Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống
Chương 548: Công Tử Bỏ Trốn
Cảm giác say rượu hoàn toàn không tốt đẹp gì, Tần Nhất có chút khó chịu day day thái dương, sau đó mở mắt ra.Sớm biết vậy hôm qua cô đã không bồi cô nàng Vương Ổn Ổn kia uống rượu, hiện tại cả người đều không thoải mái.Giật giật cơ thể, có hơi tê mỏi, nhưng còn tốt, ít nhất không có đến mức xảy ra tình trạng không thể xuống được giường.Nghĩ đến điều này, Tần Nhất không khỏi hung hăng trừng mắt nhìn người đàn ông bên cạnh. Quả nhiên, đàn ông đói lâu chính là sói! Tối hôm qua người này quả thật là đòi hỏi vô độ, mãi đến trời mờ sáng mới buông tha cho cô.Tần Nhất khẽ động, Vân Hoán liền tỉnh lại, anh hôn một cái lên trán Tần Nhất: "Tỉnh rồi à, sao không ngủ thêm chút nữa?"Tối hôm qua tiểu gia hỏa của anh hẳn là rất mệt.Thế nhưng từ tận đáy lòng, Vân Hoán lại vô cùng vui vẻ, tiểu gia hỏa rốt cuộc cũng là của anh."Không ngủ nữa, em không buồn ngủ, anh ngủ tiếp đi." Tần Nhất lắc đầu, sau đó rời giường.Hôm qua cô ngủ nhiều nên bây giờ không buồn ngủ lắm, Vân Hoán thì ngược lại, mấy ngày nay vẫn luôn thấy anh bận bịu, mệt mỏi giữa hai đầu lông làm sao không giấu được.Tần Nhất rời giường, sau khi sửa soạn xong thì xuống tầng.Tần Nhất vừa mở cửa liền thấy Vương Ổn Ổn lưng đeo ba lô, vẻ mặt rất mất tinh thần.Nhưng vừa nhìn thấy cô, ánh mắt Vương Ổn Ổn liền sáng lên: "Nam thần công tử, thu dọn đồ đạc xong rồi?"Tần Nhất có chút không hiểu: "Tại sao phải thu dọn đồ đạc?"Vương Ổn Ổn bĩu môi, có hơi không vui nhìn Tần Nhất: "Nam thần công tử, cậu quên rồi à? Hôm qua cậu đã đồng ý đi ra ngoài giải sầu với tôi, cậu không thể nói không giữ lời như vậy được."Tần Nhất có chút nhức đầu xoa xoa thái dương, rốt cuộc cô đã đồng ý với cô ấy chuyện gì, xem ra sau này tuyệt đối không thể uống rượu nữa."Nam thần, cậu không cảm thấy buồn chán ư? Cả ngày ở trong căn cứ, một chút thú vị cũng không có, hai chúng ta đi ra ngoài chơi đi." Vương Ổn Ổn dụ dỗ Tần Nhất.Cô hiểu được phần nào tính tình của Tần Nhất, nam thần là người không ở yên một chỗ được lâu, mỗi ngày đều ngây người trong căn cứ chắc chắn sẽ không chịu được.Quả nhiên, Vương Ổn Ổn vừa dứt lời, hai mắt Tần Nhất sáng rực lên.Đúng vậy, cô trời sinh thích phiêu lưu mạo hiểm, cứ ngây người trong căn cứ khiến cô thấy trong người bứt rứt.Mà mấy ngày nay Vân Hoán đều rất bận rộn, cô cũng không muốn quấy rầy anh."Được, đợi tôi một lát, tôi đi chuẩn bị một vài thứ." Tần Nhất cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.Cứ như vậy, lúc Vân Hoán tỉnh lại, đối mặt chính là ngôi nhà vắng vẻ cùng một tờ giấy mà Tần Nhất lưu lại.Vân Hoán, em bỏ trốn với Ổn Ổn, đừng nhớ.Khuôn mặt tuấn tú của Vân Hoán đen đến không thể đen hơn, tốt, rất tốt, ngủ với anh xong liền không muốn chịu trách nhiệm, chờ cô trở về xem xem anh có làm cô không xuống được giường hay không.Dù vậy, nhưng Vân Hoán cũng không định tìm Tần Nhất về. Anh biết trong khoảng thời gian này tiểu gia hỏa rất buồn chán, để cô ra ngoài cũng tốt. Đúng lúc anh đang bận chuẩn bị cho hôn lễ của bọn họ, mỗi ngày tuy đều rút ra một chút thời gian ở bên cô, nhưng vẫn quá ít.Tần Nhất và Vương Ổn Ổn thuận lợi ra khỏi Nguyệt Kiến Sơn.Tần Nhất đổi về nam trang, đi ra ngoài, cô vẫn cảm thấy cải nam trang là thoải mái nhất.Vương Ổn Ổn khoác tay Tần Nhất, trai tài gái sắc, nhìn giống như một đôi tiểu tình nhân."Nam thần, cậu nói nếu như Đế thiếu biết tôi lừa cậu ra ngoài, trở về có thể chặt tôi ra hay không." Vương Ổn Ổn hậu tri hậu giác cảm thấy sợ hãi."Làm sao, giờ biết sợ rồi? Trước đó là ai hùng hồn lớn tiếng nói tuyệt không sợ cơ mà." Tần Nhất cười trêu chọc.Vương Ổn Ổn khí phách phất tay: "Tôi mới không sợ, nếu như Đế thiếu truy hỏi, tôi liền nói là cậu giật dây tôi."Vương Ổn Ổn vô cùng tinh quái nói, còn nghịch ngợm nháy mắt một cái với Tần Nhất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương