Trọng Sinh: Em Là Người Anh Yêu
Chương 22: Mưu kế của Phó Thiên Hàn
Diễn xong vở kịch với Phó Thiên Hàn, Lãnh Vân Hy cũng ra về nhanh chóng. Để tránh bị bại lộ lúc ra về cô còn cố ý bôi nước lên mặt, đôi chân thon thả thoăn thoắt vượt qua mặt các nhân viên. Đôi mắt đỏ hoe của cô chính là những gì còn lưu lại trong tâm trí nhân viên công ty Phó thị. Nhìn thấy vị phu nhân chủ tịch lần đầu gặp đã cùng chủ tịch cãi nhau đến lở đất long trời, đám nhân viên cũng không dại gì mà không hóng.
Tin đồn nhanh chóng được lan truyền ra khắp nơi trong công ty, không có bộ phận nào là không biết việc chủ tịch muốn ly hôn với vợ. Trong phòng là việc các nhân viên bắt đầu lơ là công việc, họ tụm năm tụm bảy ngồi tám chuyện. Đặc biệt là các nhân viên nữ, mỗi người một cốc trà sữa, tách cà phê bàn tán không ngừng về việc riêng của chủ tịch. Tuy nhiên họ đâu biết đằng sau lưng họ là tai mắt của Phó Thiên Minh đang ẩn mình.
Trước cửa phòng làm việc của Phó Thiên Hàn là Lưu Dịch đang đứng, anh cầm trên tay sắp tài liệu khá dày dường như cần báo cáo một việc gì đó rất gấp. Lưu Dịch đưa tay gõ nhẹ vào cửa phòng mấy cái, tiếng cốc cốc vang lên kèm theo sau là tiếng nói:
- Phó thiếu, tôi có việc cần báo cáo.
Phó Thiên Hàn bên trong đang ngồi nói chuyện điện thoại với vợ thì vô cùng bực tức khi bị làm phiền. Anh cau mày càu nhàu:
- Phiền phức!
Đầu dây bên kia dường như Lãnh Vân Hy nghe được tiếng gõ cửa, cô nghe giọng điệu chê bai của chồng mình thì bật cười liền nói:
- Thiên Hàn, anh có việc rồi nên em cúp máy đây! Lát nữa anh về nhà chúng ta lại nói chuyện tiếp. Anh nhớ về nhà sớm!
- Được! Tối nay anh muốn ăn thật ngon bữa cơm thịnh soạn mà bà xã nấu.
- Dẻo miệng! Vậy em cúp đây! Tạm biệt!
- Tạm biệt!
Sau khi ân ái mặn nồng với vợ xong Phó Thiền Hàn liền quay trở về với vẻ lạnh lùng như cũ. Anh đưa tay chỉnh lại cổ áo của mình rồi hắng giọng bảo:
- Vào đi!
Lưu Dịch đứng bên ngoài nãy giờ được cho vào thì mừng húm, anh vội vặn tay nắm cửa sau đó đẩy vào. Đứng trước mặt Phó Thiên Hàn Lưu Dịch nhẹ nhàng đặt tập hồ sơ dày cộm kia xuống. Anh đẩy nhẹ gọng kính vàng trên mắt rồi bắt đầu trình bày:
- Phó thiếu, theo như những gì tôi điều tra được thì biết rằng cô gái đó tên Dương Liễu. Cô ta vốn là trẻ mồ côi không cha không mẹ. Trong một lần phục vụ quán bar cô ta đã gặp Phó nhị thiếu, thấy hứng thú với Dương Liễu nên Phó nhị thiếu và cô ta thường xuyên qua lại. Mới đầu vốn dĩ dáng vẻ và gương mặt của Dương Liễu không phải như vậy. Sở dĩ cô ta giống phu nhân như thế là do đã qua phẫu thuật thẩm mỹ.
Nghe đến đây Phó Thiên Hàn giống như nghe nhầm một điều gì đó, anh nhìn Lưu Dịch rồi lại nhướng mày nói:
- Phẫu thuật thẩm mỹ thật?
- Dạ phải! Theo những gì tôi điều tra được thì vào khoảng tầm 1 trước, Phó Thiên Minh đã liên hệ với một bác sĩ chỉnh hình rất nổi tiếng. Nghe nói người này có tay nghề giỏi, chưa bao giờ thất bại.
- Thì ra là như thế! Chả trách Phó Thiên Minh và mẹ cậu ta lại có thể biết chuyện nhanh như vậy. Xem ra đều là do cái danh Phó thiếu phu nhân mang lại.
- Phó thiếu. tôi thật ra cảm thấy rất khó hiểu. Phó Thiên Minh và mẹ cậu ta sắp xếp cho Dương Liễu phẫu thuật mục đích có thể là để làm gì chứ?
- Mục đích của họ rất đơn giản đấy! Nhìn là biết Phó Thiên Minh muốn giày vò tôi rồi nhân lúc công ty không có ai để dựa đẩy tôi xuống nước. Mục đích của họ không phải quá rõ ràng sao? Chính là muốn thế chỗ chủ tịch của tôi đấy!
Nói rồi Phó Thiên Hàn cười nhạt, anh lăn lộn trên thương trường cũng xem như đa. nhiều năm vậy mà giờ lại để bị lừa bởi một khuôn mặt. Thật ra Lãnh Vân Hy nói rất đúng! Có trách chỉ trách Phó Thiên Hàn anh tin tưởng không đủ! Nghĩ rồi anh lại hỏi:
- Vậy còn người đàn ông?
- Phó thiếu, người đàn ông theo tôi điều tra thì tên là Bắc Huyền. Anh ta vốn xinh ra trong một gia đình có truyền thống làm ruộng. Ba mẹ Bắc Huyền đều ở dưới quê chỉ có anh ta là được cho lên thành phố để ăn học.
- Lên thành phố để ăn học? Đúng là uống phí kỳ vọng của ba mẹ.
- Anh ta gặp Dương Liễu cũng tại quán bar cô ta làm với thời gian 1 năm trước. Thật ra tôi lại thấy thật trùng hợp! Sao thồ gian có thể trùng khớp đến mức đáng kinh ngạc như thế?
- Lưu Dịch, cậu theo tôi bao nhiêu năm mà lại vẫn chưa nhận ra à? Có gì mà lạ cơ chứ? Cậu nói xem nếu ngay từ đầu Bắc Huyền cũng nằm trong tầm ngắm của Phó Thiên Minh thì sao?
- Vậy ý ngài là Phó Thiên Minh lợi dụng Bắc Huyền để tiếp cận Dương Liễu?
- Đúng! Phó Thiên Minh có thể chỉ là một cậu ấm ăn chơi trác táng, nhưng mẹ cậu ta lại một con rắn độc đấy! Ngay từ đầu họ đã muốn kéo tôi xuống nước, chỉ tiếc là tôi nhận ra quá muộn lại để bị lừa mất mấy năm. Còn vì vậy mà cùng Vân Hy tổn thương tình cảm.
- Phó thiếu, nếu đã điều tra được hết rồi vậy ngài định thế nào?
- Theo cậu tôi phải làm thế nào?
- Tôi nghĩ ngài cần phải xử lý ngay!
- Không! Quá nóng vội sẽ hư bột bư đường, khoảng thời gian này chúng ta cứ án binh bất động trước. Đợi thời cơ tới mới ra tay! Nếu tôi không đoán sai thì có lẽ là mấy ngày nữa thôi cá sẽ tự chui đầu vào rọ.
Tin đồn nhanh chóng được lan truyền ra khắp nơi trong công ty, không có bộ phận nào là không biết việc chủ tịch muốn ly hôn với vợ. Trong phòng là việc các nhân viên bắt đầu lơ là công việc, họ tụm năm tụm bảy ngồi tám chuyện. Đặc biệt là các nhân viên nữ, mỗi người một cốc trà sữa, tách cà phê bàn tán không ngừng về việc riêng của chủ tịch. Tuy nhiên họ đâu biết đằng sau lưng họ là tai mắt của Phó Thiên Minh đang ẩn mình.
Trước cửa phòng làm việc của Phó Thiên Hàn là Lưu Dịch đang đứng, anh cầm trên tay sắp tài liệu khá dày dường như cần báo cáo một việc gì đó rất gấp. Lưu Dịch đưa tay gõ nhẹ vào cửa phòng mấy cái, tiếng cốc cốc vang lên kèm theo sau là tiếng nói:
- Phó thiếu, tôi có việc cần báo cáo.
Phó Thiên Hàn bên trong đang ngồi nói chuyện điện thoại với vợ thì vô cùng bực tức khi bị làm phiền. Anh cau mày càu nhàu:
- Phiền phức!
Đầu dây bên kia dường như Lãnh Vân Hy nghe được tiếng gõ cửa, cô nghe giọng điệu chê bai của chồng mình thì bật cười liền nói:
- Thiên Hàn, anh có việc rồi nên em cúp máy đây! Lát nữa anh về nhà chúng ta lại nói chuyện tiếp. Anh nhớ về nhà sớm!
- Được! Tối nay anh muốn ăn thật ngon bữa cơm thịnh soạn mà bà xã nấu.
- Dẻo miệng! Vậy em cúp đây! Tạm biệt!
- Tạm biệt!
Sau khi ân ái mặn nồng với vợ xong Phó Thiền Hàn liền quay trở về với vẻ lạnh lùng như cũ. Anh đưa tay chỉnh lại cổ áo của mình rồi hắng giọng bảo:
- Vào đi!
Lưu Dịch đứng bên ngoài nãy giờ được cho vào thì mừng húm, anh vội vặn tay nắm cửa sau đó đẩy vào. Đứng trước mặt Phó Thiên Hàn Lưu Dịch nhẹ nhàng đặt tập hồ sơ dày cộm kia xuống. Anh đẩy nhẹ gọng kính vàng trên mắt rồi bắt đầu trình bày:
- Phó thiếu, theo như những gì tôi điều tra được thì biết rằng cô gái đó tên Dương Liễu. Cô ta vốn là trẻ mồ côi không cha không mẹ. Trong một lần phục vụ quán bar cô ta đã gặp Phó nhị thiếu, thấy hứng thú với Dương Liễu nên Phó nhị thiếu và cô ta thường xuyên qua lại. Mới đầu vốn dĩ dáng vẻ và gương mặt của Dương Liễu không phải như vậy. Sở dĩ cô ta giống phu nhân như thế là do đã qua phẫu thuật thẩm mỹ.
Nghe đến đây Phó Thiên Hàn giống như nghe nhầm một điều gì đó, anh nhìn Lưu Dịch rồi lại nhướng mày nói:
- Phẫu thuật thẩm mỹ thật?
- Dạ phải! Theo những gì tôi điều tra được thì vào khoảng tầm 1 trước, Phó Thiên Minh đã liên hệ với một bác sĩ chỉnh hình rất nổi tiếng. Nghe nói người này có tay nghề giỏi, chưa bao giờ thất bại.
- Thì ra là như thế! Chả trách Phó Thiên Minh và mẹ cậu ta lại có thể biết chuyện nhanh như vậy. Xem ra đều là do cái danh Phó thiếu phu nhân mang lại.
- Phó thiếu. tôi thật ra cảm thấy rất khó hiểu. Phó Thiên Minh và mẹ cậu ta sắp xếp cho Dương Liễu phẫu thuật mục đích có thể là để làm gì chứ?
- Mục đích của họ rất đơn giản đấy! Nhìn là biết Phó Thiên Minh muốn giày vò tôi rồi nhân lúc công ty không có ai để dựa đẩy tôi xuống nước. Mục đích của họ không phải quá rõ ràng sao? Chính là muốn thế chỗ chủ tịch của tôi đấy!
Nói rồi Phó Thiên Hàn cười nhạt, anh lăn lộn trên thương trường cũng xem như đa. nhiều năm vậy mà giờ lại để bị lừa bởi một khuôn mặt. Thật ra Lãnh Vân Hy nói rất đúng! Có trách chỉ trách Phó Thiên Hàn anh tin tưởng không đủ! Nghĩ rồi anh lại hỏi:
- Vậy còn người đàn ông?
- Phó thiếu, người đàn ông theo tôi điều tra thì tên là Bắc Huyền. Anh ta vốn xinh ra trong một gia đình có truyền thống làm ruộng. Ba mẹ Bắc Huyền đều ở dưới quê chỉ có anh ta là được cho lên thành phố để ăn học.
- Lên thành phố để ăn học? Đúng là uống phí kỳ vọng của ba mẹ.
- Anh ta gặp Dương Liễu cũng tại quán bar cô ta làm với thời gian 1 năm trước. Thật ra tôi lại thấy thật trùng hợp! Sao thồ gian có thể trùng khớp đến mức đáng kinh ngạc như thế?
- Lưu Dịch, cậu theo tôi bao nhiêu năm mà lại vẫn chưa nhận ra à? Có gì mà lạ cơ chứ? Cậu nói xem nếu ngay từ đầu Bắc Huyền cũng nằm trong tầm ngắm của Phó Thiên Minh thì sao?
- Vậy ý ngài là Phó Thiên Minh lợi dụng Bắc Huyền để tiếp cận Dương Liễu?
- Đúng! Phó Thiên Minh có thể chỉ là một cậu ấm ăn chơi trác táng, nhưng mẹ cậu ta lại một con rắn độc đấy! Ngay từ đầu họ đã muốn kéo tôi xuống nước, chỉ tiếc là tôi nhận ra quá muộn lại để bị lừa mất mấy năm. Còn vì vậy mà cùng Vân Hy tổn thương tình cảm.
- Phó thiếu, nếu đã điều tra được hết rồi vậy ngài định thế nào?
- Theo cậu tôi phải làm thế nào?
- Tôi nghĩ ngài cần phải xử lý ngay!
- Không! Quá nóng vội sẽ hư bột bư đường, khoảng thời gian này chúng ta cứ án binh bất động trước. Đợi thời cơ tới mới ra tay! Nếu tôi không đoán sai thì có lẽ là mấy ngày nữa thôi cá sẽ tự chui đầu vào rọ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương