Trọng Sinh Được Ghép Đôi Với Bệ Hạ Đế Quốc

Chương 20: Vòng vo



Cận thân Hứa đã rời đi, nhưng những lời ông nói vẫn còn đọng lại, khiến Thời Tinh trước khi ngủ cứ vô thức nhớ đi nhớ lại.

 

Trong ba sĩ quan vượt qua vòng sau, đến Tổ Cây lúc này mới chỉ có một người. Khi chọn ra ba người ấy, Trì Diệu đã nói rõ, ứng cử viên tốt nhất là Hạng Hòa Trạch và Đàm Diễm. Chỉ khi cả hai xuất hiện vấn đề khó thể bỏ qua, hắn mới khuyên Thời Tinh cân nhắc đến ba người còn lại.

 

Suốt một tuần, Thời Tinh đã rất cẩn thận trong việc sàng lọc đơn, thông tin về từng sĩ quan cũng đọc đến nỗi gần như thuộc lòng.

 

Qua những lần tiếp xúc, cả Trung tướng Hạng Hòa Trạch lẫn Thiếu tướng Đàm Diễm đều là những người rất tốt.

 

Nhưng Thời Tinh vẫn không thể đưa ra một lựa chọn dứt khoát.

 

Câu hỏi mà hôm nay cận thần Hứa nêu ra, trước đó khi xác định danh sách cuối cùng, Trì Diệu cũng từng hỏi, chỉ là thuận miệng mà thôi.

 

Khi nghe câu trả lời của Thời Tinh, hắn đã đùa rằng: "Biết đâu sẽ có người khiến cậu nhất kiến chung tình, rồi cậu sẽ chịu đi theo ngay thì sao?"

 

Thời Tinh khi ấy chỉ mỉm cười. Nhưng trong lòng, cậu biết rõ điều đó sẽ không xảy ra nữa.

 

Trải qua chuyện với Lục Luật, trong việc lựa chọn người ghép đôi, Thời Tinh thậm chí sợ bản thân lại để tình cảm chi phối.

 

Lần này, cậu chỉ muốn chọn một người có thể gánh vác được mình, mạnh mẽ đến mức có thể bảo đảm cho cậu thuận lợi vượt qua kỳ trưởng thành. Còn về tình cảm... Thời Tinh sẽ không bao giờ ngây thơ mà đặt hy vọng vào đó nữa.

 

Mấy hôm trước, Thời Nhiễm từng nhắn hỏi Thời Tinh: "Nếu gặp được người mình rất thích, nhưng lại không thật sự phù hợp, thì có nên chọn không?"

 

Trước đây Thời Nhiễm cũng từng hỏi một lần, khi ấy Thời Tinh trả lời rằng: "Cứ thuận theo lòng mình là được."

 

Nhưng lần này, Thời Tinh im lặng khá lâu rồi mới đáp: [Trong kỳ trưởng thành, chúng ta sẽ hấp thu tinh thần lực từ bạn đời, lại có nhiều thời gian ở bên nhau... tình cảm là điều có thể bồi dưỡng được.]

 

So với việc trả lời Thời Nhiễm, câu ấy càng giống như lời khẳng định về quan niệm của chính Thời Tinh bây giờ.

 

Thời Tinh không nói ra, nhưng trong lòng lại rất rõ, nếu được chọn lại lần nữa, thì tình cảm đã trở thành yếu tố ít quan trọng nhất trong tiêu chuẩn lựa chọn của cậu.

 

Giữa Hạng Hòa Trạch và Đàm Diễm, cậu vẫn chưa đưa ra quyết định, bởi mỗi người đều có những điểm khiến cậu phải cân nhắc.

 

Hạng Hòa Trạch lớn tuổi, tính tình ôn hòa, tiếp xúc với ngài ấy khiến Thời Tinh cảm thấy an tâm. Nhưng tinh thần lực của y chỉ ở cấp SS. Sau khi trọng sinh, năng lực của Thời Tinh đã thay đổi quá nhiều, cậu không biết mình còn có thể tiến xa đến đâu. Nhỡ đâu... một ngày nào đó cậu thật sự đạt tới SSS thì sao? Lúc ấy phải làm thế nào?

 

Còn Đàm Diễm thì trẻ tuổi, hướng ngoại, nhiệt tình, tinh thần lực đạt cấp 3S, là một lựa chọn vô cùng lý tưởng. Nhưng khi ở cạnh anh ta, Thời Tinh luôn nhận ra rất nhiều điểm giống Lục Luật, đều là con nhà quân nhân, đều hoạt bát và thẳng thắn, mang những đặc trưng riêng của tuổi trẻ và xuất thân. Sự tương đồng ấy khiến Thời Tinh bất an. Cậu biết rõ Đàm Diễm là người thích hợp nhất, nhưng lại sợ đối phương quá trẻ, chưa đủ chín chắn, tương lai có thể phát sinh những biến số khó lường.

 

Nói cho cùng, Đàm Diễm cũng là con út trong nhà, tuy bên dưới còn có một cô em gái, nhưng ở một vài phương diện, lại khiến Thời Tinh liên tưởng đến Lục Luật, từ đó càng thêm e dè.

 

Trì Diệu thì khác.

 

Ngài ấy giống như kết hợp được ưu thế của cả hai bên, mạnh mẽ mà ổn định.

 

Điện hạ hẳn đã tự lập từ rất lâu, là người làm chủ hoàn toàn cuộc sống của chính mình, có thể quyết định tất cả mọi việc xung quanh.

 

Cấp bậc tinh thần lực của ngài ấy chắc chắn đã đạt đến SSS, chỉ là mức độ vượt trên ấy thế nào thì Thời Tinh không thể đoán định.

 

Nhưng có một điều chắc chắn, cấp bậc ấy tuyệt đối không thể thấp hơn cậu.

 

Cuối cùng, điều khiến Thời Tinh rung động nhất, tuy tiếp xúc chưa nhiều, nhưng cậu hiểu rõ về Trì Diệu.

 

Dù là lần gặp gỡ trước phủ Thân vương khi còn ở kiếp trước, hay những lần chạm mặt trong Tổ Cây, so với Hạng Hòa Trạch và Đàm Diễm, Trì Diệu đối với cậu không hề mang mục đích riêng, thái độ cũng chẳng có gì đặc biệt. Thế nhưng... trong quá trình chung đụng, Thời Tinh thật sự cảm nhận được sự bình đẳng và tôn trọng.

 

Trì Diệu rất tôn trọng cậu. Dù điều đó vốn chẳng cần thiết. Dù với thân phận của ngài ấy, căn bản không cần phải để ý đến những chi tiết nhỏ nhặt như vậy. Nhưng hắn vẫn làm được, và để cậu cảm nhận được.

 

Một phẩm chất như thế, đối với một người có địa vị không hề thấp quả thật hiếm có.

 

Huống hồ, cậu từng chứng kiến quá nhiều nhân vật quyền cao chức trọng ở Đế đô, điều này càng khiến Thời Tinh thêm vững tin vào nhận định ấy.

 

Trì Diệu có thể sắp xếp ổn thỏa chuyện của Phí Sở, bản thân dù bị thương nặng vẫn kiên trì xử lý, còn mời cả hai trị liệu sư đến Tổ Cây. Người làm việc chu đáo đến vậy, nếu sau này bản thân cậu có vấn đề gì, chắc chắn cũng sẽ không phải chịu sự đối đãi tồi tệ.

 

Mạnh mẽ, ổn định, tôn trọng cậu, và hoàn toàn làm chủ cuộc sống của mình.

 

Thời Tinh nghĩ mãi cũng không tìm ra một ứng cử viên nào tốt hơn Trì Diệu.

 

Hơn nữa, trong lòng cậu cũng thật sự thấy ngài ấy rất tốt, nguyện ý đến gần hắn. Dù điểm ấy vốn chẳng phải là điều kiện quan trọng, nhưng con người không phải cỗ máy, một khi nghĩ tới, nó vẫn sẽ ảnh hưởng sâu sắc đến cảm nhận chủ quan.

 

Có nên trực tiếp đi hỏi Trì Diệu không...

 

Trong bóng tối, Thời Tinh ngước mắt nhìn trần nhà, ánh xanh lam nơi đôi mắt ẩn chứa một tia mờ mịt.

 

Rất nhanh đã đến ngày mọi người cùng nhau đi chơi.

 

Yến tiệc ghép đôi sắp bắt đầu, trong tuần trước đó Tổ Cây được mở cửa rộng rãi hơn, số quân nhân hẹn đưa người Lam tinh ra ngoài cũng tăng nhiều. Nhân cơ hội này, khắp An Thành đều tổ chức hoạt động, khu trung tâm được các thương gia trang trí náo nhiệt, hòng kiếm lời từ tinh tệ của những quân nhân đi cùng người Lam tinh.

 

Theo lời Thời Nhiễm, người đã ra ngoài hai lần, thì mỗi ngày đều giống như một lễ hội, các thương nhân liên kết tổ chức đủ loại sự kiện.

 

Đề nghị đi chơi là do Vân Vụ đưa ra, sau khi báo cho Trì Diệu thì Hoa Lễ cũng biết được. Kết quả cả hai bên đều muốn mời Thời Tinh, giằng co mãi, cuối cùng Trì Diệu dứt khoát: "Vậy thì cùng đi hết."

 

Con phố thương mại họ chọn được trang hoàng đậm màu sắc trẻ thơ. Vừa bước xuống phi thuyền, đã thấy thông báo về màn pháo hoa ven sông tối nay do An Thành tổ chức. Sợ khách du lịch bỏ lỡ, mỗi cửa tiệm đều chiếu thông báo này ngay trước cửa, để lôi kéo người qua lại dừng chân tiêu dùng.

 

Có pháo hoa thì dĩ nhiên phải xem rồi.

 

Trước hết, cả nhóm đến nhà hàng do Hoa Lễ chọn để ăn tối. Sau đó theo gợi ý của Vân Vụ, họ đến phòng trò chơi.

 

Thời Tinh ăn uống no nê, rồi đến lượt chơi chiến hạm ảo trong game, trò chơi đặc biệt hấp dẫn. Đàm Diễm kiên nhẫn chỉ dạy, Thời Tinh lái đi lái lại mấy lượt, lần nào cũng mắc kẹt ở vành đai thiên thạch, nhưng cảm giác hứng khởi và niềm vui thì chân thật vô cùng.

 

Trì Diệu vẫn giữ dáng vẻ điềm tĩnh suốt dọc đường, cũng tham gia cùng mọi người, nhưng chẳng hứng thú đặc biệt với trò nào.

 

Trong đội vừa có Hạng Hòa Trạch, lại vừa có Đàm Diễm. Thỉnh thoảng cả hai cùng lúc gọi Thời Tinh, nếu cậu kịp đáp thì không sao, nhưng chỉ cần chậm một chút, Trì Diệu khẽ vẫy tay, Thời Tinh liền tự nhiên bước về đứng cạnh hắn và Phù Thanh, thế là tránh được tranh chấp.

 

Khi thanh toán ở phòng trò chơi, một vài trò Trì Diệu từng chơi đạt điểm cực cao, nhân viên nói cần chờ một chút để máy tính toán và quy đổi tinh tệ trả lại. Vân Vụ lo chiếm không được chỗ đẹp để xem pháo hoa, nóng ruột liền đi trước; Hoa Lễ và Hạng Hòa Trạch cũng theo gợi ý của Trì Diệu mà rời đi.

 

Không ngờ trong lúc tính toán lại gặp sự cố, Phù Thanh sợ Trì Diệu phải đợi lâu sinh bực, nên đề nghị hắn cùng Thời Tinh đi trước, bản thân ở lại xử lý.

 

Trì Diệu vốn không có hứng thú với mấy chuyện vụn vặt này, liền gật đầu.

 

Thế là hắn và Thời Tinh cùng bước lên thang nổi xuống lầu. Chỉ còn hai người, bầu không khí chợt trở nên yên tĩnh.

 

Trì Diệu đột ngột cất tiếng: "Ta thấy cậu đối xử với hai người họ chẳng khác gì nhau."

 

Thời Tinh lập tức hiểu hắn đang nói đến chuyện ghép đôi. Vốn dĩ đề tài này vẫn thường được nhắc đến, nên cậu đáp lại rất tự nhiên: "Hai vị sĩ quan đều rất tốt."

 

Đôi mắt màu khói tro của Trì Diệu khẽ nghiêng, nhìn chằm chằm cậu rồi kết luận gọn ghẽ:
"Qua loa."

 

Một nhận xét mơ hồ, hời hợt, nghe là biết chỉ là câu nói ứng phó.

 

Thời Tinh không phản bác, chỉ bình tĩnh nói lại: "Nhưng tôi nói thật đấy."

 

Trì Diệu cũng không khẳng định hay phủ nhận, chỉ nhàn nhạt: "Đây không phải điều ta muốn hỏi."

 

Biết rõ hắn sẽ chẳng so đo mấy chuyện nhỏ này, Thời Tinh cười cười cho qua.

 

Quả nhiên, Trì Diệu cũng không nhắc lại nữa; Thời Tinh không nói tiếp, hắn cũng im lặng.

 

Đến ven sông, số quầy hàng lơ lửng bày bán đồ đạc càng nhiều, những món đồ nhỏ nhắn, mới lạ, hấp dẫn không ít du khách dừng chân.

 

Đi ngang một sạp kẹo, ánh mắt tò mò của Thời Tinh dừng lại hơi lâu. Thế là Trì Diệu tiện tay mua cho cậu một xâu kẹo để ăn.

 

Kẹo làm từ tinh quả, bên trong còn có những luồng năng lượng đẹp mắt lấp lánh. Thời Tinh cắn một miếng, vừa ngon vừa ngọt.

 

"Điện hạ, ngài không ăn thử một xâu sao?"

 

Trì Diệu bật cười: "Thôi, thứ đó trẻ con thích thôi."

 

Giọng điệu ấy rõ ràng đã xếp Thời Tinh vào hàng vãn bối.

 

Thời Tinh khẽ nhăn mũi, lầm bầm: "Thực ra tôi đã trưởng thành rồi."

 

Trì Diệu liền kết thúc câu chuyện bằng một câu dứt khoát: "Nhưng trong mắt ta, cậu vẫn còn nhỏ."

 

Hắn quay đầu sang, tâm trạng hiếm khi thấy thoải mái, chậm rãi kể: "Cháu trai ta cũng thích ăn món này. Hồi nhỏ dẫn nó ra ngoài chơi, lúc nào nó cũng tìm mọi cách lôi ta đến chỗ bán."

 

"Nhưng cậu thì khá hơn nó một chút."

 

Thời Tinh: "?"

 

Trì Diệu cười khẽ: "Cậu sẽ không chỉ vào xâu kẹo rồi nói muốn tất cả đấy chứ?"

 

Thời Tinh: "......"

 

Nhìn bộ dạng im lặng của cậu, Trì Diệu bất giác bật cười. Nụ cười ấy chân thật đến mức đôi mắt màu xám khói của hắn cũng nhuốm lên vẻ ấm áp.

 

Không khí giữa hai người bỗng trở nên dễ chịu, hòa hợp lạ thường.

 

Trong ánh mắt dịu dàng đó, Thời Tinh chợt ngẩn người. Pháo hoa nổ sáng, vừa khéo phản chiếu trong mắt Trì Diệu, lấp lánh như dải ngân hà.

 

Chính cậu cũng không biết mình đang nghĩ gì nữa.

 

Đến khi lấy lại tinh thần, lời đã bật ra khỏi miệng.

 

Trong một khoảnh khắc bốc đồng khó hiểu, cổ họng khẽ trượt động, cậu căng thẳng hỏi nhỏ: "Điện hạ... ngài đã từng nghĩ đến việc kết đôi với người Lam tinh chưa?"

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Hứa Kim: "Tinh Tinh, đúng rồi, cứ thế mà xông lên!"

 

Cháu trai làm nền: "Chú à... chuyện hồi nhỏ có thể đừng lôi ra kể nữa được không?"

 

-----------

 

lledungg: ÁÁÁÁ 

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...