"Trọng Sinh" Kim Chủ Lão Công Không Dễ Chiều
Chương 3: Tang lễ
Trang Lăng dùng trạng thái linh hồn tham dự tang lễ của Thư Bá Hành.
Hôm nay mưa phùn mịt mù đầy trời, thời tiết cũng rất lạnh. Nhà tang lễ Thương Sơn ở ngoại ô phía Tây lần đầu tiên tiếp đãi nhiều nhân vật nổi tiếng trong các ngành nghề như vậy. Thậm chí bọn họ còn thường xuyên xuất hiện trên tivi, nhưng hôm nay bọn họ đều mặc tây trang màu đen, ngực đeo hoa trắng, tay cầm một cây dù đen xếp hàng có trật tự, bầu không khí cực kỳ bức bách.
Nằm ở đó là một người trẻ tuổi không đến ba mươi. Vậy nhưng cũng không có ai dám coi thường hắn.
Ai cũng biết, Thư Bá Hành của Thư gia là một nhân vật truyền kỳ. Trận khủng hoảng càn quét tài chính mười năm trước kia khiến chủ tịch vừa mới nhận chức của Thư thị vô tình trúng chiêu, Thư gia trong vòng một đêm nghèo rớt mồng tơi, còn gánh trên lưng món nợ kếch xù. Năm ấy Thư Bá Hành mới gần mười chín tuổi cũng vội vàng kết thúc việc học, về nước nhận nhiệm vụ lúc nguy hiểm, chấn chỉnh tập đoàn Thư thị, trả hết nợ trong vòng mười năm.
Mọi người chỉ thấy Thiên Hằng bây giờ lớn mạnh tung hoành, nhưng lại không biết trước đây số tiền ít ỏi hắn kiếm được đều bỏ vào ngân hàng. Vì điều đó hắn còn trả giá bằng sức khoẻ, tự do, và tình yêu.
Mà một người nhìn bên ngoài thì mạnh mẽ như sắt thép lại vội vàng kết thúc sinh mệnh gần ba mươi năm này. Tin báo tang vừa mới phát đi cơ hồ ai cũng không tin được.
Trang Lăng lơ đãng đứng bên cạnh những người đến người đi trong linh đường, ngoại trừ bản thân cậu ra cũng không có ai biết cậu tồn tại.
Cậu nhìn qua thiếu gia Thư Trọng Sâm nhu nhược ngày xưa trong vòng một đêm trưởng thành là đã có thể tự mình gánh vác một phương, dưới sự nâng đỡ của Châu Trình dốc hết sức xử lý hậu sự của anh cả.
Nhìn thấy đại tiểu thư của Thư gia đứng một bên khóc đến lê hoa đái vũ vẫn không quên duy trì chuẩn mực lễ nghĩa của đại gia, cúi đầu với khách mời tới phúng viếng.
Trang Lăng cảm thấy toàn bộ linh hồn đều đau đớn đến tê liệt, cậu bay đến bên cạnh quan tài nhìn xuống, Thư Bá Hành vẫn một mặt bình tĩnh nằm ở nơi đó, phảng phất chỉ như đang ngủ, hai tay của hắn đặt trên bụng, trang trọng mà phép tắc. Trang Lăng không khỏi nghĩ, vậy lễ truy điệu của mình đâu? Ai có thể lo liệu cho mình đây?
Trước đây Trang Lăng nghĩ, nếu mình chết đi, việc xử lý hậu sự của mình nhất định sẽ là Thư Bá Hành.
Nhưng mà bây giờ, Thư Bá Hành cũng chết rồi.
Hắn lại vì sao mà chết?
"Tôi nghe nói Thư tổng khi đó kỳ thật đã không thể qua khỏi, chẳng qua chỉ cố sức chống đỡ để chúng ta không nhìn ra mà thôi."
"Đúng vậy đó...Cô của tôi làm việc ở bệnh viện Bác Nhân, nghe cô nói...Suy tim mức độ ba, có thể chịu được lâu như vậy đã là kỳ tích. Trang Lăng kia chết, chẳng qua là cọng rơm cuối cùng áp đảo lạc đà."
"Trang Lăng? Người đó không phải diễn viên ảnh đế à? Lại liên quan gì tới hắn?"
"Ông chắc không biết, Thư tổng chính là nhìn thấy Trang Lăng bị đèn treo nện trúng cho nên phát bệnh. Nghe nói trước khi được đẩy vào phòng giải phẫu, trái tim đã ngừng đập."
"Chuyện này đúng thật là...Tình thâm ý trọng. Si tình với một diễn viên như vậy cũng là lần đầu tiên nghe được."
"Hừ! Si tình thì làm được cái gì? Còn không phải bị người ta xem như rác rưởi mà vứt bỏ!"
Trang Lăng nghe một lúc đã đầu váng mắt hoa, quả thật muốn hồn phi phách tán, cậu điên cuồng xông đến những người kia gào thét, "Mấy người thì biết cái gì? Thư Bá Hành hại chết cha mẹ tôi! Mà hắn làm tất cả những việc này chỉ vì có được tôi! Hắn rơi xuống kết cục bây giờ đều do hắn tự tìm!" Thế nhưng cậu không thể xem nhẹ sự đau khổ từ sâu trong linh hồn mình.
"Cũng không hiểu người kia sao lại không biết tốt xấu đến như vậy? Thư tổng thật sự một lòng xem Trang Lăng như tiểu tổ tông mà cưng chìu, thậm chí còn lợi dụng địa vị của Thiên Hằng giúp cậu ta báo thù cho cha mẹ..."
"Chờ một chút! Tin tức bí mật như thế ông làm sao biết được?"
"À, con trai tôi làm việc cho tổng giám đốc của Thiên Hằng, có một lần nó..."
"..." Trang Lăng đã hoàn toàn nghe không vào, cậu chỉ điên cuồng mà lắc lắc bả vai người nọ, khẩn cầu nói: "Đừng bảo là...Đừng bảo là..."
Nhưng những người kia vẫn nói những lời tàn nhẫn cố chấp cắt vào lòng cậu, rạch từng vết thương lên trên đó. Trong lúc bọn họ nói chuyện cậu cũng biết được rất nhiều sự thật cậu chưa từng tìm hiểu, cũng biết Thư Bá Hành cho tới nay vẫn yên lặng vì cậu làm tất cả.
Cậu hận quá khứ bị thù hận che mù hai mắt, lại đối diện với lòng tốt của hắn làm như không thấy, thậm chí còn nhẫn tâm đâm hắn thủng đến trăm ngàn lỗ...
Trang Lăng cảm thấy đầu càng ngày càng choáng, càng ngày càng đau nhức, như muốn nổ tung.
Cậu không thể khống chế mà để linh hồn run rẩy kịch liệt quỳ rạp dưới quan tài.
Vào lúc cậu đã không thể chịu đựng nổi nữa, Châu Trình tới.
"Mấy người đang nói gì vậy?" Người này vẫn mặt lạnh trước sau như một, chỉ lúc đối mặt với Thư Bá Hành mới dịu lại một chút.
Trang Lăng biết anh ta vẫn luôn không chào đón mình, từng ở sau lưng khinh miệt gọi thẳng cậu là "Con hát", thậm chí nói thẳng cậu trừ khuôn mặt là dễ nhìn ra thì không có gì đặc biệt, đầu óc càng không có. Thật ra trừ anh ta, thái độ của con gái duy nhất của Thư gia với cậu cũng không tốt, rất giống cậu thiếu nợ Thư gia bọn họ mấy ngàn vạn vậy.
Bây giờ xem ra, bọn họ cũng đều đã biết chân tướng. Chỉ có bản thân mình vẫn giống như đồ ngốc...
"Mấy vị ở linh đường bàn luận những chuyện này, đêm về có thể ngủ ngon à?" Châu Trình chỉ nói một câu như vậy, đã vẫy tay gọi người đuổi mấy người kia ra ngoài.
Sau khi mọi người đều rời đi anh vẫn im lặng đứng trước quan tài, thì thào nói một câu: "Bá Hành, nếu có kiếp sau, đừng vì cậu ta mà làm mình tổn thương nữa. Tôi sẽ đau lòng."
Anh ta nói, tôi sẽ đau lòng!
Trang Lăng như bị sét đánh! Thì ra Châu Trình đúng là thích Thư Bá Hành.
Cậu dùng hết sức lực đứng lên tức giận trừng Châu Trình, há miệng muốn nói gì đó thì cảnh vật trước mắt đều bắt đầu vặn vẹo, cậu cảm thấy mình bị hút vào một nơi nào đó không thể thấy rõ.
Hôm nay mưa phùn mịt mù đầy trời, thời tiết cũng rất lạnh. Nhà tang lễ Thương Sơn ở ngoại ô phía Tây lần đầu tiên tiếp đãi nhiều nhân vật nổi tiếng trong các ngành nghề như vậy. Thậm chí bọn họ còn thường xuyên xuất hiện trên tivi, nhưng hôm nay bọn họ đều mặc tây trang màu đen, ngực đeo hoa trắng, tay cầm một cây dù đen xếp hàng có trật tự, bầu không khí cực kỳ bức bách.
Nằm ở đó là một người trẻ tuổi không đến ba mươi. Vậy nhưng cũng không có ai dám coi thường hắn.
Ai cũng biết, Thư Bá Hành của Thư gia là một nhân vật truyền kỳ. Trận khủng hoảng càn quét tài chính mười năm trước kia khiến chủ tịch vừa mới nhận chức của Thư thị vô tình trúng chiêu, Thư gia trong vòng một đêm nghèo rớt mồng tơi, còn gánh trên lưng món nợ kếch xù. Năm ấy Thư Bá Hành mới gần mười chín tuổi cũng vội vàng kết thúc việc học, về nước nhận nhiệm vụ lúc nguy hiểm, chấn chỉnh tập đoàn Thư thị, trả hết nợ trong vòng mười năm.
Mọi người chỉ thấy Thiên Hằng bây giờ lớn mạnh tung hoành, nhưng lại không biết trước đây số tiền ít ỏi hắn kiếm được đều bỏ vào ngân hàng. Vì điều đó hắn còn trả giá bằng sức khoẻ, tự do, và tình yêu.
Mà một người nhìn bên ngoài thì mạnh mẽ như sắt thép lại vội vàng kết thúc sinh mệnh gần ba mươi năm này. Tin báo tang vừa mới phát đi cơ hồ ai cũng không tin được.
Trang Lăng lơ đãng đứng bên cạnh những người đến người đi trong linh đường, ngoại trừ bản thân cậu ra cũng không có ai biết cậu tồn tại.
Cậu nhìn qua thiếu gia Thư Trọng Sâm nhu nhược ngày xưa trong vòng một đêm trưởng thành là đã có thể tự mình gánh vác một phương, dưới sự nâng đỡ của Châu Trình dốc hết sức xử lý hậu sự của anh cả.
Nhìn thấy đại tiểu thư của Thư gia đứng một bên khóc đến lê hoa đái vũ vẫn không quên duy trì chuẩn mực lễ nghĩa của đại gia, cúi đầu với khách mời tới phúng viếng.
Trang Lăng cảm thấy toàn bộ linh hồn đều đau đớn đến tê liệt, cậu bay đến bên cạnh quan tài nhìn xuống, Thư Bá Hành vẫn một mặt bình tĩnh nằm ở nơi đó, phảng phất chỉ như đang ngủ, hai tay của hắn đặt trên bụng, trang trọng mà phép tắc. Trang Lăng không khỏi nghĩ, vậy lễ truy điệu của mình đâu? Ai có thể lo liệu cho mình đây?
Trước đây Trang Lăng nghĩ, nếu mình chết đi, việc xử lý hậu sự của mình nhất định sẽ là Thư Bá Hành.
Nhưng mà bây giờ, Thư Bá Hành cũng chết rồi.
Hắn lại vì sao mà chết?
"Tôi nghe nói Thư tổng khi đó kỳ thật đã không thể qua khỏi, chẳng qua chỉ cố sức chống đỡ để chúng ta không nhìn ra mà thôi."
"Đúng vậy đó...Cô của tôi làm việc ở bệnh viện Bác Nhân, nghe cô nói...Suy tim mức độ ba, có thể chịu được lâu như vậy đã là kỳ tích. Trang Lăng kia chết, chẳng qua là cọng rơm cuối cùng áp đảo lạc đà."
"Trang Lăng? Người đó không phải diễn viên ảnh đế à? Lại liên quan gì tới hắn?"
"Ông chắc không biết, Thư tổng chính là nhìn thấy Trang Lăng bị đèn treo nện trúng cho nên phát bệnh. Nghe nói trước khi được đẩy vào phòng giải phẫu, trái tim đã ngừng đập."
"Chuyện này đúng thật là...Tình thâm ý trọng. Si tình với một diễn viên như vậy cũng là lần đầu tiên nghe được."
"Hừ! Si tình thì làm được cái gì? Còn không phải bị người ta xem như rác rưởi mà vứt bỏ!"
Trang Lăng nghe một lúc đã đầu váng mắt hoa, quả thật muốn hồn phi phách tán, cậu điên cuồng xông đến những người kia gào thét, "Mấy người thì biết cái gì? Thư Bá Hành hại chết cha mẹ tôi! Mà hắn làm tất cả những việc này chỉ vì có được tôi! Hắn rơi xuống kết cục bây giờ đều do hắn tự tìm!" Thế nhưng cậu không thể xem nhẹ sự đau khổ từ sâu trong linh hồn mình.
"Cũng không hiểu người kia sao lại không biết tốt xấu đến như vậy? Thư tổng thật sự một lòng xem Trang Lăng như tiểu tổ tông mà cưng chìu, thậm chí còn lợi dụng địa vị của Thiên Hằng giúp cậu ta báo thù cho cha mẹ..."
"Chờ một chút! Tin tức bí mật như thế ông làm sao biết được?"
"À, con trai tôi làm việc cho tổng giám đốc của Thiên Hằng, có một lần nó..."
"..." Trang Lăng đã hoàn toàn nghe không vào, cậu chỉ điên cuồng mà lắc lắc bả vai người nọ, khẩn cầu nói: "Đừng bảo là...Đừng bảo là..."
Nhưng những người kia vẫn nói những lời tàn nhẫn cố chấp cắt vào lòng cậu, rạch từng vết thương lên trên đó. Trong lúc bọn họ nói chuyện cậu cũng biết được rất nhiều sự thật cậu chưa từng tìm hiểu, cũng biết Thư Bá Hành cho tới nay vẫn yên lặng vì cậu làm tất cả.
Cậu hận quá khứ bị thù hận che mù hai mắt, lại đối diện với lòng tốt của hắn làm như không thấy, thậm chí còn nhẫn tâm đâm hắn thủng đến trăm ngàn lỗ...
Trang Lăng cảm thấy đầu càng ngày càng choáng, càng ngày càng đau nhức, như muốn nổ tung.
Cậu không thể khống chế mà để linh hồn run rẩy kịch liệt quỳ rạp dưới quan tài.
Vào lúc cậu đã không thể chịu đựng nổi nữa, Châu Trình tới.
"Mấy người đang nói gì vậy?" Người này vẫn mặt lạnh trước sau như một, chỉ lúc đối mặt với Thư Bá Hành mới dịu lại một chút.
Trang Lăng biết anh ta vẫn luôn không chào đón mình, từng ở sau lưng khinh miệt gọi thẳng cậu là "Con hát", thậm chí nói thẳng cậu trừ khuôn mặt là dễ nhìn ra thì không có gì đặc biệt, đầu óc càng không có. Thật ra trừ anh ta, thái độ của con gái duy nhất của Thư gia với cậu cũng không tốt, rất giống cậu thiếu nợ Thư gia bọn họ mấy ngàn vạn vậy.
Bây giờ xem ra, bọn họ cũng đều đã biết chân tướng. Chỉ có bản thân mình vẫn giống như đồ ngốc...
"Mấy vị ở linh đường bàn luận những chuyện này, đêm về có thể ngủ ngon à?" Châu Trình chỉ nói một câu như vậy, đã vẫy tay gọi người đuổi mấy người kia ra ngoài.
Sau khi mọi người đều rời đi anh vẫn im lặng đứng trước quan tài, thì thào nói một câu: "Bá Hành, nếu có kiếp sau, đừng vì cậu ta mà làm mình tổn thương nữa. Tôi sẽ đau lòng."
Anh ta nói, tôi sẽ đau lòng!
Trang Lăng như bị sét đánh! Thì ra Châu Trình đúng là thích Thư Bá Hành.
Cậu dùng hết sức lực đứng lên tức giận trừng Châu Trình, há miệng muốn nói gì đó thì cảnh vật trước mắt đều bắt đầu vặn vẹo, cậu cảm thấy mình bị hút vào một nơi nào đó không thể thấy rõ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương