Thời Tinh ngất lịm, khi Trì Diệu đặt cậu lên giường cấp thì chẳng rõ từ khi nào, bàn tay cậu đã siết chặt vạt áo hắn, nhất quyết không chịu buông.
Trì Diệu thử kéo ra một chút, nhưng Thời Tinh lại nắm chặt đến chết cũng không buông
Xung quanh, các nhân viên y tế đang bận rộn dán miếng dán cảm ứng kiểm tra dữ liệu lên người Thời Tinh, chẳng ai để ý đến chi tiết này
Trì Diệu nhìn vạt áo bị nắm chặt, nhận ra khớp xương ngón tay đối phương vì dùng sức mà trắng bệch. Tầm mắt hắn dần dịch lên, rơi vào gương mặt của tiểu Lam Tinh, và đây là lần đầu tiên Trì Diệu nghiêm túc quan sát cậu.
Người Lam Tinh vốn có dung mạo đặc trưng: không thể nói là tầm thường, nhưng cũng chẳng đến mức rực rỡ diễm lệ. Ngũ quan của cậu rất mềm mại, hiền hòa, nhìn vào khiến người ta thấy dễ chịu.
Cũng giống như năng lực của bọn họ, không mang tính công kích, hết sức ôn hòa chính trực.
Cái gọi là kỳ trưởng thành, chỉ là giai đoạn đặc biệt của người Lam Tinh vì năng lực bất ổn mà được phân định ra, chứ không tương quan với tuổi thành niên theo nghĩa thông thường. Trên phương diện y học, trước kỳ trưởng thành một năm, bộ xương của người Lam Tinh đã ngừng phát triển, vì vậy về mặt sinh lý, trước mắt hắn chính là một người đã trưởng thành.
Rõ ràng biết là trưởng thành, nhưng trong tầm mắt, gương mặt ấy lại không mang đến cho Trì Diệu bao nhiêu cảm giác xác thực.
Diện mạo còn vương nét non nớt, thân hình mảnh khảnh, nhìn thế nào cũng giống thiếu niên, thậm chí hắn còn thấy đứa cháu trai vừa bước vào tuổi nổi loạn của mình còn khỏe mạnh hơn Thời Tinh.
Phải rồi, người Lam Tinh năng lực càng mạnh, thân thể lại càng yếu ớt.
Hơn thế nữa, cấp bậc trị liệu sư càng cao, thì càng khó thuận lợi vượt qua kỳ trưởng thành.
Cây mẹ cứ ba đến năm năm mới kết một lứa Lam quả, mỗi lần khoảng ba mươi quả. Đám trẻ lớn bằng tuổi Thời Tinh, nếu giữ lại được hai mươi người thì đã xem như rất may mắn, thường thì còn ít hơn. Trong ký ức của Trì Diệu, những buổi tiệc ghép đôi chưa từng có hơn hai mươi người Lam Tinh tham gia. Dù vậy, đến tuổi trưởng thành vẫn còn mất đi thêm gần một nửa.
Công dân Đế quốc có tinh thần lực trung bình ở cấp C.
Người Lam Tinh thì khác, đa số đạt cấp A, ngoài cấp này, rất hiếm khi xuất hiện cấp quá cao hoặc quá thấp.
Không rõ có phải vì vậy mà...
"Điện hạ, đã đến lúc đi rồi."
Trì Diệu mải nghĩ, chỉ khi nghe y tá gọi mới giật mình tỉnh lại.
Anh kéo vạt áo ra khỏi tay Thời Tinh, nhưng cậu nắm rất chặt. Áo vừa thoát ra, không để ý lại bị cậu thuận thế giữ lấy ngón tay. Cậu bé Lam Tinh ngất đi mà vẫn không yên, như thể nhất định phải nắm lấy thứ gì đó mới yên lòng.
Trì Diệu hơi ngập ngừng, rồi nhận ra tinh thần lực của mình đang bị hút đi từng dòng nhỏ.
"Điện hạ." "Điện hạ, Thời Tinh cậu ấy..."
Phù Thanh và người quản lý cùng lúc lên tiếng, giọng đầy căng thẳng.
Trì Diệu liếc sang gương mặt với những đường nét mềm mại kia, rồi hỏi: "Tình hình của Phí Sở thế nào rồi?"
"Bác sĩ Vân bảo cơn rối loạn đã được khống chế, trước mắt điều trị ở đây một thời gian, sau đó mới chuyển đi."
Vậy thì coi như không còn gì nghiêm trọng.
Cách một khoảng, Trì Diệu cảm nhận thử rồi gật đầu, không rút tay lại, ngược lại còn ra lệnh cho nhân viên y tế: "Đi thôi, ta theo đến phòng trị liệu xem thử."
Người quản lý còn đang lưỡng lự, mà Trì Diệu thì hoàn toàn chẳng buồn liếc nhìn. Đợi hắn sắp xếp xong lời lẽ, ngẩng đầu lên chỉ thấy bệ hạ để lại bóng lưng cùng dáng vẻ tùy tùng, còn nhìn kỹ hơn, vẫn là hình bóng bàn tay với những ngón dài của ngài bị Thời Tinh nắm chặt.
"......" Người quản lý chỉ thấy tim mình thắt lại.
Không biết nên sợ chết khiếp vì Thời Tinh, hay ngã quỵ vì sự dung túng của bệ hạ nữa. Có lẽ là cả hai.
"Tinh thần lực cạn kiệt quá nhiều rồi."
"Tinh thạch đâu? Hãy đập nhỏ ra đặt trên da cậu ấy, người Lam Tinh sẽ tự hấp thu."
"Huyết tinh thạch không dùng được, lấy loại mới vừa cung cấp, cấp bậc cao hơn."
"Không ổn, thân nhiệt vẫn đang tăng, biển tinh thần của cậu ấy đang rối loạn."
Bác sĩ điều trị chính tức giận: "Quá đáng lắm rồi, quá đáng lắm rồi! Nó vẫn chỉ là một đứa trẻ vừa mới bước vào kỳ trưởng thành, chẳng lẽ không ai ở bên cạnh để ngăn lại sao!!"
Khi Thời Tinh được đưa đến phòng y tế, bác sĩ phụ trách đã chờ sẵn. Vừa tiếp nhận không bao lâu, Trì Diệu đã nghe được tình hình như thế.
Trì Diệu hỏi: "Nhiệt độ cơ thể còn đang tăng sao?"
"Đúng vậy." Bác sĩ sốt ruột đến nỗi mồ hôi túa đầy trên trán: "Biển tinh thần cũng đang chấn động, tinh thần lực của cậu ấy tiêu hao quá nhiều rồi. Thật là liều lĩnh, sao có thể đối xử như thế với một người Lam tinh vừa mới bước vào kỳ trưởng thành chứ!"
Bác sĩ vốn không biết thân phận của Trì Diệu, mấy lời vừa rồi suýt nữa thì như chĩa thẳng vào mặt Trì Diệu và Phù Thanh mà mắng.
Trì Diệu khẽ rũ mi mắt, bất ngờ nói: "Cậu ấy rất ưa thích tinh thần lực của tôi, nếu vậy... để tôi thử xem?"
Bác sĩ khựng lại, lúc này mới nhìn kỹ Trì Diệu, thấy anh mặc quân phục, theo bản năng coi anh là quân nhân rồi đáp: "Nếu ngài đồng ý thì đương nhiên được. Tinh thần lực của người Đế quốc so với tinh thạch thì người Lam tinh dễ hấp thu hơn, chỉ là..."
Chưa kịp để bác sĩ nói hết câu, Trì Diệu đã bước lên nắm lấy tay Thời Tinh: "Vậy thì thử đi."
Quả nhiên vừa chạm vào, Thời Tinh theo bản năng lại siết chặt lấy anh, khẩn thiết hấp thu tinh thần lực.
Trì Diệu hoàn toàn không kháng cự, chẳng bao lâu nhiệt độ cơ thể của Thời Tinh đã không còn tăng vọt nữa, lát sau lại hạ xuống.
Trì Diệu dặn dò Phù Thanh vài câu.
Khi Phù Thanh quay lại, trên tay cầm một chiếc hộp.
Trì Diệu nói: "Xem thử cái này có hiệu quả không."
Bác sĩ vừa định mở miệng hỏi, nhưng khi chiếc hộp được mở ra và ông nhận ra thứ Trì Diệu lấy ra, liền hít mạnh một hơi lạnh rồi im lặng.
Một quả cầu sáng hình bầu dục được nhét vào tay Thời Tinh. Cậu khẽ cảm nhận, bàn tay kia cũng vô thức đặt lên. Trì Diệu thử rút tay, nhưng lần này Thời Tinh không còn níu giữ nữa.
Dòng năng lượng cấp cao ào ạt tràn vào, chẳng bao lâu sau, nhiệt độ cơ thể Thời Tinh đã trở lại bình thường.
Bác sĩ nhìn vào thiết bị, thốt lên đầy mừng rỡ: "Biển tinh thần cũng đã yên ổn rồi."
Người đàn ông chăm chú nhìn viên thú hạch vừa đặt vào tay Thời Tinh chưa bao lâu đã mờ đi ánh sáng, khẽ nói: "Sau này cấp bậc của cậu ấy nhất định sẽ rất cao."
Nếu không, cậu sẽ chẳng thể hấp thu thú hạch của biến dị tinh thú cấp SS nhanh đến thế, lại còn tiếp nhận được nguồn năng lượng cuồng bạo bên trong.
Trì Diệu chờ cho đến khi Thời t*nh h**n toàn ổn định mới rời đi.
Lục Luật đứng trong phòng ở tổ cây, nhìn qua cửa sổ thấy được cổng lớn của tổ.
Sáng sớm, khi thức dậy, cậu theo thói quen kéo rèm. Tia sáng ban mai nhạt chiếu vào phòng, và ngay lập tức, những chiến hạm đen khổng lồ san sát chỉnh tề che kín cả bầu trời ùa vào tầm mắt, khiến cảm giác áp bức lập tức dâng tràn.
Lục Luật sững người trong hai giây, lập tức chụp ảnh gửi cho anh trai: [ Anh, đây có phải là chiến hạm quân dụng mới nhất mà Đế quốc vừa nghiên cứu phát triển không? ]
Hơn nữa, cậu nhớ rõ rằng số lượng loại chiến hạm này vốn rất hạn chế, hiện tại chỉ cung ứng đặc biệt cho tiền tuyến biên giới.
Một mảng chiến hạm đông như vậy, ít nhất cũng phải bằng quân số của một doanh. Từ bảy quân đoàn mà còn rút về nhiều người thế này... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lục Lê trả lời rất nhanh: [ Đúng ].
Anh còn bảo cậu quay thêm một đoạn video. Gần như ngay khi Lục Luật vừa giơ tay lên, những chiến hạm trên bầu trời đồng loạt từ trái sang phải mở chế độ ẩn hình, như mực loang vào trời xanh. Nhìn ra xa, chỉ còn lại hai ngôi sao Diệu tinh và Xán tinh song song tỏa sáng, bình thường chẳng khác nào mỗi buổi sáng yên ả trong tổ cây.
Lục Luật: "......"
Lục Luật: [ Đã mở chế độ ẩn hình rồi ]
Cậu không nhịn được hỏi: [Có phải có vị thượng tướng nào đến không?]
Nhiều chiến hạm treo lơ lửng như thế này, rõ ràng không giống đến để tham gia yến hội ghép đôi, mà lại như báo hiệu có chuyện lớn đang xảy ra.
Lục Lê: [Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi]
[Yến hội ghép đôi sắp diễn ra, bảy đại quân đoàn chắc chắn sẽ có nhiều sĩ quan tham dự. Em đừng gây chú ý, cũng đừng để mẹ phải lo lắng]
Theo thông lệ, buổi yến hội ghép đôi chỉ dành cho những sĩ quan nắm thực quyền, quân tuổi trên năm năm, cấp bậc tinh thần lực ít nhất đạt S. Lục Luật là một ngoại lệ. Nếu không phải phủ Thân Vương nắm quyền quản lý quân đoàn ba, lại thêm việc đại ca Lục Lê cùng người bạn đời Lam Tinh, Văn Hi suốt hai năm nay trấn thủ nơi biên giới xa nhất chưa thể trở về, thì Lục Luật vốn chẳng có tư cách tham gia buổi ghép đôi này.
Hơn nữa, người Lam tinh vô cùng hiếm quý, Vương phi không muốn để Lục Luật phải ra tiền tuyến đầy hiểm nguy để trị liệu. Tất cả những gì bà có thể tranh thủ cho cậu chỉ là một suất tham dự, chứ chẳng ai dám đảm bảo cậu có thể thật sự ghép đôi thành công.
Ngước nhìn bầu trời trong vắt, Lục Luật tuy không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng lại dâng lên một linh cảm bất an.
Trong khi đó, Trì Diệu nghỉ ngơi hai giờ trên mẫu hạm rồi quay lại tổ cây. Ngay bên ngoài phòng bệnh, anh vừa đúng lúc chạm mặt bác sĩ Vân Vụ.
"Phí Sở thế nào rồi?"
Vân Vụ trông có vẻ tiêu hao không ít, thấy Trì Diệu thì hơi giật mình, rồi hành lễ: "Điện hạ, chào buổi sáng."
"Bác sĩ Hoa Lễ mà Tổ Cây đặt lịch đã đến rồi. Chúng tôi vừa đổi ca, lúc tôi rời đi thì tình trạng rối loạn của Thượng tướng Phí cũng đã ổn định gần hết."
Thực ra, Vân Vụ không phải bác sĩ do Tổ Cây điều động, mà là do Trì Diệu liên hệ ngay từ đầu để chuẩn bị song song, ai đến trước thì chữa trị trước. Giờ nhìn lại, quyết định này quả thực vô cùng đúng đắn.
Trì Diệu dịu sắc mặt, gật đầu: "Vất vả rồi."
Vân Vụ mỉm cười, tiếp tục báo cáo:
"Đàm Ôn cũng đã tới tuyến biên giới, anh ấy nhờ tôi chuyển lời rằng mọi thứ ở đó vẫn hoàn toàn bình thường."
Trì Diệu trở về trong bí mật, vì thế biên giới phải có quân tiếp viện. Người anh liên hệ đầu tiên chính là Quân đoàn số Bảy gần nhất.
Đàm Ôn là bạn đời của Vân Vụ, hiện đang giữ chức Phó nguyên soái Quân đoàn số bảy, tinh thần lực cao tới cấp SSS, năng lực mạnh mẽ. Biên giới giao cho anh ấy phụ trách, Trì Diệu hoàn toàn yên tâm.
Quả nhiên, nghe vậy Trì Diệu cũng thả lỏng hơn mấy phần.
Vân Vụ chợt hỏi: "Đúng rồi điện hạ, tôi có thể hỏi một chút về người Lam tinh mà hôm nay tôi nhìn thấy không?"
Trì Diệu chẳng lấy gì làm bất ngờ. Với năng lực mà Thời Tinh vừa thể hiện, bảy đại quân đoàn chỉ cần nghe được một chút tin tức thôi cũng khó mà ngồi yên.
"Cậu ấy... vừa mới bước vào kỳ trưởng thành sao?"
Trì Diệu không vòng vo: "Hôm qua cậu ấy vừa mới bước vào kỳ trưởng thành. Cậu ấy có thể nhìn thấy tinh thần lực, hẳn đây là một loại thiên phú."
Vân Vụ thì thầm, ánh mắt sáng rực: "Thảo nào! Thiên phú... không ngờ lại có một người Lam tinh thể hiện được thiên phú?!"
Mọi người đều biết, tinh thần lực được phân cấp từ F thấp nhất cho đến 3S cao nhất.
Thiên phú đi cùng tinh thần lực, nhưng lại là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Nó là thuộc tính đặc biệt của tinh thần lực mà chỉ những người sở hữu tinh thần lực cấp cao mới có xác suất rất nhỏ biểu hiện ra.
Ví như hoàng thất, tinh thần lực của họ bẩm sinh đã có khả năng khống chế mạnh mẽ các nguyên tố tự nhiên. Tinh thần lực của Trì Diệu có thể điều khiển gió, chém tinh thú thành hai nửa; tiểu điện hạ trong hoàng cung từng thể hiện khả năng thao túng nước siêu cường; còn trong một nhánh của phủ Thân vương, tổ tiên từng có người cảm nhận được cả dao động của trạng thái plasma...
Nói cách khác, người sở hữu tinh thần lực cấp cao chưa chắc đã có thiên phú, nhưng một khi đã có thiên phú thì cấp bậc tinh thần lực tuyệt đối sẽ không thấp.
Điều này cũng có nghĩa là...
Vân Vụ đột ngột ngẩng đầu nhìn Trì Diệu.
Trì Diệu khẳng định: "Cấp bậc chắc chắn sẽ không thấp, còn cụ thể phải chờ đánh giá thiên phú."
Hiện tại, trong hơn một trăm người Lam tinh của Đế quốc, cấp bậc cao nhất cũng chỉ mới đạt đến S.
Nhưng với năng lực mà Thời Tinh thể hiện lúc này, khả năng rất lớn sẽ phá vỡ giới hạn ấy.
Vân Vụ hỏi: "Tôi có thể gặp cậu ấy không?"
Trì Diệu lắc đầu từ chối: "Cậu ấy tiêu hao tinh thần lực quá nhiều, vẫn chưa tỉnh. Đợi khi nào tỉnh lại rồi hãy nói."
"Điện hạ, nếu như..." Nghĩ đến một khả năng nào đó, giọng Vân Vụ trở nên khàn khàn đầy kích động.
Trì Diệu biết rõ cô muốn nói gì. Dù tình hình của Thời Tinh có được phong tỏa, thì hai bác sĩ đến tổ cây lần này, gia tộc phía sau bọn họ chắc chắn sẽ nắm được tin tức. Mà lại vừa hay, đó chính là Quân đoàn thứ 5 và Quân đoàn thứ 7...
Năng lực trị liệu của bác sĩ trong Đế quốc được phân định rất rõ. Một bác sĩ cấp cao có thể hoàn toàn chữa khỏi vấn đề tinh thần lực của người cùng cấp hoặc cấp thấp hơn. Nếu chấn thương biển tinh thần được chữa trị ngay từ giai đoạn đầu, họ thậm chí có thể chữa cả vết thương cao hơn mình một cấp. Nhưng nếu khoảng cách cấp bậc quá lớn, thì do hạn chế của bản thân, bác sĩ hoàn toàn bất lực trước những ca nghiêm trọng tương ứng.
Cấp bậc cao nhất của bác sĩ trong Đế quốc chỉ là S, trong khi tinh thần lực của người Đế quốc có thể đạt tới 3S.
Điều đó có nghĩa là, nếu biển tinh thần của những người sở hữu tinh thần lực đỉnh cao bị tổn thương nặng, thì không có cách nào chữa trị được.
Mà trùng hợp thay, trong Quân đoàn thứ 5 và Quân đoàn thứ 7 đều có những thiên tài từng rơi xuống từ cấp 3S...
Trì Diệu im lặng một thoáng, rồi bình tĩnh nói: "Đánh giá thiên phú hiện vẫn chưa bắt đầu, nhưng nếu nhà họ Đàm đã có quyết định, thì cứ chuẩn bị đơn xin ghép đôi đi."
Vân Vụ rời đi với sự cảm kích.
Cuộc đối thoại tương tự lại diễn ra khi Trì Diệu gặp bác sĩ Hoa Lễ.
Anh cũng từ chối yêu cầu muốn gặp Thời Tinh của Hoa Lễ, và vẫn để gia tộc của ông ta chuẩn bị đơn xin ghép đôi.
Buổi chiều hôm đó, tình trạng của Phí Sở đã hoàn toàn ổn định, tảng đá lớn trong lòng Trì Diệu cuối cùng cũng rơi xuống.
Thời Tinh đã hút cạn toàn bộ năng lượng trong hạch thú. Khối hạch ấy vỡ vụn như tinh thạch trên người cậu, hóa thành bột mịn. Biển tinh thần của cậu đã ổn định, thiết bị kiểm tra cũng không phát hiện vấn đề gì, nhưng cậu vẫn chưa tỉnh lại.
Bác sĩ cho rằng đây là một cơ chế tự bảo vệ đặc thù của người Lam tinh trong kỳ trưởng thành, chỉ khi biển tinh thần hoàn toàn khôi phục thì cậu mới có thể tỉnh dậy.
Mỗi ngày Trì Diệu đều đến thăm Thời Tinh, vì thế việc đánh giá thiên phú cũng bị trì hoãn.
Mãi đến ngày thứ ba, Thời Tinh mới mở mắt. Vừa tỉnh lại, cậu đã thấy gương mặt người đàn ông với đường nét sâu thẳm, đang ngồi ngay ngắn trước giường bệnh, xử lý chồng tài liệu chiếu nổi rườm rà.
Thời Tinh mấp máy môi, nhưng cổ họng khô khốc khàn đặc, không phát ra được âm thanh.
"Muốn uống nước không?"
Còn chưa thật sự tỉnh táo, Thời Tinh khẽ gật đầu.
Trong phòng bệnh chỉ có hai người. Trì Diệu đỡ cậu ngồi dậy, dịu dàng rót cho cậu uống nửa cốc nước.
Ngụm nước trong lành chảy xuống cổ họng mang theo cảm giác mát dịu. Được Trì Diệu vững vàng đỡ lấy, có lẽ vì từng hấp thu tinh thần lực của anh, nên dù biết đối phương không phải người bình thường, chỉ cần cảm nhận được hơi thở quen thuộc ấy, Thời Tinh vẫn vô thức thấy lòng mình an ổn.
Tựa như mọi chuyện đều sẽ được anh sắp xếp chu toàn.
Điều Thời Tinh không hề hay biết là, trong ba ngày cậu say ngủ, tin tức về việc năm nay ở tổ cây xuất hiện một người Lam tinh đặc biệt xuất sắc đã nhanh chóng lan truyền, như mọc cánh bay về Đế đô, rồi rơi thẳng vào tai của Lục Luật.
Ban đầu, Lục Luật vẫn chưa liên hệ tin tức kia với Thời Tinh.
Mãi đến khi phát hiện Thời Tinh như thể bốc hơi biến mất, chẳng thấy đâu nữa, nhận ra có gì không ổn, lúc này Lục Luật mới thật sự hoảng loạn.
Tác giả có lời muốn nói:
Người quản lý: Miếng cơm chó đầu tiên, ợ~
-----------
lledungg: Phát hiện lỗi. cmt thẳng. ẹn ẹn.