Trọng Sinh Chi Kim Sinh Vô Hối
Chương 34: Tình huynh nghĩa đệ
Nhìn Hiên ca ca rời đi mà không để ý tới chính mình, Dật Hi trong lòng vô cùng quẫn bách. Trước kia, mỗi lần cùng Tống Khang đánh nhau, không phải không bị đánh bị phạt, chính là chưa từng ở trước mặt Tống Khang bị đánh, huống chi còn là cởi quần. Dật Hi lại nhớ đến vẻ mặt lạnh lùng tuyệt tình vừa rồi của sư phụ, không dám chắc sư phụ có thật sẽ đoạn tuyệt quan hệ với mình hay không. Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không dám kháng mệnh, cắn răng đi đến bên bàn cúi xuống, đỏ mặt đem quần cởi xuống tận đầu gối.Chờ đợi không biết bao lâu mới nghe đến thanh âm sư phụ quay lại, Dật Hi ngẩng đầu nhìn đã thấy sư phụ cầm trong tay ba cành liễu nhỏ, được bó lại làm một. Nghĩ đến cái mông phía sau mà lạnh người, e rằng bản thân hôm nay khó lòng sống khá giả.Vừa bước vào phòng đã thấy đệ đệ làm đúng theo lời mình, nhìn thấy mình liền sợ hãi run rẫy, Dật Hiên lòng đau khó tả. Dật Hi quả thật là một đứa trẻ rất hiểu chuyện.“Ba”Dật Hiên định thần, không nói một lời, giơ roi đánh xuống.“Ô..!” – Ở trước mặt Tống Khang cởi quần bị đánh đã rất túng quẫn, Dật Hi tuyệt không cho phép bản thân rên la đau đớn, nhưng nào ngờ sư phụ ra tay so với phụ thân còn hơn gấp mấy lần.“Ba”Da thịt trắng nõn đã hằn lên hai vệt roi đỏ ửng.“Ba… Ba… Ba… Ba…” – Dật Hiên không nói một lời cứ như vậy mà đánh xuống. Vệt roi từ đỏ hồng chuyển sang bầm tím, cứ mỗi roi hạ xuống, Dật Hi cả người đều run bật lên. Làn da mỏng manh không chịu nổi lực đạo tàn ác mà vỡ ra, máu tươi chảy dài, Dật Hi rốt cuộc nhịn không nổi, đưa tay ra phía sau che chắn, mở miệng cầu xin.“Sư phụ, Hi nhi chịu không nổi, sư phụ đừng đánh, Hi nhi biết sai lầm rồi.”“Lấy tay chắn?! Lúc phụ thân đánh ngươi, ngươi cũng dám làm chuyện này?” – Lạnh lùng nhìn đệ đệ kêu khóc thê thảm, Dật Hiên thiếu chút nữa nhịn không được ném đi nhành liễu.“Không phải… sư phụ đánh so với phụ thân đau hơn nhiều lắm, Hi nhi chịu không nổi.” – Sư phụ chẳng phải đã mất hết nội lực rồi sao, ra tay nặng như vậy? Một roi bằng ba roi của phụ thân.“Nói chi những lời vô nghĩa, bỏ tay ra.”Sư phụ đã sinh khí, Dật Hi không dám cầu xin thêm, nhưng tay khó lòng rời khỏi, bởi lẽ nó đồng nghĩa với nỗi đau đớn tàn ác kia sẽ lập tức tìm tới.“Ba…. A!” – Nhìn Dật Hi vẫn không đi vào khuôn khổ, Dật Hiên ngoan tâm đánh ngay một roi vắt ngang qua tay, đệ đệ hét thảm cũng rút tay về.Dật Hiên nhanh chóng ấn hạ thắt lưng Dật Hi, roi cứ vô tình hạ xuống, vệt máu rơi vãi khắp mặt đất. Mặc cho Dật Hi đau đớn khẩn cầu cũng chưa từng có ý định dừng lại.“Đừng đánh, ngươi sẽ đánh chết hắn mất.” – Tống Khang đứng một bên chứng kiến, đã sớm sợ đến ngây người. Tống gia cũng có gia pháp nhưng chỉ đem ra doạ hắn là chính. Nhớ có một lần mới bị đánh ba roi thì mẫu thân cùng các di nương đã đứng ra ngăn cản. Hắn là lần đầu tiên nhìn thấy người bị đánh đến tróc da đỗ máu.“Ngươi nói cái gì?” – Dật Hiên gặp Tống Khang rốt cục lên tiếng, vội ngừng lại.“Ta nói ngươi đừng đánh hắn, hắn chịu không nổi.” – Roi đã ngừng lại, Tống Khang nhẹ nhàng thở ra.“Ta là ai, hắn là ai?”“Ngươi… Hắn…” – Tống Khang ngập ngừng không nói, Dật Hiên giơ cao roi lại muốn đánh.“Đừng… đừng, ngươi là sư phụ ta, hắn là sư huynh ta, ngươi… Sư phụ… Đừng nữa đánh!” – Tống Khang không nghĩ mình sẽ thỏa hiệp, nhưng nhìn đến Dật Hi đau khóc thê thảm, một thân đầy máu, hắn phát hiện ra mình không như tưởng tưởng, sẽ có cảm giác thoả mãn, hết tức giận.Cứ nghĩ ngày hôm nay bị đánh cho chết đi sống lại là chính mình, nhưng không ngờ là đệ đệ của hắn. Vì mình là ngoại nhân nên hắn không muốn quản giáo sao? Không đúng, vừa rồi hắn mới đặt cho Tiêu Dật Hi mấy cái quy cũ, chính mình nghe qua cũng xém chút thốt một câu “Không công bằng”.“Từ nay về sau, sư huynh của ngươi vì ngươi bị phạt, bôi thốc chăm sóc đều giao cho ngươi xử lý.” – Nói xong, cũng không để ý hai đứa trẻ từ nhỏ đã là oan gia mà đi thẳng vào gian phòng trong.Cầm bình dược trong tay, Tống Khang nhìn Dật Hi chật vật kéo quần lên nhưng mãi cũng không đứng thẳng người lên được, bĩu môi, cuối cùng vươn một bàn tay ra giúp đỡ. Nhìn hai đứa trẻ dìu nhau rời đi, Dật Hiên thở ra nhẹ nhõm, đi ra muốn thu lại roi còn ném dưới đất, thì phát hiện một người đứng ở trước cửa.“Nhị ca, huynh đến lúc nào?” – Nhị ca không nói, ánh mắt nhìn đến roi còn thấm máu trong tay, Dật Hiên có chút chột dạ.“Vừa lúc chứng kiến được một màn giáo đồ đệ… Ngươi xuống tay cũng quá ác đi, đánh nặng như vậy, Dật Hi ở phụ thân trong tay cũng không chịu quá mấy lần.” – Dật Phong thong thả bước vào phòng ngồi xuống.“Đệ có chừng mực, đều là vết thương da thịt, dưỡng vài ngày sẽ không sự. Nhị ca nếu cảm thấy nặng, có thể thay Dật Hi đòi lại công đạo.” – Nói xong liền cầm roi đưa tới, mang theo vẻ mặt ủy khuất nhìn người trước mặt.“Trận đòn này là Dật Hi chính mình cầu tới, hai người các ngươi một người nguyện đánh, một người nguyện chịu, ngoại nhân như ta làm sao dám nhúng tay vào. Hơn nữa, ngươi chính là Thái Phó của Thái tử, ngự tiền nhất phẩm đới đao thị vệ, thảo dân nào dám đánh.” – Nói xong cầm roi mà ngồi xuống.Nhìn Nhị ca nở nụ cười, Dật Hiên lại có cảm giác bất an.“Nhị ca quá lời. Người là Nhị ca của ta, cho dù Dật Hiên có địa vị cao tới đâu cũng không dám mạo phạm huynh. Nhị ca nếu cảm thấy Dật Hiên làm sai cái gì, cứ phạt là được.”“Tốt! Những lời này Tiêu Dật Phong ta nhớ kỹ. Vết thương phía sau khôi phục tốt rồi chứ?”“Tốt lắm, dưỡng thêm vài ngày ngay cả vết sẹo cũng không có.” – Nói xong, cảm giác bất an trong lòng Dật Hiên lại càng mãnh liệt.“Cho ta xem thử!” – Dật Phong cầm roi gõ gõ, bộ dáng vô cùng quan tâm.“A… À… Không cần đi!”“Nhị ca, Hiên nhi vừa rồi chỉ nói đùa thôi, huynh cũng nói chính Dật Hi tự mình tìm đánh. Đệ tuy xuống tay có nặng nhưng cũng vì muốn tốt cho sư huynh đệ bọn họ. Nhị ca đừng tính toán sổ sách trên đầu đệ chứ?”Nhị ca vẫn âm trầm nhìn thẳng hắn không nói một lời, Dật Hiên chịu không nổi áp bức này. Vừa rồi chính miệng mình đã nói nhận thức phạt, bây giờ sao có thể hai lời. Cắn răng cởi quần quỳ xuống.Giương mắt nhìn Nhị ca nét mặt lạnh lùng, cầm roi đi vòng ra phía sau, Dật Hiên nhịn không được xin khoan dung: “Nhị ca, vết thương của đệ vừa khỏi, tuỳ tiện một chút là được.”Đáp lời Dật Hiên là tiếng roi quét gió, đau đớn lan toả mãnh liệt. Roi này rõ ràng là mang theo nội lực, như trực tiếp đánh vào xương cốt, Dật Hiên nhịn không được rên thảm, mồ hôi lạnh chảy dọc sóng lưng.“Ba”Nhị ca cư nhiên không nói một lời mà liên tiếp hạ roi, Dật Hiên cắn răng chịu khổ không dám nói lời nào. Nội lực là do mình trong lúc chữa bệnh cho Nhị ca mà lưu lại, chưa kể đến vài ngày qua nhàn rỗi còn chỉ dạy huynh ấy vận dụng phần nội lực này. Không ngờ người đầu tiên huynh ấy đối phó lại chính là mình.“Ba”Mỗi một roi đều đánh thật chậm, như làm cho mình cảm nhận rõ ràng nỗi thống khổ đó. Da thịt vừa lành lặn, sau ba roi đã sưng đỏ một vòng.“Ba roi này là ta thay thân mẫu đã mất đòi lại công đạo.” – Nói xong, liền dùng toàn lực đánh xuống. Dật Hiên rốt cuộc đã hiểu nguyên nhân trận đòn hôm nay là gì?“Ba… ba”Roi mang theo nội lực đánh xuống đối với người đã mất đi toàn bộ nội lực như Dật Hiên đúng là khổ ải muôn trùng. Roi thứ ba làm Dật Hiên ngã nhào về phía trước, cắn răng cố sức ổn định lại tư thế, hai chân cũng run rẫy kịch liệt.“Ba”Ba roi cực mạnh liên tiếp rơi xuống, khiến Dật Hiên vừa cố sức quỳ thẳng lại ngã nhào một lần nữa. Dật Hiên chung quy không phải một người sẽ trốn tránh trách phạt, cứ thế kiên nhẫn dùng lực mà ổn định lại tư thế. Ngay lúc gian nan ấy, hắn phát hiện có một bàn tay giang ra nâng mình đứng dậy.“Nhị ca?”Giúp người trước mặt quỳ thẳng trở lại, Dật Phong cũng đồng thời quỳ xuống.“Ba roi này là dành cho ta. Tiêu Dật Hiên, những lời ta nói tiếp theo ngươi hãy nghe cho kỹ…”Dật Phong nhìn sâu vào ánh mắt đối phương“Ân oán giữa chúng ta từ ngày hôm nay đều xoá bỏ. Từ nay về sau, Tiêu Dật Hiên ngươi không hề nợ ta cái gì. Ta không cho phép ngươi vì thành toàn chuyện của ta mà tự tổn thương chính mình. Tiêu Dật Hiên ngươi nghe cho rõ… ta không cho phép, càng không tiếp nhận…”“Nhị ca! Hiên nhi đau!” – Hạnh phúc mỉm cười, hai hàng lệ chảy dài. Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm, Dật Hiên sau khi bị đánh liền làm nũng.……………………..Mà lúc này, tại phòng của Dật Hi cũng là một trận náo loạn.“A…. Tống Khang, ngươi có biết bôi thuốc hay không? Nhẹ tay một chút, đau chết ta… ngươi lấy công báo tư thù mà!”“Tiêu Dật Hi, ta là lần đầu tiên làm loại chuyện này, ngươi muốn hay không đều phải chịu. Đây là lệnh của sư phụ nha… Ngươi cứ tin đi, ta nhất định sau này sẽ càng thành thục.”“Hừ… ngươi lúc này kêu sư phụ thuận miệng thật. Sao ngươi không nói huynh đệ nhà ta hợp lại khi dễ ngươi đi.”“Sư phụ mới không xấu tính như ngươi. Ngươi sau này nhớ đối xử tốt với ta một chút, nếu không ta sẽ khiến sư phụ dùng roi thay ta giáo huấn ngươi.”“Tống Khang, ngươi đừng có được một tấc lại muốn lên một thước, ta chính là sư huynh của ngươi.”“Sư huynh thì làm sao? Có tin hay không ta ngay bây giờ đi tìm sư phụ, nói ngươi lại ỷ mình là sư huynh mà khi dễ ta, xem sư phụ xử ngươi thế nào?”“Ngươi… ngươi… Tống Khang chết tiệt. Tiêu Dật Hi ta với ngươi thề bất lưỡng lập…. A… nhẹ tay một chút.”Vốn muốn ỷ vào sư phụ làm chỗ dựa, cho Dật Hi thêm nhiều khổ sở nhưng sau vài lần, Tống Khang cũng không dám nữa. Trừng phạt một lần so với một lần càng thảm hơn làm Tống Khang nhìn thôi cũng cảm thấy cả người đều đau. Vì thế sau này, mỗi khi Dật Hi bị Tống Khang chọc giận, muốn đánh hắn, Tống Khang đều phải đau khổ cầu xin, ngàn vạn lần đừng đánh ngay mặt, đừng để bị sư phụ phát hiện. Thậm chí ở nhiều năm sau, mỗi khi Tống Khang gây họa, đều chỉ dám đi tìm Dật Hi nhận sai, bị Dật Hi đánh phạt, cũng phải ở trước mặt sư phụ nhịn đau giả bộ như vô sự, sợ bị người nhìn ra. Cho đến khi Tống Khang trở thành nhất đại tông sư, mỗi khi ngẫm lại chuyện cũ mới đau khổ phát hiện ra những quy cũ năm ấy, người chịu khổ sau cùng không phải là Nhị sư huynh mà chính là bản thân mình!Nguyên lai chính mình vẫn bị huynh đệ họ đùa giỡn. Càng buồn khổ hơn lúc mình ý thức được điều này, kể cả khi trở thành nhất đại tông sư được người người nể trọng, vẫn phải nhất mức tuân theo quy cũ đã qua bao nhiêu năm này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương