Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Chương 576: Đêm Hôm Khuya Khoắt



Dương Kim Đệ hiện tại đem tất cả hận thù với Tần Nhất chuyển dời lên người Hoàng Oanh.

Dương Kim Đệ khó có được lúc yên tĩnh khiến Cổ Thành bên cạnh hài lòng gật gật đầu, trong hoàn cảnh lờ mờ tối này, ai cũng không phát hiện ra trong đôi mắt đục ngầu của ông ta lóe lên sự quỷ dị.

Sau khi mọi người ăn uống xong thì bắt đầu nghỉ ngơi, buổi tối ở nơi này cũng không có hoạt động giải trí gì, chỉ có thể đi ngủ.

Nửa đêm nửa hôm, một bóng đen lén lén lút lút chạy ra ngoài, đám người đang ngủ không một ai phát hiện.

Dương Kim Đệ đi ra đến bên ngoài, bỗng nhiên có người vỗ bả vai bà ta, nhìn lại, là Mã Đức.

"Chú không thể vỗ nhẹ chút à, làm tôi giật cả mình." Giọng điệu của Dương Kim Đệ có chút oán trách.

"Tôi đã vỗ đủ nhỏ rồi, lúc thím ra đây không làm ai tỉnh chứ." Mã Đức toét miệng cười hỏi.

"Xùy, bọn hắn á, đã sớm ngủ như chết. Nhưng mà chỉ có hai người chúng ta thôi à? Bầy kiến biến dị kia có không ít đâu." Dương Kim Đệ có chút lo lắng.

Hóa ra hai người này đều không cam lòng, cảm thấy bỏ qua nhiều tinh hạch như vậy rất đáng tiếc, miếng thịt đến miệng còn không ăn, thật là ngốc. Cho nên hai người quyết định ban đêm vụиɠ ŧяộʍ chạy ra ngoài, muốn đem số kiến biến dị còn lại bỏ vào trong túi.

"Sợ cái gì, biết được nhược điểm của những con kiến này rồi thì có gì phải sợ. Đám người trưởng thôn chẳng qua là bị thằng oắt con kia lừa gạt. Tôi thấy thằng ranh kia nói không chừng là muốn một mình độc chiếm hết." Mã Đức vẻ mặt khinh thường, đầu tóc bị gió thổi rối tung, làn da ngăm đen, nhìn thế nào cũng thấy hèn mọn.

Mã Đức vô cùng tự tin, chẳng qua là mấy con kiến biến dị mà thôi, có gì phải sợ chứ, thằng oắt con kia tùy ý một đao đã đánh chết, nhìn qua rất đơn giản.

"Nói cũng đúng, anh Mã, anh cũng đừng quên tôi, có gì nhớ chia cho tôi mấy viên với nhé." Dương Kim Đệ si ngốc cười một tiếng, căn bản không thừa nhận Tần Nhất dũng mãnh.

Một tiếng "anh Mã" khiến Mã Đức cảm thấy vô cùng êm tai, lòng hư vinh và sự tự tin lập tức tăng vọt.

Ánh mắt đang nhìn Dương Kim Đệ lúc này bỗng nhiên bốc lên ngọn lửa, tướng mạo hắn xấu xí, bình thường cũng lôi thôi lếch thếch, không có người phụ nữ nào để ý hắn.

Giờ đêm hôm khuya khoắt, tà niệm trong lòng liền không nhịn được xuất hiện. Mặc dù dáng dấp của Dương Kim Đệ cũng không tính là xinh đẹp, nhưng tốt xấu gì vẫn là phụ nữ.

Dương Kim Đệ đang ở độ tuổi như hùm như hổ, hai ngày trước lại vừa mới được nếm tư vị mỹ diệu kia, bây giờ bắt gặp ánh mắt của Mã Đức, sao có thể không hiểu.

Bà ta cười ngốc một tiếng, hai người liền ở trên mặt đất "lăn ga giường".

Ngày hè ban đêm cũng rất nóng, nhưng đây đối với Tần Nhất mà nói cũng không tính là gì, giờ phút này cô giống như cái bóng, một mạch xuyên qua đêm tối, qua lại các con đường trong thành phố M.

Đêm tối là vật che chắn tốt nhất, cũng là sắc thái cô yêu nhất.

"Hẳn là nơi này." Tần Nhất dừng lại, gió đêm nhẹ nhàng lướt tóc rối trước trán, dưới hàng lông mày thanh tú là đôi mắt phượng xán lạn đầy sao lại thanh lãnh như ngọc.

Tần Nhất nhìn tòa chung cư trước mắt, ánh mắt lưu chuyển.

Nhón chân lên, nhẹ nhàng như mèo chuồn êm vào một căn hộ trong đó.

Hôm nay lúc giải quyết những con kiến biến dị, cô cảm giác có mùi vị quen thuộc, dường như có cố nhân ở chỗ này. Vì vậy ban đêm cô trở lại đây, muốn tới xem thử vị cố nhân này là ai, mặc dù trong lòng đã có sẵn đáp án.

Tần Nhất vươn bàn tay trắng nõn ra, nhẹ nhàng gõ cửa một cái.

Không bao lâu, bên trong truyền đến âm thanh dễ nghe, xen lẫn sự cảnh giác: "Ai vậy?"

"Không phải cậu đã đoán được là tôi rồi à? Sao vậy, không chào đón người bạn cũ này ư?" Tần Nhất đứng ngoài cửa, đôi mày thanh tú hơi nhướn lên, mị hoặc không nói ra lời.
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...