Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư
Chương 560: Chọn Lựa Kỹ Năng
- “[Lĩnh Vực Ma Pháp] có lẽ là một quyết định không tồi…”Trải qua một hồi lâu suy nghĩ, Đình Tấn rốt cuộc cũng mở miệng đưa ra lựa chọn của mình.- “Vậy ngươi chọn phần thưởng là kỹ năng [Lĩnh Vực Ma Pháp]?”[NPC Hướng Dẫn] nâng lên viên đá màu đỏ trên tay hỏi lại. Đình Tấn im lặng gật đầu thay cho câu trả lời của mình. Ngay tức khắc, một chuỗi tin tức tràn vào trong trí nhớ của hắn như một trận đại hồng thủy, càng quét đi hết thảy khả năng suy nghĩ trong tức thời của hắn.[Lĩnh Vực Ma Pháp]Điều kiện học tập: Đã học được [Lĩnh Vực Ma Pháp] (Hạ Cấp)Cấp bậc: Trung CấpGiới thiệu: Trạng thái tối cao của một ma Pháp Sư, đột phá đến cực hạn sẽ tạo ra một vùng lĩnh vực của riêng mình. Tăng cường ảnh hưởng kỹ năng của mình và gây ra áp chế, giảm xuống hiệu quả kỹ năng từ mục tiêu được xác định, khi đối phương thi triển bên trong vùng bao trùm của lĩnh vực.Hiệu quả: - Triệu hồi kỹ năng không cần vật dẫn trung gian.- Tiêu hao của kỹ năng giảm 25%.- Giảm 50% hiệu quả của kỹ năng.- Khoảng cách thi triển kỹ năng gia tăng 5 mét…Tất cả những kiến thức về [Lĩnh Vực Ma Pháp] phiên bản nâng cấp tiếp theo đều hiện ra rõ mồn một trước mắt, thế nhưng Đình Tấn lại không thể kiểm tra bất cứ thứ gì.Hắn thật khó khăn nén nhịn không cho mình kêu ra thành tiếng vì những cơn đau dồn dập kéo đến từ đại não.Hai mắt bỗng chốc tối sầm lại, Đình Tấn lung lay mất đi khả năng giữ thăng bằng, ngã ngửa về phía sau. Terrell và Long kinh hãi vội vàng tiến lên dìu đỡ mới giúp Đình Tấn không bị ngã lăn ra đất.- “Về… về EL thành…”Mãi đến một hồi lâu sau, cơn đau dần dần dịu bớt, Đình Tấn thều thào khó khăn nói ra một câu đứt quãng.Trong tình trạng suy yếu mất đi ý thức, Đình Tấn mơ hồ cảm giác được thân thể mình bị di dời đi. Cho tới khi tỉnh lại, hắn phát hiện mình đã ở trong căn phòng quen thuộc tại biệt thự của Lam gia.- “Anh tỉnh rồi?”Chợt, giọng nói dịu ngọt quen thuộc của Lý Uyên đột nhiên truyền đến bên tai Đình Tấn.- “Đã qua lâu rồi?”Đình Tấn xoa xoa cái đầu có hơi choáng váng, liếc nhìn tới gương mặt đầy vẻ lo lắng của Lý Uyên, không nhanh không chậm nói.Trông bộ dạng Đình Tấn dường như đã khôi phục lại được thất thất bát bát, nàng âm thầm thở phào ra một hơi nhẹ nhõm.- “Anh nằm đi, cứ điểm đã có người khác lo rồi. Bây giờ không cần anh có mặt thì các công trình vẫn có thể được thiết lập xây dựng như bình thường.”Chợt thấy Đình Tấn đang có ý định muốn ngồi dậy khỏi giường, Lý Uyên nhanh tay đè ép hắn nằm xuống trở lại giường, đồng thời nhẹ giọng khuyên nhủ.- “Có chuyện gì? Không phải muốn xây cất công trình cần phải có xác nhận của Hội Trưởng hay sao?”Có vẻ đã bị lời lẽ của Lý Uyên thuyết phục, Đình Tấn dân buông lỏng thân thể ra, thế nhưng vẫn không nhịn được nhíu mày ngờ vực hỏi lại Lý Uyên.Lý Uyên đưa tay nhúng khăn ướt, vắt khô đem đến lau mặt cho Đình Tấn, đồng thời chậm rãi lên tiếng giải thích đầu đuôi sự việc. - “Từ lúc chúng ta đi thì cứ điểm vẫn đang phát triển từng ngày, cách đây ít lâu cứ điểm nhận được một NPC lưu dân đặc biệt gọi là người quản lý. Có hắn thì chỉ cần toàn bộ Phó Hội Trưởng được ủy quyền đều có thể thay mặt Hội Trưởng của công hội đưa ra quyết định.”Cái lạnh từ khăn ướt nhanh chóng làm cho đầu óc của Đình Tấn tỉnh táo lại.Hắn nâng tay siết chặt nắm đấm, nhìn tới các cơ bắp và xúc cảm đều hoạt động bình thường, lại tiếp tục kiểm tra tình huống tinh thần của mình, cảm thấy tất cả đều không có gì khác lạ, ngoại trừ việc tinh thần trở nên thông suốt, minh mẫn hơn trước rất nhiều.- “Anh đã ngủ bao lâu rồi? Khi nào trận phòng thủ cứ điểm bắt đầu?”Đã không còn quá nhiều vướng bận, Đình Tấn lại hướng về Lý Uyên hỏi dò tin tức.Lý Uyên thì rất bình thản, tựa như một người vợ chăm sóc cho chồng, bàn tay nhỏ gầy thon gọn cầm chặt lấy tấm khăn ướt, không ngừng lướt đi trên da thịt Đình Tấn.- “Từ lúc em nhận được tin tới khi mang anh ra khỏi cabin trò chơi thì chỉ được vài tiếng thôi, còn đến tận bốn ngày thời gian trong trò chơi nữa mới tới trận phòng thủ cứ điểm. Nghe nói vừa rồi anh dẫn mấy tên kia đi đánh phụ bản, chắc là do căng thẳng quá độ mới khiến anh thành ra như vậy.”Nàng ung dung vừa mỉm cười nói, vừa dọn dẹp hết đống bừa bộn, sau đó mới quay lại tiếp tục dặn dò.- “Giờ thì anh cứ yên tâm nghỉ ngơi thư giãn tinh thần đi, dù sao trận chiến sắp tới vẫn phải dựa dẫm vào anh rất nhiều. Nếu đến đó lại xảy ra tình huống thế này thì mọi cố gắng bấy lâu đều hỏng hết.”Trong lúc nói chuyện, bàn tay Lý Uyên bắt đầu âu yếm vuốt ve Đình Tấn, từ khuôn mặt chậm rãi mơn trớn xuống khu vực nửa thân dưới.Đến lúc này, Đình Tấn mới phát giác, hắn bị lôi ra khỏi cabin trò chơi là đã tại thời điểm đêm khuya đen kịt.Ẩn dưới lớp chăn phủ bên ngoài, thân thể hắn gần như không có gì che đây ngoài một cái quần đùi. Mà khi nhìn tới Lý Uyên, hắn mới để ý cách ăn mặc hiện tại của nàng là cực kì không ổn, nửa thân dưới ngay lập tức đã có phản ứng dựng cờ khởi nghĩa.- “Ừm… em… em có muốn mặc thêm áo khoác ngoài vào không? Đêm khuya gió nhiều, ăn mặc mong manh như thế có thể dễ cảm lạnh.”Mặc dù hắn không ngại trong việc quan hệ với một cô gái, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn sẽ tùy tiện làm chuyện đó với bất cứ ai.Làm một đứa trẻ mồ côi được sinh ra và lớn lên trong cô nhi viện, hắn không muốn một ngày nào đó, bản thân mình lại trở thành loại người mà hắn luôn ghét cay ghét đắng.- “Làm sao? Từ quản lý công hội cho đến phát triển khuếch trương tập đoàn, em đều đã làm rất tốt, rất chăm chỉ. Anh không thể xem đây là một phần thưởng nho nhỏ cho em sao?”Bỏ ngoài tai lời nói hàm ý của Đình Tấn, Lý Uyên từ từ cúi sát thân mình xuống, thì thào vào tai hắn trong khi bàn tay nhỏ bé của nàng thì lại chậm rãi mon men, lần mò đến nơi kích hoạt bom hẹn giờ.Nhưng bất thình lình…- “A!” Lý Uyên thất thanh kinh hô một tiếng.Trong nháy mắt tình thế đã bị đảo ngược, nàng đã như một con chim nhỏ bị ép sát dưới lồng ngực rộng của hắn. Dưới lớp áo ngủ bằng lụa mỏng tanh đầy gợi cảm đã ẩn hiện để lộ ra không ít bộ phận da thịt trắng muốt, mịn màng như da em bé của nàng.Tư thế ám muội trong bầu không khí yên tĩnh không hề làm cho Lý Uyên ngại ngùng chút nào.Nàng đưa tay vuốt ve gò má gầy gò của Đình Tấn, mép môi khẽ nhếch lên, để lộ ra một nụ cười mỉm nói.- “Anh gấp đến thế a…”Lời còn chưa nói hết, miệng nàng đã bị chặn lại bởi một nụ hôn sâu.Lý Uyên không có chút nào kháng cự, thậm chí còn rất phối hợp, cuồng nhiệt chủ động đáp lại Đình Tấn.Cứ như vậy, nàng vòng tay lên, dùng sức ôm chặt lấy hắn, tựa hồ muốn kéo đối phương đến càng gần hơn, dung nhập với mình làm một.Da thịt tiếp xúc, liên tục ma sát, hai người gần như có thể cảm nhận được nhiệt độ từ trên thân thể đối phương đang cấp tốc tăng lên. Dính chặt một hồi lâu, Lý Uyên bỗng phát hiện Đình Tấn không có dấu hiệu gì muốn tiến tới bước tiếp theo.Đang lúc nàng muốn chủ động đi trước, Đình Tấn đột ngột tách rời ra. Mặt đối mặt, mắt đối mắt, hắn thủ thỉ nói với nàng.- “Bây giờ chưa phải lúc, anh vẫn còn nhiều chuyện cần phải làm. Chúng ta còn trẻ, còn rất nhiều thời gian, không nhất thiết phải vội vàng như vậy. Em cũng nên yêu quý bản thân mình nhiều hơn, cái anh cần ở em không phải chỉ có những thứ này. Hiểu chứ?”Trước đôi con ngươi đen lay láy như hố đen vũ trụ có thể hút lấy linh hồn người khác, cùng giọng nói trầm trầm đầy thâm tình ấy, Lý Uyên như bị thôi miên không nỡ chối từ, chỉ có thể vô thức gật nhẹ đầu ngoan ngoãn chấp thuận.Bất quá, trạng thái đó không duy trì được bao lâu, nàng lập tức bị kinh ngạc thay thế. Thân thể nàng thoáng cái bị hai cánh tay Đình Tấn bế xốc lên.- “Về nghỉ ngơi thôi, khi nào trở lại trò chơi thì gọi anh, có chút chuyện về hội [Rockefeller] và hội [Anh Em Việt Nam] anh muốn thương lượng với em.”Đình Tấn bế Lý Uyên trên tay đưa trở về phòng ngủ của nàng. Trên đường đi rất ngắn nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được, trong đôi mắt chăm chăm của nàng đang nhìn hắn, ẩn chứa rất nhiều yêu thương cùng mất mát.Có lẽ, nàng rất muốn vượt qua rào cản đó, nhưng hắn lại không muốn, hay có thể nói chưa thể đưa ra quyết định khi chưa xác định rõ ràng, liệu rằng đối với Katelyn còn có hi vọng gì hay không.- “Có phải là vì cô ấy không?” Khi Đình Tấn chuẩn bị rời khỏi phòng của nàng, bất chợt, Lý Uyên đột nhiên lên tiếng hỏi.- “Ai?” Đình Tấn không quay lưng lại nói.- “Anh biết em đang nói tới ai mà. Là cô gái đi cùng người của hội [Rockefeller] mấy hôm trước có phải không? Em có thể cảm giác được...” Lý Uyên đáp lời, trong giọng nói không có quá nhiều xúc cảm, hoặc có thể do nàng đã ẩn giấu đi hết.- “Không phải! Em đừng nghĩ nhiều.” Đình Tấn lắc lắc đầu phủ định.Nói đoạn, hắn cũng không chờ nàng nói thêm gì, bước chân dứt khoát rời đi.Tại ngay khi cánh cửa phòng được [Khống Vật Thuật] đóng chặt lại, Đình Tấn không hề chú ý đến, trong mắt Lý Uyên bỗng dưng thoáng hiện lên một vẻ ganh ghét khó thấy.Trở về phòng của mình, Đình Tấn ngồi trên giường hai mắt đóng chặt. Hắn đang tập trung hồi tưởng, sắp xếp lại mớ thông tin kỹ năng [Lĩnh Vực Ma Pháp] được hệ thống truyền tải tới đại não vừa rồi.Trong lúc đang hồi tưởng, Đình Tấn bất tri bất giác đã vô thức thi triển ra luôn kỹ năng [Lĩnh Vực Ma Pháp]. Lấy hắn làm trung tâm, không gian tại khu vực có bán kính trong vòng năm mét xung quanh hắn bắt đầu xuất hiện gợn sóng nhỏ yếu rất khó phát hiện.Và rồi đột nhiên, một vòng tròn ma thuật xuất hiện trên sàn nhà tại vị trí ngoài cùng của khu vực xuất hiện gợn sóng không gian này. Một tên Bộ Xương Đấu Sĩ từ từ chui ra khỏi hố đen hình thành bởi vòng tròn ma thuật đó.Đình Tấn mở mắt ra quan sát con vong linh mà mình vừa triệu hồi. Nếu so về kích cỡ, tên Bộ Xương Đấu Sĩ này lại chỉ đạt được một nửa so với thời điểm được hắn triệu hồi trong trò chơi.Đến tiếp theo sau đó, [Cốt Ngục], [Địa Ngục Cốt Giáp], [Thiên Cốt Thứ] lần lượt được Đình Tấn thử triệu hồi trong một khu vực nhỏ.Từng kỹ năng đều được tăng cường sức mạnh không ít lần so với khi sử dụng dưới [Lĩnh Vực Ma Pháp] còn ở giai đoạn (Hạ Cấp).Thế nhưng phải biết đây là hiện thực, chỉ cần có thể thi triển được kỹ năng đã là rất tốt, nói gì đến tốc độ thi triển kỹ năng còn nhanh đến mức độ như vậy.- “Không tệ, xem như xứng đáng với công sức bỏ ra.”Đình Tấn siết chặt nắm tay, lẩm bẩm thì thào, sau đó nhanh chóng tiến nhập trở lại cabin trò chơi, quay trở về chuẩn bị cho đợt phòng thủ cứ điểm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương