"Trọng Sinh" Kim Chủ Lão Công Không Dễ Chiều
Chương 6: Châu Trình
Hắn dựa vào trên giường dùng tay trái bấm bụng, đôi môi trắng bệch, mồ hôi chảy đầy trán.
Nếu Trang Lăng không rời đi thì có thể sẽ xảy ra chuyện mất mặt trước mặt cậu, nhưng không biết Trang Lăng hôm nay đã xảy ra chuyện gì, chẳng những suốt ngày ngồi trong phòng bệnh còn nói mấy câu kỳ lạ, khiến dạ dày hắn co lại.
Bệnh viêm dạ dày của hắn vốn xuất phát từ tinh thần, nhưng về sau lại do chế độ ăn uống thất thường uống rượu không điều độ nên càng co rút, một khi tâm trạng bất thường sẽ dẫn đến lở loét, đặc biệt hắn cũng rất dễ bị ốm, nhất là kiểu đau đớn như khắc vào xương. Gần như xé nát hắn ra làm hai.
Trang Lăng thấy hắn thật lâu không lên tiếng, rốt cuộc cảm thấy có gì đó không ổn, ngập ngừng hỏi: "Thư Bá Hành! Anh bị sao vậy? Lại đau hả?"
"Đi!"
"Thư Bá Hành!"
"Đi!"
"..." Trang Lăng phớt lờ ánh mắt đầy sát ý của Thư Bá Hành, ngồi lại giường vươn tay ôm hắn, đặt một tay lên bụng hắn chậm rãi xoa một vòng, nhưng vừa bắt đầu cậu không biết điều chỉnh lực độ, Thư Bá Hành bất giác rên một tiếng, sắc mặt còn trắng hơn lúc nãy, Trang Lăng sợ tới mức không dám động nữa.
"Khụ...Thư Bá Hành, anh có sao không?"
Đúng lúc này Châu Trình xông vào, thấy cảnh này thì mặt lộ vẻ tức giận, vội vàng đẩy Trang Lăng ra ôm lấy Thư Bá Hành, đặt tay lên bụng Thư Bá Hành. Vòng tay qua lấy một cây kim tiêm chích vào tay hắn, một lúc sau hô hấp Thư Bá Hành mới từ từ dịu lại, thân thể cũng không còn căng thẳng, nhắm mắt lại.
"A Hành."
"Trang Lăng, cậu nhìn đi, đây là điều cậu muốn à."
"Bá Hành đã từng làm chuyện có lỗi với cậu, nhưng đó là vì hắn quá yêu cậu. Bây giờ hắn cũng đã lấy sức khỏe của mình ra để trả lại, cậu còn muốn cái gì nữa? Sao cứ không chịu buông tha cho hắn?"
"Đây là chuyện giữa tôi và anh ấy, liên quan gì đến anh?" Khi Trang Lăng nhìn thấy Châu Trình, cậu chợt nhớ lại câu nói trong đám tang của Thư Bá Hành ở kiếp trước, "Tôi sẽ cảm thấy đau lòng."
Trang Lăng ơi Trang Lăng, ngay cả trợ lý cũng cảm thấy hối hận vì những gì mày đã làm với hắn, mày cả ngày lẫn đêm ở bên cạnh anh ấy hơn mười năm, lại bị mỡ bôi mù mắt? Sự hy sinh của anh ấy dành cho mày thì sao? Biết bao nhiêu đêm anh ấy ôm bụng ngã trên giường, run tay mở lọ thuốc rồi đổ cả lọ vào miệng mà không chút suy nghĩ.
Khi đó hắn phải tự nhủ cách nào để giảm cảm giác đau đớn khó chịu này xuống vậy, nhất là sau khi hắn bị suy tim do làm việc quá sức và trầm cảm lâu ngày, hắn thường đột ngột thức dậy vào buổi đêm vì không thở được.
Nhưng còn cậu lúc đó thì sao?
Mắt lạnh đứng bên giường nhìn hắn ngã bệnh, trong lòng thậm chí còn cảm thấy vui sướng nhìn hắn ngã thẳng lên giường không tỉnh lại, khoé miệng chảy máu.
Nghĩ đến đây, trong lòng cậu nhói đau, nhìn vẻ mặt tái nhợt của Thư Bá Hành như chồng vào kiếp trước.
"Bá Hành!"
Cậu muốn tiến lại gần nhưng bị Châu Trình chặn lại, "Cậu muốn làm gì?"
"Châu Trình, đây không phải việc của anh. Bá Hành, tin hay không thì tùy anh, hôm nay tôi đến đây là thật lòng muốn xin lỗi anh, vì chuyện mấy ngày qua cũng vì những gì tôi đã làm trước đây. Tôi biết rằng bây giờ anh nhất định sẽ không tha thứ cho tôi, có lẽ còn nghĩ tôi đang giở trò. Nhưng không sao cả, từ nay mỗi ngày tôi đều sẽ chăm sóc cho anh."
Nói xong cậu bước ra ngoài.
Nếu Trang Lăng không rời đi thì có thể sẽ xảy ra chuyện mất mặt trước mặt cậu, nhưng không biết Trang Lăng hôm nay đã xảy ra chuyện gì, chẳng những suốt ngày ngồi trong phòng bệnh còn nói mấy câu kỳ lạ, khiến dạ dày hắn co lại.
Bệnh viêm dạ dày của hắn vốn xuất phát từ tinh thần, nhưng về sau lại do chế độ ăn uống thất thường uống rượu không điều độ nên càng co rút, một khi tâm trạng bất thường sẽ dẫn đến lở loét, đặc biệt hắn cũng rất dễ bị ốm, nhất là kiểu đau đớn như khắc vào xương. Gần như xé nát hắn ra làm hai.
Trang Lăng thấy hắn thật lâu không lên tiếng, rốt cuộc cảm thấy có gì đó không ổn, ngập ngừng hỏi: "Thư Bá Hành! Anh bị sao vậy? Lại đau hả?"
"Đi!"
"Thư Bá Hành!"
"Đi!"
"..." Trang Lăng phớt lờ ánh mắt đầy sát ý của Thư Bá Hành, ngồi lại giường vươn tay ôm hắn, đặt một tay lên bụng hắn chậm rãi xoa một vòng, nhưng vừa bắt đầu cậu không biết điều chỉnh lực độ, Thư Bá Hành bất giác rên một tiếng, sắc mặt còn trắng hơn lúc nãy, Trang Lăng sợ tới mức không dám động nữa.
"Khụ...Thư Bá Hành, anh có sao không?"
Đúng lúc này Châu Trình xông vào, thấy cảnh này thì mặt lộ vẻ tức giận, vội vàng đẩy Trang Lăng ra ôm lấy Thư Bá Hành, đặt tay lên bụng Thư Bá Hành. Vòng tay qua lấy một cây kim tiêm chích vào tay hắn, một lúc sau hô hấp Thư Bá Hành mới từ từ dịu lại, thân thể cũng không còn căng thẳng, nhắm mắt lại.
"A Hành."
"Trang Lăng, cậu nhìn đi, đây là điều cậu muốn à."
"Bá Hành đã từng làm chuyện có lỗi với cậu, nhưng đó là vì hắn quá yêu cậu. Bây giờ hắn cũng đã lấy sức khỏe của mình ra để trả lại, cậu còn muốn cái gì nữa? Sao cứ không chịu buông tha cho hắn?"
"Đây là chuyện giữa tôi và anh ấy, liên quan gì đến anh?" Khi Trang Lăng nhìn thấy Châu Trình, cậu chợt nhớ lại câu nói trong đám tang của Thư Bá Hành ở kiếp trước, "Tôi sẽ cảm thấy đau lòng."
Trang Lăng ơi Trang Lăng, ngay cả trợ lý cũng cảm thấy hối hận vì những gì mày đã làm với hắn, mày cả ngày lẫn đêm ở bên cạnh anh ấy hơn mười năm, lại bị mỡ bôi mù mắt? Sự hy sinh của anh ấy dành cho mày thì sao? Biết bao nhiêu đêm anh ấy ôm bụng ngã trên giường, run tay mở lọ thuốc rồi đổ cả lọ vào miệng mà không chút suy nghĩ.
Khi đó hắn phải tự nhủ cách nào để giảm cảm giác đau đớn khó chịu này xuống vậy, nhất là sau khi hắn bị suy tim do làm việc quá sức và trầm cảm lâu ngày, hắn thường đột ngột thức dậy vào buổi đêm vì không thở được.
Nhưng còn cậu lúc đó thì sao?
Mắt lạnh đứng bên giường nhìn hắn ngã bệnh, trong lòng thậm chí còn cảm thấy vui sướng nhìn hắn ngã thẳng lên giường không tỉnh lại, khoé miệng chảy máu.
Nghĩ đến đây, trong lòng cậu nhói đau, nhìn vẻ mặt tái nhợt của Thư Bá Hành như chồng vào kiếp trước.
"Bá Hành!"
Cậu muốn tiến lại gần nhưng bị Châu Trình chặn lại, "Cậu muốn làm gì?"
"Châu Trình, đây không phải việc của anh. Bá Hành, tin hay không thì tùy anh, hôm nay tôi đến đây là thật lòng muốn xin lỗi anh, vì chuyện mấy ngày qua cũng vì những gì tôi đã làm trước đây. Tôi biết rằng bây giờ anh nhất định sẽ không tha thứ cho tôi, có lẽ còn nghĩ tôi đang giở trò. Nhưng không sao cả, từ nay mỗi ngày tôi đều sẽ chăm sóc cho anh."
Nói xong cậu bước ra ngoài.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương