Sau khi Giang Phúc Toàn rời đi, ngôi nhà cuối cùng lại yên tĩnh.
Đoàn Đoàn Viên Viên không rõ chuyện gì xảy ra, chỉ biết là bầu không khí sai sai.
Hai đứa con nít sợ hãi túm chặt góc áo của Liễu Mộng Ly.
Liễu Mộng Ly xoa xoa đầu của hai cô con gái bé bỏng.
Cô nhìn về phía Giang Châu: "Anh đang lo cho ba sao."
Giang Châu đang sửng sờ, nghe vợ nói bèn quay đầu nở nụ cười với cô, ý bảo không sao đâu.
"Sáng sớm mai anh sẽ đi tìm chị dâu, hỏi cho rõ, em đừng lo lắng."
Lúc này khuôn mặt của Giang Châu mới lộ vẻ vui vẻ như trút được gánh nặng.
Liễu Mộng Ly lại có thể chuẩn xác biết hắn đang lo lắng cái gì.
"Bên nhà bác cả... ông nội sẽ nổi giận."
Liễu Mộng Ly dừng một chút, nói vào.
"Hay là,,, giờ tui đi đưa cho bác ấy."
Giang Châu lắc đầu.
"Nếu như chuyện này truyền đi, không tốt với thanh danh của anh."
Liễu Mộng Ly nhíu mày, nhẹ giọng nói: "Anh vừa mới bắt đầu việc buôn bán, nếu như bác cả nói chuyện này ra ngoài, đây chính là bất hiếu, người trong sao có thể đứng về phía anh."
Suy cho cùng, đều là lo cho Giang Châu.
Giang Châu thầm hiểu rõ.
Hắn đi tới, ôm Đoàn Đoàn Viên Viên một trái một phái vào trong lòng.
Cúi đầu nhìn qua hai cô con gái bé bỏng, hắn lại nhịn không được lần lượt hôn lên trên đầu của hai cô con gái bé bỏng.
"Anh không quan tâm."
Giang Châu chậm rãi nói: "Điều kiện tiên quyết của hiếu thuận, là ông đáng để anh hiếu thuận, anh coi ông là ông nội, ông chưa chắc coi anh là cháu nội."
"Trong mắt của ông chỉ có Giang Minh Phàm, chuyện tốt sẽ không nghĩ tới chúng ta, cần tiền mới nhớ đến ta, trên đời này không có chuyện tốt như vậy."
"Chuyện này, trước không nói bác cả có đi đồn hay không, cho dù đi đồn, anh cũng không ngán, lòng người tự có một cán cân, hơn nữa, chuyện này cũng không ảnh hưởng được việc buôn bán của anh."
"Ai sẽ làm khó dễ với tiền?"
Từng câu từng chữ của Giang Châu điều nói trúng trọng tâm.
Trong nháy mắt khiến cho Liễu Mộng Ly an tâm.
Tiền này, cô đương nhiên cũng không muốn bỏ.
Đây chính là từng xu từng xu mà Giang Châu đã phải bao công vất vả mới kiếm được.
Nhưng cô cũng biết, Giang Châu trước kia là một người coi mặt mũi còn quan trọng hơn cả tính mạng.
Mà bây giờ...
Hiển nhiên Giang Châu đã nghĩ tới tất cả chuyện có thể xảy ra.
Hắn cũng chuẩn bị kỹ càng.
Liễu Mộng Ly nói: "Nhanh rửa mặt rồi đi ngủ, sáng sớm ngày mai em sẽ đi hỏi."
Giang Châu gật đầu, lại tươi cười với vợ.
~~~
Ngày hôm sau.
Hôm nay Giang Châu dậy sớm, đi đến nhà của trưởng thôn Giang Trường Bảo.
Giang Trường Bảo ngồi xổm tại ngưỡng cửa, rút ra tẩu thuốc lá, thấy Giang Châu tới, ông vội vã đứng lên, gõ bã thuốc từ trong tẩu thuốc ra.
"Ai nha! Giang Châu, cháu đã đến rồi? Tới vừa đúng lúc! Hôm nay chú đang chuẩn bị đi tìm cháu!"
Giang Châu ngạc nhiên khi nghe câu này.
Chợt cười nói: "Chú, có chuyện gì ạ?"
"Ai! Xem trí nhớ của cháu đi? Cháu quên chuyện cháu nhờ chú giúp cháu mua mạ sao?"
Giang Trường Bảo cười nói.
Giang Châu nghe vậy, lập tức vỗ đầu cái bộp.
"Hai ngày này bận đến hồ đồ, chú, sao ạ? Chuyện này có chuyển biến tốt sao?"
Giang Trường Bảo nhét thêm thuốc vào tẩu thuốc, nói: "Dĩ nhiên rồi chứ! Tối hôm qua đã có người tìm chú, nói là mạ nhà hắn rất nhiều, đồng ý bán cho ngươi! Sau người đầu tiên này, đêm hôm khuya khoắt chú đang định ngủ, lại có không ít người tới, đều nói đồng ý bán!"
"Chú nói giờ cháu không có tiền, qua một thời gian ngắn nữa mới trả nữa, bọn họ đều đồng ý!"
"Thực sự là kỳ quái!"
Giang Trường Bảo cũng thấy khó hiểu.
Hắn không hiểu.
Mấy ngày hôm trước, chính ông tìm những người kia hỏi, không có một ai chịu bán.
Cũng không biết ngày hôm qua chuyện gì xảy ra.
Những người này, lại tìm tới cửa bán mạ!
Haizzz!
Khiến người khó hiểu!
Giang Châu thầm đoán được chuyện gì xảy ra.
Hắn cười cười, lại móc ra từ trong túi một tờ nhân dân tệ, đưa cho Giang Trường Bảo.
"Chú, số tiền này, chú giúp cháu thanh toán với bọn họ."
Giang Châu nói: "Còn dư lại chú cứ giữ, luôn làm phiền chú, cháu ngại lắm ạ."
Nhờ vả người ta thì cần phải đền đáp.
Đời trước Giang Châu kinh doanh lập nghiệp, hắn hiểu đạo lý này hơn bất cứ ai.
Giang Trường Bảo vừa nghe, mới vừa châm lửa rít một hơi thuốc, lập tức sặc ở trong cổ họng.
"Khụ khụ! Không được, không được! Khụ khụ! Chuyện này không thể được!"
Giang Trường Bảo nhanh chóng khoát khoát tay.
Nói một câu thật lòng, Giang Châu hắn có thể lãng tử hồi đầu, đường đường chính chính làm người lương thiện, Giang Trường Bảo ông coi như cám ơn trời đất!
Tiền này?
Ông không dám lấy!
Giang Châu cười nói: "Chú, nếu chú không lấy thì cháu mới thật không an lòng, hơn nữa, hôm nay cháu cũng có chuyện nhờ chú hỗ trợ..."
Giang Trường Bảo: "... "thấy mình mệnh yểu.
Sao ông cứ có cảm giác mình bị chú ý?
Trọng Sinh Chuộc Tội Với Vợ Và Con
Chương 57: Vận may bùng nổ! Lãnh đạo tỉnh Trần Hữu Chính (1)
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương