tới điều gì, khóe miệng hiện lên nụ cười, tiếp tục xem tạp chí.
Vài phút sau, Dung Phi xuất hiện, quấn khăn tắm, vẻ mặt u sầu.
“Lại quên mang đồ ngủ rồi à?” Tô Trăn ngước mắt nhìn lên, nhìn theo đường cong lưng của Dung Phi và đôi chân lộ ra từ dưới khăn tắm, ánh mắt chợt tối hẳn đi.
Nơi này vốn dĩ được bố trí từ phòng suite cao cấp của khách sạn, ban đầu phòng ngủ có một chiếc giường đôi cực lớn, William dù là người châu u cũng cảm thấy dùng giường đôi sẽ khiến cảnh quay trong thước phim ngắn sẽ trở nên mơ hồ, vì vậy phòng ngủ đã được thay thế bằng hai chiếc giường đơn.
Dung Phi bước vào phòng, vừa định cởi khăn tắm thì Tô Trăn dựa vào cửa phòng mở miệng nói: “Nếu em muốn bây giờ bị William cùng những staff khác nhìn thấy ‘phong thái mê người’ của em thì anh không ngại đem khăn tắm của em cởi ra đâu.”
Lời nói của Tô Trăn lập tức nhắc nhở Dung Phi, cậu lo lắng kéo khăn tắm của mình ra: “Không thể nào? Trong phòng ngủ cũng có camera à?”
Tô Trăn cười nói: “Không phải đã nói là, ngoại trừ phòng tắm thì tất cả đều có camera lắp đặt sao?”
“A, vậy thì em vẫn nên lấy quần áo rồi quay lại trong phòng tắm để thay! Thật phiền phức mà!” Dung Phi lẩm bẩm đi lấy bộ đồ ngủ, trong khi Tô Trăn thì điềm nhiên tiến vào phòng tắm.
Ngay khi Dung Phi mở cửa phòng tắm, nháy mắt cậu đã bị Tô Trăn kéo vào.
“Ê! Ê!” Dung Phi suýt nữa trượt chân ngã, nhưng được Tô Trăn giữ chặt. Một tiếng “bịch” vang lên bên tai, cửa phòng tắm đã bị khóa lại.
“Anh vào phòng tắm làm gì vậy! Chẳng lẽ anh không biết em sắp vào để thay đồ à!”
“Anh tới đi vệ sinh nha!” Tô Trăn dùng một tay ấn vào thắt lưng của Dung Phi, tay kia cầm lấy áo ngủ của Dung Phi đặt lên giá.
“Anh đi vệ sinh mà không khóa cửa à……” Dung Phi đột nhiên hiểu ý đồ của Tô Trăn, “Này, chẳng lẽ anh…”
Khóe môi Tô Trăn cong lên, nghiêng mặt định hôn Dung Phi.
Bọn họ hiện tại đang quay phim ngắn cho Cadinor, trái tim Dung Phi giật thót, suýt nữa đẩy đối phương ra. Ai ngờ, Tô Trăn lại ngang ngược kéo hai tay Dung Phi về phía sau, nồng nàn và mãnh liệt hôn lên môi cậu, say sưa mà chiếm hữu. Lưng dựa vào cửa phòng tắm, Dung Phi không có biện pháp nào thoát khỏi sự giam cầm xiềng xích của Tô Trăn.
Từ trước đến nay, Tô Trăn luôn trầm tĩnh, lý trí, lịch thiệp, nhưng Dung Phi dần dần hiểu ra như lời Thẩm Ngạn đã từng nói, đây chính là thế giới thuộc về Tô Trăn trong cái kẹp hồ đào, mà Tô Trăn đang ở bên trong cái vỏ cứng rắn ấy, lại điên cuồng và cố chấp.
Ngay khi Dung Phi sắp không thể thở nổi nữa, Tô Trăn mới rời khỏi môi cậu, hôn lên chóp mũi cậu, cho cậu cơ hội để thở.
“Tô Trăn……anh không cảm thấy điều này không thích hợp sao?” Dung Phi hơi tức giận, cậu là người rất nghiêm túc trong công việc, nhưng rõ ràng là từ lúc ăn xong bữa tối,Tô Trăn đã liên tục khiêu khích cậu.
“Sao lại không thích hợp?” Tô Trăn cười hỏi, hơi thở nóng hổi phả vào chóp mũi và môi Dung Phi, “Nếu coi đây chỉ là công việc thì em sẽ trở nên căng thẳng, em sẽ thấy mất tự nhiên, phải không? Nếu đem nó là một cuộc hẹn hò thì sẽ không giống nhau nữa. Trong mắt em lẫn anh, tất cả đều là chân thật.
Dung Phi vẫn như cũ chưa hề nguôi giận, mặc dù sâu thẳm trong lòng cậu cũng từng xao động khi được hợp tác với Tô Trăn trong bộ phim ngắn này. Nhưng khi chứng kiến Tô Trăn luôn chuyên nghiệp lại thể hiện một mặt như thế trước mặt cậu, cậu thực sự có chút không thể thích nghi được.
Ngay khi Dung Phi đang ngẩn người, bàn tay của Tô Trăn đã len vào khăn tắm của Dung Phi, di chuyển dọc theo đường cong của đùi lên trên, và ngay khi Dung Phi ấn tay của mình xuống, ngón tay của đối phương đã…
Này! Em thực sự cảm thấy điều này không phù hợp!
“Nhưng mà anh chỉ muốn em thôi.” Tô Trăn dùng giọng nói trầm ấm, trưởng thành nói ra những lời vô cùng tùy hứng.
……Dải phân cách hài hòa……
“A……” Dung Phi hít một hơi thật sâu, Tô Trăn quá hiểu cách làm cho Dung Phi động tình, rất nhanh Dung Phi đã ngửa đầu thở hổn hển.
Tô Trăn nhìn đôi mắt mơ hồ của Dung Phi, nhịn không được hôn lên cằm, một bên cổ hắn, dùng lực gần như muốn đem tất cả máu trong người cậu hút hết.
Khi Dung Phi được thả ra khỏi tay của Tô Trăn, Tô Trăn lập tức giật mạnh khăn tắm của Dung Phi.
“Ê!” Dung Phi bị đối phương kéo ngồi xuống trên nắp bồn cầu.
… Đường phân cách hài hòa …
Cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, cánh tay của Dung Phi hơi thả lỏng, …
Ừm… Ừm…
Dung Phi nhanh chóng mím chặt môi, sợ đến nỗi không dám kêu lên. Nếu bị máy quay ở ngoài phòng tắm thu lại, cậu thà bị gạch men trong phòng tắm đập chết còn hơn.
……Lại là đường phân cách hài hòa……
Tô Trăn vẫn ôm chặt Dung Phi, thở hổn hển, giọng khàn khàn, nghiêng người hôn nhẹ lên môi Dung Phi.
“Giờ thì hài lòng rồi chứ?” – Dung Phi nói với vẻ bực bội, mặc dù chính bản thân cậu cũng cảm thấy rất sảng khoái.
“Không hài lòng.” Tô Trăn cắn cằm Dung Phi, “Anh còn không chưa làm đến mức em ngất đi.”
Vừa lúc Dung Phi chuẩn bị dùng đầu húc vào Tô Trăn, đối phương đột nhiên ôm chặt lấy cậu, khiến cho cậu hoảng sợ vội vàng ấn chặt bả vai đối phương.
“Được rồi, được rồi,” Tô Trăn lộ ra vẻ mặt yêu chiều, “Anh giúp em dọn dẹp. Anh là chính nhân quân tử, hôm nay sẽ không có xuất ở bên trong.”
Mặt của Dung Phi bỗng nhiên đỏ bừng lên.
Tô Trăn bảo Dung Phi rời khỏi phòng tắm trước, bản thân mình tắm rửa một chút rồi mới ra ngoài.
Dung Phi ngồi trên giường, đọc một cuốn tiểu thuyết của nhà văn hiện đại, nhưng lòng cậu rất lo lắng. Bọn họ ở trong phòng tắm lâu như vậy, may mà William và những người của anh ta không đến hỏi bọn họ đang làm gì. Nhưng họ ở trong đó nửa ngày mới ra, nghĩ sao cũng có chút khiến người khác hoài nghi.
Tô Trăn trong bộ đồ ngủ bước tới, mái tóc ướt chải ra sau tai, trông trưởng thành và gợi cảm. Anh ngồi bên cạnh giường Dung Phi, đưa tay xoa đầu cậu, nhỏ giọng nói: “Đừng suy nghĩ nhiều.”
Tắt đèn, hai người nằm trong chăn nhắn tin.
Nếu William Heideman hỏi chúng ta đang làm gì trong phòng tắm, em phải trả lời thế nào?
Em giúp anh cọ lưng.
Dung Phi nhíu mày, đâu có lý do nào ngu ngốc, sứt sẹo như vậy! Vừa quay đầu định trừng mắt nhìn Tô Trăn, đối phương đã đang cười nhìn mình, đôi con ngươi ấy mang vài phần ẩn ý, lại xen lẫn chút gợi cảm khiến tim đập loạn nhịp.
Dung Phi lười biếng không thèm để ý đến anh, quay lưng đi nhìn chỗ khác. Tin nhắn tiếp theo từ anh lại đến.
Ngày mai, chúng ta làm trong bồn tắm đi.
Dung Phi hầm hừ đáp lại anh: Anh nằm trong bồn tắm mà mơ mộng đi!
Vài ngày sau, Dung Phi cảm thấy như bản thân mình đang trong kỳ nghỉ phép.
Có khi Dung Phi ngồi dựa vào đầu giường, ôm laptop chơi game online, còn Tô Trăn thì nằm trên giường khác, yên lặng đọc một quyển sách tiếng Anh, đeo tai nghe nghe nhạc. Nếu Dung Phi chán chơi game, cậu sẽ lén lút bước xuống giường, tháo tai nghe của Tô Trăn và quấy rầy anh ấy đang đọc sách, nhưng Tô Trăn luôn nhớ được rõ trang sách mình đang đọc.
Buổi tối sau khi ăn cơm chiều xong, hai người họ sẽ dựa vào ghế sofa xem một bộ phim. Dung Phi ôm túi khoai tây chiên nhai kêu lách cách, thỉnh thoảng lại nhét một nắm lớn vào miệng Tô Trăn, cố tình để anh mất bình tĩnh, còn Tô Trăn thì chẳng bao giờ tức giận, chỉ ấn đầu Dung Phi xuống đùi mình để cậu không thể thoát thân được.
Thời gian ba ngày trôi qua thật nhanh, buổi quay chụp cho bộ sưu tập “Nhàn hạ” đã kết thúc.
Dung Phi luyến tiếc thu dọn quần áo của mình, rồi lại hơi lo lắng, thấp thỏm hỏi Tô Trăn: “Hai ngày nay chúng ta có hơi quá đáng không? Biết đâu William Heideman đã phát hiện ra cái gì rồi.”
Tô Trặn lại mỉm cười nói: “Đừng lo lắng, William là người rất nguyên tắc, anh ta biết phần nào nên thể hiện, phần nào nên giữ trong lòng sẽ tốt hơn. Và trước khi anh ta đến, anh đã nói với anh ta, anh và em đã cùng nhau lớn lên từ nhỏ, giống như anh em ruột thịt.”
Nghe được Tô Trăn nói vậy, Dung Phi mới yên tâm.
Trong khi nhân viên dọn dẹp căn phòng, William tiến đến chỗ trước mặt Dung Phi, đưa tay véo nhẹ vào má cậu, rồi thao thao bất tuyệt bằng tiếng Anh.
“Anh ta nói cái gì vậy?” Dung Phi mơ hồ nghe thấy từ “cute”.
“Anh ta nói em cũng có tính trẻ con y như anh ta, thật là đau đầu!” Tô Trăn buồn cười nói.
Phần còn lại là những bức ảnh chụp bộ vest trong studio. Trước đây, Dung Thiếu mang đến cảm giác bất cần phóng túng, lang thang ngoài lề đạo đức xã hội, vì vậy những bộ ảnh của gã ấy cũng mang đậm mùi vị của một kẻ lang bạt kỳ hồ, ăn chơi khét tiếng.
William liếc nhìn tấm poster quảng cáo của Dung Thiếu trước đây rồi lộ ra vẻ khinh thường, sau đó nói một câu rất đơn giản.
“Ý gì vậy?” Dung Phi nhíu mày nhìn về phía Tô Trăn bên cạnh, tưởng bản thân mình đã làm gì khiến cho William không hài lòng khi quay bộ phim “Nhàn hạ”.
“Đừng lo lắng, ý của William là phong cách cũ của em quá sến súa, cố tình và khoa trương, đó không phải là con người thật sự của em.” Giọng nói của Tô Trăn mang một sức thuyết phục khiến người ta tin tưởng, mà câu nói này càng khiến Dung Phi tin rằng người Tô Trăn yêu không phải Dung Thiếu trước kia mà là chính bản thân cậu bây giờ.
Nhà tạo mẫu trong đoàn phim vẫy tay gọi bọn họ, Dung Phi liền đi vào phòng trang điểm. Vệ Tử Hành, vốn luôn bị tách biệt khỏi buổi quay phim “nhàn hạ” nay cuối cùng cũng có thể theo sát mọi công đoạn.
Anh ta khoanh tay đứng nhìn nhà tạo mẫu tóc chỉnh sửa kiểu tóc cho Dung Phi, chọn bộ vest phù hợp. Khi mọi thứ đã ổn thỏa, Dung Phi nhìn vào gương, bỗng nhiên cảm thấy không nhận ra chính mình.
Mái tóc mái thường để trước trán được nhà tạo mẫu tóc điều chỉnh nhẹ nhàng về phía sau, lộ ra vầng trán sáng bóng. Điều này không khiến Dung Phi trông già nua hay lỗi thời, trái lại, vài sợi tóc rủ xuống ở góc trán lại tăng thêm nét nhịp nhàng. Bộ vest màu xám đậm vốn dĩ trông nặng nề và cứng nhắc, nhưng những đường kẻ màu bạc lại mang đến một chút nét thời trang. Và chiếc cà vạt mà nhà tạo mẫu tóc chọn cho cậu lại mang đến một chút màu sắc rực rỡ. Phong cách ăn mặc tổng thể của Dung Phi toát lên vẻ nghiêm túc nhưng vẫn giữ trọn vẹn tinh thần thời trang.
Khi Dung Phi bước ra khỏi phòng tạo hình đến studio, Tô Trăn đã đứng dưới ánh đèn, đỉnh đầu anh được phủ một lớp ánh sáng, Dung Phi luôn cảm thấy đó là thiên thần hiện đại trong phim.
Mà điều khiến Dung Phi không ngờ tới là toàn bộ phim trường được trang trí thành một bữa tiệc tối nhỏ, một số nhân viên mặc vest đen, tay cầm rượu vang đỏ sâm panh đóng vai khách mời.
Trọng Sinh Chi Dung Thiếu
Chương 72: Khiêu khích đến từ Tô Trăn
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương