"Trọng Sinh" Kim Chủ Lão Công Không Dễ Chiều
Chương 18: Nổi giận
Không thể nói Trang Lăng lần này thật sự nghĩ hơi nhiều, Thư Bá Hành không chỉ là chủ tịch của Thiên Hằng, mà còn là ông chủ lớn của Thư thị, có rất nhiều chuyện đang chờ hắn, sau khi Trang Lăng rời đi, hắn lại bảo trợ lý làm giấy xuất viện.
Hắn sẽ không bao giờ học được cách trở thành một bệnh nhân tự giác, ngay cả khi hắn ốm đến không thể rời giường, trong lòng hắn vẫn luôn coi trọng công việc nhất, thứ hai là Trang Lăng.
Đây là một loại quán tính đã được hình thành trong mười năm trở lại đây.
Cho nên lần này đoán không sai, Thư Bá Hành thật sự không biết tin tức đăng trên mạng, bởi vì bị Châu Trình lấy cái cớ ông chủ bận trăm công ngàn việc chặn lại, mà người bên dưới cũng không biết.
Thật ra Châu Trình làm rất đúng, dù sao công ty giải trí Thiên Hằng cũng chỉ là công ty con của Thư thị, một ngôi sao nhỏ xảy ra chuyện, không cần thiết phải đâm trước mặt ông chủ lớn.
Chỉ là lần này hắn đã chạm đến ranh giới cuối cùng của Thư Bá Hành.
"Tra cho rõ là ai tung tin. Nếu không có kết quả thì cậu cũng không cần đến gặp tôi nữa."
Mặc dù Thư Bá Hành đã xuất viện nhưng suy cho cùng sức khỏe vẫn còn rất yếu, trên đường đến văn phòng cũng là Châu Trình nửa đỡ nửa ôm, lúc này không thể ngồi vững, đành phải nửa nằm trên ghế sô pha, đắp một tấm chăn mỏng lên cơ thể của mình.
Bao nhiêu ngày đêm hắn đều làm việc như thế này.
"Bá Hành, chúng ta là bạn học nhiều năm vậy rồi, cậu đối xử với tôi như vậy chỉ vì sói con Trang Lăng kia?"
"Châu Trình, xem ra cậu vẫn chưa hiểu. Công việc là công việc, Trang Lăng là Trang Lăng, đây là hai chuyện khác nhau."
"Hai chuyện khác nhau như thế nào."
"Tôi, với tư cách là ông chủ, mà cậu biết chuyện lại không báo cáo. Đây không phải là thất trách sao?"
"Tôi chỉ muốn cậu có thêm thời gian nghỉ ngơi, không nghĩ sẽ để cậu lại bận tâm những chuyện này..."
"Châu Trình, cậu cũng nói chúng ta là bạn học nhiều năm như vậy, xem ra tôi là người ra sao, cậu vẫn chưa hiểu rõ." Khoé miệng Thư Bá Hành hoàn toàn kéo xuống, hai tay đặt trên bụng cũng không tự giác co vào.
"Cậu...Tôi hiểu rồi. Xin lỗi chủ tịch, lần sau tôi sẽ chú ý."
"Ừ, cậu ra ngoài đi. Nhân tiện gọi Ella vào."
"Được rồi." Châu Trình yên lặng nhìn hắn một lúc, thấy hắn không nói thêm gì thì đành cam chịu bước ra ngoài, lúc sắp ra đến cửa, anh không nhịn được quay đầu lại nói, "Cậu...Chú ý tới thân thể của mình, nếu thật sự không nhịn được thì vào phòng nghỉ nằm một lát."
"Biết, đóng cửa lại."
"Được."
Ngay lúc cửa đóng lại, thân thể Thư Bá Hành lập tức mềm nhũn ra, cuộn mình trên sô pha dùng tay véo bụng, nghiến chặt răng lại, cả người giống như vừa được vớt lên khỏi mặt nước.
Vừa rồi hắn nói nhiều như vậy đã là cực hạn, lại bị chuyện này làm tức giận đến không còn sức lực, đã vậy phải chống đỡ để Châu Trình không nhìn ra mánh khoé, đừng hỏi có bao nhiêu vất vả.
Bây giờ chỉ còn lại mình hắn trong văn phòng, hắn không còn che giấu bản thân, vắt kiệt sinh lực để chống chọi với cơn đau, sớm đã đau đến đầu óc mơ hồ.
"Ư..." Đột nhiên một đợt đau dữ dội hơn đánh tới khiến Thư Bá Hành rên rỉ, "A...Lăng..."
Cuối cùng vào lúc mình suy yếu nhất vẫn gọi ra cái tên này, Thư Bá Hành vẫn luôn hy vọng nhìn thấy Trang Lăng, nhưng đáng tiếc hai người sớm đã mỗi người mỗi ngã.
"Cốc, cốc, cốc."
Có tiếng gõ cửa nhịp nhàng làm Thư Bá Hành tỉnh lại một chút, một tay nắm lấy lưng sô pha, dùng tay kia chống đỡ ngồi dậy, nhắm hờ mắt dựa vào sô pha nghỉ ngơi một lát, sau khi chắc chắn người khác không nhìn ra mình khác thường mới nói: "Vào đi."
Hắn sẽ không bao giờ học được cách trở thành một bệnh nhân tự giác, ngay cả khi hắn ốm đến không thể rời giường, trong lòng hắn vẫn luôn coi trọng công việc nhất, thứ hai là Trang Lăng.
Đây là một loại quán tính đã được hình thành trong mười năm trở lại đây.
Cho nên lần này đoán không sai, Thư Bá Hành thật sự không biết tin tức đăng trên mạng, bởi vì bị Châu Trình lấy cái cớ ông chủ bận trăm công ngàn việc chặn lại, mà người bên dưới cũng không biết.
Thật ra Châu Trình làm rất đúng, dù sao công ty giải trí Thiên Hằng cũng chỉ là công ty con của Thư thị, một ngôi sao nhỏ xảy ra chuyện, không cần thiết phải đâm trước mặt ông chủ lớn.
Chỉ là lần này hắn đã chạm đến ranh giới cuối cùng của Thư Bá Hành.
"Tra cho rõ là ai tung tin. Nếu không có kết quả thì cậu cũng không cần đến gặp tôi nữa."
Mặc dù Thư Bá Hành đã xuất viện nhưng suy cho cùng sức khỏe vẫn còn rất yếu, trên đường đến văn phòng cũng là Châu Trình nửa đỡ nửa ôm, lúc này không thể ngồi vững, đành phải nửa nằm trên ghế sô pha, đắp một tấm chăn mỏng lên cơ thể của mình.
Bao nhiêu ngày đêm hắn đều làm việc như thế này.
"Bá Hành, chúng ta là bạn học nhiều năm vậy rồi, cậu đối xử với tôi như vậy chỉ vì sói con Trang Lăng kia?"
"Châu Trình, xem ra cậu vẫn chưa hiểu. Công việc là công việc, Trang Lăng là Trang Lăng, đây là hai chuyện khác nhau."
"Hai chuyện khác nhau như thế nào."
"Tôi, với tư cách là ông chủ, mà cậu biết chuyện lại không báo cáo. Đây không phải là thất trách sao?"
"Tôi chỉ muốn cậu có thêm thời gian nghỉ ngơi, không nghĩ sẽ để cậu lại bận tâm những chuyện này..."
"Châu Trình, cậu cũng nói chúng ta là bạn học nhiều năm như vậy, xem ra tôi là người ra sao, cậu vẫn chưa hiểu rõ." Khoé miệng Thư Bá Hành hoàn toàn kéo xuống, hai tay đặt trên bụng cũng không tự giác co vào.
"Cậu...Tôi hiểu rồi. Xin lỗi chủ tịch, lần sau tôi sẽ chú ý."
"Ừ, cậu ra ngoài đi. Nhân tiện gọi Ella vào."
"Được rồi." Châu Trình yên lặng nhìn hắn một lúc, thấy hắn không nói thêm gì thì đành cam chịu bước ra ngoài, lúc sắp ra đến cửa, anh không nhịn được quay đầu lại nói, "Cậu...Chú ý tới thân thể của mình, nếu thật sự không nhịn được thì vào phòng nghỉ nằm một lát."
"Biết, đóng cửa lại."
"Được."
Ngay lúc cửa đóng lại, thân thể Thư Bá Hành lập tức mềm nhũn ra, cuộn mình trên sô pha dùng tay véo bụng, nghiến chặt răng lại, cả người giống như vừa được vớt lên khỏi mặt nước.
Vừa rồi hắn nói nhiều như vậy đã là cực hạn, lại bị chuyện này làm tức giận đến không còn sức lực, đã vậy phải chống đỡ để Châu Trình không nhìn ra mánh khoé, đừng hỏi có bao nhiêu vất vả.
Bây giờ chỉ còn lại mình hắn trong văn phòng, hắn không còn che giấu bản thân, vắt kiệt sinh lực để chống chọi với cơn đau, sớm đã đau đến đầu óc mơ hồ.
"Ư..." Đột nhiên một đợt đau dữ dội hơn đánh tới khiến Thư Bá Hành rên rỉ, "A...Lăng..."
Cuối cùng vào lúc mình suy yếu nhất vẫn gọi ra cái tên này, Thư Bá Hành vẫn luôn hy vọng nhìn thấy Trang Lăng, nhưng đáng tiếc hai người sớm đã mỗi người mỗi ngã.
"Cốc, cốc, cốc."
Có tiếng gõ cửa nhịp nhàng làm Thư Bá Hành tỉnh lại một chút, một tay nắm lấy lưng sô pha, dùng tay kia chống đỡ ngồi dậy, nhắm hờ mắt dựa vào sô pha nghỉ ngơi một lát, sau khi chắc chắn người khác không nhìn ra mình khác thường mới nói: "Vào đi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương