Vừa mới ló được mỗi con mắt vào khung cửa sổ, Thời Tinh đã bắt gặp vẻ kinh ngạc trong mắt Trì Diệu. Cậu còn tưởng đối phương sẽ không để mình vào, nên định bám lấy bệ cửa sổ, đứng đó nói chuyện vài câu cho thỏa.
Tính toán đâu ra đấy cả rồi.
Kết quả là Trì Diệu sải bước tới, chưa kịp phản ứng thì cửa sổ đã bị mở tung, cả người cậu bị đối phương thản nhiên xách lên, kéo tuột vào trong phòng.
Đúng vậy, là xách. Thời Tinh thật sự không muốn thừa nhận, nhưng Trì Diệu xách cậu chẳng tốn chút sức nào.
Mọi động tác đều gọn gàng, nhanh chóng đến mức hiếm thấy, khiến đầu óc Thời Tinh trống rỗng một thoáng. Cậu ngơ ngẩn nghe Trì Diệu nói, chân vốn còn đang dẫm lên bệ cửa đã bị đổi thế, eo bị siết lại, ôm gọn vào lòng đưa vào trong.
Hơi thở nóng hổi phả sát, khoảng cách quá gần khiến Thời Tinh thấy không quen.
Nhưng điều cậu để tâm không phải cái đó.
Bị bế thế này cũng đâu khác gì bị xách! Nếu đã xách thì cứ xách trọn vẹn luôn đi, còn thoải mái hơn!
Đứng vững xuống đất, Thời Tinh vừa thầm cảm thán sức lực của Trì Diệu, vừa tranh thủ trong tư thế còn đang bị ôm, đưa tay nhéo một cái lên cánh tay đối phương. "Xời... cơ bắp cứng quá."
Thôi được, Trì Diệu chỉ là nhìn có vẻ gầy thôi, chứ nếu cởi áo ra chắc hẳn cũng như bao quân nhân Đế quốc khác, người thẳng tắp, chỗ nào cần có cơ thì đều có.
Trong khi Thời Tinh mải chìm vào thế giới riêng của mình, Trì Diệu lại vì cái nhéo bất ngờ ấy mà lưng bỗng cứng đờ, giống như vừa bị bỏng, vội vàng buông cậu ra.
Thời Tinh ngớ người: "?"
Rồi lại reo lên: "Có phải tôi nặng thật đúng không?!"
Trì Diệu cũng sững lại, đầu óc hoàn toàn lệch nhịp với cậu. Tưởng Thời Tinh thấy ngại, anh liền cuống quýt phủ nhận: "Không, nhẹ lắm, không tốn sức chút nào."
Thời Tinh: "..."
Được rồi, người Đế quốc quả nhiên khác với dân bản địa Lam Tinh, nổi tiếng là mạnh mẽ về thể chất.
Cậu cúi đầu nhìn cơ thể mình, khẽ thở dài: "Thật sự không thể nào rắn rỏi thêm chút nữa sao?"
Trong nháy mắt, Trì Diệu đã hiểu được ý cậu.
Anh còn chưa kịp mở miệng, Thời Tinh đã hất áo lên, dùng tay nhéo nhéo phần bụng mềm, lại than thở: "Cơ bụng bị lớp mỡ che mất rồi... tôi chăm tập lắm chứ bộ, mà nó mãi chẳng thấy có kết quả."
"Ngài xem nè, gồng chút là có cơ bụng đó..."
Thời Tinh hít sâu, phần bụng mờ mờ hiện ra vài đường cơ lấp ló.
Cậu vốn nhỏ người, dù tuổi đã mười tám nhưng nhìn qua vẫn cứ như một thiếu niên chưa lớn hẳn. Áo bị vén lên, màu vải sẫm càng tôn làn da trắng muốt. Lam Tinh cũng chẳng giống Đế quốc, không hề quá coi trọng quân sự, càng không lấy sức mạnh làm thước đo.
Trì Diệu bỗng thấy vành tai nóng bừng, vội quay mặt đi.
Đúng lúc Thời Tinh ngẩng đầu, bắt gặp động tác ấy liền mím môi, ủ rũ: "Xấu xí lắm sao?"
"Trước tiên bỏ áo xuống đi đã."
Không đợi cậu hỏi thêm, Trì Diệu chủ động kéo áo che lại. Trong lúc đó tay anh lướt khẽ qua da thịt, mềm mại đến nỗi như gõ thẳng vào tim.
Thời Tinh lầm bầm: "Cũng đâu cần tỏ vẻ chê ghét thế..."
"Không hề." Trì Diệu đáp chắc nịch, "Ưu thế của người Lam Tinh vốn không nằm ở thể chất, đó là đặc thù từ gien. Em lấy gì so với chúng ta vốn quen rèn luyện từ nhỏ?"
Nói vậy cũng đúng.
Thời Tinh trong lòng vẫn rõ, chỉ nhỏ giọng than thở: "Nhưng tôi vẫn mong vóc dáng cứng cáp hơn chút... ít nhất cao thêm chút nữa cũng được."
Câu này thì Trì Diệu tiếp lời: "Sẽ còn thôi. Em còn trẻ, vẫn lớn thêm được."
Còn về dáng người thì anh né tránh, chẳng hé một chữ.
Thấy cậu có vẻ muốn lải nhải tiếp, Trì Diệu nhanh chóng lái sang chuyện khác, chặn đứng đề tài dễ đi vào ngõ ngách kỳ quặc này: "Phải rồi, sao em lại tới đây? Còn leo tường nữa à?"
"À ừ." Vừa nhắc đến chính sự, Thời Tinh lập tức bị kéo sự chú ý, gãi đầu đáp: "Ngài cứ bị nhốt một mình mãi, chẳng thấy hẹn ngày nào được ra, tôi lo nên tới thăm ngài thôi."
"Thế... em làm sao leo lên được vậy?"
"Có dụng cụ mà, dây móc gắn ở đế giày để leo núi, tôi sắp quên mất nếu không có ngài nhắc. May nhà ngài có trải thảm, không thì đã làm trầy sàn rồi."
Nói xong Thời Tinh cúi xuống bấm vào cạnh giày, nghe lập tức tiếng kim loại lách cách khi khóa móc được thu vào.
Trì Diệu nhìn qua là hiểu ngay, quân đội cũng có loại này, đúng là để leo vách hay đi qua chỗ địa hình dốc hiểm mà trạng thái không ổn thì dùng. Nhìn vậy Trì Diệu an tâm hơn nhiều, dù Thời Tinh có té xuống, nhờ năng lực tinh thần cao có thể không sao, nhưng nhìn cảnh đó vẫn khiến người ta sợ hãi.
Cất xong dây móc, Thời Tinh hơi ái ngại: "Ờm... hình như tôi làm bẩn thảm của ngài rồi."
"Không sao, robot giặt được, bẩn thì giặt lại là xong." Trì Diệu đáp, "Em đi dép lê nhé, để ta lấy cho."
"Thật phiền phức." Thời Tinh cười, rồi lúc Trì Diệu quay đi lấy dép, cậu đã cởi giày, đặt sang một bên và ngồi xuống phía kia tấm thảm. Không biết từ lúc nào, bên cạnh cậu đã đặt một cái túi to.
Nghe tiếng bước chân, Thời Tinh liền ngẩng lên, nụ cười rạng rỡ vô cùng dễ mến: "May quá, đồ tôi mang cho ngài cũng vừa dùng tinh lực lôi lên được."
"Nè, tôi nghĩ ngài ở đây buồn nên đem theo cái này, một cái bộ truyền tin do Lam Tinh sản xuất. Trên Lam Tinh năng lượng nhiễu mạnh, tôi đoán đồ này có khi hữu dụng với ngài, dù không dùng để liên lạc cũng có thể lên mạng mạng tinh cầu giải khuây."
"Thử xem nhé?"
Trì Diệu mỉm cười, đón lấy.
Quả đúng như Thời Tinh đoán, bộ truyền tin dùng được.
Trì Diệu giữ lại.
Thời Tinh lại lôi từ chiếc túi to ra thêm một đống đồ: máy chơi game đời mới nhất của mình, máy đánh cờ với robot, còn có cả gói hạt giống trò chơi giả lập trồng Cây Mẹ mà cậu chơi nhiều nhất. Ngoài ra còn đem theo hai quyển sách, không phải loại sách nghiêm túc, mà một quyển viết về lịch sử Lam Tinh, một quyển giới thiệu phong cảnh và phong tục của Lam Tinh. Chỉ cần lật vài trang đã thấy thú vị, rõ ràng là cậu có để tâm chuẩn bị.
"Gần như hết rồi đó." Thời Tinh vỗ bụng túi, nhìn đống đồ trải ra, nói.
Ngồi xuống thở một hơi, giới thiệu từng món một cũng khiến cậu hơi mệt.
Trên gương mặt Trì Diệu thoáng hiện nụ cười nhạt, đuôi mắt khẽ cong, trông vô cùng thoải mái.
Thời Tinh thấy đồ mình mang đến được anh công nhận, cũng vui vẻ cười theo.
"Em muốn uống gì không? Ở đây không có máy ép, ta cũng không làm được nước ép tinh quả, nếu không thì để Hứa Kim mang cho cậu một ly."
"Không cần, không cần. Tôi lén lút chui vào đây, chỉ cần lấy tạm chai nước gì đó là được."
Con robot nhanh chóng lấy trong tủ lạnh ra một loạt đồ uống, toàn là loại Thời Tinh chưa từng thấy, sản xuất từ Đế quốc.
"Ồ, chai này ngon ghê."
Cậu bật nắp, ngửa cổ uống liền nửa chai, rồi nói.
"Em thích thì lúc về ta gói cho mấy chai mang theo."
Thời Tinh vội xua tay: "Không được không được, đừng mang đi, lỡ Chủ Não phát hiện thì phiền lắm."
"Hắn vốn là hình chiếu, xuất hiện lúc nào cũng âm thầm không ai hay, tôi chẳng dám liều đâu."
Thời Tinh không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ tư tế với Chủ Não. Sống cùng nhau một thời gian, Trì Diệu cũng nhìn ra điều này.
Nghĩ đến, anh lại hỏi sao cậu không đi cửa chính, quả nhiên Thời Tinh đáp ngay rằng sợ bị tư tế và Chủ Não trách là quá đường đột.
Thời Tinh nói: "Ngài khác, thân phận đặc biệt, họ đều bảo tôi đừng tới làm phiền ngài nữa."
"Nhưng mà, chẳng có lấy một cái máy điện tử nào, buồn chết đi được."
"Người khác thì thôi, chứ tôi tới đây vừa an toàn, cũng tiện nữa."
Trì Diệu chợt đưa tay vuốt phẳng mớ tóc cậu gãi dựng lên, mỉm cười phụ họa: "Ừ, buồn thật."
Anh vốn đã quen với sự tẻ nhạt ấy.
Nhưng câu sau, anh không nói ra.
Quả nhiên, thấy Thời Tinh lộ vẻ áy náy, vốn định đứng dậy mấy lần, cậu lại ngoan ngoãn ngồi xuống tiếp tục chuyện trò.
Trì Diệu nhớ tới những lời người Lam Tinh và đám người anh dẫn theo khen ngợi về Thời Tinh: thật dễ mến.
Ừ, đâu sai đâu.
Anh cong mắt cười, bắt chước Thời Tinh ngồi xếp bằng trên thảm, một tay chống cằm, lắng nghe thiếu niên ríu rít kể đủ chuyện xảy ra gần đây.
Nói tới việc dạo này chẳng có ai chơi cùng, Trì Diệu nửa đùa nửa thật: "Ta thấy Lục Luật cũng thích khám phá Lam Tinh lắm, cậu ta không rủ em đi với Thời Nhiễm sao?"
Thời Tinh chẳng nhận ra ẩn ý, chỉ gãi gò má, định nói gì rồi lại thôi, khẽ liếc nhìn Trì Diệu, dáng vẻ ngập ngừng.
"Có chuyện gì thì cứ nói, chẳng lẽ giữa chúng ta còn điều gì không thể nói sao?" Trì Diệu dịu dàng khuyến khích.
Thời Tinh nghĩ một lát, thấy cũng đúng.
"Thật sự là không thể dẫn cậu ta đi cùng được."
Cậu còn tưởng Trì Diệu đang thật lòng hỏi ý kiến mình.
Trì Diệu nghĩ một lát, chỉ mỉm cười: "Ta đâu có nói em có ý đó. Tài năng của em, ta hiểu mà."
Những lần cả hai cùng ra ngoài chơi, Trì Diệu từng bị mất kiểm soát tinh thần lực, Thời Tinh cũng hai lần rơi vào tình trạng ấy. Nhưng mỗi lần như vậy, cậu đều nhanh chóng nhận ra và nhắc nhở; Trì Diệu cũng lập tức mở màn chắn, phản ứng cực nhanh.
Đó là giác quan thứ sáu chỉ những người có cấp bậc tinh thần lực cao mới có.
Còn Lục Luật thì hoàn toàn không thể so sánh được.
Trì Diệu mỉm cười: "Thế cũng tốt, em lo vậy là đúng. Dù sao Lục Luật là con út nhà họ Lục, phu nhân Lục coi cậu ta như tròng mắt. Nếu xảy ra chuyện gì, chắc chắn sẽ gây ra hàng loạt rắc rối ngoại giao."
"Ra vậy..." Thời Tinh còn run rẩy trong lòng, "Xem ra sau này tôi phải tránh xa cậu ta thôi."
Trì Diệu bảo: "Em cứ hạn chế xuất hiện ở trường là ổn."
Thời Tinh muốn vượt qua hoàn toàn kỳ trưởng thành cũng phải tốn một năm rưỡi. Khi ấy, Lục Luật hẳn đã rời Lam Tinh từ lâu.
Thời Tinh vỗ tay: "Ngài nói đúng! Sau này tôi đi đón Thời Nhiễm thì chỉ cần ngồi chờ trong phi thuyền là được."
Cậu vừa nói vừa cười, rõ ràng thấy cách của Trì Diệu gọn lẹ, khỏi lo thêm phiền phức.
Trì Diệu cũng cười, chỉ là trong nụ cười ấy ẩn chứa điều mà Thời Tinh chẳng thể biết.
Trì Diệu gợi ý: "Trò chơi này của Lam Tinh có chế độ hai người đấy, em chơi thử với ta một ván, để ta làm quen đi?"
Chuyện trò tạm gác lại, anh lại cầm máy game lên.
Thời Tinh vốn cực kỳ rành trò này, lập tức vỗ ngực đồng ý ngay.
Chơi vài ván xong, đã tối muộn. Trì Diệu thoáng nảy ra ý định để cậu ở lại qua đêm, nhưng cuối cùng chỉ nghĩ trong lòng, không nói ra.
Thật ra ở bên cạnh anh, Thời Tinh cũng rất an toàn. Bởi năng lực bẩm sinh của cậu là "nuốt chửng", cho dù tinh thần lực có mất kiểm soát cũng không ảnh hưởng tới người khác. Nhưng thôi, để lần sau hãy tính. Nói ra ngay lần đầu như vậy thì vội quá.
Trì Diệu muốn để Thời Tinh đi bằng cổng chính, nhưng lại bị cậu kịch liệt từ chối.
"Không không, không được đâu! Tuyệt đối không để tư tế với Chủ Não phát hiện tôi leo tường trốn ra ngoài."
"Quá là mất mặt, tôi không muốn lại phải chép phạt lễ nghi nữa đâu."
Trì Diệu đưa tay xoa nhẹ lên mái tóc mềm mại trên đỉnh đầu cậu thiếu niên, cười khẽ: "Được rồi."
Nói thì nói vậy, nhưng khi thấy Thời Tinh trèo qua cửa sổ, anh vẫn không khỏi lo lắng.
Lo nên nhất quyết phải đỡ cậu ra ngoài.
Thời Tinh không thắng nổi, lại thấy Trì Diệu đúng là một người bạn tốt, hết sức nghĩa khí, bèn nắm tay anh, mượn lực nhảy xuống.
Ra ngoài rồi, ánh mắt cậu đảo một vòng, chợt lóe lên ý nghĩ, bèn hỏi Trì Diệu có thể dùng năng lực nâng cậu lên được không.
Dù chưa từng nói ra, nhưng Trì Diệu thừa biết, Thời Tinh đã thèm thuồng khả năng đứng lơ lửng trên không của anh từ lâu.
Anh hơi bất đắc dĩ: "Em chắc chứ?"
Đôi mắt Thời Tinh sáng rỡ: "Đương nhiên rồi! Vừa hay tôi đang ở ngoài, còn lúc nào hợp hơn nữa!!"
Giọng điệu còn mang theo sự hối thúc đầy háo hức.
"Nhưng nói trước, tinh thần lực của ta không khống chế chính xác đến thế đâu."
"Không sao đâu! Dù có ngã cũng chẳng hề gì, chỗ này cũng không cao lắm!"
Cùng lắm ngã xuống thì dựng màn chắn, cho dù có kích hoạt báo động an toàn, cùng lắm về chịu phạt thôi.
"Được thôi."
Trì Diệu cảm thấy mình quả thật đang nuông chiều vị bảo hộ Lam Tinh này.
Nhưng bị đôi mắt kia mong mỏi nhìn chằm chằm, ai mà nỡ từ chối được cơ chứ.
Tinh thần lực của anh tỏa ra, hoàn toàn không xảy ra như lời anh lo trước, vững vàng đỡ Thời Tinh lướt một vòng ngoài cửa sổ. Cảm giác mới lạ ấy khiến cậu phấn khích, nếu không thấy Trì Diệu vã mồ hôi thì chắc chắn cậu còn chưa muốn dừng lại.
Đến khi Thời Tinh lại gần cửa sổ, biển tinh thần của Trì Diệu bất chợt chấn động, suýt nữa mất kiểm soát. May mà kịp phản ứng, anh vội đưa tay ôm chặt lấy Thời Tinh, giữ chắc trong lòng.
Vòng tay người Đế quốc cũng nóng rực.
Lần này cảm nhận lại, Thời Tinh càng chắc chắn.
"Ngài không sao chứ?"
Cậu ngẩng đầu, ánh mắt vừa vặn chạm vào đôi con ngươi sâu thẳm đang cúi xuống của Trì Diệu.
Từ xa trông chỉ thấy nghiêm trang, nhưng khi lại gần, sắc xám tro mờ ảo kia khiến Thời Tinh nhìn mà cồn cào, khó tả.
Cả hai đứng sát nhau, đầu mũi khẽ chạm, hơi thở cũng dần quấn quýt.
Trì Diệu nhìn thiếu niên trong vòng tay, không nói gì.
Thời Tinh cũng im lặng, trong mắt thoáng qua một chút mơ hồ, rồi nhanh chóng trở lại trong trẻo.
Ngay sau đó, cậu giơ tay định chạm vào trán Trì Diệu, khẽ nói đầy áy náy: "Không phải tôi làm hỏng chuyện chứ? Biển tinh thần của ngài vẫn ổn chứ?"
Ngón tay chưa kịp chạm đã bị Trì Diệu giữ lại, gần như một phản xạ.
"Không sao." Giọng anh trầm thấp.
"Thật không?"
Thời Tinh nghiêng đầu: "Nhưng tim ngài đập nhanh lắm."
Trì Diệu: "."
Người Lam Tinh ngây ngô, lời nói cũng hồn nhiên, chẳng vương chút tình cảm mờ ám nào.
Trong lòng Trì Diệu dấy lên tâm tình phức tạp, anh buông lỏng cậu một chút, chỉ nói: "Ta sợ em ngã, nên hơi căng thẳng thôi."
Tất nhiên, sự thật hoàn toàn không phải vậy.
"Ồ, ra thế. Nhưng không sao đâu, ngài giữ tôi kịp mà."
Trì Diệu bấy giờ mới buông hẳn ra: "Xuống đi, ta trông em, nhớ cẩn thận."
"Ừm."
Thời Tinh trèo xuống được hai bậc thì bỗng khựng lại.
Trì Diệu: "Sao thế?"
Chỉ thấy cậu chạm trán mình, rồi lại đặt tay lên ngực, ngạc nhiên: "Lạ thật, tôi đâu có thấy sợ... sao tim tôi cũng đập nhanh vậy?"
Đôi mắt xanh nhạt trong veo, cộng thêm cách nói thẳng thắn ấy, khiến lòng Trì Diệu lại rối bời thêm một lần nữa.
---------------
lledungg: đọc đỡ nha. T làm biếng quá. sẽ dịch lại