Trọng Sinh Cưng Chiều Cả Đời
Chương 11
[Nhìn biển người tấp nập ở sân bay, Bùi Niệm không khỏi cảm thán, đợi khi mạt thế đến thì nơi đông người chính là nguy hiểm nhất.]------------------------------------ Edit: Giản Mân Khi Bùi Niệm tỉnh lại vào buổi sáng, Triệu Tử Hiên đã không còn ở trên giường, đối với loại chuyện này, ở kiếp trước Bùi Niệm đã sớm quen. Triệu Tử Hiên là người cầm quyền trẻ tuổi của Triệu gia, trưởng thành liền đến D thị, công việc cần xử lý cũng không phải toàn chuyện nhỏ nhặt. Mỗi ngày đều phải làm việc từ sớm đến đêm khuya. Trước kia khi còn ở trong biệt thư, hầu hết thời gian Bùi Niệm đều ở một mình, tuy rằng Triệu Tử Hiên mỗi tuần có đến 6 ngày đều ở lại biệt thự, nhưng thời gian bọn họ thực sự ở chung với nhau không nhiều, Triệu Tử Hiên quá bận rộn. Cho dù Triệu Tử Hiên về biệt thự, nhiều nhất cũng chỉ bồi Bùi Niệm ăn cơm chiều mà thôi. Dùng bữa xong liền lên thư phòng làm việc tiếp, đến nửa đêm mới trở về phòng, khi đó Bùi Niệm đã ngủ say. Cả ngày chỉ có một mình trong nhà, không có ai cùng nói chuyện. Sau đó mạt thế bùng nổ, đại bộ phận người Triệu gia đều khinh thường Bùi Niệm, cậu không miên man suy nghĩ mới lạ. Hiện tại biết cùng sở hữu không gian với Triệu Tử Hiện, Bùi Niệm hoàn toàn cảm thấy yên tâm. Có Triệu Tử Hiên đi thu thập vật tư, cậu cũng không cần thiết phải lén lén lút lút chuẩn bị đồ nữa. Rửa mặt một phen, xuống lầu ăn sáng, Bùi Niệm liền trực tiếp bắt đầu lên mạng mua sắm. Chỉ có thể nói internet thực sự là dùng quá tốt, thứ gì cũng có thể mua được, còn không cần ra khỏi nhà. Bùi Niệm khi mua đồ trên mạng không để ý đến giá cả, coi trọng thứ gì liền cho vào giỏ hàng. dù sao tiền ở trong mạt thế cũng chỉ là đống giấy lộn, hiện tại không bằng tiêu hết. Ở mạt thế căn bản không có cái gì gọi là hoạt động giải trí, thậm chí sách vở cũng không có, Bùi Niệm liền mua một đống sách về, tính toán cất vào trong không gian, chờ khi mạt thế đến có thể đem ra xem một chút cho đỡ buồn. Nhìn một loạt đồ cần thanh toán, Bùi Niệm không khỏi cảm thán, không nghĩ tới chính mình một đại nam nhân lúc mua đồ cũng thực điên cuồng. Đem sự vụ công ty xử lý tốt, Triệu Tử Hiên liền nhìn về phía Bùi Niệm đang nằm trên sô pha chơi điện thoại. Nhấc chân đi đến ngồi xuống, trực tiếp đem người ôm vào trong ngực. Dối với sự kích động của Triệu Tử Hiên, Bùi Niệm đã quen rồi, bởi vì nguyên nhân thời gian hai người bên nhau cực kì ít, nên chỉ cần là ở cùng nhau, Triệu Tử Hiên sẽ làm hành động thân mật với cậu. "Tiểu Niệm, cách mạt thế còn vài tháng nữa, muốn đi nơi nào chơi không?!" Sự vụ trong công ty đã được an bài tốt, việc của Triệu gia cũng giao cho các trưởng bối xử lý. Thừa dịp cách mạt thế còn một khoảng thời gian, Triệu Tử Hiên muốn mang Bùi Niệm đi du lịch đâu đó, thuận tiện thu thập vật tư. "Có thể chứ?! Anh tính mang em đi nơi nào?!" Nghe Triệu Tử Hiên nói như vậy, Bùi Niệm lập tức trở nên hứng thú. Kiếp trước sống đến 26 tuổi, địa phương Bùi Niệm đi đến cũng chỉ có vài nơi. Từ nhỏ đến 18 tuổi cậu vẫn luôn ở Kinh đô, sau khi bị Bùi Hồng Nghĩa đuổi ra khỏi nhà, liền đánh liều một mình đi đến D thị. Sau đó mạt thế lại bùng nổ, Triệu Tử Hiên vẫn luôn ở D thị phát triển, Bùi Niệm tự nhiên ở bên cạnh hắn, mấy tháng trước khi chết có về lại Kinh đô. Trọng sinh trở lại, Bùi Niệm lần nữa một mình tới Y thị, lúc đó trong đầu toàn là ký ức kiếp trước cùng thu thập vật tư, nơi nào còn tâm tư nghĩ tới đi chơi. "Mang em ra nước ngoài." Trong nước đã có Triệu Hạo Hiên cùng Triệu Lập Hiên thu thập vật tư, mang Bùi Niệm ra nước ngoài chơi được nhiều nơi, còn thu thập được mấy đặc sản trong nước không có. "Được a, em còn chưa ra nước ngoài chơi bao giờ đâu." Nghe Triệu Tử Hiên muốn mang cậu ra nước ngoài chơi, Bùi Niệm vô cùng vui vẻ. Nếu không phải thừa dịp trước mạt thế đi du lịch, chờ mạt thế đến rồi, làm gì có cơ hội xuất ngoại nữa. Tuy rằng Bùi Niệm là một trạch nam, nhưng vẫn có ham muốn đi chơi. Trước kia không có điều kiện, Bùi Niệm chỉ có thể lên mạng xem ảnh chụp người khác chia sẻ, có bao nhiêu hâm mộ cùng ghen tị. Nếu đã muốn mang Bùi Niệm xuất ngoại, Triệu Tử Hiên tự nhiên là đem hết thảy xử lý thỏa đáng, chỉ thu xếp mấy bộ quần áo, liền trực tiếp dẫn Bùi Niệm ra sân bay. Nhìn biển người tấp nập ở sân bây, Bùi Niệm không khỏi cảm thán, đợi khi mạt thế đến thì nơi đông người chính là nguy hiểm nhất. Vừa lên máy bay, Bùi Niệm liền không chịu được lập tức ngủ say như chết, đợi đến khi tỉnh dậy, đã ở nơi đất khách quê người. Nhìn người đi trên đường, Bùi Niệm trong lòng có chút giận hờn, cũng không biết người nước ngoài ăn cái gì mà lớn lên, sao lại cao như vậy. Ngay cả Triệu Tử Hiên cũng thế, thế nhưng Bùi Niệm cũng không có cậu oán hận nào. Người đàn ông của cậu chính là cao như vậy, đẹp trai như vậy đó. Buổi sáng thừa dịp Bùi Niệm còn đang ngủ, Triệu Tử Hiên liền đi thu thập vật tư, biểu chiều lại mang theo Bùi Niệm đi du ngoạn khắp nơi, buổi tối tự nhiên là đè Bùi Niệm tập thể dục hai người. Ngủ một giấc tỉnh dậy, Bùi Niệm không khỏi cảm thán, lúc này không giống như khi còn ở trong nước, Triệu Tử Hiên không còn công việc chất đống phải làm, hoàn toàn thả lòng bản thân, vừa đến tối không đem cậu làm đến ngất xỉu sẽ không dừng lại. Còn nhớ rõ buổi sáng hôm vừa đến nước ngoài, tỉnh dậy không thấy Triệu Tử Hiên cậu còn có chút sợ hãi, thẳng đến khi Triệu Tử Hiên bê đồ ăn đi vào, mới yên tâm. Lúc đó Bùi Niệm mới biết được, thì ra cậu vẫn luôn sợ hãi, sợ Triệu Tử Hiên vứt bỏ mình. Nghĩ đến ước định trước đó của họ, Bùi Niệm lập tức đem lo lắng trong lòng nói ra, nghe được câu trả lời của Triệu Tử Hiên mới yên tâm, vui vui vẻ vẻ đi chơi. Triệu Tử Hiên nói đi liền đi vài tháng, chỉ khổ Phương Thiến mỗi ngày bám theo Triệu Vũ Đồng đến Triệu trạch. Mặc dù Triệu Tử Hiên cùng Bùi Niệm đã ở bên nhau, Phương Thiến cũng chưa từng có ý định tử bỏ, mỗi ngày có thể nhìn thấy Triệu Tử Hiên một lần cũng tốt, chỉ là không nghĩ tới trừ bỏ hai ngày kia có thể gặp Triệu Tử Hiên, về sau hoàn toàn không gặp được. Nhìn Phương Thiến như vậy, Triệu Vũ Đồng càng chán ghét Bùi Niệm hơn. Triệu Tử Hiên còn chưa từng làm ra chuyện không đàng hoàng như vậy, vậy mà vì Bùi Niệm có thể ném hết công việc để đi chơi khắp nới, đã thế còn đi liền bốn tháng. Chờ Triệu Tử Hiên mang theo Bùi Niệm đi du lịch trở lại, thời gian cách mạt thế chỉ còn 5 ngày. Bốn tháng này, Triệu Hạo Hiên cùng Triệu Lập Hiên cũng góp nhặt không ít vật tư, chờ hắn đi thu. Ngồi máy bay một lúc, Bùi Niệm đã cảm thấy oải cả người, Triệu Tử Hiên không nghĩ mang cậu theo cùng. Hắn dẫn Bùi Niệm về Triệu trạch, nhìn người ngủ rồi mới rời đi. Vốn dĩ Triệu Vũ Đồng tính toán chờ Triệu Tử Hiên không ở nhà liền đi tìm Bùi Niệm, nào biết cậu vừa trở về liền vào phòng nghỉ ngơi. Triệu Vũ Đồng không dám đến phòng của Triệu Tử Hiên, chỉ có thể từ bỏ. "Thiến Thiến, ngươi yên tâm, anh trai ta đối với người kia chỉ nhất thời mê luyến mà thôi." Triệu Tử Hiên trước nay không động tâm sâu với người nào, cho nên Triệu Vũ Đồng hoàn toàn không cho rằng hắn là thiệt tình thích Bùi Niệm, nhiều nhất chỉ là chơi chơi mà thôi. "Vũ Đồng, ngươi không cần an ủi ta, anh Triệu cùng nam nhân kia ở bên nhau đều đã ba năm, muốn tách đã sớm tách rồi." Phương Thiến cố nén nước mắt không cho rơi xuống, yêu thầm Triệu Tử Hiên khiến nàng thực đau khổ. "Đồ ngốc, mặc kệ hiện tại anh trai cùng hắn có bao nhiêu tốt, bọn họ đều không thể vĩnh viễn ở bên nhau, ông nội ta cùng các bác nhất định sẽ không đồng ý." Hiện tại Triệu Tử Hiên đã bắt đầu xử lý việc trong gia tộc, gia chủ Triệu gia tương lai khẳng định là Triệu Tử Hiên. Các trưởng bối sao có thể chấp nhận việc Triệu Tử Hiên cùng một nam nhân ở bên nhau. Hiện tại thế hệ trước của Triệu gia còn chưa đối với Bùi Niệm ra tay, chẳng qua là chưa đến lúc mà thôi, dù sao hiện tại Triệu Tử Hiên còn chưa qua 30 tuổi. Về sau toàn bộ gánh nặng Triệu gia đều đè lên vai Triệu Tử Hiên, bởi vậy hiện tại hắn muốn chơi bời thế nào cũng được, trưởng bổi Triệu gia không ngăn cản, cũng sẽ không bất mãn với Triệu Tử Hiên, bởi vì năng lực của hắn người nào cũng nhìn rõ. "Thật như vậy sao?!" Thấy Triệu Vũ Đồng dùng sức gõ đầu ả mấy cái, Phương Thiến nhịn không được mà bật cười, không còn khóc nữa. Về sau vợ của Triệu Tử Hiên tất nhiên phải môn đăng hộ đối, không đề cập đến việc Bùi Niệm là nam, gia thế của cậu cũng không xứng với Triệu Tử Hiên. Phương gia tuy không so được với Triệu gia, nhưng Phương Thiến lại tự cảm thấy chính mình xứng đôi với Triệu Tự Hiên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương