Trọng Sinh Được Ghép Đôi Với Bệ Hạ Đế Quốc

Chương 33: Ngăn chặn



Trước đó, theo kế hoạch ban đầu là trước khi quay về đế đô, phi thuyền sẽ vòng qua một lộ trình phụ, mất chừng một tuần. Thế nhưng biến cố luôn đến bất ngờ, giữa đường lại phát sinh thêm một số công vụ, buộc đoàn người của Trì Diệu phải nán lại một thành phố vài ngày rồi mới tiếp tục tiến vào thành phố kế tiếp, kéo dài hành trình thành gần nửa tháng.

 

Trong hơn mười ngày ấy, Thời Tinh đã sống một quãng thời gian vô cùng... phong phú.

 

Đúng vậy, là phong phú.

 

Lần đầu nhập đoàn, với tư cách một người Lam Tinh mới được tiếp nhận, ngay từ chặng đường đầu tiên, Hứa Kim đã dẫn Thời Tinh làm quen với toàn bộ đội hình và những người đi theo.

 

Có tất cả hai chiếc phi thuyền. Trì Diệu cùng những người thân cận đi trên một chiếc, còn chiếc kia thì lớn gấp nhiều lần. Trên đó có hơn mười tinh anh của đội thân vệ hoàng gia hộ tống, cùng với một đội ngũ y tế chuyên nghiệp.

 

Trong số các sĩ quan, ngoài thiếu tướng Phù Thanh ra thì...

 

Đi theo bảo vệ Trì Diệu và Thời Tinh còn có trung tướng Đàm Giác và thiếu tướng Hạng Phi. Đội cân vệ do trung tướng Đàm chỉ huy, thiếu tướng Hạng làm phó chỉ huy. Đàm Giác có tinh thần lực cấp SS, Hạng Phi đạt cấp SSS. Hơn mười quân nhân đi cùng tuy trình độ cao thấp khác nhau, nhưng đều được tuyển chọn theo tiêu chuẩn nghiêm ngặt nhất, không ai dưới cấp S.

 

Hứa Kim giới thiệu hai vị sĩ quan này với Thời Tinh, trao đổi số liên lạc, rồi dặn rằng nếu cần giúp đỡ thì cứ tìm họ.

 

"Những sĩ quan và binh lính khác mà Điện hạ đưa từ biên giới về, một phần nhỏ ở lại Tổ Cây để bảo vệ thượng tướng Phí, số còn lại đều đã trở về Đế Đô, báo cáo xong thì nghỉ phép."

 

"Trung tướng Đàm và thiếu tướng Hạng cũng không phải lúc nào Điện hạ ra ngoài cũng đi theo. Đây là chế độ luân phiên, lần này đúng lượt của họ. Sau này đổi sang người khác, ta sẽ lần lượt giới thiệu cho cậu. Dần dần cậu sẽ biết hết những sĩ quan trực thuộc dưới trướng Điện hạ."

 

"Thiếu tướng Phù vốn theo thượng tướng Phí, mà thượng tướng Phí thì luôn ở bên Điện hạ, nên gián tiếp cũng xem như anh ta đã thường xuyên theo sát Điện hạ."

 

"Cậu mới đến, lại quen biết với anh ấy, nên Điện hạ sắp xếp để anh ấy đi theo bảo vệ cậu. Trước khi thượng tướng Phí hồi phục hoàn toàn và trở lại quân ngũ, chuyện này chắc sẽ không thay đổi. Nếu có ra ngoài một mình, cứ để anh ấy đi cùng, đừng ngại."

 

Nói xong chuyện bố trí, Hứa Kim lại nhắc đến lịch sinh hoạt hằng ngày.

 

Đó cũng là thời khóa biểu cố định của Thời Tinh trong mười mấy ngày tiếp theo.

 

Buổi sáng học tập, buổi chiều đến chỗ đội y tế để kiểm tra định kỳ. Vì Thời Tinh còn cần thời gian hấp thu tinh hạch của tinh thú, rèn luyện tinh thần lực, nên quỹ thời gian còn lại đều để cậu tự sắp xếp theo tình trạng của mình.

 

Hứa Kim nói: "Điện hạ dặn việc học của cậu cứ từ từ, không cần gấp. Buổi tối nếu ngài ấy rảnh, ngài sẽ giảng cho cậu khoảng một tiếng lịch sử Đế quốc, cũng tiện để hai người có thêm thời gian ở cạnh nhau."

 

Một tuần trôi qua, Thời Tinh cứ theo lịch trình ấy mà sống, nhịp nhàng và ổn thỏa.

 

Có lẽ vì lần trước bị ép học gấp khiến tinh thần cậu xuống dốc quá nhanh, nên lịch trình mới được sắp xếp lại dựa theo nhịp sinh hoạt của Tổ Cây. Khối lượng học tập nặng hơn một chút, nhưng vẫn nằm trong khả năng Thời Tinh có thể chịu được.

 

Cậu thì chỉ một lòng muốn học hành tử tế, nhưng Trì Diệu vẫn để cho cậu nhiều khoảng trống.

 

Trì Diệu nói: "Thời kỳ trưởng thành kéo dài hai đến ba năm, những lễ nghi quy củ kia không cần sắp đặt quá nặng. Viện trưởng lão có kiểm tra thì cứ để họ kiểm tra, dù sao cũng không phải đối diện với công chúng. Mặc kệ họ nghĩ gì, tất cả đều phải đặt sức khỏe của Thời Tinh lên hàng đầu."

 

"Phần trách nhiệm và quyền lợi của bạn đời trực hệ hoàng thất thì lấy đó làm nội dung chính để dạy. Những chỗ nào không chắc thì đưa cho ta, ta sẽ trực tiếp giảng giải."

 

"Còn những quyền lợi vốn do Đế quốc ban sẵn cho em ấy, ta mong em ấy càng sớm nắm vững càng tốt."

 

"Tất nhiên, trước hết vẫn phải đặt sức khỏe của em ấy lên hàng đầu."

 

Trì Diệu đã vạch ra một ranh giới vừa rõ ràng vừa dứt khoát.

 

Chỉ sau hai ngày, Thời Tinh đã thích ứng và quen với nhịp sinh hoạt mới này.

 

Rời An Thành, cậu cảm nhận được biển tinh thần của mình bắt đầu ổn định, linh cảm rằng bản thân sắp bước vào giai đoạn đầu của thời kỳ trưởng thành. Buổi chiều hấp thu thú hạch, phần lớn thời gian còn lại cậu đều dành trong phòng huấn luyện tinh thần lực.

 

Linh cảm ấy quả thật chính xác.

 

Những lần kiểm tra hằng ngày đã cho ra số liệu chứng thực.

 

Đến ngày thứ năm, Thời Tinh rốt cuộc cảm thấy tinh thần lực đã có thể tùy ý điều khiển, cảm giác bế tắc hoàn toàn biến mất. Sau kiểm tra, bác sĩ xác nhận cậu đã chính thức bước vào giai đoạn đầu của thời kỳ trưởng thành của người Lam Tinh.

 

Trong y học, thời kỳ trưởng thành của người Lam Tinh thường được chia thành hai giai đoạn.

 

Giai đoạn thứ nhất là thời kỳ biển tinh thần và tinh thần lực tăng trưởng vượt bậc.

 

Giai đoạn thứ hai, tốc độ tăng trưởng chậm lại, nhưng trong biển tinh thần đã được mở rộng từ giai đoạn đầu sẽ nảy sinh ra vô số sợi tinh thần mới.

 

Độ rộng và độ sâu của biển tinh thần quyết định giới hạn thấp nhất của cấp bậc, còn mật độ sợi tinh thần lại quyết định giới hạn cao nhất.

 

Nếu biển tinh thần có cùng kích thước, nhưng mật độ sợi tinh thần tăng gấp đôi, thì cấp bậc cũng sẽ thăng lên một bậc.

 

Vì thế, cả hai giai đoạn đều cực kỳ quan trọng.

 

Thời kỳ đầu khi mới bước vào giai đoạn trưởng thành là lúc biển tinh thần bất ổn nhất. Vượt qua giai đoạn này, Thời Tinh có thể bắt đầu tìm người để thử sức năng lực của mình.

 

Lần đánh giá thiên phú trong kiếp này cao hơn cả hai lần ở đời trước, biển tinh thần ban đầu cũng rộng lớn hơn. Thời Tinh muốn biết hiện giờ mình đang ở giai đoạn nào, so với khi mất đi năng lực thì là mạnh hơn hay yếu hơn.

 

Muốn luyện tập thiên phú và năng lực, người đầu tiên cậu nghĩ đến chính là Phù Thanh.

 

Trong phòng huấn luyện tinh thần lực, hai người đã thử suốt hai ngày. Thời Tinh cuối cùng cũng hoàn toàn điều động được thiên phú, thấy rõ toàn bộ iển tinh thần trong thế giới năng lượng.

 

"Anh từng bị thương à?" Thời Tinh hỏi, tinh thần lực khẽ lướt qua một điểm: "Ở đây có một chùm sợi tinh thần đã khô héo."

 

Phù Thanh chỉ cảm thấy một luồng năng lượng ấm áp phủ xuống, vô cùng dễ chịu.

 

"Bị năng lượng của tinh thú biến dị quét qua ở vùng ngoài của biển tinh thần, đã được trị liệu rồi." Phù Thanh thành thật nói.

 

Thời Tinh lập tức hiểu ra.

 

Nền y học của Đế quốc có thể rút bỏ phần tinh thần lực cuồng bạo ở vùng ngoài biển tinh thần, nhưng đối với việc khôi phục và nuôi dưỡng về sau thì lại không làm được gì.

 

Thời Tinh nói: "Để tôi thử xem có thể giúp anh khơi dậy lại được không."

 

Phù Thanh ngỡ mình nghe nhầm: "Khơi dậy?"

 

Thời Tinh gật đầu: "Ừ. Nếu chữa được chỗ này, sợi tinh thần mới có lẽ sẽ mọc ra lại. Chỗ khô héo là vì ở đáy biển tinh thần còn có thương tổn ngầm."

 

Phù Thanh sững người, bởi hắn chưa từng nghe có trị liệu sư nào có thể chữa lành được những vết thương cũ vốn đã kết thúc.

 

Thời Tinh hiểu anh đang nghĩ gì, bèn giải thích: "Tôi có thể, đó là nhờ thiên phú. Vết thương sẽ hiện ra màu sắc khác thường, nếu khôi phục lại màu ban đầu, thì phần lớn khả năng sợi tinh thần sẽ mọc lại."

 

Trước kia cậu đã từng làm được như vậy.

 

Điều khác biệt duy nhất là Thời Tinh chưa bao giờ vừa đến đã lấy sĩ quan cấp SS ra để luyện tay.

 

Ý thức được mình có thể hồi phục, Phù Thanh thoáng chốc xúc động. Sau đó lại thấy ngại ngùng, gãi đầu nói: "Vậy chẳng phải tôi cũng nên trả phí trị liệu, rồi tìm thêm vài viên hú hạch cấp bậc cao..."

 

"Không cần." Thời Tinh bật cười từ chối: "Đội viên trong tiểu đội mà tôi phụ trách vốn dĩ là trách nhiệm của tôi. Hơn nữa, thiếu tướng anh là đến giúp tôi luyện năng lực, sao tôi lại có thể nhận phí của anh."

 

Hai người hẹn xong, ngày hôm sau Thời Tinh bắt đầu thử chữa trị cho Phù Thanh.

 

Trước đây cậu chỉ từng chữa cho người cấp A và S. Đổi sang sĩ quan cấp SS thì quả thật khó hơn nhiều, tinh thần lực chữa trị vừa mới ngưng tụ đã lập tức bị hấp thu.

 

Nhưng Thời Tinh nhận ra sức mạnh tinh thần của mình đã tăng lên. Đối diện biển tinh thần cấp SS, cậu vậy mà có thể từ mặt biển tinh thần xuyên thẳng xuống tận đáy, cảm nhận rõ ràng mọi biến đổi dọc theo đường đi.

 

Việc trị liệu kéo dài hai ngày, sang ngày thứ ba Thời Tinh tiếp tục thử dùng năng lực để dẫn dắt sự sinh trưởng của sợi tinh thần.

 

Đến chiều hôm đó khi thu hồi tinh thần lực, trán cậu đã rịn đầy mồ hôi. Không phải do tiêu hao quá nhiều, mà vì sự mệt mỏi từ việc phải kiểm soát từng chi tiết.

 

Phù Thanh mừng rỡ reo lên: "Thật sự mọc ra rồi!"

 

"Trời ơi, tôi không ngờ được... Tinh Tinh, cậu giỏi quá!"

 

Thời Tinh hít sâu, bình ổn hơi thở, mỉm cười: "Không có gì đâu. Sợi tinh thần bây giờ còn rất yếu, phải đợi ổn định hoàn toàn mới có thể sử dụng. Chắc tầm một, hai tháng, tùy thể trạng từng người."

 

Phù Thanh thì chẳng để tâm đến mấy chi tiết này, cảm ơn hết lời, khen ngợi đến mức khiến Thời Tinh cũng hơi ngại.

 

Rồi hắn chợt nghĩ ra điều gì, mắt sáng rực lên: "Đã vậy, nếu vết thương cũ của tôi còn có thể chữa, thì biển tinh thần của Điện hạ..."

 

Thời Tinh đáp: "Nếu tinh thần lực của tôi thẩm thấu được vào trong ấy, thì có thể chữa."

 

"Theo tình hình hiện giờ, tầng ngoài biển tinh thần của Điện hạ tôi chắc có thể xử lý. Còn tầng trung và trung tâm thì phải đợi sau khi tôi qua thời kỳ trưởng thành, xem cấp bậc của tôi có thể đạt tới mức nào mới có thể nói tiếp."

 

Tinh thần lực của Trì Diệu mạnh mẽ phi thường. Thời Tinh cảm nhận được, chỉ khi bước qua thời kỳ trưởng thành, cậu mới có cơ hội thử sức ở khu vực trung tâm sâu nhất.

 

Nhắc đến đây, Thời Tinh có chút phiền muộn: "Điện hạ không cho tôi xem biển tinh thần của ngài ấy, nói rằng tình trạng hiện giờ của tôi sẽ không chịu nổi."

 

Phù Thanh liền đáp: "Điện hạ là vì lo cho cậu thôi."

 

"Tôi biết... chỉ là tôi cảm thấy mình không đến mức yếu ớt như vậy."

 

Dù sao những lời này cũng chỉ có thể nói với người thân quen, chứ trước mặt Điện hạ thì chẳng khác nào không biết điều.

 

Thời Tinh tất nhiên hiểu rõ, lại nhỏ giọng giải thích: "Tôi chỉ muốn trong khả năng có thể, giúp được phần nào thôi."

 

Trì Diệu đối xử với cậu rất tốt, cậu cũng muốn dốc sức để phát huy giá trị của mình.

 

Ngập ngừng một chút, Thời Tinh khẽ hỏi: "Dạo này trạng thái biển tinh thần của Điện hạ... không được ổn lắm, phải không?"

 

Tuy không ai nói, nhưng Thời Tinh đã để ý thấy tần suất bác sĩ qua lại giữa hai chiếc phi thuyền ngày càng nhiều.

 

Hơn nữa, lần nào đi về cũng thấy Hứa Kim đi cùng. Trên con thuyền này ngoài cậu cần đến bác sĩ, còn ai khác cần nữa thì đã quá rõ ràng.

 

Phù Thanh hiển nhiên biết chuyện. Nghe Thời Tinh hỏi, sắc mặt hắn lập tức lộ ra vẻ khó xử.

 

Thời Tinh chợt nghĩ ra: "Điện hạ cấm mọi người nói với tôi sao?"

 

"Cũng... cũng không hẳn là cấm."

 

Phù Thanh gãi đầu. Nghĩ đến việc Thời Tinh vừa chữa khỏi thương tổn cho mình, cuối cùng hắn vẫn nói: "Điện hạ bảo năng lực của cậu còn yếu, việc trị liệu năm nay vẫn giống mọi năm. Những chuyện không nghiêm trọng thì đừng mang đến trước mặt cậu."

 

Hắn cười gượng: "Điện hạ nói cậu chỉ cần chăm sóc bản thân cho tốt, khỏe mạnh là được."

 

Thời Tinh: "......"

 

Dù rất muốn phản bác, nhưng lần trước khi tinh thần lực của Trì Diệu rò rỉ, cậu quả thật đã cảm nhận rõ khoảng cách giữa năng lực hai người lớn như trời với đất.

 

Từ trước đến nay, sĩ quan mà cậu từng tiếp xúc không hề ít. Từng gặp trường hợp dùng năng lực nhưng nhìn không thấu, nhưng dùng năng lực quan sát mà lại bị tinh thần lực đối phương phát hiện, bật ngược trở lại gây phản phệ thì đây là lần đầu tiên.

 

Muốn nói điều gì đó, nhưng Thời Tinh lại thấy mình không có vị trí để nói. Lặng im một lúc, chỉ khẽ gật đầu: "Tôi biết rồi."

 

Buổi tối, ngay trước bữa ăn, cậu lại bắt gặp bác sĩ qua lại. Khi chạm vai, thoáng nghe được vài từ: "Tinh thú biến dị"... "năng lượng tàn dư"...

 

Thời Tinh nối ghép lại, đại khái hiểu ra, hẳn chính là luồng năng lượng tàn dư từ tinh thú lần trước, thứ đã khiến tinh thần lực của Điện hạ bộc phát rò rỉ.

 

Nếu vậy... Cậu nhìn bàn tay mình, không chắc hiện giờ có thể dẫn xuất luồng năng lượng ấy hay không.

 

Suy nghĩ suốt một đêm, cuối cùng cậu quyết định cứ theo kế hoạch ban đầu. Điện hạ đã không muốn nói, thì cậu sẽ lặng lẽ đi hỏi Phù Thanh.

 

Ngày hôm ấy, Thời Tinh lại cảm nhận được một dao động tinh thần lực, rất mỏng manh, chưa kịp bắt lấy thì đã tan biến.

 

Khi đó cậu đang rảnh, chắc chắn không thể là cảm giác sai.

 

Nhưng khi hỏi, Phù Thanh lại chỉ đáp: "Không có gì cả."

 

Thời Tinh không hiểu vì sao, cũng bắt đầu nghi ngờ liệu thứ mình cảm nhận được có phải tinh thần lực dao động thật hay không, rồi lại tự ép xuống.

 

May mắn là sang tuần thứ hai, tần suất bác sĩ đến giảm hẳn, vẻ lo lắng trên gương mặt cận thần Hứa cũng nhạt đi. Thời Tinh bóng gió hỏi Trì Diệu vài lần, nhưng câu trả lời luôn rất chính thức: "Em không cần lo. Lúc nào cần sẽ nói với em."

 

Thời Tinh: "......"

 

Cậu có cảm giác cho dù thật sự cần đến mình, họ cũng sẽ không nói ra.

 

Ừ thì, cậu yếu. Ít nhất so với Điện hạ, cậu thừa nhận đúng là như vậy.

 

Nhưng việc huấn luyện thì vẫn phải tiếp tục. Sau khi đã tập luyện qua với Phù Thanh và báo cáo lại cho Trì Diệu, trong phạm vi năng lực cho phép, nếu các sĩ quan đồng ý, hắn cho phép Thời Tinh tìm người phối hợp để rèn luyện năng lực và thiên phú.

 

Thời Tinh còn chưa kịp chủ động sang chiếc chiến hạm kia để hỏi thì Phù Thanh đã dẫn thiếu tướng Hạng Phi đến.

 

Phù Thanh nói: "Là thế này, khi đánh giết tinh thú, tầng ngoài biển tinh thần của cậu ấy cũng còn sót lại một phần tinh thần lực của tinh thú. Việc trị liệu kéo dài đã lâu nhưng hiệu quả chẳng đáng kể. Tôi nghĩ dù sao cậu cũng cần tìm người luyện tay, chi bằng cậu thử xem?"

 

"Nhưng đừng miễn cưỡng, thiếu tướng Hạng là cấp SSS đấy."

 

Thời Tinh không quá nhận vơ, chỉ đáp: "Tôi xem trước đã."

 

Dưới năng lực thiên phú, quả nhiên cậu thấy được ở tầng ngoài biển tinh thần tồn tại một luồng năng lượng lưu động, thậm chí còn có thể di chuyển trong đó.

 

Thời Tinh đã hiểu ra, tinh thần lực của tinh thú có thể xuyên thấu vào biển tinh thần. Khi điều trị bằng máy móc, bước đầu sẽ xác định vị trí, sau đó mới tiến hành rút bỏ có mục tiêu. Nhưng nếu tốc độ di chuyển của luồng năng lượng đó vẫn giữ như cậu thấy, thì e rằng sau khi định vị xong, nó lại chạy loạn sang những chỗ khác trong Biển tinh thần, khiến việc bắt giữ trở nên khó khăn.

 

Thế nên mới dẫn đến kết quả trị liệu không mấy khả quan.

 

Nghĩ đến đây, hàng mi dài của Thời Tinh khẽ rũ xuống. Hạng Phi cũng là trong lúc tiêu diệt tinh thú biến dị mà bị thương. Vậy bên trong biển tinh thần của Điện hạ, luồng năng lượng kia cũng di chuyển như thế sao?

 

Giả thiết này dường như có thể giải thích vì sao tình trạng hỗn loạn của ngài cứ tái phát liên tục.

 

"Tôi thử xem." cuối cùng Thời Tinh nói.

 

Thế nhưng quá trình lại dễ dàng hơn cậu tưởng. Tinh thần lực của cậu vừa mới chạm đến phần tinh thần lực của tinh thú, còn chưa kịp dẫn dắt, thì dòng hỗn loạn kia đã dường như tan biến ngay dưới sức mạnh của cậu.

 

Thời Tinh ngạc nhiên.

 

Thiếu tướng Hạng Phi thì vừa mừng vừa kinh ngạc.

 

Thời Tinh cảm thấy cơ thể mình dường như đang có biến đổi nào đó mà chính cậu vẫn chưa nắm rõ.

 

Khi thiếu tướng Hạng rời đi, cũng giống như lần trước với Phù Thanh, nói không dứt lời cảm ơn, khiến Thời Tinh ngượng ngùng hết sức, rồi mới chịu rời đi.

 

Vừa trở lại khoang chính, cảm giác dao động của luồng năng lượng kia lại ùa tới.

 

Lần này, Thời t*nh h**n toàn chắc chắn nó thật sự tồn tại.

 

Mơ hồ còn mang theo một chút quen thuộc khó hiểu.

 

Cậu tập trung cảm nhận thêm một lúc, dao động không hề giảm bớt mà ngược lại càng lúc càng mạnh.

 

Ngay lúc đó, tiếng kêu kinh hãi của Phù Thanh bên cạnh khiến Thời Tinh bừng tỉnh: "Điện hạ lại để tinh thần lực rò rỉ rồi!"

 

Thời Tinh ngạc nhiên: "Anh cũng cảm nhận được sao?"

 

Phù Thanh lại hiểu lầm: "Chẳng lẽ cậu không cảm nhận thấy à?"

 

Trong khoảnh khắc, Thời Tinh bỗng hiểu ra, những dao động tinh thần lực mà trước đây chỉ mình cậu cảm nhận được, rốt cuộc là gì.

 

Nó thật sự tồn tại, hoàn toàn không phải ảo giác...

 

Và việc chỉ có mình cậu cảm nhận được, chắc chắn có nguyên nhân.

 

"Điện hạ?"

 

"Điện hạ có sao không?"

 

Ngay khoảnh khắc cận thần Hứa và cận thần Nghiêm chạy ra hội hợp, Thời Tinh đã dựng lên một lá chắn tinh thần lực bao trùm toàn bộ những người trong khoang chính.

 

Sau khi vượt qua giai đoạn đầu của thời kỳ trưởng thành, lá chắn của cậu đã trở nên vững chắc hơn nhiều.

 

Hứa Kim hoảng hốt: "Không phải nói là sẽ không..."

 

Lời trách móc còn chưa kịp nói hết đã phải cưỡng ép nuốt xuống, lúc này không phải lúc để phàn nàn.

 

Hứa Kim ép mình phải nghĩ ra đối sách, nói: "Chỉ mới bắt đầu rò rỉ, còn rất nhẹ. Có cần cho mọi người lập tức rút lui, xuống khỏi phi thuyền không?"

 

Không đợi Phù Thanh đáp lại, Thời Tinh liền dang rộng hai tay, màn chắn tinh thần lực trong nháy mắt đã bao trùm toàn bộ khoang chính của phi thuyền.

 

Rồi cậu khép chặt hai bàn tay, tập trung cao độ, khiến màn chắn thu nhỏ dần, thu nhỏ dần, cho đến khi cả nhóm đã hoàn toàn thoát ra khỏi phạm vi bên trong màn chắn.

 

Việc mở rộng rồi thu hẹp đều chỉ diễn ra trong chớp mắt, quá ngắn ngủi, Hứa Kim còn chưa kịp phản ứng thì một luồng bạo động tinh thần lực đã bùng nổ từ căn phòng chính, quét ập ra ngoài...

 

Theo phản xạ, ông xoay mặt đi, nhưng luồng tinh thần lực ấy lại không quét trúng vào người mình.

 

Ngẩng đầu lên lần nữa, hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, Hứa Kim theo phản xạ bật thốt một tiếng: "Thời Tinh!"

 

Ngay trước mắt mọi người, màn chắn của Thời Tinh đã hoàn toàn chặn lại dao động tinh thần lực.

 

Không, chính xác hơn là màn chắn ấy đã giam Trì Diệu trong đó, toàn bộ những dao động hỗn loạn cũng bị khóa chặt bên trong.

 

Hứa Kim trừng mắt, vội kêu lên: "Ngừng tay mau! Cường độ tinh thần lực của Điện hạ đâu chỉ có thế..."

 

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy màn chắn lại một lần nữa thu hẹp, ép dần vào trong. Thời Tinh vội ngắt lời: "Tôi biết rồi."

 

"Nhưng hiện giờ tôi vẫn còn kiểm soát được."

 

"Tôi muốn thử xem, liệu có thể ngăn chặn và áp chế trước khi tinh thần lực hỗn loạn bùng phát hay không."

 

Hứa Kim: "?"

 

Trong thoáng chốc, ông nghe rõ từng chữ, nhưng lại không tài nào hiểu nổi cả câu nghĩa là gì.

 

Thời Tinh nói... cậu muốn nhân lúc chưa bùng phát mà ép chế nó lại sao?!

 

Về mặt lý thuyết, điều này cũng không phải không thể. Với tinh thần lực hỗn loạn, nhiều trị liệu sư quả thực cũng chọn cách ấy.

 

Ngay từ trước khi bắt đầu thì bóp nghẹt, dập tắt nó.

 

Nhưng mà!

 

Đó là Điện hạ!!!!

 

Trong thực tế, Hứa Kim chưa từng thấy có trị liệu sư nào có thể ngay từ lúc bắt đầu đã dùng tinh thần lực để xoa dịu biển tinh thần của Điện hạ, cưỡng ép cắt ngang sự hỗn loạn và rò rỉ tinh thần lực cả!

 

Lời của Hứa Kim và Thời Tinh gần như bật ra cùng lúc.

 

Hứa Kim nói: "Quay lại, đừng liều lĩnh."

 

Thời Tinh đáp: "Các người xuống thuyền trước đi. Tôi thử một chút, nếu không được thì sẽ ngừng tay. Tinh thần lực của Điện hạ cũng sẽ không gây tổn hại gì cho tôi, tôi sẽ xuống theo sau."

 

Hứa Kim vươn tay định giữ lấy Thời Tinh.

 

Nhưng cậu đã nhanh hơn một bước, bám theo lá chắn đang co lại, lao thẳng về phía phòng của Trì Diệu.

 

Giữa lúc hỗn loạn, Hứa Kim bị Phù Thanh kéo xuống phi thuyền. Trước khi rời đi, trong tầm mắt ông, đợt rò rỉ tinh thần lực thứ hai lại bùng nổ, năng lượng quét ngang ra ngoài, nhưng vừa chạm đến lá chắn của Thời Tinh thì đã bị khóa chặt bên trong.

 

---------------

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...