"Trọng Sinh" Kim Chủ Lão Công Không Dễ Chiều
Chương 25: Gặp gỡ trong công ty
Thư Bá Hành nhìn thấy Trang Lăng, lúc đầu hắn không muốn gọi cậu, nhưng nể tình cậu là nam chính của bộ phim nên vẫn nhờ trợ lý gọi cậu đến cùng xem.
Khi Trang Lăng nghe được tin này, suýt chút nữa cậu đã nghi ngờ mình nghe nhầm, thật lâu sau mới tiêu hóa được, đuổi theo chen chúc trong khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại.
Thư Bá Hành đứng ở trong cùng bị mấy nam trợ lý canh giữ, Trang Lăng muốn nhìn thấy hắn cũng phải đi qua đám người kia, điều này làm cho cậu rất khó chịu. Ngược lại trợ lý mới của Thư Bá Hành giống như quen biết mình, bỏ qua vẻ mặt của sếp mà nói chuyện phiếm với Trang Lăng trong thang máy, xem ra là một con nghé mới sinh không sợ hổ, nhưng may mắn thay, chính vì âm thanh này mà bầu không khí của thang máy mới không đến nỗi xấu hổ và kỳ lạ.
"Trang Ca! Em là fan của anh! Em đã muốn gặp anh từ lâu rồi! Không ngờ hôm nay lại có vận may như vậy!" Nói xong, cậu ta vươn hai tay ra bắt tay Trang Lăng.
Trang Lăng thấy cậu "Nhiệt tình không thể từ chối" thì cũng vươn tay nói: "Xin chào."
Không ngờ, ngay khi Trang Lăng vươn tay ra đã bị hai tay của cậu trai kia giữ chặt, không thể rút ra được.
"Em tên là Trang Khê! Cùng họ với Trang Ca, là người một nhà cả."
"Vậy sao? Thật là trùng hợp."
"Trang Ca, anh khác hẳn so với trên ti vi."
"Ồ?"
"Vâng! Anh ở trong ti vi là kiểu tổng giám đốc hống hách với vẻ ngoài lạnh lùng. Không ngờ ngoài đời anh lại dễ gần như vậy!"
Trang Lăng: "..." Tôi đối xử lãnh đạm với cậu như vậy cậu làm sao có thể nói tôi bình dị gần gũi? Cậu đã quá quen rồi sao? Không thấy Thư Bá Hành nhà tôi sắc mặt càng ngày càng kém à? Còn không mau buông tay của tôi ra!
Nhà tôi! Trang Lăng sửng sốt vì từ tự nhiên bật ra này, hoá ra vô tình cậu đã định vị Thư Bá Hành là "Nhà của tôi" rồi sao? Không thể nhìn người khác thân mật với hắn, lúc người ta gần gũi với mình cũng phải xem xét đến cảm nhận của hắn.
Cậu không khỏi nói: "Bá...Thư tổng, anh không thoải mái?"
"Không sao." Thư Bá Hành mím chặt môi, sắc mặt lạnh lùng, nhìn thẳng về phía trước, giống như một ông chủ không hiểu nhân tình.
"Tôi, tôi mấy ngày nay..." Cậu vẫn đang muốn giải thích với hắn vì sao mình gần đây không tới tổng bộ, nhưng Thư Bá Hành đã ngắt lời, tựa hồ biết cậu sẽ nói cái gì.
"Là một nhân viên, tất cả lấy công việc làm trọng, những thứ khác ngoài công việc thì đừng nhắc đến."
Có vẻ là một câu nói bình thường, nhưng khi truyền đến tai Trang Lăng, dường như Thư Bá Hành đang tự mình đáp lại: Không thành vấn đề, tôi biết cậu đang bận, cũng không trách cậu.
Trang Lăng trong lòng tràn đầy vui sướng, đang định nói gì đó, "Đinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra, trợ lý lập tức chia thành hai hàng, để ông chủ đi ra ngoài trước.
Không biết có phải không khí trong thang máy không tốt hay không, tim Thư Bá Hành có chút khó chịu, hắn mượn cặp công văn che chắn đưa tay đè ngực, đi về phía trước.
Mà một cảnh này vừa vặn bị Trang Lăng nhìn thấy, sắc mặt đột nhiên thay đổi!
"Thư tổng! Tim của anh có phải..."
"..." Thư Bá Hành quay đầu không giải thích được nhìn cậu, nói một câu "Đi theo" thì mặc kệ cậu luôn.
Chỉ để lại Trang Lăng ở chỗ cũ lo lắng không thôi, nhưng thấy hắn vẫn coi như đi lại vững vàng, cậu cũng miễn cưỡng yên tâm, đi theo phía sau bước vào phòng làm việc của giám đốc bộ phận nghệ sĩ.
Vừa tiến vào phòng làm việc, Trang Lăng bắt gặp bên trong đã có bốn năm người ngồi, bao gồm cả nam lẫn nữ, cũng là người quen, trong lòng vô cùng ngạc nhiên, Châu Thanh cũng có mặt ở đó.
"Châu Thanh, sao cậu lại ở đây?"
Khi Trang Lăng nghe được tin này, suýt chút nữa cậu đã nghi ngờ mình nghe nhầm, thật lâu sau mới tiêu hóa được, đuổi theo chen chúc trong khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại.
Thư Bá Hành đứng ở trong cùng bị mấy nam trợ lý canh giữ, Trang Lăng muốn nhìn thấy hắn cũng phải đi qua đám người kia, điều này làm cho cậu rất khó chịu. Ngược lại trợ lý mới của Thư Bá Hành giống như quen biết mình, bỏ qua vẻ mặt của sếp mà nói chuyện phiếm với Trang Lăng trong thang máy, xem ra là một con nghé mới sinh không sợ hổ, nhưng may mắn thay, chính vì âm thanh này mà bầu không khí của thang máy mới không đến nỗi xấu hổ và kỳ lạ.
"Trang Ca! Em là fan của anh! Em đã muốn gặp anh từ lâu rồi! Không ngờ hôm nay lại có vận may như vậy!" Nói xong, cậu ta vươn hai tay ra bắt tay Trang Lăng.
Trang Lăng thấy cậu "Nhiệt tình không thể từ chối" thì cũng vươn tay nói: "Xin chào."
Không ngờ, ngay khi Trang Lăng vươn tay ra đã bị hai tay của cậu trai kia giữ chặt, không thể rút ra được.
"Em tên là Trang Khê! Cùng họ với Trang Ca, là người một nhà cả."
"Vậy sao? Thật là trùng hợp."
"Trang Ca, anh khác hẳn so với trên ti vi."
"Ồ?"
"Vâng! Anh ở trong ti vi là kiểu tổng giám đốc hống hách với vẻ ngoài lạnh lùng. Không ngờ ngoài đời anh lại dễ gần như vậy!"
Trang Lăng: "..." Tôi đối xử lãnh đạm với cậu như vậy cậu làm sao có thể nói tôi bình dị gần gũi? Cậu đã quá quen rồi sao? Không thấy Thư Bá Hành nhà tôi sắc mặt càng ngày càng kém à? Còn không mau buông tay của tôi ra!
Nhà tôi! Trang Lăng sửng sốt vì từ tự nhiên bật ra này, hoá ra vô tình cậu đã định vị Thư Bá Hành là "Nhà của tôi" rồi sao? Không thể nhìn người khác thân mật với hắn, lúc người ta gần gũi với mình cũng phải xem xét đến cảm nhận của hắn.
Cậu không khỏi nói: "Bá...Thư tổng, anh không thoải mái?"
"Không sao." Thư Bá Hành mím chặt môi, sắc mặt lạnh lùng, nhìn thẳng về phía trước, giống như một ông chủ không hiểu nhân tình.
"Tôi, tôi mấy ngày nay..." Cậu vẫn đang muốn giải thích với hắn vì sao mình gần đây không tới tổng bộ, nhưng Thư Bá Hành đã ngắt lời, tựa hồ biết cậu sẽ nói cái gì.
"Là một nhân viên, tất cả lấy công việc làm trọng, những thứ khác ngoài công việc thì đừng nhắc đến."
Có vẻ là một câu nói bình thường, nhưng khi truyền đến tai Trang Lăng, dường như Thư Bá Hành đang tự mình đáp lại: Không thành vấn đề, tôi biết cậu đang bận, cũng không trách cậu.
Trang Lăng trong lòng tràn đầy vui sướng, đang định nói gì đó, "Đinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra, trợ lý lập tức chia thành hai hàng, để ông chủ đi ra ngoài trước.
Không biết có phải không khí trong thang máy không tốt hay không, tim Thư Bá Hành có chút khó chịu, hắn mượn cặp công văn che chắn đưa tay đè ngực, đi về phía trước.
Mà một cảnh này vừa vặn bị Trang Lăng nhìn thấy, sắc mặt đột nhiên thay đổi!
"Thư tổng! Tim của anh có phải..."
"..." Thư Bá Hành quay đầu không giải thích được nhìn cậu, nói một câu "Đi theo" thì mặc kệ cậu luôn.
Chỉ để lại Trang Lăng ở chỗ cũ lo lắng không thôi, nhưng thấy hắn vẫn coi như đi lại vững vàng, cậu cũng miễn cưỡng yên tâm, đi theo phía sau bước vào phòng làm việc của giám đốc bộ phận nghệ sĩ.
Vừa tiến vào phòng làm việc, Trang Lăng bắt gặp bên trong đã có bốn năm người ngồi, bao gồm cả nam lẫn nữ, cũng là người quen, trong lòng vô cùng ngạc nhiên, Châu Thanh cũng có mặt ở đó.
"Châu Thanh, sao cậu lại ở đây?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương