"Trọng Sinh" Kim Chủ Lão Công Không Dễ Chiều
Chương 43: Khẩn cấp
Trang Lăng nói đúng, Thư Bá Hành bị chảy máu dạ dày cấp tính do uống rượu quá độ, tuy rằng lượng máu chảy ra có chút đáng sợ, trong quá trình cấp cứu cũng xảy ra không ít tình huống khẩn cấp, nhưng may mà không đến mức thủng dạ dày. Cho nên mọi chuyện đều không thể đoán trước được, hiện tại điều khiến Trang Lăng lo lắng nhất vẫn là trái tim của hắn có vấn đề, cậu thầm hạ quyết tâm đợi đến khi Thư Bá Hành xong việc lần này, thì sẽ điều trị một thời gian, cho dù có phải ép buộc thì cậu cũng sẽ buộc hắn đến làm kiểm tra.
Bởi vì lần này Thư Bá Hành đột ngột nhập viện, lại gây ra cho Thư Thị một đợt dao động không nhỏ, kế hoạch quay phim ban đầu cũng buộc phải hoãn lại. Nhưng cũng chỉ còn cách khoảng thời gian ông Linnar đến Trung Quốc chưa đầy mười ngày.
Bất đắc dĩ công ty đành phải đặt ra phương án khẩn cấp, trước tiên phải làm xong thành phẩm, sau đó chụp vài tấm poster quảng cáo để tạo thế, đồng thời để Trang Lăng thường xuyên đeo đồng hồ đi đến các dịp khác nhau, cố gắng tạo dựng tên tuổi của "Tinh Không" lan rộng khắp giới thời trang và giới thượng lưu, tất nhiên, tầng lớp bình dân cũng không thể bỏ qua.
Tuy nhiên, theo cách này, bộ phim cũng mất đi mục đích ban đầu là cố gắng làm cho mọi người kinh ngạc.
Cho nên, thật ra Trang Lăng cũng không muốn đồng ý kế hoạch này, bởi vì cậu không muốn sự kiên trì và chăm chỉ của Thư Bá Hành trở nên vô ích.
Kế hoạch quay phim phải luôn được thực hiện một cách hoàn hảo, không được có sai sót đáng tiếc.
Cậu hỏi ý kiến của trợ lý Trần, nhưng trợ lý Trần lại nói: "Còn có một người không đồng ý."
"Ai?"
"Châu Ca."
Châu Trình. Nếu như không phải đột nhiên nhắc đến, Trang Lăng dường như sẽ không nhớ tới anh ta, người này từ khi Thư Bá Hành nhập viện đều chưa từng gặp qua.
"Anh ta..."
"Từ sau khi trở về Châu Ca được chuyển sang làm giám đốc bộ phận kỹ thuật. Thư tổng hiện đang nằm bệnh viện. Chuyện của công ty đều giao cho anh ấy xử lý, nhất thời không thể rời đi được."
"Từ khi nào?"
"..." Trợ lý Trần phát hiện Trang Lăng không biết chuyện, cậu ta lại lỡ miệng nói ra, đang nghĩ biện pháp cứu chữa thì đã thấy Trang Lăng nhìn chằm chằm, cậu ta sờ sờ mũi nói: "Là lần trước anh bị người ta cố ý vạch trần, Thư tổng trách cứ Châu Ca giấu hắn."
Thấy Trang Lăng không lên tiếng, cậu ta không khỏi bổ sung, "Thư tổng đã yêu cầu chúng tôi điều tra kẻ đứng sau màn, hiện tại có thể xác định sơ bộ đó là đối thủ của Thư Thị. Thật xin lỗi, liên lụy đến anh rồi."
"..." Trang Lăng thật sự không biết nên bày ra cảm xúc gì. Cho dù bọn họ làm loạn thế này, Thư Bá Hành vẫn luôn giữ chuyện riêng trong lòng, thâm tình như thế cậu làm sao có thể đền đáp?
Đương nhiên, nếu Thư Bá Hành tỉnh lại mà biết được nội tâm của Trang Lăng, dĩ nhiên tên này sẽ kiêu ngạo không chịu thừa nhận, cuối cùng cũng sẽ nghẹn chết mà dẫn đến sai lầm.
Cho nên Trang Lăng nghĩ, cậu nên giả vờ không biết thì tốt hơn.
Thư Bá Hành đã được chuyển đến phòng bệnh thường, nhưng vẫn chưa tỉnh lại, theo lời bác sĩ thì sức khỏe quá yếu, nên ngủ nhiều cũng tốt hơn.
Nhưng mà, ngủ như thế này cũng không phải là cách? Mặc dù tình huống này Thư Bá Hành đã đoán được từ trước, đã sớm sắp xếp có trật tự, để mọi thứ không rối tung lên. Nhưng bây giờ đang trong thời gian đặc biệt, không ai trong số họ có thể đưa ra quyết định thay hắn cả.
"Châu Trình không đồng ý, anh ta có ý kiến gì hay không?"
"Châu Ca nghĩ là..."
"Thế nào? Cậu cứ nói đi không sao đâu, đừng để ý đến anh."
"Châu Ca nghĩ bộ phim quay trước rồi mới phát hành, sau đó có thể dùng làm phim bộ lần lượt phát sóng."
Hai mắt Trang Lăng sáng lên, "Đây là một ý kiến hay. Thời gian không quá gấp gáp sẽ có tác dụng quảng bá. Vậy lúc trước tại sao cậu lại do dự?"
"Cái này..."
"Nói."
"Nhưng Châu Ca không muốn anh tham gia."
"..." Sắc mặt Trang Lăng chìm xuống, "Tại sao?"
"Ảnh..." Trợ lý Trần lại bắt đầu do dự.
"Cậu cứ nói đi."
"Châu Ca bảo mấy ngày nay anh chăm sóc Thư tổng rất vất vả, trạng thái mọi mặt đều không tốt, sợ sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả quay phim."
"..." Chậc chậc, Châu Trình anh, anh dùng cách này ngăn cản tôi, sao tôi có thể mặc kệ anh được?
"Vậy cậu giúp anh nói một câu với anh ta."
"Trang Ca nói đi."
"Chỉ cần là chuyện của Bá Hành nhà tôi, Trang Lăng sẽ cố gắng hết sức, bảo anh ta cứ yên tâm." Trọng tâm của cậu là hai chữ "nhà tôi" và "hết sức", cũng có nghĩa là Thư Bá Hành thuộc về nhà của cậu, người ngoài như anh lo lắng thừa quá phải không? Cậu "Cố gắng hết sức" cũng là chỉ nỗ lực hết sức, cho nên không có chuyện xấu ảnh hưởng đến việc quay phim đâu, ngoài ra bây giờ mình chỉ cần quay một clip nhỏ dài năm phút thôi. Đối với một Trang Lăng có kinh nghiệm hai đời thì chỉ là chuyện nhỏ.
Châu Trình nghe xong những lời này thật sự rất tức giận. Ngay lúc anh muốn bỏ lại mọi chuyện vội vàng chạy tới thì bệnh viện truyền đến tin tức Thư Bá Hành tỉnh lại.
Sau khi nói chuyện xong xuôi với trợ lý Trần, Trang Lăng đi vào phòng vệ sinh đổ đầy nước ấm như thường lệ, quay lại rửa mặt rửa tay cho Thư Bá Hành.
Khi cậu cẩn thận đi vòng qua các ống khác nhau và nâng tay Thư Bá Hành lên lau lưng cho hắn, cậu bất giác nhìn thấy ngón trỏ của Thư Bá Hành khẽ nhúc nhích.
Trang Lăng thoạt nhìn còn tưởng là mình hoa mắt, không bao lâu liền thấy tay của Thư Bá Hành lại động. Trong lòng kích động đến không thở nổi, sững sờ thật lâu mới nhớ tới ném khăn mặt chạy đến đầu giường, điên cuồng bấm chuông kêu cứu.
Đầu tiên tỉnh lại kiểu gì cũng sẽ thấy đau đớn. Lúc Thư Bá Hành mơ màng bắt đầu có lại ý thức đều cảm giác khắp người như bị nghiền nát, nhất là vùng bụng, đau âm ỉ khiến hắn muốn chết đi sống lại. Hắn quá yếu, hắn chỉ cố gắng mở mắt ra, cả người đều sắp ngã quỵ, loại bất lực phát ra từ đáy lòng khiến hắn cảm thấy rất bực bội.
Hắn nghe thấy một âm thanh ồn ào bên tai mình, nhưng phần lớn thời gian đều là "Ong ong".
Hắn cau mày, khuôn miệng dưới mặt nạ dưỡng khí khẽ mở ra khép lại, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng không thể đánh bại cơn buồn ngủ ngày càng lớn, hắn đành phải nhắm mắt lại, không kịp phản ứng lại chìm vào giấc ngủ. Ý thức như nhũn ra, trước khi chệnh choạng dường như hắn nghe thấy một tiếng "A Hành" xuyên thấu tim.
"Bác sĩ, thế nào rồi? Anh ấy còn chưa tỉnh lại sao? Làm sao lại ngất đi?" Trang Lăng lo lắng nhìn người trên giường trở nên yên tĩnh trở lại, nếu không phải nhìn thấy Thư Bá Hành mở mắt ra, cậu gần như cảm thấy chuyện vừa rồi chỉ là một giấc mơ mà thôi, Thư Bá Hành chưa từng tỉnh lại.
"Đừng lo lắng, chỉ là do thân thể của cậu ấy không đủ chống đỡ khi cậu ấy tỉnh lại, cho nên sẽ lại ngủ thiếp đi. Có điều hẳn là sẽ không ngủ quá lâu, bình thường thì buổi tối sẽ tỉnh lại."
"Vậy thì tốt quá..."
Bởi vì lần này Thư Bá Hành đột ngột nhập viện, lại gây ra cho Thư Thị một đợt dao động không nhỏ, kế hoạch quay phim ban đầu cũng buộc phải hoãn lại. Nhưng cũng chỉ còn cách khoảng thời gian ông Linnar đến Trung Quốc chưa đầy mười ngày.
Bất đắc dĩ công ty đành phải đặt ra phương án khẩn cấp, trước tiên phải làm xong thành phẩm, sau đó chụp vài tấm poster quảng cáo để tạo thế, đồng thời để Trang Lăng thường xuyên đeo đồng hồ đi đến các dịp khác nhau, cố gắng tạo dựng tên tuổi của "Tinh Không" lan rộng khắp giới thời trang và giới thượng lưu, tất nhiên, tầng lớp bình dân cũng không thể bỏ qua.
Tuy nhiên, theo cách này, bộ phim cũng mất đi mục đích ban đầu là cố gắng làm cho mọi người kinh ngạc.
Cho nên, thật ra Trang Lăng cũng không muốn đồng ý kế hoạch này, bởi vì cậu không muốn sự kiên trì và chăm chỉ của Thư Bá Hành trở nên vô ích.
Kế hoạch quay phim phải luôn được thực hiện một cách hoàn hảo, không được có sai sót đáng tiếc.
Cậu hỏi ý kiến của trợ lý Trần, nhưng trợ lý Trần lại nói: "Còn có một người không đồng ý."
"Ai?"
"Châu Ca."
Châu Trình. Nếu như không phải đột nhiên nhắc đến, Trang Lăng dường như sẽ không nhớ tới anh ta, người này từ khi Thư Bá Hành nhập viện đều chưa từng gặp qua.
"Anh ta..."
"Từ sau khi trở về Châu Ca được chuyển sang làm giám đốc bộ phận kỹ thuật. Thư tổng hiện đang nằm bệnh viện. Chuyện của công ty đều giao cho anh ấy xử lý, nhất thời không thể rời đi được."
"Từ khi nào?"
"..." Trợ lý Trần phát hiện Trang Lăng không biết chuyện, cậu ta lại lỡ miệng nói ra, đang nghĩ biện pháp cứu chữa thì đã thấy Trang Lăng nhìn chằm chằm, cậu ta sờ sờ mũi nói: "Là lần trước anh bị người ta cố ý vạch trần, Thư tổng trách cứ Châu Ca giấu hắn."
Thấy Trang Lăng không lên tiếng, cậu ta không khỏi bổ sung, "Thư tổng đã yêu cầu chúng tôi điều tra kẻ đứng sau màn, hiện tại có thể xác định sơ bộ đó là đối thủ của Thư Thị. Thật xin lỗi, liên lụy đến anh rồi."
"..." Trang Lăng thật sự không biết nên bày ra cảm xúc gì. Cho dù bọn họ làm loạn thế này, Thư Bá Hành vẫn luôn giữ chuyện riêng trong lòng, thâm tình như thế cậu làm sao có thể đền đáp?
Đương nhiên, nếu Thư Bá Hành tỉnh lại mà biết được nội tâm của Trang Lăng, dĩ nhiên tên này sẽ kiêu ngạo không chịu thừa nhận, cuối cùng cũng sẽ nghẹn chết mà dẫn đến sai lầm.
Cho nên Trang Lăng nghĩ, cậu nên giả vờ không biết thì tốt hơn.
Thư Bá Hành đã được chuyển đến phòng bệnh thường, nhưng vẫn chưa tỉnh lại, theo lời bác sĩ thì sức khỏe quá yếu, nên ngủ nhiều cũng tốt hơn.
Nhưng mà, ngủ như thế này cũng không phải là cách? Mặc dù tình huống này Thư Bá Hành đã đoán được từ trước, đã sớm sắp xếp có trật tự, để mọi thứ không rối tung lên. Nhưng bây giờ đang trong thời gian đặc biệt, không ai trong số họ có thể đưa ra quyết định thay hắn cả.
"Châu Trình không đồng ý, anh ta có ý kiến gì hay không?"
"Châu Ca nghĩ là..."
"Thế nào? Cậu cứ nói đi không sao đâu, đừng để ý đến anh."
"Châu Ca nghĩ bộ phim quay trước rồi mới phát hành, sau đó có thể dùng làm phim bộ lần lượt phát sóng."
Hai mắt Trang Lăng sáng lên, "Đây là một ý kiến hay. Thời gian không quá gấp gáp sẽ có tác dụng quảng bá. Vậy lúc trước tại sao cậu lại do dự?"
"Cái này..."
"Nói."
"Nhưng Châu Ca không muốn anh tham gia."
"..." Sắc mặt Trang Lăng chìm xuống, "Tại sao?"
"Ảnh..." Trợ lý Trần lại bắt đầu do dự.
"Cậu cứ nói đi."
"Châu Ca bảo mấy ngày nay anh chăm sóc Thư tổng rất vất vả, trạng thái mọi mặt đều không tốt, sợ sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả quay phim."
"..." Chậc chậc, Châu Trình anh, anh dùng cách này ngăn cản tôi, sao tôi có thể mặc kệ anh được?
"Vậy cậu giúp anh nói một câu với anh ta."
"Trang Ca nói đi."
"Chỉ cần là chuyện của Bá Hành nhà tôi, Trang Lăng sẽ cố gắng hết sức, bảo anh ta cứ yên tâm." Trọng tâm của cậu là hai chữ "nhà tôi" và "hết sức", cũng có nghĩa là Thư Bá Hành thuộc về nhà của cậu, người ngoài như anh lo lắng thừa quá phải không? Cậu "Cố gắng hết sức" cũng là chỉ nỗ lực hết sức, cho nên không có chuyện xấu ảnh hưởng đến việc quay phim đâu, ngoài ra bây giờ mình chỉ cần quay một clip nhỏ dài năm phút thôi. Đối với một Trang Lăng có kinh nghiệm hai đời thì chỉ là chuyện nhỏ.
Châu Trình nghe xong những lời này thật sự rất tức giận. Ngay lúc anh muốn bỏ lại mọi chuyện vội vàng chạy tới thì bệnh viện truyền đến tin tức Thư Bá Hành tỉnh lại.
Sau khi nói chuyện xong xuôi với trợ lý Trần, Trang Lăng đi vào phòng vệ sinh đổ đầy nước ấm như thường lệ, quay lại rửa mặt rửa tay cho Thư Bá Hành.
Khi cậu cẩn thận đi vòng qua các ống khác nhau và nâng tay Thư Bá Hành lên lau lưng cho hắn, cậu bất giác nhìn thấy ngón trỏ của Thư Bá Hành khẽ nhúc nhích.
Trang Lăng thoạt nhìn còn tưởng là mình hoa mắt, không bao lâu liền thấy tay của Thư Bá Hành lại động. Trong lòng kích động đến không thở nổi, sững sờ thật lâu mới nhớ tới ném khăn mặt chạy đến đầu giường, điên cuồng bấm chuông kêu cứu.
Đầu tiên tỉnh lại kiểu gì cũng sẽ thấy đau đớn. Lúc Thư Bá Hành mơ màng bắt đầu có lại ý thức đều cảm giác khắp người như bị nghiền nát, nhất là vùng bụng, đau âm ỉ khiến hắn muốn chết đi sống lại. Hắn quá yếu, hắn chỉ cố gắng mở mắt ra, cả người đều sắp ngã quỵ, loại bất lực phát ra từ đáy lòng khiến hắn cảm thấy rất bực bội.
Hắn nghe thấy một âm thanh ồn ào bên tai mình, nhưng phần lớn thời gian đều là "Ong ong".
Hắn cau mày, khuôn miệng dưới mặt nạ dưỡng khí khẽ mở ra khép lại, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng không thể đánh bại cơn buồn ngủ ngày càng lớn, hắn đành phải nhắm mắt lại, không kịp phản ứng lại chìm vào giấc ngủ. Ý thức như nhũn ra, trước khi chệnh choạng dường như hắn nghe thấy một tiếng "A Hành" xuyên thấu tim.
"Bác sĩ, thế nào rồi? Anh ấy còn chưa tỉnh lại sao? Làm sao lại ngất đi?" Trang Lăng lo lắng nhìn người trên giường trở nên yên tĩnh trở lại, nếu không phải nhìn thấy Thư Bá Hành mở mắt ra, cậu gần như cảm thấy chuyện vừa rồi chỉ là một giấc mơ mà thôi, Thư Bá Hành chưa từng tỉnh lại.
"Đừng lo lắng, chỉ là do thân thể của cậu ấy không đủ chống đỡ khi cậu ấy tỉnh lại, cho nên sẽ lại ngủ thiếp đi. Có điều hẳn là sẽ không ngủ quá lâu, bình thường thì buổi tối sẽ tỉnh lại."
"Vậy thì tốt quá..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương