Mặt trời buổi chiều dần lặn xuống đằng tây, nơi xa khói bếp lượn lờ dâng lên, đây là từ các gia đình đang làm cơm tối.
Giang Châu mang hài, vội chạy trở về nhà.
Trong nhà rất tối, ánh sáng không tốt, nấu cơm đều là dựng lều cỏ ngoài trời rồi nấu.
Khi Giang Châu về nhà, hai đứa con nít Đoàn Đoàn cùng Viên Viên đang ở trong sân bắt kiến chơi.
Trông thấy Giang Châu trở về, hai đứa con nít vô cùng mừng rỡ, ỏn ẻn gọi vào trong nhà.
"Ma ma! Ba ba trở về rồi!"
Đoàn Đoàn cùng Viên Viên đều còn nhỏ dại.
Tuy bình thường sợ Giang Châu, nhưng suy cho cùng, tình thân ruột thịt vẫn mạnh mẽ hơn.
Nhất là hôm nay trông thấy Giang Châu mang theo một giỏ trúc còn đang giọt nước trở về, hai đứa con nít lập tức nhảy cẫng lên, chạy về phía Giang Châu!
~~~
Trong buồng.
Liễu Mộng Ly rầu rĩ nhìn vại gạo trống rỗng.
Chút gạo cuối cùng trong nhà cũng không còn.
Trước đó tính toán công điểm phân phối lương thực, nhà Giang Châu không làm gì, còn há miệng đòi ăn, lương thực phân đến căn bản không đủ ăn.
Năm nay chính sách tốt, mọi nhà đều được chia ruộng, tự mình trồng lương thực, làm nhiều ăn nhiều.
Nhưng đối với Liễu Mộng Ly, đây cũng là họa vô đơn chí!
Ruộng là có, nhưng nàng còn phải giữ con, lại phải làm ruộng, sao lo cho xuể?
Trong nhà còn lại hai củ khoai lang sau cùng, buổi tối hôm nay...
Thật sự là bữa cuối cùng.
Trong đầu của Liễu Mộng Ly hiện lên hình ảnh hai cô con gái với mái tóc khô héo, cánh tay giống như mầm đậu, hốc mắt của nàng lập tức thì đỏ lên.
"Cứ… cứ phá lệ một lần."
Nàng cắn răng, nắm chặt nắm đấm, giống như là thầm hạ quyết tâm.
- Cộp cộp cộp…
Ngoài buồng truyền đến tiếng bước chân.
Là giọng của hai con.
Liễu Mộng Ly vội lén quay lưng lại, gạt đi nước mắt tràn khoé mi, sau đó lại trưng ra vẻ mặt vui cười, quay người nhìn hai đứa con nít nói: "Sao vậy hai đứa? Đói bụng rồi đúng không? Giờ ma ma lập tức nấu cơm cho hai đứa nha!"
Liễu Mộng Ly trìu mến sờ lên trên đầu của hai cô con gái bé bỏng.
Sau đó đi ra ngoài cửa chuẩn bị nhóm lửa luộc khoai lang.
Lại không nghĩ ngờ vừa ra cửa, đã nhìn thấy Giang Châu cầm lấy một đống cỏ tranh, từ bên ngoài mượn mồi lửa trở về.
Trông thấy Liễu Mộng Ly, hắn cười nói: "Em chơi với con đi, để anh nấu cơm."
Sau khi nói xong, Giang Châu bèn đi nhóm lửa nấu cơm.
Liễu Mộng Ly lập tức sững sờ tại nguyên chỗ.
Nàng kinh ngạc trừng lớn mắt, nhìn Giang Châu thuần thục moi bếp, nhóm lửa...
Liễu Mộng Ly hoàn toàn đơ ra.
Giang Châu... thật muốn làm cơm?
"Ma ma!"
Đoàn Đoàn duỗi bàn tay nhỏ, nhẹ nhàng lôi kéo Liễu Mộng Ly, nhỏ giọng nói: "Ba ba nói, tối hôm nay, Đoàn Đoàn cùng em gái sẽ có ăn á!"
Viên Viên cũng có dáng vẻ chú mèo ham ăn, chỉ chỉ mấy con cá mà Giang Châu đã mổ ruột rửa sạch ở trong một chậu sứ cách đó không xa.
Gần đến nửa chậu!
Đầu óc của Liễu Mộng Ly hoàn toàn trống rỗng.
Phản ứng đầu tiên của nàng là có phải Giang Châu muốn hạ thuốc mê ba mẹ con, sau đó bán lấy tiền hay không?
Liễu Mộng Ly trước vỗ về hai cô con gái nhỏ, để hai con tự đi chơi, sau đó bước vội tới trước mặt của Giang Châu, theo dõi hắn, đôi mi thanh tú nhíu lên, trầm giọng nói: "Giang Châu, cá này lấy từ đâu ra?"
Giang Châu vừa nổi lửa.
Nghe thấy Liễu Mộng Ly, Giang Châu ngẩng đầu nhìn nàng, khóe môi mang theo ý cười nhợt nhạt, trong mắt cũng đầy dịu dàng chưa từng có.
"Trong sông, cá rất nhiều, đáng tiếc hôm nay không mang theo công cụ, cho nên chỉ có thể mò bằng tay, bắt không nhiều, chắc đủ cho ba mẹ con ăn no."
Liễu Mộng Ly biết Giang Châu biết bắt cá.
Nhưng trước kia hắn đều cùng đám bạn bất hảo hầm ăn ở dã ngoại.
Ăn no rồi trở về đi ngủ, nào quản mẹ con nàng sống hay chết?
Đừng nói là cá, dù là vảy cá, Liễu Mộng Ly từ trước tới nay cũng chưa từng nhìn thấy!
Liễu Mộng Ly không nói chuyện, nàng đứng ở một bên, có chút cắn môi, cau mày nhìn Giang Châu, vẻ mặt lần đầu tiên xuất hiện dao động.
Có lẽ.
Câu nói làm sai biết nhận lỗi quý hơn vàng, không phải là không có lý?
Nồi đã nóng lên.
Khói bay lên.
Giang Châu dùng muỗng nhỏ múc một muỗng dầu hạt cải, rưới xuống dọc theo cạnh nồi.
Liễu Mộng Ly quan sát, lập tức đau lòng nhíu mày.
"Bỏ ít một chút, trong nhà chỉ có một chai dầu thôi, còn là lần trước mẹ lén tới đưa cho Đoàn Đoàn Viên Viên, anh múc muỗng lớn như vậy, đủ cho chúng tôi ăn suốt mấy ngày đó."
Giang Châu lại cảm thấy tim mình quặn thắt.
Hắn đặt chai sứ màu trắng xuống, chăm chú nhìn Liễu Mộng Ly nói: "Em yên tâm, sau này anh nhất định sẽ làm cho trong nhà không lo ăn uống, Liễu Mộng Ly, em tin tưởng anh."
Giang Châu vẫn là Giang Châu kia.
Nhưng dù là giọng nói chuyện, hay là dáng vẻ, cũng hoặc là là, hay khí tràng đột ngột đổi khác, đều khiến cho Liễu Mộng Ly hãi hùng khiếp vía.
Hắn cứ như đổi một người khác.
Khiến cho nàng cực kỳ kinh ngạc.
Liễu Mộng Ly chỉ đành cắn môi, không nói chuyện.
Giang Châu lúc này đã bưng bồn sứ màu trắng tới.
Bên trong có hành gừng tỏi, còn có một số ớt khô.
Đây đều là đồ mà Liễu Mộng Ly để dành, trước nhà có một ruộng rau nhỏ, nhưng rau xanh ở đó chỉ đủ nhét kẻ răng.
Trong thời đại nông nghiệp này, cơm cùng thịt mới có thể nhét đầy bao tử.
Xào hành, gừng và tỏi trong dầu nóng.
Giang Châu đổ một phần cá đã trộn đồ màu vào đó, xèo một tiếng, trong nháy mắt mùi dầu thơm bay đầy cả sân nhỏ!
Hai Tiểu Nãi Đoàn Tử ngây thơ đáng yêu còn đang ở mặt đất theo dõi bầy kiến dọn nhà, lúc này ngửi thấy mùi thơm, lập tức dùng đôi chân nhỏ bé hớt ha hớt hải chạy tới, đôi bàn tay nhỏ gầy đến đáng thương bấu vào cạnh bếp với ánh mắt đầy chờ mong!
"Oa oa! Ba ba! Đây là cá sao? Thơm quá nha!"
"Viên Viên muốn ăn cá! Thơm thơm! Thơm quá thơm quá ba ơi!"
Trái tim của Giang Châu mềm nhũn, ngắm nhìn Đoàn Đoàn Viên Viên, cười dịu dàng nói: "Đợi lát nữa ba ba làm xong sẽ cho hai con ăn cá, có được hay không nào?"
"Dạ!"
Hai cô bé ngoan ngoãn đồng thanh dạ.
Giang Châu chuẩn bị làm 3 món ăn.
Một con cá chiên áp chảo, vị cay.
Còn một món là canh cá trích sữa.
Tuy đều là cá trích to bằng nửa bàn tay, nhưng vì là cá nước trong, hơn nữa còn có tới 6 con, dùng để nấu canh, lại rắc một nắm hành lá thái nhỏ, thích hợp cho trẻ con đang tuổi ăn tuổi lớn.
Món cuối cùng là rau hẹ vừa cắt từ trong đất. Vừa nãy mới cắt một gốc hẹ, đánh vào một quả trứng vịt hoang vừa chộp từ bên sông, rắc muối vào, khuấy đều, tuy chỉ có một qua trứng, nhưng dù gì cũng có thể được gọi là bánh trứng gà rau hẹ rồi.
Trọng Sinh Chuộc Tội Với Vợ Và Con
Chương 4: Ngăn cản vợ làm chuyện điên rồ, cải thiện thức ăn (2)
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương