Trọng Sinh Được Ghép Đôi Với Bệ Hạ Đế Quốc

Chương 13: Tinh võng



Vu Mãn gào lên, Thời Tinh mới chịu hài lòng.

 

Âm thanh vang dội, chắc hẳn bên ngoài chẳng ai là chưa nghe thấy.

 

Phớt lờ những tiếng xì xào ngoài hành lang, Thời Tinh thu lại tinh thần lực, khẽ thở ra một hơi, không còn tiếp tục ép buộc nữa. Cậu nói: "Còn một điều kiện nữa, tôi muốn nói riêng với cậu, hay là..." Ánh mắt cậu đảo qua Vu Thải và Vu Hoài: "Có bạn bè cậu ở đây cũng chẳng sao?"

 

Lần này chưa kịp để Vu Mãn trả lời, Vu Thải và Vu Hoài đã chủ động kéo nhau ra ngoài, còn tiện tay lôi cả Thời Nhiễm theo.

 

Trong phòng bệnh thì yên tĩnh, nhưng vừa bước ra cửa, cả bên hành lang lẫn ngoài cửa sổ đều chen chúc người xem náo nhiệt, làm Thời Nhiễm tròn mắt kinh ngạc.

 

Vu Thải tức giận, nhỏ giọng quát: "Khám xong rồi thì về đi, về hết đi!"

 

Sợ bên trong Vu Mãn nghe thấy, hắn cố hạ giọng đuổi người.

 

Trong phòng bệnh chỉ còn lại Thời Tinh và Vu Mãn. Hai người im lặng không nói, nên dù bên ngoài tiếng động nhỏ đến mấy, vẫn truyền vào tai rõ rành rành.

 

Lúc nhìn thấy Vu  và Vu Hoài thật sự đuổi hết đám người ngoài hành lang, mắt Vu Mãn tối sầm, suýt thì ngất lần nữa.

 

Thời Tinh chợt nghĩ ra, cười khẽ:
"Có phải khi đánh cược, cậu đã định sẵn nếu mình thắng thì sẽ gọi toàn bộ Lam tinh nhân đến chứng kiến tôi phải đồng ý điều kiện của cậu?"

 

"Xin lỗi nhé, để cậu thất vọng rồi."

 

Vu Mãn tức đến đỏ bừng mặt, nhưng nghĩ lại dáng vẻ cùng lời đe dọa "hút sạch tinh thần lực" vừa rồi của Thời Tinh, hắn không dám càn quấy thêm.

 

Một lần, hai lần, ba lần... đến giờ, Vu Mãn thật sự bắt đầu sợ Thời Tinh.

 

Đợi khi ngoài cửa đã tản hết, Thời Tinh mới mở miệng thẳng thừng: "Tôi muốn cậu gạch đi một cái tên trong danh sách ứng cử của mình."

 

Vu Mãn sững sờ.

 

Thấy hắn chưa hiểu, Thời Tinh giải thích: "Giống như cậu muốn yêu cầu tôi không được chọn Lục Luật, thì tôi cũng có một người cậu tuyệt đối không được chọn."

 

Vu Mãn trợn trừng mắt, vô thức chột dạ quát lên: "Ai nói với cậu đó là điều kiện tôi muốn?!"

 

"Chẳng lẽ không phải?"

 

Vu Mãn còn định phủ nhận, nhưng đối diện ánh mắt dửng dưng của Thời Tinh, hắn hiểu ra đối phương đã mặc định sẵn, hắn có nói gì cũng vô ích.

 

th* d*c rối loạn trong chốc lát, Vu Mãn bèn liều lĩnh gằn giọng thừa nhận: "Đúng, tôi nghĩ vậy đấy, thì sao nào?!"

 

"Không sao hết, tôi chẳng muốn dây dưa với cậu, nghe kỹ trọng điểm, tôi muốn cậu gạch đi một người."

 

Nói rồi, Thời Tinh bình tĩnh thốt ra một cái tên.

 

Lục Luật không phải lựa chọn đầu tiên trong lòng Vu Mãn, nhưng lại nằm trong danh sách dự phòng. Vu Mãn cắn răng mặc cả: "Tại sao tôi phải đồng ý với cậu?"

 

Thời Tinh nhún vai: "Tôi đâu có bàn bạc với cậu. Nếu cậu không đồng ý, thì tôi đành miễn cưỡng hút sạch tinh thần lực của cậu thôi."

 

Vu Mãn trợn mắt: "Trong Tổ Cây cấm tuyệt đối người Lam tinh hút lẫn tinh thần lực mà!"

 

Thời Tinh kéo cửa ra, khẽ mỉm cười: "Đúng, Tổ Cây cấm. Nhưng một khi đã ghép đôi, cậu sẽ không còn thuộc quyền quản lý của Tổ Cây nữa."

 

Giọng nói thì nhẹ nhàng, nhưng nghĩ kỹ lại khiến người ta lạnh cả sống lưng.

 

Thời Tinh ra ngoài, gọi Thời Nhiễm đi cùng.

 

Khi Vu Thải và Vu Hoài vào phòng, họ chỉ thấy Vu Mãn ngồi thẫn thờ. Hắn lẩm bẩm: "Hắn điên rồi... hắn sao có thể... hắn..."

 

Nói đến nửa chừng lại tự ngậm miệng, bởi vì hắn biết Thời Tinh thật sự có thể làm vậy.

 

Một khi rời khỏi Tổ Cây, bọn họ sẽ không còn tấm lá chắn bảo hộ nữa.

 

Mà cấp bậc của Thời Tinh lại cao đến thế, sĩ quan ghép đôi chắc chắn sẽ là người có địa vị không nhỏ. Đến lúc đó... đến lúc đó...

 

Vu Mãn hoảng loạn ngẩng đầu: "Không đúng! Tôi còn chưa đồng ý, sao hắn đã đi rồi?"

 

"Hắn nghĩ tôi chắc chắn sẽ phải đồng ý, hay là..."

 

Hay là Thời Tinh đã chuẩn bị sẵn trong lòng, nếu hắn không gật đầu, đối phương sẽ thật sự ra tay trực tiếp đè ép hắn.

 

Càng nghĩ càng thêm hoang mang. Vu Thải và Vu Hoài còn chưa kịp hỏi rõ điều kiện, thì Vu Mãn đã vì sợ hãi mà ngất đi lần nữa. Hai người cuống quýt nhấn chuông cấp cứu.

 

Thời Nhiễm trên đường nghe Thời Tinh kể lại toàn bộ sự việc, mắt cậu mở tròn xoe, từ đầu đến cuối chẳng hề khép lại.

 

Cậu ngạc nhiên thốt lên: "Hắn ta còn chưa chịu đồng ý, mà cậu đã bỏ đi rồi sao?"

 

Thời Tinh thẳng thắn: "Mệt rồi, không muốn phí sức thêm nữa."

 

Cậu dừng lại một chút rồi tiếp lời: "Hơn nữa, lời đồn cũng đã lan ra ngoài, hắn không thực hiện thì tôi cũng chẳng ép được. Nếu hắn dám nghĩ quẩn, tôi cũng chẳng ngại rút cạn phần lớn tinh thần lực của hắn, không chết được đâu, nhưng ít nhất cũng phải nằm liệt nửa năm một năm."

 

Thời Nhiễm lại lần nữa sững sờ, im lặng rất lâu rồi khẽ nói: "Tinh Tinh, tớ thấy... cậu đã khác đi nhiều rồi."

 

Thời Tinh hỏi lại: "Ý cậu là tôi quá tàn nhẫn phải không?"

 

Thời Nhiễm vốn định gật đầu, nhưng nhìn nét mặt bạn mình, cuối cùng chỉ dám nói lấp lửng:
"Không hẳn đâu... tuy có hơi đáng sợ, nhưng nếu Vu Mãn thực sự chịu ngoan ngoãn, thì cũng xem như một chuyện tốt."

 

Nhìn bộ dạng bạn đang cố nói dối để an ủi, Thời Tinh bật cười, đưa tay gõ nhẹ vào đầu cậu.

 

Cậu vốn muốn nói thêm điều gì, nhưng cuối cùng vẫn nuốt xuống, chỉ nhàn nhạt căn dặn: "Cứ chờ xem, lần này hắn đã bị dạy bài học nhớ đời, sau này sẽ không dám dễ dàng chọc vào chúng ta nữa đâu."

 

Thời Tinh trở nên nghiêm túc hiếm thấy: "Nhiễm này, cậu nhớ kỹ, nhẫn nhịn quá mức chỉ khiến người ta coi cậu yếu đuối, dễ bị bắt nạt. Không được như thế. Ở Tổ Cây thì môi trường còn đơn giản, nhưng một khi ra ngoài, đến lúc cần bảo vệ quyền lợi của bản thân, cậu tuyệt đối không được lùi bước."

 

Ánh mắt cậu nhìn bạn nghiêm nghị khác thường. Dù Thời Nhiễm vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết, nhưng theo bản năng, cậu vẫn gật đầu đồng ý.

 

Thời Tinh thầm thở phào nhẹ nhõm.

 

Ở kiếp trước, Vu Mãn từng bị cậu xử lý còn thảm hại hơn, chỉ là chuyện đó xảy ra mãi về sau. Khi ấy, tiểu đội của Thời Nhiễm bị dị thú cấp cao đột kích, loài tinh thú vốn thích săn người Lam Tinh. Hắn lúc đó vẫn ở Đế Đô, mà quân đội gần nhất để Thời Nhiễm cầu cứu lại chính là đơn vị nơi Vu Mãn đóng. Vu Mãn vốn đã ghét cậu, tất nhiên cũng chẳng ưa Thời Nhiễm, nên cố tình chần chừ nửa ngày. Đến lúc hắn ta dẫn quân tới thì tiểu đội của Thời Nhiễm đã không còn một ai sống sót.

 

Người Đế Quốc còn có thể tìm thấy thi thể, nhưng tộc người Lam Tinh một khi bị tinh thú nuốt vào bụng thì chẳng còn gì để tìm nữa.

 

Tên mà Thời Tinh bắt Vu Mãn phải gạch đi cũng không phải ai khác, chính là người bạn đời kiếp trước của hắn. Người đó tuy không phải lựa chọn hàng đầu của Vu Mãn, nhưng lại chắc chắn sẽ trở thành quân bài tốt nhất của y trong yến tiệc ghép đôi.

 

Hiện giờ vẫn còn sớm, Thời Tinh muốn ngăn chặn ngay từ gốc rễ.

 

Dĩ nhiên, trong buổi yến hội cậu chẳng thể chi phối được Vu Mãn. Nhưng đúng như lời đe dọa, nếu Vu Mãn không chịu thuận theo, cậu sẽ thật sự hút cạn tinh thần lực của hắn, bắt hắn phải nằm dưỡng nửa năm đến một năm, không thể cùng theo quân đội ra trận. Kết cục, cũng chẳng khác gì.

 

Nhưng với cậu thì kết quả chẳng khác gì, còn với Vu Mãn thì chưa hẳn. Chọn thế nào, phải xem  quyết định của Vu Mãn.

 

*

 

Thời Tinh và Thời Nhiễm trở về chỗ ở thì lập tức nghỉ ngơi. Nhưng với nhiều người khác, đêm nay định sẵn sẽ là một đêm không ngủ.

 

Lục Luật thậm chí còn chẳng biết mình đã quay về nơi ở trong Tổ Cây bằng cách nào.

 

Sau khi cuộc đánh giá thiên phú kết thúc, hắn vốn định chờ Thời Tinh, muốn gặp cậu. Nhưng quản lý đã ra lệnh giải tán toàn bộ ứng cử viên ghép đôi. Lúc rời đi, Lục Luật nhắm chặt mắt, trong tai lại văng vẳng vô số lời bàn tán.

 

"Trăm năm Tổ Cây mới sinh ra được một người như thế, thật không dễ dàng."

 

"Đơn xin ghép đôi còn có thể nộp thêm, với người Lam Tinh được đánh giá cao như vậy, e rằng lần này cả bảy đại quân đoàn đều sẽ xuất hiện."

 

"Đạt tới SS+, chẳng phải là có thể ghép với một sĩ quan cấp SSS rồi sao? SS+, tức là có khả năng đột phá nhảy cấp ."

 

Lục Luật lắc đầu, không muốn nghĩ đến những lời kia nữa, trong đau đớn ôm đầu gục xuống gối.

 

Từ nhỏ, Lục Luật vốn là một thiếu gia kiêu ngạo, luôn có chính kiến. Dù Thời Tinh từng ám chỉ rằng cậu có thể không chỉ dừng lại ở cấp A, thậm chí là cấp S, hắn cũng đều chuẩn bị sẵn phương án đối phó. Nhưng... kết quả SS+ đã vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn, cũng vượt qua giới hạn mà hắn có thể gánh vác.

 

Lần đầu tiên Lục Luật thấy mình mờ mịt, hoàn toàn không biết phải làm sao.

 

Chẳng lẽ hắn phải từ bỏ Thời Tinh sao? Nhưng... hắn thực sự thích Thời Tinh.

 

Trong khi đó, những ứng cử viên khác sau khi rời khỏi liền lập tức đưa tin tức về cho quân đoàn của mình.

 

Ảnh chụp, đoạn video ngắn, cùng vài cảnh quay chập chờn lúc kiểm tra, cả đêm ấy như bông tuyết rơi dồn dập bay về Đế Đô, rồi lan ra khắp mọi ngóc ngách của Đế quốc.

 

Các phe phái, các tầng lớp nghe tin đều có phản ứng khác nhau. Nhưng có một điểm chung duy nhất đó là sự chấn động.

 

Chấn động vì giới hạn cấp bậc của người Lam Tinh, chấn động vì... trong tương lai không xa, rốt cuộc đã có người có khả năng chữa trị vấn đề tinh thần lực cao cấp.

 

Ngày hôm sau khi Trì Diệu tỉnh dậy, hòm thư đã bị tin nhắn từ Đế Đô nhét đầy.

 

Ngoại trừ công vụ khẩn cấp từ quân bộ và nghị viện, toàn bộ thư còn lại, không ngoại lệ đều xoay quanh câu hỏi về cuộc đánh giá thiên phú.

 

Người nọ người kia, chuyện gì cũng không giỏi, nhưng lan truyền tin tức thì lại nhanh vô cùng.

 

Nửa giờ sau khi anh duyệt văn kiện, viện trưởng lão mạnh mẽ yêu cầu kết nối cuộc gọi. Nội dung vẫn là bài cũ, nhưng lần này có mục tiêu rõ ràng. Trước tiên than khóc tình trạng tinh thần lực của anh, sau đó khuyên anh vì Đế quốc, vì Quân bộ hãy mang Thời Tinh đi.

 

Trì Diệu từ mười mấy năm trước liền đã miễn dịch với một màn này rồi, trong video dù là thân thích có huyết thống hoàng thất khóc gào lợi hại đến đâu, lời lẽ khẩn thiết ra sao, anh một bên xử lý công vụ, một bên biểu tình hoàn toàn không có dao động.

 

Đợi đối phương gào xong, Trì Diệu dùng lời nói đánh đuổi người phụ trách để đánh đuổi Viện trưởng lão: "Đợi trí não có thể đem cậu ấy vào danh sách ứng cử của ta lại nói tiếp đi."

 

Với Viện trưởng lão thì còn có thể đối phó cho xong, nhưng người nhà thì lại không. Trong lúc gọi video với cháu trai nhỏ, Trì Diệu mới biết Hứa Kim – người hầu thân cận từng theo hầu chăm hắn từ nhỏ và hiện giờ đang lo liệu mọi việc cho cháu trai – sau khi nghe tin cũng đã lập tức lên đường đến Tổ ây. Ngay cả Trì Diệu cũng phải nhíu mày bóp trán.

 

Các mối quan hệ của chú Hứa đều trong đội cận vệ Hoàng thất. Không cần nghĩ cũng biết, hẳn là thuộc hạ dưới tay ông ấy đã đi mách lẻo.

 

Ai là người tiết lộ thì không thể tìm ra được, lúc theo dõi còn mang theo mấy người, chỉ e không chỉ một hai người.

 

Dù hiểu rõ mọi người đều là vì muốn tốt cho mình, Trì Diệu vẫn không khỏi cảm thấy đau đầu.

 

Một lúc sau, Chủ tịch Thượng viện gọi cho Trì Diệu, thông báo rằng chỉ trong một đêm, Thượng viện đã nhận về vô số đơn xin ghép đôi. Người của bảy đại quân đoàn đi đầu, kế đó còn có cả chính khách lẫn thương nhân liên tinh, điều kiện ai nấy đều ưu việt. Nhưng việc phê duyệt toàn bộ là bất khả thi, vì vậy ông ta muốn hỏi Trì Diệu nên xử lý ra sao.

 

Trì Diệu bảo tạm gác lại.

 

Không bao lâu, người phụ trách xin vào gặp, Trì Diệu đồng ý.

 

Chuyện nói tới cũng vẫn là kết quả đánh giá thiên phú.

 

"Điện hạ, đây là kết quả đánh giá những năm trước, sau khi xác nhận chính xác, Tổ Cây đều công bố trên tinh võng, quân nhân có thể dùng ID để xem lại video liên quan. Còn năm nay... có công bố không?"

 

Cấp bậc của Thời Tinh quá cao, chỉ qua một đêm đã rộ lên khắp nơi. Nếu công khai chính thức, nhân viên phụ trách thật sự không dám chắc hậu quả sẽ thế nào.

 

Trì Diệu tối qua đã nghĩ đến khả năng này, qua một đêm, anh cũng đã có đáp án.

 

"Công bố, cứ công bố bình thường."

 

"Nhưng năm nay thêm một danh sách nữa, công bố luôn cả những ứng cử viên ghép đôi đã thông qua, kèm theo tên, quân đoàn trực thuộc và cấp bậc tinh thần lực."

 

Người phụ trách lập tức hiểu, Hạng Hòa Trạch và Đàm Diễm đã tham gia, những người khác nếu muốn tới, nhìn thấy họ chắc chắn cũng sẽ phải cân nhắc.

 

Nói xong, Trì Diệu lại gửi tin cho Nghị trưởng, yêu cầu chuyển toàn bộ đơn ứng tuyển có tinh thần lực đạt từ cấp SS trở lên cho anh duyệt, còn thấp hơn thì từ chối hết. Nghị trưởng đồng ý ngay.

 

Một lúc sau, Tổ Cây công bố kết quả đánh giá thiên phú trên tinh võng, đồng thời thông báo luôn danh sách ứng cử viên ghép đôi lần này.

 

Đàm Ôn của Quân đoàn số 7 xem xong đoạn video, lo lắng nói: "Cấp bậc cao như thế, Bệ hạ có phải sẽ..."

 

Vân Vụ nói: "Ta đã thử thăm dò, lúc ấy Bệ hạ bảo chuẩn bị đơn ứng tuyển, chắc chỉ là lời thuận miệng, không có ý thật."

 

Nghĩ thêm một lúc, y lại khẳng định:  "Bệ hạ xưa nay nói một là một, hai là hai. Huống hồ bao nhiêu năm rồi vẫn chưa từng ghép đôi, ta cảm thấy chắc chắn còn có nguyên nhân khác, không chỉ vì chênh lệch cấp bậc."

 

Ở Quân đoàn số 5 , Hạng Văn Nhân cũng chính là chị gái của Hạng Hòa Trạch nhìn vậy liền cười: "Xem ra năm nay Hòa Trạch sẽ chẳng dễ dàng gì rồi."

 

Cùng lúc đó, Tổ Cây gửi thông báo tới toàn bộ ứng cử viên ghép đôi, yêu cầu kiểm tra định kỳ cấp bậc tinh thần lực.

 

Việc này năm nào trước tiệc ghép đôi cũng có, bởi trí não cần thu thập dữ liệu tinh thần lực hiện tại của mỗi người để đưa ra đề xuất ghép đôi tối ưu giữa người Lam Tinh và các ứng cử viên.

 

Muộn hơn một chút, trong phủ Thân Vương, Vương phi đang cắm hoa thì nghe tin kết quả đánh giá thiên phú xuất hiện cấp bậc SS+.

 

Vừa nghe thấy tên Thời Tinh, Vương phi Đàm Thiều khẽ lỡ tay cắt nhầm một đóa hồng vua rơi xuông.

 

"Xác định là tên Thời Tinh?"

 

Sau khi nhận được khẳng định, Đàm Thiệu đặt kéo xuống, lập tức gọi liên lạc cho Lục Luật.

 

Không ai bắt máy.

 

Đi tới đi lui một lúc, bà ta quyết đoán nói: "Chuẩn bị phi thuyền, ta phải đến Tổ Cây."

 

-----------

 

lledungg: em bé ơi. lẹ lẹ đi đón chồng :))

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...